Chương 558: Thất tung (Thượng)
Thạch Tam
14/04/2018
Sau đó Lâm Tuyệt Phong vẫn giữ gương mặt trơ trơ như đá. Cho đến khi gặp được đối thủ, Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, cảm tình mới trở lại trên mặt lão.
Lâm Tuyệt Phong bỗng nhiên hiểu được, mình không thương ai cũng không có ai thương, thật là đáng buồn tới cực điểm. Chỉ có một đối thủ duy nhất, nhưng lại bị mình dùng mưu kế hại chết. Sau khi Thôi Xán chết, Lâm Tuyệt Phong thật ra sống không bằng chết, chỉ có thể đặt mục tiêu vươn tới Trung Châu đệ nhất cường giả.
Đáng tiếc hiểu ra quá muộn...
Thần kiếm Thiên Tinh của Vũ La vỗ cách không một cái, cả thi thể lẫn nguyên hồn của Lâm Tuyệt Phong bị chấn nát.
Lâm Tuyệt Phong thở dài, trở về bóng tối. Tất cả cảnh tượng kia sụp đổ trước mặt lão, hình ảnh cuối cùng như ngưng đọng lại: Gương mặt thiếu niên còn ngây thơ chất phác, nở một nụ cười hết sức hồn nhiên...
Sau đó hết thảy từ từ trở thành mờ nhạt, cuối cùng biến mất. Cả đời này, rốt cục đã đi tới cuối con đường.
Vũ La thở dài, mỉm cười khẽ lắc đầu, thu bảo vật, Thần Phù của mình, xoay người chậm rãi rời đi.
Không chém đầu, không thể báo thù.
Muốn đòi hết nợ năm xưa, phải chém hết đầu cừu nhân mới được...
Mãi đến khoảnh khắc Lâm Tuyệt Phong chết đi, bỗng nhiên Vũ La hiểu ra, thương tổn mà Tống Kiếm Mi gây ra cho mình còn sâu nặng hơn Lâm Tuyệt Phong nhiều.
Nếu hai người cùng gây ra vết thương cho Vũ La, vết thương do Lâm Tuyệt Phong gây ra bất quá chỉ là bị thương ngoài da, nhưng vết thương do Tống Kiếm Mi gây ra là đòn chí mạng.
Người mà hắn quan tâm là Tống Kiếm Mi, không phải là Lâm Tuyệt Phong. Giết Lâm Tuyệt Phong thật là khoái chí, ta đường đường là Nam Hoang Đế Quân, dám âm mưu hãm hại ta ư, giết chết người như vậy một ngàn lần, vẫn cảm thấy khoái chí đủ ngàn lần.
Nhưng chỉ là ngắn ngủi.
Sau khi giết chết Lâm Tuyệt Phong, Vũ La vẫn không có cảm giác trút đi gánh nặng.
Gánh nặng trong lòng hắn không phải là địch nhân, mà là tình cảm của mình.
Ngày hôm ấy, trong khi còn chưa ai biết tin Lâm Tuyệt Phong đã chết, đại quân Cửu Nghi sơn dựa theo Lâm Tuyệt Phong bố trí đánh lén sơn trang Chu gia, nhưng không ngờ rằng tiền sơn Chung Nam sơn dốc hết toàn lực trợ giúp. Chu Nghiên nhận được tin Vũ La báo, điều động chủ lục Ám Vệ phối hợp với ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa binh nội ứng ngoại hợp, đại quân Cửu Nghi sơn bị tiêu diệt toàn quân.
Ngày hôm ấy, ba người phá vỡ sơn môn Cửu Nghi sơn. Dưới sự dẫn dắt của Hướng Cuồng Ngôn, Vu Thiên Thọ và Lư Niệm Vũ cùng lúc xuất hiện dưới chân Cửu Nghi sơn.
Ba trăm món pháp báo công kích cỡ lớn xếp thành một hàng dưới chân núi. Chủ lực Cửu Nghi sơn đã đi hết, số còn ở lại không có lực chống cự, chỉ đành ngoan ngoãn mở đại trận hộ sơn, buông vũ khí đầu hàng.
Dưới sự chủ trì của Hướng Cuồng Ngôn, Hứa Sơn Dương vội vàng chạy về nhậm chức chưởng môn mới của Cửu Nghi sơn.
Cửu Nghi sơn, Thái Âm sơn, hai lực lượng đối địch hùng mạnh nhất đã không còn uy hiếp.
Khi tin Lâm Tuyệt Phong chết truyền ra, Nga Mi sơn cùng Không Động sơn lập tức phái người chạy tới Chung Nam sơn, tỏ vẻ thần phục.
Ngũ Tùng sơn nằm ở phía Tây Bắc Cửu Nghi sơn, cách Cửu Nghi sơn chừng vài trăm dặm. Cửu Nghi sơn hùng vĩ biết bao, Ngũ Tùng sơn lại gần như không ai biết, cũng chỉ có một ít phàm phu tục từ sống gần đó biết cõi đời này còn có một ngọn núi như vậy.
Nhưng mấy ngày qua, tất cả cư dân xung quanh Ngũ Tùng sơn đều hoảng hốt rời đi, bởi vì trong Ngũ Tùng sơn xuất hiện thần tiên.
Một đạo linh văn khổng lồ dâng lên cao, toát ra linh quang màu vàng nhạt phong ấn cả Ngũ Tùng sơn. Có cư dân sống dưới chân núi nhìn thấy lúc kim quang mới vừa dâng lên, một ít chim chóc bay lên muốn thoát khỏi kim quang trói buộc, nhưng không ngờ chúng vừa chạm vào kim quang, lập tức đã bị đốt cháy thành tro.
Trên con đường nhỏ duy nhất dẫn lên núi, có một trung niên phóng đãng đang ngồi, mấy ngày qua một mực uống rượu, say khướt cả ngày. Thỉnh thoảng tỉnh táo, chỉ thấy vẽ vẽ gì đó trên mặt đất.
