Chương 585: Thần Huyết Thạch (Thượng)
Thạch Tam
14/04/2018
Vũ La bĩu môi một cái, thầm nói:
- Cho dù là con gái của bà cũng còn lớn hơn ta không biết bao nhiêu tuổi...
Ma Sát Thiên mỗ giận dữ:
- Ngươi nói nhăng gì vậy, mỗ mỗ ta năm nay mới mười bảy tuổi!
Vũ La cười ha hả:
- Ha ha ha! Ta tin, ta tin rồi, ta thật sự tin rồi!
Ma Sát Thiên mỗ thừa sức hiểu ra hắn đang châm chọc mình, tức tối tới nỗi gương mặt như vừa được xoa lên một lớp phấn hồng:
- Không tin thì thôi, chẳng lẽ mỗ mỗ ta cần ngươi tin tưởng hay sao, hừ...
Bản thân Ma Sát Thiên mỗ cũng cảm thấy buồn bực: Đúng vậy, vì sao mình phải cảm thấy tức giận vì hắn không tin? Nhưng mơ hồ nàng cảm thấy hơi hối hận, vì sao trước kia lại lấy danh hiệu này...
Vũ La chớp chớp mắt nhìn nàng:
- Nàng mới mười bảy tuổi mà tự xưng là mỗ mỗ sao?
Ma Sát Thiên mỗ ngẩng cao đầu, đôi môi nhỏ nhắn chu cao tới mức có thể treo được một cái bình lên đó:
- Vậy thì đã sao, ngươi có hiểu ngoại hiệu là gì không, chính là càng oai phong càng tốt.
- Ma Sát Thiên mỗ, nghe oai phong lắm sao?
Vũ La thật không dám tin tưởng.
- Hừ, gọi danh hiệu này, ai dám vì mỗ mỗ ta tuổi nhỏ mà khinh thường?
Dáng vẻ Ma Sát Thiên mỗ dường như đây là chuyện hết sức bình thường.
Dường như nàng có vẻ buồn bực về chuyện này, ngọc thủ nhỏ nhắn khẽ khoát:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta làm sao trở về?
Trên một ngọn sơn phong cách đó chừng ngàn trượng, thình lình nhô ra một cái đầu cự thú khổng lồ to bằng gian phòng. Trên đó đầy vảy, giữa trán có một cái sừng mọc ngược, hai bên là sáu con mắt đỏ như máu chia thành ba cặp đối nhau.
Dường như cự thú này rất bực mình vì có người dám phá giấc ngủ của nó, há to cái miệng như chậu máu, từ xa nhìn về phía hai người gầm thét.
Ma Sát Thiên mỗ giận tím mặt, hung uy bạo phát mạnh mẽ trên người, không chút khách sáo quát to một tiếng với cự thú kia:
- Câm miệng, kêu la cái gì!?
Cự thú kia bị hung uy của nàng đè ép, sợ tới nỗi rụt đầu trở lại, không dám xuất hiện nữa.
Vũ La nhận ra cự thú kia, chính là cổ Minh Sơn Tiêu hung danh vang xa trong Yên sơn, cũng là hung thú đỉnh cấp trong cả Yên sơn này. Hắn nhìn cảnh tượng Ma Sát Thiên mỗ xinh đẹp mê người tranh nhau gầm rống với một con thượng cổ hung thú, không nhịn được phải phì cười.
Ma Sát Thiên mỗ bị hắn cười một tiếng, lại có hơi đỏ mặt, mơ hồ cảm thấy hành động của mình vừa rồi dường như không đủ “hàm dưỡng” của một “thục nữ”. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La, xấu hổ nói:
- Cười cái gì mà cười, con người ngươi...
Vũ La tiếp lời nói:
- Quả thật là chẳng ra gì.
Ma Sát Thiên mỗ im lặng, Vũ La khoát tay:
- Thôi đi, chỉ nên bay chầm chậm theo ta là được.
Ma Sát Thiên mỗ không phục:
- Ta cũng chỉ là muốn giúp một tay...
- Lão nhân gia ngài cũng đừng ra tay nữa...
- Tiểu tặc không ra gì này...
- Mỗ mỗ...
- Ừ, ta biết rồi, càng giúp càng rối...
Nhờ có Ma Sát Thiên mỗ nhiệt tình giúp đỡ, Vũ La mất thời gian nhiều hơn gấp đôi mới tới được mỏ Ô Thiết. Trước khi tiến vào, Vũ La chợt ngăn Ma Sát Thiên mỗ lại:
- Hẳn nàng cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác?
Ma Sát Thiên mỗ vẫn tỏ ra dáng vẻ cao nhân thượng giới, vênh mặt lên đáp gọn hai chữ:
- Không sai.
- Ta đây cũng không thể gọi nàng là Ma Sát Thiên mỗ...
- À...
Nàng có hơi do dự, tâm lý cao nhân thượng giới bắt đầu nổi lên, chẳng lẽ phải báo khuê danh của mình cho những sinh vật cấp thấp hạ giới này sao?
Nhưng quả thật cũng không thể để hắn cứ mở miệng ra gọi mình là mỗ mỗ, vậy chẳng phải là mình quá già sao. Nàng vênh mặt nói:
- Mỗ mỗ ta họ kép Tả Sư, khuê danh Dạ Vũ.
- Tả Sư Dạ Vũ?
Vũ La gật đầu:
- Mới nghe qua cảm thấy cũng không tệ lắm, càng nghe càng không chịu nổi.
Ma Sát Thiên mỗ Tả Sư Dạ Vũ sửng sốt một chút, chợt thấy vẻ mặt Vũ La có điều cổ quái, nhất thời hiểu ra tiểu tặc này muốn dùng khuê danh của mình để trả thù mình khi trước nói hắn “mới gặp mặt xem ra cũng không tệ lắm, càng nhìn càng không chịu nổi”.
