Tiên Tuyệt

Chương 734: Thiên kiếp lại tới

Thạch Tam

19/04/2018

Những đạo linh văn xung quanh vô cùng quen thuộc với Vũ La: Phượng Nhãn Thần Văn.

Vũ La phát hiện Phượng Nhãn Thần Văn lần đầu tiên trong Ly Nhân Uyên, cho đến hiện tại hắn đã gộp đủ tổng cộng mười sáu đạo Phượng Nhãn Thần văn. Vốn tưởng rằng Phượng Nhãn Thần Văn đã đầy đủ, nhưng ngàn vạn lần khống ngờ rằng lại nhìn thấy đạo thứ mười bảy ở chỗ này.

Những đạo Phượng Nhãn Thần văn kia đang quay xung quanh đạo thứ mười bảy, Vũ La chưa từng thấy qua bao giờ. Mà chính là đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười bảy này đã ngăn Thâm Không uế Thủy lại bên ngoài Nhược Lô Ngục.

Vũ La tính toán một phen, dung nhập đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười bảy này vào trong bộ mười sáu đạo Phượng Nhãn Thần văn lúc trước, quả nhiên kín như áo trời, càng thêm hoàn mỹ.

Nhưng có kinh nghiệm lúc trước, lần này Vũ La thật sự không dám khẳng định bộ Phượng Nhăn Thần văn này đã hoàn mỹ.

Trong quá trình tính toán của hắn, vì sơ ý quên đi Hắc Thủy xung quanh, Hắc Thủy cường hãn nhanh chóng ăn mòn hai lớp Thối Không Long Sam, rào một tiếng bao trùm lấy thân thể hắn.

Nguy cơ trước mắt, Vũ La không chút do dự phóng xuất đạo Phượng Nhãn Thần văn thứ mười bảy ra. Vốn Thâm Không uế Thủy đã ô nhiêm đến lực lượng thân thể Vũ La lập tức nhanh chóng tan rã, lui ra xa trở lại. Vũ La vội vàng gia trì cho mình thêm một đạo Thối Không Long Sam, sau đó hai chân đạp nước, ào một tiếng xông ra ngoài.

Hướng Cuồng Ngôn đã trở thành kiến bò trên chảo nóng, thấy hắn đi ra ngoài, lập tức oán trách một trận:

- Sau này loại chuyện như vậy, ngươi đừng tới tìm ta nữa. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn nhằm vào ta trút giận, ta không gánh vác nổi...

- Rốt cục tình huống ra sao rồi?

Hướng Cuồng Ngôn thấy sắc mặt Vũ La lộ vẻ do dự, không nhịn được hỏi.

Sở dĩ Vũ La do dự là vì hắn nhớ tới chỗ đặc thù của Phượng Nhãn Thần Văn. Ngay cả Ma Tổ cũng hết sức kiêng kỵ, mà nghe nói thượng giới có không ít Tiên Nhân rất không hy vọng Phượng Nhãn Thần Văn hiện thế.

Nếu Vũ La dùng Phượng Nhãn Thần Văn để bảo vệ Chung Nam sơn, vạn nhất rước lấy đám Tiên Nhân này...

Bất quá câu hỏi của Hướng Cuồng Ngôn lại làm cho hắn hạ quyết tâm trong nháy mắt: Cả Ngũ Phương giới đang là thời khắc sinh tử, cũng không nên lo nghĩ quá nhiều như vậy...

Hắn khẽ mỉm cười:

- Yên tâm đi, ta đã tìm được thứ mà chúng ta cần, Nhân tộc được cứu rồi.

Hai người chạy thật nhanh về Chung Nam sơn. Chuyến này cả đi lẫn về bất quá chỉ hơn một ngày, Chung Nam sơn đã đánh lui một đợt tiến công dò xét của Đại Dũng Âm Binh.

Lần này Đại Dũng Âm Binh chia thành mấy chục tên một tổ, từng tổ chia ra phát động tập kích vào những khu vực khác nhau xung quanh Chung Nam sơn, dường như đang dò tìm điểm yếu trong phòng ngự của Chung Nam sơn.

Mặc dù mọi người đánh lui bọn chúng, nhưng vẫn nơm nớp đề phòng. May là Vũ La đã trở về, trong lòng mọi người mới cảm thấy vững vàng hơn một chút.

Vũ La chưa kịp giải thích gì nhiều với mọi người, lập tức bế quan.