Trong núi có một tòa trạch viện đơn giản. Đạo linh văn khổng lồ kia lơ lửng ngay trên trạch viện này.
Một nữ nhân dung mạo tuyệt trần, khí chất trang nhã như vua các loài hoa đang ngồi trong nội đường. Trước mặt nàng có một nha hoàn đang quỳ, hai tay dâng lên một bức họa.
Bức họa vẽ trung niên đang ngồi ngoài đường kia.
Nữ nhân khẽ thở dài:
- Quả nhiên là Hướng Cuồng Ngôn. Nàng lộ vẻ khó xử, lẩm bẩm một câu:
- Biết làm thế nào đây...
Cùng lúc đó, có một người từ ngoài núi đi tới. Hướng Cuồng Ngôn ngoài đường nhìn thấy, lộ vẻ bất ngờ, sau khi suy nghĩ một chút lắc lắc đầu, xoay người lánh vào rừng cây bên đường. Người nọ đi thẳng tới không ngừng lại, thẳng vào trong núi.
Hướng Cuồng Ngôn chờ người nọ đi xa, lúc này mới chui ra, nhìn bóng lưng người nọ khẽ lắc đầu, thở dài:
- Cần gì phải lo lắng nhiều như vậy, tiếp tục uống rượu thôi...
Trong trạch viện, nha hoàn chạy vội vào kêu to:
- Tiểu thư, tiểu thư, không xong, có người tiến vào...
Dường như nàng nọ đoán được là ai, gương mặt trắng trẻo mịn màng thình lình trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Một lúc lâu sau mới trấn tĩnh lại nói:
- Kinh hoàng làm gì, mau mở đại môn nghênh giá!Nha hoàn cẩn thận lui xuống.
Chỉ trong thoáng chốc, đại môn trạch viện mở rộng, nữ nhân kia đã thay một thân trường quần hoa lệ, chậm rãi bước ra.
Một bóng người xuất hiện trên đường, nhìn như chậm chạp, nhưng chỉ nháy mắt đã tới trước cửa. Nữ nhân nhìn thấy người nọ, không khỏi sửng sốt:
- Tại sao là ngươi?
- Tại sao không thể là ta?
Cốc Mục Thanh còn cao hơn Tống Kiếm Mi nửa cái đầu, lúc này hất hàm hỏi lại trông hết sức oai phong.
Nàng nhìn thấy trường quần hoa lệ của Tống Kiếm Mi, bèn nở một nụ cười trêu cợt:
- À, thì ra ngươi cho là chàng tới...
Mặt Tống Kiếm Mi lạnh lùng như băng sương:
- Ngươi tới đây làm gì?
Cốc Mục Thanh giơ tay điểm ra, một đạo linh nguyên nhỏ như tơ bay ra, đám thị nữ trong trạch viện Tống Kiếm Mi lập tức ngất đi.
- Chuyện chúng ta nói với nhau không thể để người khác nghe thấy.
Cốc Mục Thanh thu tay lại, sắc mặt Tống Kiếm Mi vẫn khó coi như trước, lại hỏi:
- Ngươi tới đây làm gì?
Cốc Mục Thanh liếc qua trạch viện một cái, nhưng không có ý tiến vào. Tống Kiếm Mi cũng không có ý mời nàng vào. Ân oán gút mắc giữa hai nữ nhân này một lời khó mà nói hết.
Cốc Mục Thanh có thể coi là rộng lượng trong đám nữ nhân, nhưng cừu hận như vậy, bất cứ nữ nhân nào cũng không thể tha thứ.
- Ta tới hỏi giúp chàng một chuyện.
Tống Kiếm Mi khẽ cau mày:
- Là hắn bảo ngươi tới ư?
Đương nhiên không phải.
Cốc Mục Thanh nhìn nàng với vẻ châm chọc:
- Không phải là ngươi vẫn tự cho mình hiểu rõ chàng sao, vì sao còn hỏi một câu ngu ngốc như vậy? Với tính cách của chàng, nhất định sẽ không bảo ta tới đây.
Tống Kiếm Mi cười lạnh một tiếng:
- Ta hiểu rõ hắn, cho nên khi Hướng Cuồng Ngôn xuất hiện bên cạnh hắn, ta đã biết hắn còn chưa chết, nhất định là đoạt xá trùng sinh.
Cốc Mục Thanh tỏ ra kiêu ngạo vì nam nhân của mình:
- Nam Hoang Đế Quân làm sao chết đi một cách dễ dàng như vậy được?
Tống Kiếm Mi oán hận nói:
- Đáng tiếc Lâm Tuyệt Phong bảo thủ độc đoán, thủy chung không chịu gặp ta, cho nên ta không thể cho lão biết tin này, nếu không ai chết vào tay ai cũng còn chưa biết!
Cốc Mục Thanh vô cùng tức giận:
- Tống Kiếm Mi, ngươi có còn liêm sỉ hay không? Nhất nhật phu thê bách nhật ân, vì sao lòng dạ ngươi lại như rắn rết?
Tống Kiếm Mi cười lạnh một tiếng không đáp, liếc nhìn nàng nói:
- Xem ra ngươi cũng hiểu rất rõ hắn, biết nhất định hắn rất muốn hỏi chuyện này nhưng lại không dám hỏi, nên ngươi mới tới đây.
Gương mặt tươi tắn của Cốc Mục Thanh chợt sa sầm, buông tiếng than dài:
- Nếu nói về tâm cơ, ta thật sự không bằng ngươi. Ngươi đã đoán được, vậy ta thay chàng hỏi ngươi một câu: Ngươi phản bội chàng như vậy, rốt cục có vì nguyên nhân bất đắc dĩ gì không?