- Tiểu tặc ngươi muốn chết sao!
Tả Sư Dạ Vũ hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, từ trước tới nay nàng chưa từng thấy nam nhân nào nhỏ mọn, có thù tất báo như vậy.
Vũ La gỡ hòa, tâm trạng vui vẻ, cười ha hả tiến vào trong mỏ:
- Ha ha ha, Tả Sư cô nương, xin mời theo ta.
Tả Sư Dạ Vũ hừ một tiếng, mắng một câu “tiểu tặc đáng chết”, ấm ức đi theo. Tuy rằng danh hiệu của nàng nghe qua hung hãn, nhưng trên thực tế tuổi vẫn còn trẻ, không phải là nữ ma đầu giết người như ngóe.
Trong mỏ Ô Thiết, Đường Tử Phong đã nôn nóng tới nỗi đi tới đi lui mấy trăm lần, vừa thấy Vũ La tới rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Vũ Đại nhân, ngài đã tới.
Trước đây Đường Tử Phong bị Đồng trưởng lão sai phái, tới đây xử lý mỏ Ô Thiết những năm qua cho Vũ La cũng vô cùng cẩn trọng, coi như là giúp cho Vũ La rất nhiều. Vũ La cũng đã định nếu có dịp, nhất định sẽ thành toàn cho Đường Tử Phong.
- Có chuyện gì vậy, vì sao tìm ta gấp như vậy?
Đường Tử Phong định nói, chợt thấy Tả Sư Dạ Vũ theo sau Vũ La tiến vào, không khỏi ngây ra một chút. Vũ La giới thiệu:
- Vị này là Tả Sư cô nương, không cần e ngại nàng, có chuyện gì cũng có thể nói ra.
Hắn cũng không nói tên đầy đủ của Tả Sư Dạ Vũ, điểm này khiến cho Ma Sát Thiên mỗ cảm thấy hài lòng.
Đường Tử Phong không biết rõ vị này có phải là tân giai nhân của Vũ La không, nhưng vân rất khách sáo làm lễ ra mắt, cũng không có ánh mắt dư thừa. Cảm giác của Tả Sư Dạ Vũ với y tốt hơn nhiều so với Mã Hồng.
- Là như vậy đi, Vũ Đại nhân, từ trước tới nay mỏ Ô Thiết này vẫn khai thác rất thuận lợi, nhưng đệm hôm qua bỗng nhiên đào được một thứ, ta cũng không dám xác định là cái gì, không thể làm gì khác hơn là phái người đi cả đêm mời ngài tới.
Đường Tử Phong làm việc ổn thỏa, chuyện mà y không dám tự tiện quyết định, tất nhiên vô cùng quan trọng. Vũ La bèn xoay người nói:
- Đi, dẫn chúng ta đi xem một chút.
Mỏ Ô Thiết nằm dưới chân một ngọn núi, theo quá trình khai thác đào bới không ngừng, ngọn núi đã bị đào ra hết một nửa. Nơi đây vốn là sơn cốc, hiện tại trở thành một hố sâu khổng lồ, nhìn qua giống như một cái miệng há to.
Tất cả công nhân đều đã bị Đường Tử Phong ra lệnh cưỡng chế trở lại chỗ ở của mình không được lộ mặt, trong mỏ rộng rãi mênh mông hiện tại trống không, chỉ còn lại những chiếc thang và giàn giáo bằng gỗ.
Ba người bay xuống hố, đáy hố đọng nước khá sâu, trên mặt nước chừng ba mươi trượng có một đường hầm đào ngang vào trong lòng núi. Đường Tử Phong ra hiệu với Vũ La và Tả Sư Dạ Vũ rằng để mình tiến vào trước.
Bên trong đường hầm rất rộng rãi, trên mặt đất vẫn còn in dấu bánh xe gỗ, trên vách có khảm một ít ngọc túy hệ Hỏa chiếu sáng.
Vũ La cũng không hỏi Đường Tử Phong rốt cục là vật gì, bởi vì nếu như có thể nói rõ ràng, chắc chắn Đường Tử Phong cũng đã nói sớm. Mà Tả Sư Dạ Vũ lại càng không quan tâm tới chuyện này, sở dĩ nàng theo tới đây hoàn toàn là vì đi theo Vũ La.
Bất kể thế nào Tả Sư Dạ Vũ cũng là Tiên Nhân thượng giới, ở thế giới cấp thấp này rất ít có thứ gì có thể khiến cho nàng sinh ra hứng thú.
Ba người theo đường hầm đi thẳng vào trong, có lẽ đã đi vào được một nửa ngọn núi, lúc này Đường Tử Phong mới xoay người lại nói:
- Là ở phía trước.
Tiến thêm vài bước nữa, phía trước đột nhiên mở rộng ra, Vũ La tiến tới quan sát:
- Đây là một thạch động thiên nhiên ư?
- Không sai, lúc phát hiện ra chúng ta cũng thấy bất ngờ.
Đường Tử Phong giơ tay chỉ:
- Ngài xem bên kia.
Tuy nói thạch động thiên nhiên này rộng rãi, cũng chỉ là so với đường hầm trước đó mà thôi, trên thực tế cũng chỉ có chu vi ba mươi trượng, cao mười trượng.
Bất quá trên mặt đất cũng không phải là bằng phẳng, mà lõm xuống giống như một cái chén. Dưới đáy lộ ra một ít tinh thể màu đỏ kỳ lạ.
Vũ La đang định tiến lên xem xét, bỗng nhiên bị một cánh tay kéo lại.