Trên đường về Vũ La đã suy tính qua, đạo Phượng Nhãn Thần văn thứ mười bảy phối hợp thêm mười sáu đạo trước đó có thể ngăn chặn Thâm Không uế Thủy rất hữu hiệu, mà tiêu hao năng lượng lại không lớn lắm. Với trữ lượng Ngọc Tùy hiện có của Chung Nam sơn, chống đỡ trăm năm không thành vấn đề.

Có được một thời gian dài như vậy nghỉ ngơi dường sức, có thể nghĩ biện pháp tìm kiếm nguồn Ngọc Tùy khác.

Cho nên hắn vừa trở lại, lập tức bế quan bắt đầu luyện chế linh phù.

Phượng Nhãn Thần văn đại biểu cho một loại pháp tắc lực lượng vô cùng cao cấp, vì vậy dùng chúng để luyện chế linh phù, bản thân tài liệu linh phù cũng không quá quan trọng, chỉ cần không quá kém cỏi là được.

Thời gian cấp bách, trước hết Vũ La dùng pháp môn Thực Phù nuốt chửng Ngọc Tủy, luyện chế ra mười bảy đạo linh phù. Sau đó sai người đưa cho Chu Thanh Giang, để cho lão bố trí trên tường thành.Đối với mười bảy đạo linh phù nhìn qua vô cùng mỏng manh yếu ớt này, cả Chung Nam sơn cũng không có bao nhiêu người hy vọng nó có thể mang tới tác dụng gì quá lớn.

Nhưng bọn Hướng Cuồng Ngôn lại đặc biệt coi trọng, thậm chí Chu Cẩn đích thân đốc thúc Hỏa Vân Chiến Xa binh của Chu gia lấy mười bảy khối ngọc thạch to như cái giường, điêu khắc đơn giản một phen tạo ra một chỗ lõm gắn mười bảy đạo linh phù lên đó, sau đó bày lên trên tường thành.

Tòa thành này là do Chu gia sơn trang và tiền sơn Chung Nam sơn xây dựng năm xưa, tường thành dựa theo sườn núi, hết sức dày nặng rộng lớn. Nhưng dù sao bày ngọc thạch to như vậy trên đầu thành cũng ảnh hưởng tới chuyện thông hành trên đó. Những tu sĩ vốn không có hy vọng gì với những đạo linh phù này thấy Chu Cẩn gióng trống khua chiêng như thế, lại càng có thành kiến hơn. Bọn họ cảm thấy ngọc thạch lớn như vậy đặt trên đầu thành, vạn nhất tới lúc tất cả mọi người muốn đi lên thành tường phòng ngự, vậy sẽ làm trở ngại thông hành.

Chỉ là bọn họ ăn nhờ ở đậu, không dám nhiều lời mà thôi.

Nhưng sau khi bố trí xong toàn bộ mười bảy đạo linh phù, lập tức có một đạo linh văn khổng lồ sáng ngời từ trong thành bay lên bầu trời. Ngoài ra còn có mười sáu đạo linh văn lóe ra tia sáng quay xung quanh nó.

Những tia sáng kia phủ xuống, bao trọn tòa thành trên Chung Nam sơn. Thâm Không uế Thủy vốn vô cùng hung hãn không ngờ lại hết sức sợ hãi tia sáng này, lui về phía sau chừng nửa trượng, tạo ra một khoảng trống hẹp giữa Hắc Thủy và tường thành.

Chu Thanh Giang quan sát một thời gian thấy trên thực tế, tốc độ tiêu hao Ngọc Tủy chậm hơn so với dự liệu của Vũ La, trữ lượng trong Chung Nam sơn chống đỡ một trăm hai mươi năm không thành vấn đề. Tin này vừa truyền ra, mọi người hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng trong mấy tháng qua rốt cục cũng đã buông lỏng.

Mọi người thán phục trong lòng, cũng không dám oán trách gì nữa.

Đám tu sĩ chạy nạn tới đây, bao gồm cả tu sĩ của Chung Nam sơn cũng có không ít người không ưa gì Vũ La. Nhưng lúc này là lúc tai họa giáng xuống đầu, chỉ có Vũ La tận tâm tận lực cứu vớt bọn họ, cũng chỉ có Vũ La có năng lực như thế, bọn họ không còn gì để nói. Mà Vũ La cũng không cần bọn họ báo đáp, bọn họ cũng chỉ có thể cảm kích trong lòng.



Thời gian một trăm hai mươi năm thừa sức cho các tu sĩ nghĩ ra các biện pháp ứng phó với tai họa trước mắt. Mãi đến lúc này bọn họ mới có thể coi là sống sót sau tai nạn.