Đúng là Vũ La rất muốn biết chuyện này, nhưng lại sợ biết câu trả lời. Nếu như phủ định, nhất định hắn càng thêm đau khổ, tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan biến. Nếu khẳng định, Vũ La càng khó xử hơn, hắn sẽ xử trí Tống Kiếm Mi thế nào?
Tống Kiếm Mi khẽ cau mày, sau đó lạnh lùng đáp:
- Không có!Cốc Mục Thanh gật đầu:
- Ta cũng nghĩ là không có, nếu không, ta âm thầm bôn ba bao nhiêu năm như vậy, cũng sẽ không tới nỗi không điều tra ra được chút gì.
Tống Kiểm Mi cũng có vẻ bất ngờ, nhìn nàng gật đầu nói:
- Không ngờ ta đã xem thường ngươi...
Cốc Mục Thanh xoay người định đi, nhưng bỗng nhiên xoay người lại, ngạo nghễ nói:
- Cho dù Lâm Tuyệt Phong biết Vũ La chính là Thôi Xán chuyển sinh, ngươi cũng không có chút cơ hội nào. Ngươi phải biết rằng trong trận chiến ấy, Lâm Tuyệt Phong không có chút cơ hội hoàn thủ nào. Đường đường Trung Châu đệ nhất cường giả dưới tay chàng không chịu nổi một đòn, chẳng khác nào trẻ con. Thậm chí Vũ La còn chưa xuất toàn lực, Lâm Tuyệt Phong cũng đã đền tội.
Tống Kiếm Mi sửng sốt:
- Chuyện này không thể nào, ngươi gạt ta!
Cốc Mục Thanh khẽ mỉm cười, hiện tại đối mặt Tống Kiếm Mi, nàng tỏ ra tràn đầy tự tin:
- Đã đến nước này, ta có cần phải lừa ngươi không? Ngẫm lại mà xem, Vũ La có năng lực diệt Thái Âm sơn, phá hủy Cửu Nghi sơn, hùng mạnh hơn Thôi Xán năm xưa không chỉ gấp đôi.
Tống Kiếm Mi như bị điện giật, toàn thân ngây ra tại chỗ:
- Thật vậy sao...
Cốc Mục Thanh cười lạnh nhìn nàng:
- Năm xưa ngươi cho là chàng đại thế đã mất, cho nên không chút lưu tình phản bội chàng, còn cấu kết ngoại nhân đẩy chàng vào chỗ chết, đổi lấy an toàn cho cả nhà ngươi. E rằng lúc ấy ngươi tuyệt không ngờ rằng chỉ qua vài năm, chàng đã quật khởi còn mạnh hơn năm xưa. Tống Kiếm Mi, ngươi thật sự rất thông minh, tính toán tỉ mỉ mọi chuyện, nhưng ngươi đã quên một điểm, con đường tu chân kéo dài ngàn năm, há có thể bởi vì thành bại nhất thời mà vội vàng luận anh hùng?
- Tâm cơ ta không bằng ngươi, đáng tiếc ngươi không có lòng kiên trinh như ta.
Sắc mặt Tống Kiếm Mi tái nhợt, cười khổ lắc đầu nói:
- Ngươi nói không sai, ta chính là tính toán quá nhiều, nữ nhân đa tâm như vậy, phần lớn khó có thể hạnh phúc.
Dường như nàng đang tự oán tự trào mình, chợt nở một nụ cười tươi tắn giống như hoa nở, đẹp xinh không gì sánh được. Ngay cả Cốc Mục Thanh cũng không nhịn được trong lòng than thở, khó trách năm xưa oan gia kia cũng bị nàng ta mê hoặc.
- Nhưng con người của ta không muốn thấy người khác hạnh phúc hơn mình, vốn ta chuẩn bị thứ này là vì hắn, Lâm Tuyệt Phong không đáng tin cậy, ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn không tới nhưng ngươi tới, ngươi chết đi rồi, hắn cũng sẽ đau khổ cả đời!
Tống Kiếm Mi chợt giơ tay lên, lòng bàn tay nàng có một hạt châu to bằng ngón cái, đỏ rực như máu.
Thình lình nàng bóp nát hạt châu, sâu dưới nền trạch viện phát ra một tiếng động trầm đục, tựa hồ có cự thú đáng sợ nào đó đang vươn mình thức tỉnh dưới mặt đất.
Sắc mặt Cốc Mục Thanh vẫn tỏ ra bình tĩnh, điều này làm cho Tống Kiếm Mi không nhịn được có chút lo lắng. Nhưng nghĩ lại cảm thấy mình quá lo xa, chuẩn bị thứ này vốn là vì đối phó Thôi Xán, uy lực khổng lồ vô cùng, Cốc Mục Thanh tuyệt khó thoát khỏi.
- Thật là ác độc!
Cốc Mục Thanh lắc đầu:
- Ngươi tự biết mình không còn đường sống, còn muốn kéo theo ta. Giữa hai ta, chỉ ngươi có lỗi với ta, ngươi còn hạ độc thủ như vậy.
Sắc mặt Tống Kiếm Mi lạnh như băng:
- Vốn ta chuẩn bị vì hắn, nhưng ngươi lại tới đây, chỉ trách ngươi không may mắn mà thôi.
Dưới chân của nàng sáng lên một mảnh quang hoa kỳ dị, thân ảnh của nàng cũng trở nên hơi mờ đi:
- Ngươi tự mình hưởng thụ thịnh yến này đi, ta sẽ không bồi tiếp ngươi...
Cốc Mục Thanh gật đầu:
- Quả nhiên là Như Ý Kim Hoàn của Tống gia. Đã có lời đồn Như Ý Kim Hoàn của Tống gia có thể mở ra thông đạo không gian trong cự ly ngắn, có được lực lượng thần quỷ khó lường, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Tống Kiếm Mi mỉm cười:
- Cốc Mục Thanh, ngươi vẫn không bằng ta. Lần này ta đi, có thể vĩnh viễn mai danh ẩn tích, nhưng bất kể thế nào ta cũng còn sống. Tuy rằng ngươi chiếm được tinh yêu của hắn, nhưng như vậy thì đã sao? Ngươi sắp sửa chết rồi, vĩnh viễn đừng mơ tới chuyện hưởng thụ ái tình, ha ha...
Cốc Mục Thanh bĩu môi một cái:
- Ngươi thật sự cho là mình tâm cơ vô địch ư?
- Ta cũng đã thừa nhận tâm kế không bằng ngươi, chẳng lẽ tới đây mà không có chuẩn bị chút nào?Trong lòng Tống Kiếm Mi có chút không yên. Những thứ chuẩn bị dưới đất lẽ ra đã phải phát động rồi, vì sao sau tiếng động đầu tiên lại không có chút động tĩnh nào?
Tay Cốc Mục Thanh chỉ xuống dưới:
- Phía dưới này, hẳn là chôn Chính Phản Ngũ Hành Âm Dương Lôi Hỏa trận.
- Bất quá trận pháp này đã được ngươi gia cường. Dùng hai viên nội đan Bích Thủy Nghê Hủy và Hỏa Sơn Long Tích một Thủy một Hỏa làm vật dẫn, dùng sáu đạo linh phù nhất phẩm do Lâm Tuyệt Phong âm thầm đưa cho làm cọc trận. Các loại tài liệu khác cũng tăng lên ba cấp, vì trận pháp này, ngươi thật đúng là dốc hết gia tài.
- Trận pháp phát động, chỉ cần hai viên nội đan tiếp xúc, lập tức sẽ bùng nổ, dẫn động toàn đại trận. Hai viên nội đan hung thú nhất phẩm, sáu đạo linh phù nhất phẩm cộng thêm trận pháp tăng lên ba cấp sẽ nổ tung cùng lúc.
- Ta đoán rằng uy lực của trận pháp đã qua sửa đổi này cũng không kém gì uy lực của một đạo Thiên Mệnh Thần Phù nổ tung. Tống Kiếm Mi, ngươi thật sự là một kỳ tài.
Đến lúc này Tống Kiếm Mi mới trợn mắt há mồm:
- Ngươi... Vì sao ngươi biết rõ ràng như vậy?
Cốc Mục Thanh hờ hững đáp:
- Ta đã nói rồi, tâm cơ ta không bằng ngươi, chỉ giỏi làm một số chuyện. Mặc dù ta không phải là Ám Vệ, nhưng dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, cũng có được ít thủ hạ. Căn cơ của ngươi ở Trung Châu quá nông cạn, dù ngươi đặt mua những tài liệu đã tỏ ra cẩn thận, nhưng chỉ cần dụng tâm điều tra vẫn có thể ra được. Lúc nãy ta đã nói qua, ta đã âm thầm điều tra ngươi rất nhiều năm.
Sắc mặt Tống Kiếm Mi tỏ vẻ không cam lòng:
- Phải chăng ngươi đã động tay chân vào tài liệu của ta, cho nên trận pháp không thể phát động?
Cốc Mục Thanh cười to một tiếng, nụ cười của kẻ chiến thắng:
- Đoán đúng rồi!
- Hừ, vậy thì đã sao, ta có Như Ý Kim Hoàn, ta muốn đi, ai có thể ngăn được?
Cốc Mục Thanh bĩu môi một cái:
- Vậy ta sẽ không lo tới, nếu ngươi có thể chạy thoát, vậy chiêu bài Nam Hoang đệ nhất phù sư của Hướng Cuồng Ngôn hôm nay coi như tan nát.
Dứt lời, nàng nhìn quanh kêu to lên:
- Hướng Cuồng Ngôn, bản cô nương biết lão đang ở đây, đừng giả vờ câm điếc nữa.
Giọng Hướng Cuồng Ngôn truyền đến:
- Ta biết rồi, nàng ta không chạy thoát được đâu. Năm xưa ta đã nói, hai tiểu cô nương các vị đều lợi hại cả, bảo tên khốn kia ít tiếp xúc với các vị một chút. Hiện tại thì sao, Tống Kiếm Mi đi rồi, Cốc Mục Thanh lại tới, người sau còn lợi hại hơn người trước, bằng hữu có vợ hung hãn, quả thật là đại bất hạnh!
Cốc Mục Thanh tức tối vô cùng:
- Hướng Cuồng Ngôn...
Rốt cục Nam Hoang đệ nhất phù sư không có tiếng động gì nữa. Bất quá trên không, đạo linh văn phong ấn khổng lồ kia bỗng nhiên biến hóa, trở nên thâm sâu khô lường. Một tia chớp màu vàng ầm vang giáng xuống, hào quang của Như Ý Kim Hoàn nhất thời tan tác.
Tống Kiếm Mi giật mình kinh hãi:
- Làm sao có thể...
- Thiên La Địa Võng!
Cốc Mục Thanh quát to một tiếng, Thiên Mệnh Thần Phù Thiên La Địa Võng bay lên trời, Tống Kiếm Mi giận tím mặt:
- Cốc Mục Thanh, ngươi cho rằng bản lĩnh của ngươi có thể làm gì được ta chứ! Nào, chúng ta đấu một trận thử xem!
Hướng Cuồng Ngôn ẩn thân sau một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, quan sát trường đại chiến trong sơn cốc, không khỏi thở dài lắc đầu.
Cốc Mục Thanh tới đây xử lý chuyện Tống Kiếm Mi, tựa hồ có chút không ổn. Nhưng đây cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Nửa ngày sau, trận chiến bên trong sơn cốc kết thúc. Cốc Mục Thanh khóe miệng còn vương máu, lảo đảo bước ra ngoài sơn đạo.
Hướng Cuồng Ngôn vẫn ngồi bên đường uống rượu, liếc nhìn nàng một cái, chợt ném sang một viên linh đan:
- Đây là đan dược của lão Lư, rất công hiệu, uống đi.
Cốc Mục Thanh cứng đầu không nhận, mặc cho viên linh đan rơi xuống đất.
Lâm Tuyệt Phong bỗng nhiên hiểu được, mình không thương ai cũng không có ai thương, thật là đáng buồn tới cực điểm. Chỉ có một đối thủ duy nhất, nhưng lại bị mình dùng mưu kế hại chết. Sau khi Thôi Xán chết, Lâm Tuyệt Phong thật ra sống không bằng chết, chỉ có thể đặt mục tiêu vươn tới Trung Châu đệ nhất cường giả.
Đáng tiếc hiểu ra quá muộn...
Thần kiếm Thiên Tinh của Vũ La vỗ cách không một cái, cả thi thể lẫn nguyên hồn của Lâm Tuyệt Phong bị chấn nát.
Lâm Tuyệt Phong thở dài, trở về bóng tối. Tất cả cảnh tượng kia sụp đổ trước mặt lão, hình ảnh cuối cùng như ngưng đọng lại: Gương mặt thiếu niên còn ngây thơ chất phác, nở một nụ cười hết sức hồn nhiên...
Sau đó hết thảy từ từ trở thành mờ nhạt, cuối cùng biến mất. Cả đời này, rốt cục đã đi tới cuối con đường.
Vũ La thở dài, mỉm cười khẽ lắc đầu, thu bảo vật, Thần Phù của mình, xoay người chậm rãi rời đi.
Không chém đầu, không thể báo thù.
Muốn đòi hết nợ năm xưa, phải chém hết đầu cừu nhân mới được...
Mãi đến khoảnh khắc Lâm Tuyệt Phong chết đi, bỗng nhiên Vũ La hiểu ra, thương tổn mà Tống Kiếm Mi gây ra cho mình còn sâu nặng hơn Lâm Tuyệt Phong nhiều.
Nếu hai người cùng gây ra vết thương cho Vũ La, vết thương do Lâm Tuyệt Phong gây ra bất quá chỉ là bị thương ngoài da, nhưng vết thương do Tống Kiếm Mi gây ra là đòn chí mạng.
Người mà hắn quan tâm là Tống Kiếm Mi, không phải là Lâm Tuyệt Phong. Giết Lâm Tuyệt Phong thật là khoái chí, ta đường đường là Nam Hoang Đế Quân, dám âm mưu hãm hại ta ư, giết chết người như vậy một ngàn lần, vẫn cảm thấy khoái chí đủ ngàn lần.
Nhưng chỉ là ngắn ngủi.
Sau khi giết chết Lâm Tuyệt Phong, Vũ La vẫn không có cảm giác trút đi gánh nặng.
Gánh nặng trong lòng hắn không phải là địch nhân, mà là tình cảm của mình.
Ngày hôm ấy, trong khi còn chưa ai biết tin Lâm Tuyệt Phong đã chết, đại quân Cửu Nghi sơn dựa theo Lâm Tuyệt Phong bố trí đánh lén sơn trang Chu gia, nhưng không ngờ rằng tiền sơn Chung Nam sơn dốc hết toàn lực trợ giúp. Chu Nghiên nhận được tin Vũ La báo, điều động chủ lục Ám Vệ phối hợp với ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa binh nội ứng ngoại hợp, đại quân Cửu Nghi sơn bị tiêu diệt toàn quân.
Ngày hôm ấy, ba người phá vỡ sơn môn Cửu Nghi sơn. Dưới sự dẫn dắt của Hướng Cuồng Ngôn, Vu Thiên Thọ và Lư Niệm Vũ cùng lúc xuất hiện dưới chân Cửu Nghi sơn.
Ba trăm món pháp báo công kích cỡ lớn xếp thành một hàng dưới chân núi. Chủ lực Cửu Nghi sơn đã đi hết, số còn ở lại không có lực chống cự, chỉ đành ngoan ngoãn mở đại trận hộ sơn, buông vũ khí đầu hàng.
Dưới sự chủ trì của Hướng Cuồng Ngôn, Hứa Sơn Dương vội vàng chạy về nhậm chức chưởng môn mới của Cửu Nghi sơn.
Cửu Nghi sơn, Thái Âm sơn, hai lực lượng đối địch hùng mạnh nhất đã không còn uy hiếp.
Khi tin Lâm Tuyệt Phong chết truyền ra, Nga Mi sơn cùng Không Động sơn lập tức phái người chạy tới Chung Nam sơn, tỏ vẻ thần phục.
Ngũ Tùng sơn nằm ở phía Tây Bắc Cửu Nghi sơn, cách Cửu Nghi sơn chừng vài trăm dặm. Cửu Nghi sơn hùng vĩ biết bao, Ngũ Tùng sơn lại gần như không ai biết, cũng chỉ có một ít phàm phu tục từ sống gần đó biết cõi đời này còn có một ngọn núi như vậy.
Nhưng mấy ngày qua, tất cả cư dân xung quanh Ngũ Tùng sơn đều hoảng hốt rời đi, bởi vì trong Ngũ Tùng sơn xuất hiện thần tiên.
Một đạo linh văn khổng lồ dâng lên cao, toát ra linh quang màu vàng nhạt phong ấn cả Ngũ Tùng sơn. Có cư dân sống dưới chân núi nhìn thấy lúc kim quang mới vừa dâng lên, một ít chim chóc bay lên muốn thoát khỏi kim quang trói buộc, nhưng không ngờ chúng vừa chạm vào kim quang, lập tức đã bị đốt cháy thành tro.
Trên con đường nhỏ duy nhất dẫn lên núi, có một trung niên phóng đãng đang ngồi, mấy ngày qua một mực uống rượu, say khướt cả ngày. Thỉnh thoảng tỉnh táo, chỉ thấy vẽ vẽ gì đó trên mặt đất.
Trong núi có một tòa trạch viện đơn giản. Đạo linh văn khổng lồ kia lơ lửng ngay trên trạch viện này.
Một nữ nhân dung mạo tuyệt trần, khí chất trang nhã như vua các loài hoa đang ngồi trong nội đường. Trước mặt nàng có một nha hoàn đang quỳ, hai tay dâng lên một bức họa.
Bức họa vẽ trung niên đang ngồi ngoài đường kia.
Nữ nhân khẽ thở dài:
- Quả nhiên là Hướng Cuồng Ngôn. Nàng lộ vẻ khó xử, lẩm bẩm một câu:
- Biết làm thế nào đây...
Cùng lúc đó, có một người từ ngoài núi đi tới. Hướng Cuồng Ngôn ngoài đường nhìn thấy, lộ vẻ bất ngờ, sau khi suy nghĩ một chút lắc lắc đầu, xoay người lánh vào rừng cây bên đường. Người nọ đi thẳng tới không ngừng lại, thẳng vào trong núi.
Hướng Cuồng Ngôn chờ người nọ đi xa, lúc này mới chui ra, nhìn bóng lưng người nọ khẽ lắc đầu, thở dài:
- Cần gì phải lo lắng nhiều như vậy, tiếp tục uống rượu thôi...
Trong trạch viện, nha hoàn chạy vội vào kêu to:
- Tiểu thư, tiểu thư, không xong, có người tiến vào...
Dường như nàng nọ đoán được là ai, gương mặt trắng trẻo mịn màng thình lình trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Một lúc lâu sau mới trấn tĩnh lại nói:
- Kinh hoàng làm gì, mau mở đại môn nghênh giá!Nha hoàn cẩn thận lui xuống.
Chỉ trong thoáng chốc, đại môn trạch viện mở rộng, nữ nhân kia đã thay một thân trường quần hoa lệ, chậm rãi bước ra.
Một bóng người xuất hiện trên đường, nhìn như chậm chạp, nhưng chỉ nháy mắt đã tới trước cửa. Nữ nhân nhìn thấy người nọ, không khỏi sửng sốt:
- Tại sao là ngươi?
- Tại sao không thể là ta?
Cốc Mục Thanh còn cao hơn Tống Kiếm Mi nửa cái đầu, lúc này hất hàm hỏi lại trông hết sức oai phong.
Nàng nhìn thấy trường quần hoa lệ của Tống Kiếm Mi, bèn nở một nụ cười trêu cợt:
- À, thì ra ngươi cho là chàng tới...
Mặt Tống Kiếm Mi lạnh lùng như băng sương:
- Ngươi tới đây làm gì?
Cốc Mục Thanh giơ tay điểm ra, một đạo linh nguyên nhỏ như tơ bay ra, đám thị nữ trong trạch viện Tống Kiếm Mi lập tức ngất đi.
- Chuyện chúng ta nói với nhau không thể để người khác nghe thấy.
Cốc Mục Thanh thu tay lại, sắc mặt Tống Kiếm Mi vẫn khó coi như trước, lại hỏi:
- Ngươi tới đây làm gì?
Cốc Mục Thanh liếc qua trạch viện một cái, nhưng không có ý tiến vào. Tống Kiếm Mi cũng không có ý mời nàng vào. Ân oán gút mắc giữa hai nữ nhân này một lời khó mà nói hết.
Cốc Mục Thanh có thể coi là rộng lượng trong đám nữ nhân, nhưng cừu hận như vậy, bất cứ nữ nhân nào cũng không thể tha thứ.
- Ta tới hỏi giúp chàng một chuyện.
Tống Kiếm Mi khẽ cau mày:
- Là hắn bảo ngươi tới ư?
Đương nhiên không phải.
Cốc Mục Thanh nhìn nàng với vẻ châm chọc:
- Không phải là ngươi vẫn tự cho mình hiểu rõ chàng sao, vì sao còn hỏi một câu ngu ngốc như vậy? Với tính cách của chàng, nhất định sẽ không bảo ta tới đây.
Tống Kiếm Mi cười lạnh một tiếng:
- Ta hiểu rõ hắn, cho nên khi Hướng Cuồng Ngôn xuất hiện bên cạnh hắn, ta đã biết hắn còn chưa chết, nhất định là đoạt xá trùng sinh.
Cốc Mục Thanh tỏ ra kiêu ngạo vì nam nhân của mình:
- Nam Hoang Đế Quân làm sao chết đi một cách dễ dàng như vậy được?
Tống Kiếm Mi oán hận nói:
- Đáng tiếc Lâm Tuyệt Phong bảo thủ độc đoán, thủy chung không chịu gặp ta, cho nên ta không thể cho lão biết tin này, nếu không ai chết vào tay ai cũng còn chưa biết!
Cốc Mục Thanh vô cùng tức giận:
- Tống Kiếm Mi, ngươi có còn liêm sỉ hay không? Nhất nhật phu thê bách nhật ân, vì sao lòng dạ ngươi lại như rắn rết?
Tống Kiếm Mi cười lạnh một tiếng không đáp, liếc nhìn nàng nói:
- Xem ra ngươi cũng hiểu rất rõ hắn, biết nhất định hắn rất muốn hỏi chuyện này nhưng lại không dám hỏi, nên ngươi mới tới đây.
Gương mặt tươi tắn của Cốc Mục Thanh chợt sa sầm, buông tiếng than dài:
- Nếu nói về tâm cơ, ta thật sự không bằng ngươi. Ngươi đã đoán được, vậy ta thay chàng hỏi ngươi một câu: Ngươi phản bội chàng như vậy, rốt cục có vì nguyên nhân bất đắc dĩ gì không?
Đúng là Vũ La rất muốn biết chuyện này, nhưng lại sợ biết câu trả lời. Nếu như phủ định, nhất định hắn càng thêm đau khổ, tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan biến. Nếu khẳng định, Vũ La càng khó xử hơn, hắn sẽ xử trí Tống Kiếm Mi thế nào?
Tống Kiếm Mi khẽ cau mày, sau đó lạnh lùng đáp:
- Không có!Cốc Mục Thanh gật đầu:
- Ta cũng nghĩ là không có, nếu không, ta âm thầm bôn ba bao nhiêu năm như vậy, cũng sẽ không tới nỗi không điều tra ra được chút gì.
Tống Kiểm Mi cũng có vẻ bất ngờ, nhìn nàng gật đầu nói:
- Không ngờ ta đã xem thường ngươi...
Cốc Mục Thanh xoay người định đi, nhưng bỗng nhiên xoay người lại, ngạo nghễ nói:
- Cho dù Lâm Tuyệt Phong biết Vũ La chính là Thôi Xán chuyển sinh, ngươi cũng không có chút cơ hội nào. Ngươi phải biết rằng trong trận chiến ấy, Lâm Tuyệt Phong không có chút cơ hội hoàn thủ nào. Đường đường Trung Châu đệ nhất cường giả dưới tay chàng không chịu nổi một đòn, chẳng khác nào trẻ con. Thậm chí Vũ La còn chưa xuất toàn lực, Lâm Tuyệt Phong cũng đã đền tội.
Tống Kiếm Mi sửng sốt:
- Chuyện này không thể nào, ngươi gạt ta!
Cốc Mục Thanh khẽ mỉm cười, hiện tại đối mặt Tống Kiếm Mi, nàng tỏ ra tràn đầy tự tin:
- Đã đến nước này, ta có cần phải lừa ngươi không? Ngẫm lại mà xem, Vũ La có năng lực diệt Thái Âm sơn, phá hủy Cửu Nghi sơn, hùng mạnh hơn Thôi Xán năm xưa không chỉ gấp đôi.
Tống Kiếm Mi như bị điện giật, toàn thân ngây ra tại chỗ:
- Thật vậy sao...
Cốc Mục Thanh cười lạnh nhìn nàng:
- Năm xưa ngươi cho là chàng đại thế đã mất, cho nên không chút lưu tình phản bội chàng, còn cấu kết ngoại nhân đẩy chàng vào chỗ chết, đổi lấy an toàn cho cả nhà ngươi. E rằng lúc ấy ngươi tuyệt không ngờ rằng chỉ qua vài năm, chàng đã quật khởi còn mạnh hơn năm xưa. Tống Kiếm Mi, ngươi thật sự rất thông minh, tính toán tỉ mỉ mọi chuyện, nhưng ngươi đã quên một điểm, con đường tu chân kéo dài ngàn năm, há có thể bởi vì thành bại nhất thời mà vội vàng luận anh hùng?
- Tâm cơ ta không bằng ngươi, đáng tiếc ngươi không có lòng kiên trinh như ta.
Sắc mặt Tống Kiếm Mi tái nhợt, cười khổ lắc đầu nói:
- Ngươi nói không sai, ta chính là tính toán quá nhiều, nữ nhân đa tâm như vậy, phần lớn khó có thể hạnh phúc.
Dường như nàng đang tự oán tự trào mình, chợt nở một nụ cười tươi tắn giống như hoa nở, đẹp xinh không gì sánh được. Ngay cả Cốc Mục Thanh cũng không nhịn được trong lòng than thở, khó trách năm xưa oan gia kia cũng bị nàng ta mê hoặc.
- Nhưng con người của ta không muốn thấy người khác hạnh phúc hơn mình, vốn ta chuẩn bị thứ này là vì hắn, Lâm Tuyệt Phong không đáng tin cậy, ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn không tới nhưng ngươi tới, ngươi chết đi rồi, hắn cũng sẽ đau khổ cả đời!
Tống Kiếm Mi chợt giơ tay lên, lòng bàn tay nàng có một hạt châu to bằng ngón cái, đỏ rực như máu.
Thình lình nàng bóp nát hạt châu, sâu dưới nền trạch viện phát ra một tiếng động trầm đục, tựa hồ có cự thú đáng sợ nào đó đang vươn mình thức tỉnh dưới mặt đất.
Sắc mặt Cốc Mục Thanh vẫn tỏ ra bình tĩnh, điều này làm cho Tống Kiếm Mi không nhịn được có chút lo lắng. Nhưng nghĩ lại cảm thấy mình quá lo xa, chuẩn bị thứ này vốn là vì đối phó Thôi Xán, uy lực khổng lồ vô cùng, Cốc Mục Thanh tuyệt khó thoát khỏi.
- Thật là ác độc!
Cốc Mục Thanh lắc đầu:
- Ngươi tự biết mình không còn đường sống, còn muốn kéo theo ta. Giữa hai ta, chỉ ngươi có lỗi với ta, ngươi còn hạ độc thủ như vậy.
Sắc mặt Tống Kiếm Mi lạnh như băng:
- Vốn ta chuẩn bị vì hắn, nhưng ngươi lại tới đây, chỉ trách ngươi không may mắn mà thôi.
Dưới chân của nàng sáng lên một mảnh quang hoa kỳ dị, thân ảnh của nàng cũng trở nên hơi mờ đi:
- Ngươi tự mình hưởng thụ thịnh yến này đi, ta sẽ không bồi tiếp ngươi...
Cốc Mục Thanh gật đầu:
- Quả nhiên là Như Ý Kim Hoàn của Tống gia. Đã có lời đồn Như Ý Kim Hoàn của Tống gia có thể mở ra thông đạo không gian trong cự ly ngắn, có được lực lượng thần quỷ khó lường, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Tống Kiếm Mi mỉm cười:
- Cốc Mục Thanh, ngươi vẫn không bằng ta. Lần này ta đi, có thể vĩnh viễn mai danh ẩn tích, nhưng bất kể thế nào ta cũng còn sống. Tuy rằng ngươi chiếm được tinh yêu của hắn, nhưng như vậy thì đã sao? Ngươi sắp sửa chết rồi, vĩnh viễn đừng mơ tới chuyện hưởng thụ ái tình, ha ha...
Cốc Mục Thanh bĩu môi một cái:
- Ngươi thật sự cho là mình tâm cơ vô địch ư?
- Ta cũng đã thừa nhận tâm kế không bằng ngươi, chẳng lẽ tới đây mà không có chuẩn bị chút nào?Trong lòng Tống Kiếm Mi có chút không yên. Những thứ chuẩn bị dưới đất lẽ ra đã phải phát động rồi, vì sao sau tiếng động đầu tiên lại không có chút động tĩnh nào?
Tay Cốc Mục Thanh chỉ xuống dưới:
- Phía dưới này, hẳn là chôn Chính Phản Ngũ Hành Âm Dương Lôi Hỏa trận.
- Bất quá trận pháp này đã được ngươi gia cường. Dùng hai viên nội đan Bích Thủy Nghê Hủy và Hỏa Sơn Long Tích một Thủy một Hỏa làm vật dẫn, dùng sáu đạo linh phù nhất phẩm do Lâm Tuyệt Phong âm thầm đưa cho làm cọc trận. Các loại tài liệu khác cũng tăng lên ba cấp, vì trận pháp này, ngươi thật đúng là dốc hết gia tài.
- Trận pháp phát động, chỉ cần hai viên nội đan tiếp xúc, lập tức sẽ bùng nổ, dẫn động toàn đại trận. Hai viên nội đan hung thú nhất phẩm, sáu đạo linh phù nhất phẩm cộng thêm trận pháp tăng lên ba cấp sẽ nổ tung cùng lúc.
- Ta đoán rằng uy lực của trận pháp đã qua sửa đổi này cũng không kém gì uy lực của một đạo Thiên Mệnh Thần Phù nổ tung. Tống Kiếm Mi, ngươi thật sự là một kỳ tài.
Đến lúc này Tống Kiếm Mi mới trợn mắt há mồm:
- Ngươi... Vì sao ngươi biết rõ ràng như vậy?
Cốc Mục Thanh hờ hững đáp:
- Ta đã nói rồi, tâm cơ ta không bằng ngươi, chỉ giỏi làm một số chuyện. Mặc dù ta không phải là Ám Vệ, nhưng dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, cũng có được ít thủ hạ. Căn cơ của ngươi ở Trung Châu quá nông cạn, dù ngươi đặt mua những tài liệu đã tỏ ra cẩn thận, nhưng chỉ cần dụng tâm điều tra vẫn có thể ra được. Lúc nãy ta đã nói qua, ta đã âm thầm điều tra ngươi rất nhiều năm.
Sắc mặt Tống Kiếm Mi tỏ vẻ không cam lòng:
- Phải chăng ngươi đã động tay chân vào tài liệu của ta, cho nên trận pháp không thể phát động?
Cốc Mục Thanh cười to một tiếng, nụ cười của kẻ chiến thắng:
- Đoán đúng rồi!
- Hừ, vậy thì đã sao, ta có Như Ý Kim Hoàn, ta muốn đi, ai có thể ngăn được?
Cốc Mục Thanh bĩu môi một cái:
- Vậy ta sẽ không lo tới, nếu ngươi có thể chạy thoát, vậy chiêu bài Nam Hoang đệ nhất phù sư của Hướng Cuồng Ngôn hôm nay coi như tan nát.
Dứt lời, nàng nhìn quanh kêu to lên:
- Hướng Cuồng Ngôn, bản cô nương biết lão đang ở đây, đừng giả vờ câm điếc nữa.
Giọng Hướng Cuồng Ngôn truyền đến:
- Ta biết rồi, nàng ta không chạy thoát được đâu. Năm xưa ta đã nói, hai tiểu cô nương các vị đều lợi hại cả, bảo tên khốn kia ít tiếp xúc với các vị một chút. Hiện tại thì sao, Tống Kiếm Mi đi rồi, Cốc Mục Thanh lại tới, người sau còn lợi hại hơn người trước, bằng hữu có vợ hung hãn, quả thật là đại bất hạnh!
Cốc Mục Thanh tức tối vô cùng:
- Hướng Cuồng Ngôn...
Rốt cục Nam Hoang đệ nhất phù sư không có tiếng động gì nữa. Bất quá trên không, đạo linh văn phong ấn khổng lồ kia bỗng nhiên biến hóa, trở nên thâm sâu khô lường. Một tia chớp màu vàng ầm vang giáng xuống, hào quang của Như Ý Kim Hoàn nhất thời tan tác.
Tống Kiếm Mi giật mình kinh hãi:
- Làm sao có thể...
- Thiên La Địa Võng!
Cốc Mục Thanh quát to một tiếng, Thiên Mệnh Thần Phù Thiên La Địa Võng bay lên trời, Tống Kiếm Mi giận tím mặt:
- Cốc Mục Thanh, ngươi cho rằng bản lĩnh của ngươi có thể làm gì được ta chứ! Nào, chúng ta đấu một trận thử xem!
Hướng Cuồng Ngôn ẩn thân sau một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, quan sát trường đại chiến trong sơn cốc, không khỏi thở dài lắc đầu.
Cốc Mục Thanh tới đây xử lý chuyện Tống Kiếm Mi, tựa hồ có chút không ổn. Nhưng đây cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Nửa ngày sau, trận chiến bên trong sơn cốc kết thúc. Cốc Mục Thanh khóe miệng còn vương máu, lảo đảo bước ra ngoài sơn đạo.
Hướng Cuồng Ngôn vẫn ngồi bên đường uống rượu, liếc nhìn nàng một cái, chợt ném sang một viên linh đan:
- Đây là đan dược của lão Lư, rất công hiệu, uống đi.
Cốc Mục Thanh cứng đầu không nhận, mặc cho viên linh đan rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.