Thần sắc Tả Sư Dạ Vũ thần sắc có vẻ ngưng trọng:
- Chờ một chút!
Vũ La hơi bất ngờ, hỏi lại:
- Vì sao vậy?Tả Sư Dạ Vũ không đáp, bước nhanh tới trước, Vũ La vừa theo sau một bước, Tả Sư Dạ Vũ lập tức quay người lại ngăn cản hắn:
- Nguy hiểm, ngươi khoan tiến tới!
Vũ La cảm thấy bất ngờ, mặc dù thiếu nữ này hơi kiêu ngạo, nhưng xem ra tính tình cũng rất tốt.
Đường Tử Phong cũng biết những “sự tích” về Vũ La, mặc dù y ở trong mỏ Ô Thiết này, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với Đồng trưởng lão. Chiến lực Vũ La thế nào, đã có rất nhiều người nghiệm chứng, nhưng vị Tả Sư cô nương này nói có nguy hiểm, bảo Vũ La lui về phía sau, để mình lên trước. Thần sắc Vũ La có vẻ yên tâm thoải mái, nói như vậy, chiến lực Tả Sư cô nương còn cao hơn Vũ La.
Trong lòng Đường Tử Phong cảm thấy chấn động, nhìn sang Tả Sư Dạ Vũ yểu điệu với vẻ khó tin, không nhịn được bắt đầu suy đoán lai lịch Tả Sư cô nương. Rốt cục y cũng lắc lắc đầu, nén lòng hiếu kỳ lại, người ta cảnh giới quá cao, không phải là mình có thể chạm đến.
Tả Sư Dạ Vũ đến bên cạnh những tinh thể màu đỏ kia giơ tay lên, một cỗ năng lượng vô hình lan tràn ra, bao phủ cả tình thế. Sau một lúc nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ mừng rỡ, quay lại vẫy vẫy tay với Vũ La:
- Không có chuyện gì rồi, ngươi tới đây đi.
Vũ La cùng Đường Tử Phong đi tới, Vũ La hỏi:
- Đây là vật gì vậy?
Tả Sư Dạ Vũ bất động thanh sắc nói:
- Không có gì, chỉ là một ít tinh thể màu đỏ.
Đường Tử Phong rất biết xem mặt đoán ý người, lập tức chắp tay nói:
- Vũ Đại nhân, Tả Sư cô nương, các vị từ từ xem, ta còn có một số việc phải đi xử lý.
Vũ La gật đầu, Đường Tử Phong khẽ mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.
Tả Sư Dạ Vũ cảm giác được xung quanh không có người khác nghe lén, do dự một chút mới lên tiếng:
- Mỏ Ô Thiết này là của ngươi ư?
Vũ La gật đầu:
- Là của ta.
Tả Sư Dạ Vũ thở dài:
- Thật không ngờ một người không ra gì như ngươi lại may mắn như vậy.
- Trong mỏ Ô Thiết cấp thấp này lại có chứa bảo bối trân quý tới mức này.
Vũ La bĩu môi một cái:
- Tả Sư Dạ Vũ các hạ, nàng bỏ vẻ mặt “ông trời không có mắt” này đi có được chăng? Ta chỉ là có chút may mắn mà thôi, cho dù nàng hâm mộ ghen tị cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy...
Tả Sư Dạ Vũ nghiến chặt răng, oán hận nói:
- Có chút may mắn ư?
Vũ La có vẻ hơi bất mãn:
- Rốt cục là vật gì, nàng nói mau đi, đừng làm ra vẻ trẻ con khó dạy như vậy...
Tả Sư Dạ Vũ nổi giận:
- Trẻ con khó dạy ư?
- Hừ, nói như vậy là quá đề cao ngươi, ngươi chỉ là rác rưởi không hơn không kém!
Vũ La không còn gì để nói, Tả Sư Dạ Vũ chỉ vào những tinh thể màu đỏ kia nói:
- Ngươi có biết thứ này là gì không, đây là Thần Huyết Thạch, Thần Huyết Thạch đó!
Vũ La lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.
- Truyền thuyết đây là máu của cổ Thần từ lúc khai thiên lập địa, rơi trên nhiều thế giới khác nhau, lại phải thỏa mãn đủ các điều kiện hà khắc mới có thể sinh ra thần vật này. Trong thế giới của chúng ta, nó chỉ có thể xuất hiện trong mỏ quặng cao cấp nhất, hơn nữa xác suất xuất hiện sẽ không cao hơn một phần trăm vạn!
Lúc này Vũ La mới biết thứ này quả thật là trân quý, khoan nói đến chuyện khác, ở thế giới của Tả Sư Dạ Vũ cũng đã trân quý như vậy, đủ thấy vật này có giá trị thế nào.
Tả Sư Dạ Vũ dùng một ánh mắt khác thường nhìn hắn:
- Hiện tại có lẽ ngươi đã hiểu, “chút may mắn” của ngươi có ý nghĩa thế nào rồi chứ?
Vũ La chậm chạp gật đầu:
- Hiểu, bất quá...
Hắn lại đưa mắt nhìn Tả Sư Dạ Vũ chằm chằm, tới nỗi nàng cảm thấy không được tự nhiên:
- Ngươi làm sao vậy?
Thình lình nàng bừng hiểu, nói với giọng khinh thường:- Hừ, ngươi cho rằng mỗ mỗ... Bản cô nương sẽ tham ô vật này của ngươi ư?
Vũ La đằng hắng:
- Khụ khụ, đừng nói lời văn vẻ như vậy, rõ ràng là nàng sẽ cướp, cái gì mà tham ô.
- Ngươi...