Cũng có người lấy làm kỳ, mười bảy đạo linh phù này đã giải quyết được vấn đề lớn nhất, Vũ La còn bế quan làm gì nữa?

Chỉ bất quá lúc này không có ai dám suy đoán lung tung xem trong lúc tối hậu quan đầu như vậy, Vũ La còn bế quan làm gì. Trên thế giới có một thứ gọi là uy vọng, uy vọng không dựa vào giết chóc mà có, mà do thi ân có được. Tối thiếu ở thành trì Chung Nam sơn, Vũ La đã có được thứ này.

Lần này thời gian Vũ La bế quan còn lâu hơn cả lúc luyện chế mười bảy đạo linh phù, đã qua ba ngày vẫn không thấy hắn đi ra ngoài. Tới ngày thứ ba, dường như Hắc Thủy ngoài thành đã không kìm nén được nữa.

Chu Thanh Giang cùng Hướng Cuồng Ngôn dậy từ sáng sớm, cùng nhau xem xét tường thành.

Ngoài thành, mặt nước lộ ra vẻ hết sức không bình tĩnh, thỉnh thoảng có một đợt sóng to như ngọn núi nhỏ dấy lên, giống như quái thú dưới nước đang chạy hàng trăm trượng, nhưng chưa đến bên dưới tường thành đã chìm mất.

Mà những khu vực nhìn như bình tĩnh thỉnh thoảng lại nổi lên gợn sóng nhè nhẹ. Dường như dưới mặt nước có cái gì muốn chui ra, rồi lại không có gì xuất hiện.

- Đại nhân!

Một tên Ám Vệ Bách Hộ đang trực cúi người hành lễ với hai người. Chu Thanh Giang khoát khoát tay:

- Lúc này là thời khắc phi thường, không cần đa lễ, tình huống thế nào?

Bách Hộ thành thật bẩm báo:

- Không tốt lắm, Đại nhân, bắt đầu từ nửa đêm hôm qua, sóng nước ngoài thành dần dần nhiều lên. Trước khi trời sáng từng nổi lên một đợt sóng lớn, bất quá sau một lúc bỗng nhiên thu cờ xếp trống. E rằng hôm nay sẽ có tập kích.

Chu Thanh Giang gật đầu:

- Cẩn thận một chút.

Sau đó lão cùng Hướng Cuồng Ngôn tiếp tục tuần tra.Hai người vừa đi vừa thương nghị, dò xét chưa được một nửa hai người cơ hồ dừng bước cùng lúc, cùng nhau nhìn về phía ngoài thành.

Trong khoảnh khắc này, Hắc Thủy bên ngoài thành hoàn toàn bình tĩnh lại.

Sóng nước không thấy, bọt nước không thấy, nước xoáy không thấy.

Hắc Thủy phẳng như mặt gương, tĩnh lặng như chết chóc từ dưới tường thành kéo dài tận cuối chân trời.

Thực Nguyệt Doanh thình lình bay lên trời, đứng lơ lửng giữa không trung, trên đầu nàng chính là đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười bảy. Ngay cả Thực Nguyệt Doanh cũng không hiểu được lực lượng của Phượng Nhãn Thần Văn, bất quá chỉ cần Vũ La không sử dụng lực lượng Long Tộc, nàng cũng không có mâu thuẫn gì. Về phần các loại truyền thuyết thượng giới có liên quan với Phượng Nhãn Thần Văn, không liên quan mảy may tới một Trích Tiên như nàng.

Tất cả cao thủ đỉnh cấp trong thành trì Chung Nam sơn đều cảm ứng được. Tất cả đều theo Thực Nguyệt Doanh cùng nhau thăng lên không, dáng vẻ như đang chuẩn bị chiến tranh.

Nhưng trong làn Hắc Thủy kia toát ra một đạo khí tức khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Từng chiếc kén nước từ dưới Hắc Thủy hiện lên dày đặc, từ dưới tường thành kéo dài cho tới cuối chân trời, có thể nói là nhiều không đếm xuể.

Rào...

Những chiếc kén nước vỡ ra, vô số Đại Dũng Âm Binh thân mặc khôi giáp oan hồn, tay cầm Vũ La sắc bén xông lên.

Đại Dũng Âm Binh lần này đông như vậy, khiến cho trong lòng mọi người lập tức nổi lên cảm giác bất lực. Vốn bọn họ cho rằng có linh phù của Vũ La bảo vệ, ít nhất có thể sống được thêm trăm năm vào thời mạt thế này, nhưng không ngờ rằng rốt cục vẫn không thoát khỏi cái chết.

Lúc này nỗi tuyệt vọng trong đáy lòng những tu sĩ kia hoàn toàn bộc phát ra, tạo thành một ngọn lửa giận bất bình:

- Liều mạng!

- Liều mạng với bọn chúng đi thôi, lão tử tân tân khổ khổ trốn đến nơi này, vốn tưởng rằng có thể sống sót, không ngờ bọn chúng không cho chúng ta một con đường sống!

- Giết một tên đủ vốn, giết hai tên có lời!

Sắc mặt Thực Nguyệt Doanh cũng rất khó coi, đưa tay ra nhẹ nhàng cầm bàn tay rộng rãi của Mạnh Liên Ân, buồn bã cười một tiếng:

- Không ngờ rằng qua bao nhiêu năm như vậy, chúng ta lại không qua được một kiếp này. Cũng may thiếp với chàng tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm...

- Hừ!

Bỗng nhiên có tiếng người oán trách:



- Chết cái gì mà chết, nói lời xui xẻo!

Mọi người nghe vậy sửng sốt, chợt nhìn thấy Chu Cẩn cùng Cốc Mục Thanh từ phía sau đi ra. Hai nàng chia ra đứng hai bên một khối ngọc thạch trên đặt linh phù trên đầu thành.

Dưới chân hai nàng chính là Tru Tiên Cổ cùng Hóa Long cổ.

Hai nàng vung tay lên, trên đầu mỗi nàng lập tức xuất hiện mười khẩu Hồng Vũ tiên pháo bày thành một hàng.

- Ủa...

Thực Nguyệt Doanh tu vi cao nhất, khoảng cách gần nhất, tự nhiên là người đầu tiên cảm thấy chỗ khác biệt của hai mươi khấu Hồng Vũ tiên pháo này.

Trên thân hai mươi khẩu Hồng Vũ tiên pháo này không nhìn ra điểm nào bất đồng, nhưng năng lượng tiên pháo rõ ràng khác hẳn. Trên thân hai mươi khấu Hồng Vũ tiên pháo toát ra những đạo hào quang sáng chói giống như hoa sen nở rộ, sau đó cất tiếng gầm to, hào quang như điện.

Hai mươi cột sáng bắn vào giữa đám Đại Dũng Âm Binh, chỉ một lượt bắn này đã có tối thiểu trăm tên Đại Dũng Âm Binh bị bốc hơi ngay tức khắc.

Lần này ngay cả đám Đại Dũng Âm Binh cũng phải sững sờ ngây ngốc, không dám khinh suất tiến tới.

Mà Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn sau lượt bắn đầu tiên đã bắt đầu trở nên ăn ý với nhau. Hai nàng tiếp tục luân phiên phát xạ, duy trì mười khẩu Hồng Vũ tiên pháo áp chế Đại Dũng Âm Binh.

Mặc dù nhìn qua, Đại Dũng Âm Binh vẫn như tre già mãng mọc vô cùng vô tận, nhưng mỗi một lần đều có trên trăm tên bị bốc hơi triệt để, tổn thất lớn như vậy thật lớn, dù là Thâm Không uế Thủy cũng không chịu nổi.

Sau khi hai mươi khẩu Hồng Vũ tiên pháo thay nhau oanh kích hai mươi lần, thân thể tất cả Đại Dũng Âm Binh lảo đảo một, rầm một tiếng hóa thành một mảnh Hắc Thủy, tan vào trong biển Hắc Thủy bên dưới.

Vốn Hắc Thủy xuất kích lần này vô cùng mạnh mẽ, chuẩn bị tiêu diệt thành trì Chung Nam sơn, rốt cục lại kết thúc đầu voi đuôi chuột. Kết quả này khiến cho mọi người cảm thấy hết sức bất ngờ.

Cho đến khi những Đại Dũng Âm Binh kia biến mất được một lúc, các tu sĩ mới mừng rỡ như điên, tiếng hoan hô như sấm động.

Từ đầu đến cuối Vũ La cũng không xuất hiện, hắn còn đang cải tạo Hồng Vũ tiên pháo, nhưng ai cũng biết, hai mươi khẩu Hồng Vũ tiên pháo vừa rồi là tác phẩm của Vũ La.

Có mười bảy đạo linh phù, có Hồng Vũ tiên pháo, thành trì Chung Nam sơn phòng thủ kiên cố, rốt cục mọi người có thể yên lòng rồi.

Vũ La dùng thời gian một tháng, sử dụng Phượng Nhãn Thần Văn cải tạo lại ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo của mình, cũng có tác dụng khắc chế tuyệt đối đối với Đại Dũng Âm Binh và Thâm Không uế Thủy.