Tả Sư Dạ Vũ tức giận tới nỗi không còn phong độ thục nữ, trợn trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi không cần ép ta, yên tâm đi, ta sẽ không động vào vật của ngươi. Ta tới thế giới này là ngoài ý muốn, ta không muốn nói rõ với ngươi chuyện này, nhưng ngươi cứ yên tâm, sau khi dưỡng thương khỏe lại, ta sẽ rời đi ngay tức khắc.
Vũ La bỗng nhiên cười một tiếng:
- Nàng quả thật là... Lúc đầu nhìn chẳng ra gì, càng ngày càng thấy nàng thật mềm lòng. Tả Sư Dạ Vũ lại nổi giận:
- Tiểu tặc ngươi có chịu thôi chưa?
Vũ La cười ha hả một tiếng, khoát tay nói:
- Được rồi, không nói đùa nữa. Trước tiên hãy lấy vật này ra, nói thật, ta cũng không biết rốt cục vật này có tác dụng thế nào.
Tả Sư Dạ Vũ tiếc nuối thở dài:
- Nếu nói bản... Bản cô nương không có chút hâm mộ nào chính là nói dối. Ngươi có biết tác dụng lớn nhất của vật này là gì không? Tác dụng lớn nhất của nó chính là không gì mà không làm được!
- Ngươi muốn thay đổi huyết mạch, chỉ cần phục dụng một khối, nếu như may mắn, ngươi có thể đạt được một thành huyết mạch cổ Thần, nếu không may mắn, ngươi cũng có được huyết mạch nằm trong những loại huyết mạch hàng đầu. Ngươi muốn gia tăng tu vi ư? Hoặc ngươi nắm Thần Huyết Thạch này trong lòng bàn tay tu luyện, hoặc cho vào trong đan dược, cũng sẽ giúp cho tốc độ tu luyện của ngươi nhanh hơn gấp mười lần so với những kẻ cùng cấp.
- Nếu ngươi muốn có được một món pháp bảo tuyệt thế, vậy cho vật này vào bất cứ một món pháp bảo nào, ít nhất cũng có thể tăng lên bốn cấp...
Tả Sư Dạ Vũ thở dài nói:
- Vật này quá mức nghịch thiên, vả lại cực kỳ hiếm thấy. Ta thật sự không ngờ rằng trong thế giới cấp thấp như thế giới của các ngươi lại có được bảo bối trân quý như vậy.
Tả Sư Dạ Vũ nói một hơi thao thao bất tuyệt, khiến cho Vũ La cảm thấy động lòng không ít:
- Trước tiên hãy xem thứ này có được bao nhiêu.
Hai người tới bên cạnh khối Thần Huyết Thạch kia, chỉ thấy nó lộ ra trên mặt đất to bằng cái chậu rửa mặt. Tả Sư Dạ Vũ nói:
- Lúc Thần Huyết Thạch xuất thế sẽ có tuyệt thế thần diễm bay múa đầy trời, e rằng Đường Tử Phong cũng là vì thần diễm kia cho nên mới không dám tự tiện xử lý, cho người gọi ngươi tới đây.
Đường Tử Phong thông minh lại có trách nhiệm, người như vậy ở Tu Chân Giới càng ngày càng khó tìm. Chuyện Thần Huyết Thạch lần này khiến cho Vũ La càng cảm thấy hài lòng hơn về y, lòng thầm quyết định sẽ tặng cho y một cơ duyên nào đó.
Đôi tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của Tả Sư Dạ Vũ sắc bén hơn bất cứ pháp bảo lợi khí nào, nàng đào xung quanh khối Thần Huyết Thạch, nham thạch cứng rắn nhanh chóng tan ra dưới tay nàng, còn dễ dàng hơn là đào cát.
Đào xuống chưa được bao lâu, Vũ La đã cảm thấy thất vọng.
Bởi vì hiển nhiên phần lộ ra trên mặt đất là phần lớn nhất, càng xuống dưới càng nhỏ dần đi rất nhanh. Mặc dù còn chưa có đào hết, nhưng đã chỉ to như cánh tay, nhìn qua giống như là một cái đuôi.
Thấy Vũ La lộ ra vẻ thất vọng, Tả Sư Dạ Vũ hận không thể nện cho hắn một trận:
- Ngươi còn cảm thấy ít hay sao? Ngươi có biết rằng trong thế giới chúng ta, dưới tình huống bình thường, Thần Huyết Thạch xuất hiện chỉ to bằng trứng chim bồ câu hay không?
Có thể có được một khối to như trứng gà cũng đã là vô cùng hiếm có. Khối này của ngươi to bằng chậu rửa mặt, ngươi vẫn không hài lòng!
Vũ La khẽ nhướng nhướng mày:
- Dù nàng mắng ta là nhà quê, ta cũng đành chịu vậy.
Tả Sư Dạ Vũ nghe hắn nói như vậy bật cười khúc khích:
- Chính là ý này.
Vũ La bĩu môi:
- Ai mà không muốn may mắn của mình càng lớn càng tốt?
Hắn bắt tay vào đào giúp, mắt thấy càng xuống dưới, Thần Huyết Thạch càng nhỏ lại, không nhịn được buông tiếng thở dài.
Không ngờ rằng Tả Sư Dạ Vũ vừa thọc tay xuống, sắc mặt khẽ biến, ngọc thủ dừng lại bất động trong lòng nham thạch.
Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Tả Sư Dạ Vũ có vẻ dở khóc dở cười, bàn tay nhẹ nhàng khẽ động, rắc một tiếng, thạch xung quanh lập tức vỡ vụn ra thành từng khối to bằng mắt rồng, sau đó bị Tả Sư Dạ Vũ moi lên:
- Ngươi tự xem đi.
Vũ La nhìn theo lỗ hổng, chỉ thấy khối Thần Huyết Thạch màu đỏ bên dưới chợt to ra.
- Cho dù là con gái của bà cũng còn lớn hơn ta không biết bao nhiêu tuổi...
Ma Sát Thiên mỗ giận dữ:
- Ngươi nói nhăng gì vậy, mỗ mỗ ta năm nay mới mười bảy tuổi!
Vũ La cười ha hả:
- Ha ha ha! Ta tin, ta tin rồi, ta thật sự tin rồi!
Ma Sát Thiên mỗ thừa sức hiểu ra hắn đang châm chọc mình, tức tối tới nỗi gương mặt như vừa được xoa lên một lớp phấn hồng:
- Không tin thì thôi, chẳng lẽ mỗ mỗ ta cần ngươi tin tưởng hay sao, hừ...
Bản thân Ma Sát Thiên mỗ cũng cảm thấy buồn bực: Đúng vậy, vì sao mình phải cảm thấy tức giận vì hắn không tin? Nhưng mơ hồ nàng cảm thấy hơi hối hận, vì sao trước kia lại lấy danh hiệu này...
Vũ La chớp chớp mắt nhìn nàng:
- Nàng mới mười bảy tuổi mà tự xưng là mỗ mỗ sao?
Ma Sát Thiên mỗ ngẩng cao đầu, đôi môi nhỏ nhắn chu cao tới mức có thể treo được một cái bình lên đó:
- Vậy thì đã sao, ngươi có hiểu ngoại hiệu là gì không, chính là càng oai phong càng tốt.
- Ma Sát Thiên mỗ, nghe oai phong lắm sao?
Vũ La thật không dám tin tưởng.
- Hừ, gọi danh hiệu này, ai dám vì mỗ mỗ ta tuổi nhỏ mà khinh thường?
Dáng vẻ Ma Sát Thiên mỗ dường như đây là chuyện hết sức bình thường.
Dường như nàng có vẻ buồn bực về chuyện này, ngọc thủ nhỏ nhắn khẽ khoát:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta làm sao trở về?
Trên một ngọn sơn phong cách đó chừng ngàn trượng, thình lình nhô ra một cái đầu cự thú khổng lồ to bằng gian phòng. Trên đó đầy vảy, giữa trán có một cái sừng mọc ngược, hai bên là sáu con mắt đỏ như máu chia thành ba cặp đối nhau.
Dường như cự thú này rất bực mình vì có người dám phá giấc ngủ của nó, há to cái miệng như chậu máu, từ xa nhìn về phía hai người gầm thét.
Ma Sát Thiên mỗ giận tím mặt, hung uy bạo phát mạnh mẽ trên người, không chút khách sáo quát to một tiếng với cự thú kia:
- Câm miệng, kêu la cái gì!?
Cự thú kia bị hung uy của nàng đè ép, sợ tới nỗi rụt đầu trở lại, không dám xuất hiện nữa.
Vũ La nhận ra cự thú kia, chính là cổ Minh Sơn Tiêu hung danh vang xa trong Yên sơn, cũng là hung thú đỉnh cấp trong cả Yên sơn này. Hắn nhìn cảnh tượng Ma Sát Thiên mỗ xinh đẹp mê người tranh nhau gầm rống với một con thượng cổ hung thú, không nhịn được phải phì cười.
Ma Sát Thiên mỗ bị hắn cười một tiếng, lại có hơi đỏ mặt, mơ hồ cảm thấy hành động của mình vừa rồi dường như không đủ “hàm dưỡng” của một “thục nữ”. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La, xấu hổ nói:
- Cười cái gì mà cười, con người ngươi...
Vũ La tiếp lời nói:
- Quả thật là chẳng ra gì.
Ma Sát Thiên mỗ im lặng, Vũ La khoát tay:
- Thôi đi, chỉ nên bay chầm chậm theo ta là được.
Ma Sát Thiên mỗ không phục:
- Ta cũng chỉ là muốn giúp một tay...
- Lão nhân gia ngài cũng đừng ra tay nữa...
- Tiểu tặc không ra gì này...
- Mỗ mỗ...
- Ừ, ta biết rồi, càng giúp càng rối...
Nhờ có Ma Sát Thiên mỗ nhiệt tình giúp đỡ, Vũ La mất thời gian nhiều hơn gấp đôi mới tới được mỏ Ô Thiết. Trước khi tiến vào, Vũ La chợt ngăn Ma Sát Thiên mỗ lại:
- Hẳn nàng cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác?
Ma Sát Thiên mỗ vẫn tỏ ra dáng vẻ cao nhân thượng giới, vênh mặt lên đáp gọn hai chữ:
- Không sai.
- Ta đây cũng không thể gọi nàng là Ma Sát Thiên mỗ...
- À...
Nàng có hơi do dự, tâm lý cao nhân thượng giới bắt đầu nổi lên, chẳng lẽ phải báo khuê danh của mình cho những sinh vật cấp thấp hạ giới này sao?
Nhưng quả thật cũng không thể để hắn cứ mở miệng ra gọi mình là mỗ mỗ, vậy chẳng phải là mình quá già sao. Nàng vênh mặt nói:
- Mỗ mỗ ta họ kép Tả Sư, khuê danh Dạ Vũ.
- Tả Sư Dạ Vũ?
Vũ La gật đầu:
- Mới nghe qua cảm thấy cũng không tệ lắm, càng nghe càng không chịu nổi.
Ma Sát Thiên mỗ Tả Sư Dạ Vũ sửng sốt một chút, chợt thấy vẻ mặt Vũ La có điều cổ quái, nhất thời hiểu ra tiểu tặc này muốn dùng khuê danh của mình để trả thù mình khi trước nói hắn “mới gặp mặt xem ra cũng không tệ lắm, càng nhìn càng không chịu nổi”.
- Tiểu tặc ngươi muốn chết sao!
Tả Sư Dạ Vũ hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, từ trước tới nay nàng chưa từng thấy nam nhân nào nhỏ mọn, có thù tất báo như vậy.
Vũ La gỡ hòa, tâm trạng vui vẻ, cười ha hả tiến vào trong mỏ:
- Ha ha ha, Tả Sư cô nương, xin mời theo ta.
Tả Sư Dạ Vũ hừ một tiếng, mắng một câu “tiểu tặc đáng chết”, ấm ức đi theo. Tuy rằng danh hiệu của nàng nghe qua hung hãn, nhưng trên thực tế tuổi vẫn còn trẻ, không phải là nữ ma đầu giết người như ngóe.
Trong mỏ Ô Thiết, Đường Tử Phong đã nôn nóng tới nỗi đi tới đi lui mấy trăm lần, vừa thấy Vũ La tới rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Vũ Đại nhân, ngài đã tới.
Trước đây Đường Tử Phong bị Đồng trưởng lão sai phái, tới đây xử lý mỏ Ô Thiết những năm qua cho Vũ La cũng vô cùng cẩn trọng, coi như là giúp cho Vũ La rất nhiều. Vũ La cũng đã định nếu có dịp, nhất định sẽ thành toàn cho Đường Tử Phong.
- Có chuyện gì vậy, vì sao tìm ta gấp như vậy?
Đường Tử Phong định nói, chợt thấy Tả Sư Dạ Vũ theo sau Vũ La tiến vào, không khỏi ngây ra một chút. Vũ La giới thiệu:
- Vị này là Tả Sư cô nương, không cần e ngại nàng, có chuyện gì cũng có thể nói ra.
Hắn cũng không nói tên đầy đủ của Tả Sư Dạ Vũ, điểm này khiến cho Ma Sát Thiên mỗ cảm thấy hài lòng.
Đường Tử Phong không biết rõ vị này có phải là tân giai nhân của Vũ La không, nhưng vân rất khách sáo làm lễ ra mắt, cũng không có ánh mắt dư thừa. Cảm giác của Tả Sư Dạ Vũ với y tốt hơn nhiều so với Mã Hồng.
- Là như vậy đi, Vũ Đại nhân, từ trước tới nay mỏ Ô Thiết này vẫn khai thác rất thuận lợi, nhưng đệm hôm qua bỗng nhiên đào được một thứ, ta cũng không dám xác định là cái gì, không thể làm gì khác hơn là phái người đi cả đêm mời ngài tới.
Đường Tử Phong làm việc ổn thỏa, chuyện mà y không dám tự tiện quyết định, tất nhiên vô cùng quan trọng. Vũ La bèn xoay người nói:
- Đi, dẫn chúng ta đi xem một chút.
Mỏ Ô Thiết nằm dưới chân một ngọn núi, theo quá trình khai thác đào bới không ngừng, ngọn núi đã bị đào ra hết một nửa. Nơi đây vốn là sơn cốc, hiện tại trở thành một hố sâu khổng lồ, nhìn qua giống như một cái miệng há to.
Tất cả công nhân đều đã bị Đường Tử Phong ra lệnh cưỡng chế trở lại chỗ ở của mình không được lộ mặt, trong mỏ rộng rãi mênh mông hiện tại trống không, chỉ còn lại những chiếc thang và giàn giáo bằng gỗ.
Ba người bay xuống hố, đáy hố đọng nước khá sâu, trên mặt nước chừng ba mươi trượng có một đường hầm đào ngang vào trong lòng núi. Đường Tử Phong ra hiệu với Vũ La và Tả Sư Dạ Vũ rằng để mình tiến vào trước.
Bên trong đường hầm rất rộng rãi, trên mặt đất vẫn còn in dấu bánh xe gỗ, trên vách có khảm một ít ngọc túy hệ Hỏa chiếu sáng.
Vũ La cũng không hỏi Đường Tử Phong rốt cục là vật gì, bởi vì nếu như có thể nói rõ ràng, chắc chắn Đường Tử Phong cũng đã nói sớm. Mà Tả Sư Dạ Vũ lại càng không quan tâm tới chuyện này, sở dĩ nàng theo tới đây hoàn toàn là vì đi theo Vũ La.
Bất kể thế nào Tả Sư Dạ Vũ cũng là Tiên Nhân thượng giới, ở thế giới cấp thấp này rất ít có thứ gì có thể khiến cho nàng sinh ra hứng thú.
Ba người theo đường hầm đi thẳng vào trong, có lẽ đã đi vào được một nửa ngọn núi, lúc này Đường Tử Phong mới xoay người lại nói:
- Là ở phía trước.
Tiến thêm vài bước nữa, phía trước đột nhiên mở rộng ra, Vũ La tiến tới quan sát:
- Đây là một thạch động thiên nhiên ư?
- Không sai, lúc phát hiện ra chúng ta cũng thấy bất ngờ.
Đường Tử Phong giơ tay chỉ:
- Ngài xem bên kia.
Tuy nói thạch động thiên nhiên này rộng rãi, cũng chỉ là so với đường hầm trước đó mà thôi, trên thực tế cũng chỉ có chu vi ba mươi trượng, cao mười trượng.
Bất quá trên mặt đất cũng không phải là bằng phẳng, mà lõm xuống giống như một cái chén. Dưới đáy lộ ra một ít tinh thể màu đỏ kỳ lạ.
Vũ La đang định tiến lên xem xét, bỗng nhiên bị một cánh tay kéo lại.
Thần sắc Tả Sư Dạ Vũ thần sắc có vẻ ngưng trọng:
- Chờ một chút!
Vũ La hơi bất ngờ, hỏi lại:
- Vì sao vậy?Tả Sư Dạ Vũ không đáp, bước nhanh tới trước, Vũ La vừa theo sau một bước, Tả Sư Dạ Vũ lập tức quay người lại ngăn cản hắn:
- Nguy hiểm, ngươi khoan tiến tới!
Vũ La cảm thấy bất ngờ, mặc dù thiếu nữ này hơi kiêu ngạo, nhưng xem ra tính tình cũng rất tốt.
Đường Tử Phong cũng biết những “sự tích” về Vũ La, mặc dù y ở trong mỏ Ô Thiết này, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với Đồng trưởng lão. Chiến lực Vũ La thế nào, đã có rất nhiều người nghiệm chứng, nhưng vị Tả Sư cô nương này nói có nguy hiểm, bảo Vũ La lui về phía sau, để mình lên trước. Thần sắc Vũ La có vẻ yên tâm thoải mái, nói như vậy, chiến lực Tả Sư cô nương còn cao hơn Vũ La.
Trong lòng Đường Tử Phong cảm thấy chấn động, nhìn sang Tả Sư Dạ Vũ yểu điệu với vẻ khó tin, không nhịn được bắt đầu suy đoán lai lịch Tả Sư cô nương. Rốt cục y cũng lắc lắc đầu, nén lòng hiếu kỳ lại, người ta cảnh giới quá cao, không phải là mình có thể chạm đến.
Tả Sư Dạ Vũ đến bên cạnh những tinh thể màu đỏ kia giơ tay lên, một cỗ năng lượng vô hình lan tràn ra, bao phủ cả tình thế. Sau một lúc nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ mừng rỡ, quay lại vẫy vẫy tay với Vũ La:
- Không có chuyện gì rồi, ngươi tới đây đi.
Vũ La cùng Đường Tử Phong đi tới, Vũ La hỏi:
- Đây là vật gì vậy?
Tả Sư Dạ Vũ bất động thanh sắc nói:
- Không có gì, chỉ là một ít tinh thể màu đỏ.
Đường Tử Phong rất biết xem mặt đoán ý người, lập tức chắp tay nói:
- Vũ Đại nhân, Tả Sư cô nương, các vị từ từ xem, ta còn có một số việc phải đi xử lý.
Vũ La gật đầu, Đường Tử Phong khẽ mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.
Tả Sư Dạ Vũ cảm giác được xung quanh không có người khác nghe lén, do dự một chút mới lên tiếng:
- Mỏ Ô Thiết này là của ngươi ư?
Vũ La gật đầu:
- Là của ta.
Tả Sư Dạ Vũ thở dài:
- Thật không ngờ một người không ra gì như ngươi lại may mắn như vậy.
- Trong mỏ Ô Thiết cấp thấp này lại có chứa bảo bối trân quý tới mức này.
Vũ La bĩu môi một cái:
- Tả Sư Dạ Vũ các hạ, nàng bỏ vẻ mặt “ông trời không có mắt” này đi có được chăng? Ta chỉ là có chút may mắn mà thôi, cho dù nàng hâm mộ ghen tị cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy...
Tả Sư Dạ Vũ nghiến chặt răng, oán hận nói:
- Có chút may mắn ư?
Vũ La có vẻ hơi bất mãn:
- Rốt cục là vật gì, nàng nói mau đi, đừng làm ra vẻ trẻ con khó dạy như vậy...
Tả Sư Dạ Vũ nổi giận:
- Trẻ con khó dạy ư?
- Hừ, nói như vậy là quá đề cao ngươi, ngươi chỉ là rác rưởi không hơn không kém!
Vũ La không còn gì để nói, Tả Sư Dạ Vũ chỉ vào những tinh thể màu đỏ kia nói:
- Ngươi có biết thứ này là gì không, đây là Thần Huyết Thạch, Thần Huyết Thạch đó!
Vũ La lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.
- Truyền thuyết đây là máu của cổ Thần từ lúc khai thiên lập địa, rơi trên nhiều thế giới khác nhau, lại phải thỏa mãn đủ các điều kiện hà khắc mới có thể sinh ra thần vật này. Trong thế giới của chúng ta, nó chỉ có thể xuất hiện trong mỏ quặng cao cấp nhất, hơn nữa xác suất xuất hiện sẽ không cao hơn một phần trăm vạn!
Lúc này Vũ La mới biết thứ này quả thật là trân quý, khoan nói đến chuyện khác, ở thế giới của Tả Sư Dạ Vũ cũng đã trân quý như vậy, đủ thấy vật này có giá trị thế nào.
Tả Sư Dạ Vũ dùng một ánh mắt khác thường nhìn hắn:
- Hiện tại có lẽ ngươi đã hiểu, “chút may mắn” của ngươi có ý nghĩa thế nào rồi chứ?
Vũ La chậm chạp gật đầu:
- Hiểu, bất quá...
Hắn lại đưa mắt nhìn Tả Sư Dạ Vũ chằm chằm, tới nỗi nàng cảm thấy không được tự nhiên:
- Ngươi làm sao vậy?
Thình lình nàng bừng hiểu, nói với giọng khinh thường:- Hừ, ngươi cho rằng mỗ mỗ... Bản cô nương sẽ tham ô vật này của ngươi ư?
Vũ La đằng hắng:
- Khụ khụ, đừng nói lời văn vẻ như vậy, rõ ràng là nàng sẽ cướp, cái gì mà tham ô.
- Ngươi...
Tả Sư Dạ Vũ tức giận tới nỗi không còn phong độ thục nữ, trợn trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi không cần ép ta, yên tâm đi, ta sẽ không động vào vật của ngươi. Ta tới thế giới này là ngoài ý muốn, ta không muốn nói rõ với ngươi chuyện này, nhưng ngươi cứ yên tâm, sau khi dưỡng thương khỏe lại, ta sẽ rời đi ngay tức khắc.
Vũ La bỗng nhiên cười một tiếng:
- Nàng quả thật là... Lúc đầu nhìn chẳng ra gì, càng ngày càng thấy nàng thật mềm lòng. Tả Sư Dạ Vũ lại nổi giận:
- Tiểu tặc ngươi có chịu thôi chưa?
Vũ La cười ha hả một tiếng, khoát tay nói:
- Được rồi, không nói đùa nữa. Trước tiên hãy lấy vật này ra, nói thật, ta cũng không biết rốt cục vật này có tác dụng thế nào.
Tả Sư Dạ Vũ tiếc nuối thở dài:
- Nếu nói bản... Bản cô nương không có chút hâm mộ nào chính là nói dối. Ngươi có biết tác dụng lớn nhất của vật này là gì không? Tác dụng lớn nhất của nó chính là không gì mà không làm được!
- Ngươi muốn thay đổi huyết mạch, chỉ cần phục dụng một khối, nếu như may mắn, ngươi có thể đạt được một thành huyết mạch cổ Thần, nếu không may mắn, ngươi cũng có được huyết mạch nằm trong những loại huyết mạch hàng đầu. Ngươi muốn gia tăng tu vi ư? Hoặc ngươi nắm Thần Huyết Thạch này trong lòng bàn tay tu luyện, hoặc cho vào trong đan dược, cũng sẽ giúp cho tốc độ tu luyện của ngươi nhanh hơn gấp mười lần so với những kẻ cùng cấp.
- Nếu ngươi muốn có được một món pháp bảo tuyệt thế, vậy cho vật này vào bất cứ một món pháp bảo nào, ít nhất cũng có thể tăng lên bốn cấp...
Tả Sư Dạ Vũ thở dài nói:
- Vật này quá mức nghịch thiên, vả lại cực kỳ hiếm thấy. Ta thật sự không ngờ rằng trong thế giới cấp thấp như thế giới của các ngươi lại có được bảo bối trân quý như vậy.
Tả Sư Dạ Vũ nói một hơi thao thao bất tuyệt, khiến cho Vũ La cảm thấy động lòng không ít:
- Trước tiên hãy xem thứ này có được bao nhiêu.
Hai người tới bên cạnh khối Thần Huyết Thạch kia, chỉ thấy nó lộ ra trên mặt đất to bằng cái chậu rửa mặt. Tả Sư Dạ Vũ nói:
- Lúc Thần Huyết Thạch xuất thế sẽ có tuyệt thế thần diễm bay múa đầy trời, e rằng Đường Tử Phong cũng là vì thần diễm kia cho nên mới không dám tự tiện xử lý, cho người gọi ngươi tới đây.
Đường Tử Phong thông minh lại có trách nhiệm, người như vậy ở Tu Chân Giới càng ngày càng khó tìm. Chuyện Thần Huyết Thạch lần này khiến cho Vũ La càng cảm thấy hài lòng hơn về y, lòng thầm quyết định sẽ tặng cho y một cơ duyên nào đó.
Đôi tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của Tả Sư Dạ Vũ sắc bén hơn bất cứ pháp bảo lợi khí nào, nàng đào xung quanh khối Thần Huyết Thạch, nham thạch cứng rắn nhanh chóng tan ra dưới tay nàng, còn dễ dàng hơn là đào cát.
Đào xuống chưa được bao lâu, Vũ La đã cảm thấy thất vọng.
Bởi vì hiển nhiên phần lộ ra trên mặt đất là phần lớn nhất, càng xuống dưới càng nhỏ dần đi rất nhanh. Mặc dù còn chưa có đào hết, nhưng đã chỉ to như cánh tay, nhìn qua giống như là một cái đuôi.
Thấy Vũ La lộ ra vẻ thất vọng, Tả Sư Dạ Vũ hận không thể nện cho hắn một trận:
- Ngươi còn cảm thấy ít hay sao? Ngươi có biết rằng trong thế giới chúng ta, dưới tình huống bình thường, Thần Huyết Thạch xuất hiện chỉ to bằng trứng chim bồ câu hay không?
Có thể có được một khối to như trứng gà cũng đã là vô cùng hiếm có. Khối này của ngươi to bằng chậu rửa mặt, ngươi vẫn không hài lòng!
Vũ La khẽ nhướng nhướng mày:
- Dù nàng mắng ta là nhà quê, ta cũng đành chịu vậy.
Tả Sư Dạ Vũ nghe hắn nói như vậy bật cười khúc khích:
- Chính là ý này.
Vũ La bĩu môi:
- Ai mà không muốn may mắn của mình càng lớn càng tốt?
Hắn bắt tay vào đào giúp, mắt thấy càng xuống dưới, Thần Huyết Thạch càng nhỏ lại, không nhịn được buông tiếng thở dài.
Không ngờ rằng Tả Sư Dạ Vũ vừa thọc tay xuống, sắc mặt khẽ biến, ngọc thủ dừng lại bất động trong lòng nham thạch.
Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Tả Sư Dạ Vũ có vẻ dở khóc dở cười, bàn tay nhẹ nhàng khẽ động, rắc một tiếng, thạch xung quanh lập tức vỡ vụn ra thành từng khối to bằng mắt rồng, sau đó bị Tả Sư Dạ Vũ moi lên:
- Ngươi tự xem đi.
Vũ La nhìn theo lỗ hổng, chỉ thấy khối Thần Huyết Thạch màu đỏ bên dưới chợt to ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.