Sau đó hắn lại dùng thời gian một tháng luyện chế sáu bộ linh phù Phượng Nhãn Thần văn. Sáu bộ này tinh diệu hơn nhiều so với bộ đầu tiên làm ra trong lúc vội vàng gấp gáp, để lại cho bọn Chu Thanh Giang dự bị.

Hai con cổ trùng siêu cấp, linh phù, tiên pháo, đã là hết thảy những gì Vũ La có thể làm được. Làm xong hết thảy những thứ này, hắn cũng mơ hồ cảm thấy ngày mình rời đi cũng đã sắp tới.

Chu Thanh Giang vẫn phái người bay lên không giám thị lỗ hổng giữa trời trên Yên sơn. Trước đây hai ngày chợt có tin tức truyền về: Rốt cục trong lỗ hổng đã không còn Thâm Không uế Thủy chảy vào nữa.

Lúc biết được tin này, Vũ La lập tức hiểu rằng Thiên kiếp chưa giáng xuống lần trước sắp sửa tới.

Ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo sau khi được cải tạo trấn áp bát phương. Trên tường thành, những chỗ cao bên trong thành cũng được bố trí loại tiên pháo này. Thân pháo khổng lồ, nòng pháo thật dài, khiến cho trong lòng mỗi người trong thành có được sự bình yên hiếm có.

Trong thời gian này Vũ La vẫn phụng bồi Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn, bọn Hướng Cuồng Ngôn cũng thỉnh thoảng tới hàn huyên. Dường như Vu Thiên Thọ linh cảm được chuyện gì, thường xuyên thỉnh giáo Vũ La, lúc này Vũ La không hề giấu diếm gì nữa, Vu Thiên Thọ hỏi cái gì cũng trả lời lão.

Hắn không làm gì cả, chỉ là ngày ngày bày một chiếc bàn gỗ phong cách cổ xưa trên tường thành, lại thêm vài chiếc Thái Sư ỷ được bọc bằng da hung thú mềm mại êm ái. Sau đó thư giãn ngồi trên ghế, pha một bình trà, mùi hương thoang thoảng lượn lờ, bên cạnh hai nữ nhân mình thích nhất phụng bồi, đời sao mà đẹp quá!

Không phải là Vũ La không cảm giác được thủy chung có một đôi mắt nhìn trộm sau lưng mình. Ánh mắt kia thỉnh thoảng lóe lên, mà dù hắn đồng tình thương cảm với chủ nhân ánh mắt, nhưng dù sao vẫn còn cách tình cảm chân chính một đoạn, cho nên cũng vờ như không biết.

Mỗi lần Ma Tử Câm ủ rũ trở về chỗ ở, Ma Ngao không cần hỏi cũng biết tiểu thư đi làm gì rồi. Cho dù nàng là loại người ruột để ngoài da, nhưng hiện tại cũng bị lây nét đa sầu đa cảm của tiểu thư mình.

- Tiểu thư, vì sao người không chịu nói với hắn, đây cũng không phải là tính cách của tiểu thư kia mà?

Ma Tử Câm đi theo Hướng Cuồng Ngôn tu luyện mấy năm, tu thân dường tính, tính cách quả thật biến hóa không ít. Vốn nàng đã quyết định sống cô khổ cả đời này, nhưng bỗng nhiên thiên địa đại kiếp tới, người người ở vào trạng thái sắp chết, dưới tình huống này, tình cảm bị đè nén trong lòng thình lình bạo phát giống như núi lửa.

Ma Tử Câm khẽ thở dài một, thật lâu sau chỉ thốt ra được hai chữ:

- Bỏ đi...

Ma Ngao nôn nóng đến nỗi vò đầu bứt tai, nhưng không có cách nào đối với tiểu thư nhà mình. Hiện tại Ma gia cũng đã vào trong thành trì Chung Nam sơn, nếu không phải Ma Tử Câm báo trước cho, e rằng Ma gia khó tránh khỏi đại họa. Địa vị Ma Tử Câm hiện tại trong gia tộc hết sức cao cả, nhưng không có can đảm theo đuổi hạnh phúc của mình, điều này làm cho Ma Ngao rất là không hiểu.

Ma Tử Câm nhìn Ma Ngao, trong lòng cảm động, từ đầu đến cuối, cũng chỉ có Ma Ngao đối với mình thủy chung không bỏ không rời.

Nhưng nàng cũng biết rõ rằng sư tôn đã nói ít ngày nữa hắn sẽ phi thăng, mình làm sao có thể làm rối loạn tâm thần hắn trong lúc khẩn yếu như bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook