Chương 589: Thiên Môn diễn võ (Thượng)
Thạch Tam
14/04/2018
Những người đó nhìn thấy Tả Sư Dạ Vũ, cùng nhau nở một nụ cười như trút được gánh nặng. Nhiệm vụ sắp sửa hoàn thành, còn chuyện gì có thể khiến cho người ta vui vẻ hơn chuyện này?
Mười sáu người xuất hiện, khiến cho không gian này khẽ lay động một chút, nhưng ngay sau đó bọn họ lập tức ý thức được, nhanh chóng kìm chế lực lượng bản thân mình. Sau khi không gian dao động một trận, rốt cục dần dần yên tĩnh lại.
Người cầm đầu lộ vẻ hơi kinh ngạc:
- Không ngờ rằng đầu này lại là thế giới cấp thấp.
Tên thủ lĩnh vung tay lên:
- Đừng lo nhiều như vậy, giết chết tất cả những người chứng kiến, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Mười sáu người cùng nhau tiến về phía trước, Vũ La đang muốn thả ra Bách Vạn Nhân Đồ, Tả Sư Dạ Vũ đã giơ bàn tay trắng như ngọc vừa mới châm trà, lòng bàn tay hướng ra ngoài đẩy ra một chưởng.
Một đạo quang cầu không có gì là báo trước xuất hiện xung quanh những người đó, mười sáu người rơi vào trong quang cầu, nhất thời bị một cỗ lực lượng hùng mạnh phong ấn, không thể động đậy.
Sắc mặt Tả Sư Dạ Vũ vẫn như thường, ngón tay út của nàng khẽ búng một cái, Vũ La có thể nhìn thấy móng tay nàng sắc bén như dao.
Đầu mười sáu người rơi xuống một lượt, tuy rằng bên trong thi thể không có máu tươi phun ra, nhưng rõ ràng đã thành mười sáu cỗ thi thể. Vũ La không biết Tả Sư Dạ Vũ dùng thủ đoạn gì, thật không ngờ bá đạo tới mức như vậy.
Tả Sư Dạ Vũ cũng không thèm nhìn tới những thi thể kia, chậm rãi châm cho mình một chén trà, sau đó chậm rãi uống hết, lúc này mới thở dài sâu kín:
- Thương thế của ta vốn đã khỏi từ sớm, hơn nữa nhờ có Thần Huyết Thạch của ngươi, nên dù thời gian ngắn ngủi ta vẫn tiến thêm một bậc. Cho dù là trước kia, chỉ cần ta không bị thương, những người này cũng chỉ là một đám gà đất chó ngói, huống chi là hiện tại.
- Ngươi có thể ở lại với ta, ta thật hết sức vui mừng.
- Nhưng ngươi vẫn không hiểu rõ ta, ta không phải mềm lòng như ngươi nói. Đôi tay này nhìn rất sạch sẽ, nhưng dính đầy máu tươi, danh hiệu Ma Sát Thiên mỗ này cũng không phải là tự ta đặt, cũng không phải là muốn oai phong...
Nàng ảm đạm đứng dậy:
- Đã có người tìm tới, ta đây phải đi thôi. Nếu còn ở lại, sẽ mang tai họa tới cho thế giới này.
Nàng cất bước đi tới cánh cửa nhỏ kia, y phục lay động, bập bềnh giống như hồ nước dưới ánh trăng trong gió nhẹ.
Đến cửa nàng chợt ngừng một chút, không nhịn được xoay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ với Vũ La.
- Nàng chờ một chút...
Vũ La hết sức chân thành lấy trong người ra một bình lá trà:
- Cho nàng cái này, chắc chắn nàng sẽ thích, đây là loại trà tốt nhất mà ta vẫn cất giấu từ trước tới nay.
Thần sắc trên mặt Tả Sư Dạ Vũ thoáng động:
- Ngươi đó, không thể để lại một ấn tượng tốt đẹp cuối cùng cho người ta sao?
Vũ La cười, sắc mặt rạng ngời như ánh dương quang. Tả Sư Dạ Vũ nhận lấy, xoay người đi vào trong cánh cửa nhỏ kia, biến mất không thấy.
Vũ La đứng ngây người ra trong chốc lát, trong lòng cũng cảm thấy khó tả vô cùng, rốt cục hất chân một cái, đóng cánh cửa nhỏ kia lại, quay lại tìm chén rượu của mình.
Chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang mảnh vỡ, Vũ La bất đắc dĩ nở một nụ cười khổ, ôm lấy chum rượu đá dốc thẳng vào miệng.
Mãi đến trưa hôm sau, Vũ La mới thức dậy, rượu trong chum đã với hơn phân nửa, tối qua hắn ngã lăn ra ngủ không biết khi nào. Hiện tại hắn tung mình ngồi dậy, nhìn qua ánh mặt trời bên ngoài cửa số sáng rực vô cùng. Tả Sư Dạ Vũ cũng như một luồng sáng chiếu vào căn phòng nhỏ tối tăm này, bất quá rốt cục cũng chỉ là thoáng qua.
Vũ La ngồi yên trong chốc lát, ổn định tâm trạng mình, ánh mắt chợt nhìn về phía cánh cửa nhỏ kia, miệng khẽ nhếch cười. Ở đó có mười sáu thi thế Tiên Nhân, tuy rằng muốn luyện thành Tiên Thi gì đó là không thực tế, nhưng trên thân thể những người này mang theo không ít bảo bối.
Vũ La tung mình bò dậy, lục ra tất cả giới chỉ, vòng tay trữ vật trên thi thể những người này.
Hắn vừa ném những thi thể này vào trong nhẫn trữ vật chứa khối Thần Huyết Thạch hình chuông, còn chưa kịp xem xét thu hoạch của mình, bên ngoài Vọng Sơn các chợt vang lên giọng của Kiều Hổ:- Đại nhân, Trưởng lão Hội phái người đến.
Hiện tại Vũ La không coi Trưởng lão hội ra gì, nhưng ngoài mặt cũng không thể coi thường. Huống chi Trưởng lão Hội bây giờ là Đồng trưởng lão làm chủ, dù sao là người quen cũ, cũng phải nể mặt một chút.
Hắn không thể làm gì khác hơn là nén lại kỳ vọng trong lòng, ra cửa gặp người đưa tin.
Lần trước Mã Hồng bị Vũ La cảnh cáo, không dám tới Vọng Sơn các sợ gặp nữ nhân kia, cho nên lần này mới để Kiều Hổ tới.
Người của Trưởng lão Hội cũng rất khách sáo, thấy Vũ La mở miệng kêu một tiếng “Vũ Đại nhân”, sau đó lấy ra một miếng ngọc.
Vũ La nhìn lướt qua, có chút nghi hoặc:
- Hội diễn võ của Cửu Đại Thiên Môn ư?
- Đúng vậy, là hội diễn võ của Cửu Đại Thiên Môn diễn ra ba mươi năm một lần, sẽ khai mạc vào ba ngày sau, trong Trưởng lão hội có người đề cử ngài tham gia.
Vũ La không phải là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, nhưng bản thân Trưởng lão Hội chính là cơ cấu nằm dưới quyền Cửu Đại Thiên Môn, cho nên Vũ La cũng được coi là người của Cửu Đại Thiên Môn.
Hắn cũng từng nghe qua về Thiên Môn diễn võ này, trong lòng nhớ lại một chút, dường như quả thật đã tới lúc.
Có người muốn mình tham gia Thiên Môn diễn võ này, người khác còn cơ hội gì nữa? Trong lòng hắn không giải thích được, cũng chỉ có thể khoát tay:
- Ta biết rồi, ngươi về trước đi.
Người nọ có vẻ khó xử:
- Vũ Đại nhân, ngài có đi hay không, kính xin cho một lời chắc chắn.
Vũ La nhìn y một cái, ngửi được trong đó có chút mùi vị âm mưu, chợt bật cười to một tiếng:
- Đi, ta nhất định đi!
Người đưa tin của Trưởng lão hội vừa đi khỏi, Chu Hoành đã tới.
- Muội phu, ngươi không cần phải để ý đến quy củ Thiên Môn diễn võ cái rắm gì cả, nếu có người dám thách thức trước mặt ngươi, cứ việc tát cho y một cái chết tươi. Bất kể chuyện gì, cha ta cũng có thể gánh vác.
Vũ La cười cười không nói gì, cho dù Chu Thanh Giang không dặn dò, chẳng lẽ mình chịu thiệt thòi mà không ra tay?
Hắn cũng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ là lực khống chế của Chu Thanh Giang đối với Trưởng lão Hội vẫn chưa đủ? Gần đây Đồng trưởng lão làm gì, vì sao hạ mệnh lệnh như vậy?
Vũ La nói ra nghi vấn của mình, Chu Hoành tỏ ra bất đắc dĩ, dang rộng hai tay:
- Ngươi cũng biết Cửu Đại Thiên Môn, cho dù là Lâm Tuyệt Phong đã ngã, cũng không có khả năng bền vững như một khối thép. Khoan nói tới người khác, lẽ ra Cửu Nghi sơn và Thái Âm sơn phải sợ hãi mới đúng, nhưng Hứa Sơn Dương căn bản không nghe cha ta. Tiểu tử này vô cùng khó chịu, chúng ta cũng không thể phái người giết chết y.
- Tình huống của Trưởng lão hội cũng không khác là bao, hiện tại chính là lúc thiên hạ đại loạn, ai nấy đều lo kéo bè kết đảng. Chúng ta nhất định là người được lợi lớn nhất, nhưng nếu chèn ép tất cả những thế lực khác đang thừa cơ quật khởi, như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Chu Hoành gãi gãi đầu:
- Đây là nguyên văn lời phụ thân ta, thật ra rốt cục vì sao, ta cũng không hiểu.
Y không hiểu nhưng Vũ La hiểu.
Hứa Sơn Dương không phải là nhân vật chịu ở dưới người khác. Ban đầu y hợp tác cùng Vũ La, đương nhiên có nguyên nhân là y không thích cách hành sự của Lâm Tuyệt Phong. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là y muốn liều mình đánh cuộc một phen, để có thể kiếm phú quý.
Lâm Tuyệt Phong vừa chết đi, hợp tác cũng đã kết thúc. Mặc dù Vũ La hùng mạnh thật, nhưng dù sao Hứa Sơn Dương cũng là đường đường chưởng môn Cửu Nghi sơn. Vũ La đã giết Lâm Tuyệt Phong, cũng không tiện không e ngại gì cả giết thêm một người nữa.
Về phần những thế lực mới vừa quật khởi gần đây, đã diệt trừ những thế lực thật sự mang lại uy hiếp. Nhưng nếu thật sự không còn thế lực đối lập, sẽ là một chuyện không tốt đẹp gì. Thịnh cực tất suy, như vậy có nghĩa phe Chu Thanh Giang cách ngày sử dụng không còn xa nữa.Chu Hoành kể rõ một chút:
- Hiện tại phe Đồng trưởng lão là phe mạnh nhất trong Trưởng lão hội, nhưng cũng có một cỗ thế lực mới hình thành trong Trưởng lão hội.
- Trong Trưởng Lão Hội cũng có không ít người còn đang do dự, rốt cuộc đầu nhập vào phe kia.
- Bọn người mới quật khởi kia lấy Hoành Đoạn sơn Đại Hồng quan Đinh Thiên Thu trưởng lão cầm đầu. Đinh Thiên Thu muốn lôi kéo những người còn đang do dự, cho nên muốn thể hiện lực lượng một chút. Đạo mệnh lệnh này trên thực tế là muốn nói cho những người khác biết, lão có gan đối nghịch với Đồng trưởng lão.
Vũ La có chút dở khóc dở cười, lần này mình thật đúng là vô tội bị cuốn vào vũng nước đục.
Hắn bèn hỏi:
- Thiên Môn diễn võ có gì nổi bật?
Trước kia bất quá Vũ La chỉ nghe có một cuộc tranh tài như vậy, ba mươi năm một lần, bất quá cũng là chuyện của đám cao thủ thanh niên Trung Châu, hắn cũng không quá quan tâm, cho nên không biết rõ chi tiết bên trong.
- Địa điểm tổ chức Thiên Môn diễn võ ở Đông Hồ địa cung, nói trắng ra là Cửu Đại Thiên Môn mạnh ai nấy phái ra đệ tử kiệt xuất của mình, đưa vào trong Đông Hồ địa cung. Ai đi ra đầu tiên sẽ là người chiến thắng.
- Hai lần trước, cũng là Cửu Nghi sơn chiến thắng.
Vũ La gật đầu, đây là một trận tranh về tiềm lực của Cửu Đại Thiên Môn.
Chu Hoành nhìn hắn một cái, nói tiếp:
- Trong Đông Hồ địa cung có trận pháp phong ấn kỳ dị, bên trong địa cung không thể sử dụng pháp bảo linh phù, chỉ có thể bằng vào tu vi thực lực của bản thân mà chiến đấu.
Vũ La sửng sốt một chút, sắc mặt có vẻ khó coi:
- Đinh Thiên Thu có suy nghĩ này, thật là đáng chết!
Vũ La chiến lực hùng mạnh, chủ yếu nhờ vào Thiên Mệnh Thần Phù và một thân pháp bảo cổ quái của hắn. Nếu như không thể sử dụng những thứ này trong Đông Hồ địa cung, không nghi ngờ gì sẽ vô cùng bất lợi với hắn.
Như vậy xem ra, dụng tâm của Đinh Thiên Thu cũng không đơn giản là chỉ muốn biểu lộ mình có can đảm thách thức Đồng trưởng lão như những người khác nghĩ. Nếu Vũ La thất bại, thậm chí bị giết chết bên trong Đông Hồ địa cung, chính là một đòn đả kích hết sức nặng nề cho phe Chu Thanh Giang.
Chu Hoành không nghĩ nhiều như vậy, nhưng có người dám khiêu khích muội phu của mình, tuyệt đối là không thể nhẫn nhịn:
- Thật ra theo ta, ngươi cũng không cần lo nghĩ nhiều làm gì. Ở ngoài địa cung cứ việc tìm cớ đánh ngã tất cả bọn chúng, bọn chúng thân chịu trọng thương, làm sao có thể tiến vào địa cung tranh tài được nữa?
Vũ La khẽ mỉm cười:
- Ta đã có tính toán trong lòng, ngươi yên tâm đi.
Chu Hoành cảm thấy chủ ý của mình không tệ, ra sức nhấn mạnh với Vũ La rằng tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, phải giải quyết xong tất cả đối thủ khác trước khi tiến vào địa cung, bằng không nhất định Vũ La sẽ chịu thiệt thòi. Vũ La đáp ứng qua loa chiếu lệ, lúc này mới tống cổ y đi được.
Thời gian cấp bách, Vũ La cũng không chút trì hoãn, dặn dò sự tình trong Nhược Lô Ngục một phen, sau đó động thân xuất phát tham gia Thiên Môn diễn võ.
Bất quá trước khi rời đi Nhược Lô Ngục, hắn đi tìm Lư Niệm Vũ một chuyến, kể chuyện Đường Tử Phong với lão. Không phải là thu đồ đệ, Lư Niệm Vũ cũng không làm khó Vũ La, nhưng lão vẫn tỏ ra cẩn thận:
- Ngươi dẫn y tới đây, ta muốn khảo sát tâm tính y một phen. Nếu như hài tử này không tệ, ta sẽ dạy y một chút, nhưng có thể học được bao nhiêu, vậy phải trông vào ngộ tính của y.Vũ La tự nhiên đáp ứng.
Hắn đi tới mỏ Ô Thiết, nói lại ý của Lư Niệm Vũ, Đường Tử Phong mừng rỡ như điên, miệng vâng vâng dạ dạ liên hồi. Có được cơ hội học tập cùng Trung Châu đệ nhất đan sư, chính là cơ duyên mà rất nhiều người mơ tưởng cả đời cũng không gặp được. Đường Tử Phong không có lòng tham như vậy, bởi vì y biết, nếu như không phải là nể mặt Vũ La, chưa chắc Lư Niệm Vũ đã chịu gặp mặt mình.
Vũ La đưa y tới chỗ ở của bọn Hướng Cuồng Ngôn. Lư Niệm Vũ cũng hết sức hiền hòa, nói rõ tất cả những gì cần thiết, bảo Đường Tử Phong ở lại trước rồi hãy tính.
Vũ La vội vã rời đi, Đường Tử Phong nhanh chóng đưa hắn ra ngoài. Nếu tương lai y ở lại bên cạnh Lư Niệm Vũ nghiên cứu thuật luyện đan, vậy không thể trông coi mỏ Ô Thiết được nữa. Vũ La không có người nào hữu dụng thay thế, buột miệng hỏi một câu:
- Tử Phong, ngươi có nhân thủ nào đáng tin cậy đề cử cho ta chăng?
Trên thực tế chỉ cần Vũ La nói một tiếng, Chu Thanh Giang nhất định có thể điều tới nhiều người vừa đáng tin cậy, vừa có năng lực. Hắn hỏi một câu như vậy, thật ra cũng không trông cậy Đường Tử Phong có thể có được nhân tuyến thích hợp nào.
Đường Tử Phong cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nói:
- Ta có một đường đệ tính tình ổn trọng, để y trông coi mỏ Ô Thiết hẳn là không thành vấn đề.
Câu trả lời này khiến cho Vũ La rất hài lòng, mỏ Ô Thiết không phải là đại cơ nghiệp gì, người chủ sự cũng không cần tài năng thật giỏi, nhưng phải là người có thể tin cậy.
Nếu Đường Tử Phong đã có người đề cử, Vũ La cũng không cần làm phiền Chu Thanh Giang nữa:
- Được, ngươi bảo y tới đây, trước hết hãy giúp y làm quen với chuyện trong mỏ. Nếu có vấn đề gì, chờ ta trở lại rồi hãy nói.
- Được.
Đông Hồ, tên rất đơn giản, nhưng thực tế Đông Hồ chính là một vùng nước phức tạp nhất trên cả Trung Châu.
Vào mấy trăm năm trước, Đông Hồ còn là một hung địa nổi danh Trung Châu. Nơi này thủy đạo quanh co khúc khuỷu, không để ý sẽ lạc đường. Mà trong hồ còn có bãi bùn, ao nhỏ, đầm lầy, mạch nước ngầm... Đủ các loại hiểm cảnh.
Ngoài ra, Đông Hồ còn có một loại hung thú nổi tiếng tên là Hồng Lân Độc Thiện (lươn). Cấp bậc của loại hung thú này cũng không cố định, Hồng Lân Độc Thiện mới sinh ra không có chút uy hiếp nào, nhưng sống trong môi trường bùn lầy của Đông Hải, sau vài trăm năm trưởng thành, hình thể của nó có thể dài tới ba mươi trượng, chính là hung thú nhất phẩm thật sự.
Trên lưng Hồng Lân Độc Thiện Hồng có một sợi gân, chính là tài liệu tuyệt hảo để chế khí luyện bảo. Vì vậy hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ tràn vào Đông Hồ săn giết Hồng Lân Độc Thiện, số tu sĩ ngã xuống trong Đông Hồ cũng không đếm xuể.
Cho đến mấy trăm năm trước, mọi người mới phát hiện sở dĩ Đông Hồ nguy hiểm như vậy, thì ra là không phải chỉ vì những nguyên nhân nhìn bề ngoài kia. Mà vì dưới lòng Đông Hồ có một mê cung khổng lồ, mê cung này hung hiểm vô cùng, cho dù là Cửu Đại Thiên Môn hợp lực, thêm vào các đại môn phái của Trung Châu cùng nhau đánh vào địa cung, kéo dài ba năm như vậy, hao tổn một ngàn năm trăm tu sĩ, mới có thể xem như hoàn toàn mở mê cung ra.
Tàng bảo trong mê cung khiến cho người ta hoa cả mắt, mặc dù lần này tổn thất khổng lồ, nhưng lấy được những thứ tài nguyên này có ích rất nhiều cho các môn phái tu chân Trung Châu. Bất quá sau sáu mươi năm, chẳng những thực lực các môn phái đều khôi phục, hơn nữa càng hùng mạnh hơn trước.
Mà Đông Hồ địa cung đã bị thanh trừ tuyệt đại đa số nguy hiểm, sau đó đã trở thành nơi Cửu Đại Thiên Môn dùng thí luyện, dần dần phát triển thành Thiên Môn diễn võ ba mươi năm một lần.
Đông Hồ cũng không phải ở phía Đông Trung Châu, ngược lại nằm ở phía Tây. Chẳng những ở phía Tây, hơn nữa là cực Tây.
Đường ranh giới giữa Trung Châu cùng Tây Vực chính là Trầm Sa Chi Thủy. Đông Hồ cũng chỉ cách Trầm Sa Chi Thủy có ba ngàn dặm.
Lúc Vũ La tới Đông Hồ, đệ tử Cửu Đại Thiên Môn cũng đã tới. Ngoại trừ Vũ La ra, còn có hai người khác do Trưởng lão hội phái ra. Một người xuất thân từ Thẩm Phán Đình, tên là Đoạn Cương, một người xuất thân từ Ngự Trảm Đài, tên là Vương Cầm Hổ.
Thái Âm sơn trực tiếp bỏ qua lần Thiên Môn diễn võ này. Trên thực tế Thái Âm sơn chỉ còn danh nghĩa, có không ít môn phái nhất lưu gần đây đang hoạt động, chuẩn bị thay vào chỗ của Thái Âm sơn.
Chủ trì lần Thiên Môn diễn võ này chính là ba vị trưởng lão Trưởng Lão Hội, người cầm đầu họ Lưu, tất cả mọi người gọi lão là Lưu trưởng lão.
Mười sáu người xuất hiện, khiến cho không gian này khẽ lay động một chút, nhưng ngay sau đó bọn họ lập tức ý thức được, nhanh chóng kìm chế lực lượng bản thân mình. Sau khi không gian dao động một trận, rốt cục dần dần yên tĩnh lại.
Người cầm đầu lộ vẻ hơi kinh ngạc:
- Không ngờ rằng đầu này lại là thế giới cấp thấp.
Tên thủ lĩnh vung tay lên:
- Đừng lo nhiều như vậy, giết chết tất cả những người chứng kiến, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Mười sáu người cùng nhau tiến về phía trước, Vũ La đang muốn thả ra Bách Vạn Nhân Đồ, Tả Sư Dạ Vũ đã giơ bàn tay trắng như ngọc vừa mới châm trà, lòng bàn tay hướng ra ngoài đẩy ra một chưởng.
Một đạo quang cầu không có gì là báo trước xuất hiện xung quanh những người đó, mười sáu người rơi vào trong quang cầu, nhất thời bị một cỗ lực lượng hùng mạnh phong ấn, không thể động đậy.
Sắc mặt Tả Sư Dạ Vũ vẫn như thường, ngón tay út của nàng khẽ búng một cái, Vũ La có thể nhìn thấy móng tay nàng sắc bén như dao.
Đầu mười sáu người rơi xuống một lượt, tuy rằng bên trong thi thể không có máu tươi phun ra, nhưng rõ ràng đã thành mười sáu cỗ thi thể. Vũ La không biết Tả Sư Dạ Vũ dùng thủ đoạn gì, thật không ngờ bá đạo tới mức như vậy.
Tả Sư Dạ Vũ cũng không thèm nhìn tới những thi thể kia, chậm rãi châm cho mình một chén trà, sau đó chậm rãi uống hết, lúc này mới thở dài sâu kín:
- Thương thế của ta vốn đã khỏi từ sớm, hơn nữa nhờ có Thần Huyết Thạch của ngươi, nên dù thời gian ngắn ngủi ta vẫn tiến thêm một bậc. Cho dù là trước kia, chỉ cần ta không bị thương, những người này cũng chỉ là một đám gà đất chó ngói, huống chi là hiện tại.
- Ngươi có thể ở lại với ta, ta thật hết sức vui mừng.
- Nhưng ngươi vẫn không hiểu rõ ta, ta không phải mềm lòng như ngươi nói. Đôi tay này nhìn rất sạch sẽ, nhưng dính đầy máu tươi, danh hiệu Ma Sát Thiên mỗ này cũng không phải là tự ta đặt, cũng không phải là muốn oai phong...
Nàng ảm đạm đứng dậy:
- Đã có người tìm tới, ta đây phải đi thôi. Nếu còn ở lại, sẽ mang tai họa tới cho thế giới này.
Nàng cất bước đi tới cánh cửa nhỏ kia, y phục lay động, bập bềnh giống như hồ nước dưới ánh trăng trong gió nhẹ.
Đến cửa nàng chợt ngừng một chút, không nhịn được xoay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ với Vũ La.
- Nàng chờ một chút...
Vũ La hết sức chân thành lấy trong người ra một bình lá trà:
- Cho nàng cái này, chắc chắn nàng sẽ thích, đây là loại trà tốt nhất mà ta vẫn cất giấu từ trước tới nay.
Thần sắc trên mặt Tả Sư Dạ Vũ thoáng động:
- Ngươi đó, không thể để lại một ấn tượng tốt đẹp cuối cùng cho người ta sao?
Vũ La cười, sắc mặt rạng ngời như ánh dương quang. Tả Sư Dạ Vũ nhận lấy, xoay người đi vào trong cánh cửa nhỏ kia, biến mất không thấy.
Vũ La đứng ngây người ra trong chốc lát, trong lòng cũng cảm thấy khó tả vô cùng, rốt cục hất chân một cái, đóng cánh cửa nhỏ kia lại, quay lại tìm chén rượu của mình.
Chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang mảnh vỡ, Vũ La bất đắc dĩ nở một nụ cười khổ, ôm lấy chum rượu đá dốc thẳng vào miệng.
Mãi đến trưa hôm sau, Vũ La mới thức dậy, rượu trong chum đã với hơn phân nửa, tối qua hắn ngã lăn ra ngủ không biết khi nào. Hiện tại hắn tung mình ngồi dậy, nhìn qua ánh mặt trời bên ngoài cửa số sáng rực vô cùng. Tả Sư Dạ Vũ cũng như một luồng sáng chiếu vào căn phòng nhỏ tối tăm này, bất quá rốt cục cũng chỉ là thoáng qua.
Vũ La ngồi yên trong chốc lát, ổn định tâm trạng mình, ánh mắt chợt nhìn về phía cánh cửa nhỏ kia, miệng khẽ nhếch cười. Ở đó có mười sáu thi thế Tiên Nhân, tuy rằng muốn luyện thành Tiên Thi gì đó là không thực tế, nhưng trên thân thể những người này mang theo không ít bảo bối.
Vũ La tung mình bò dậy, lục ra tất cả giới chỉ, vòng tay trữ vật trên thi thể những người này.
Hắn vừa ném những thi thể này vào trong nhẫn trữ vật chứa khối Thần Huyết Thạch hình chuông, còn chưa kịp xem xét thu hoạch của mình, bên ngoài Vọng Sơn các chợt vang lên giọng của Kiều Hổ:- Đại nhân, Trưởng lão Hội phái người đến.
Hiện tại Vũ La không coi Trưởng lão hội ra gì, nhưng ngoài mặt cũng không thể coi thường. Huống chi Trưởng lão Hội bây giờ là Đồng trưởng lão làm chủ, dù sao là người quen cũ, cũng phải nể mặt một chút.
Hắn không thể làm gì khác hơn là nén lại kỳ vọng trong lòng, ra cửa gặp người đưa tin.
Lần trước Mã Hồng bị Vũ La cảnh cáo, không dám tới Vọng Sơn các sợ gặp nữ nhân kia, cho nên lần này mới để Kiều Hổ tới.
Người của Trưởng lão Hội cũng rất khách sáo, thấy Vũ La mở miệng kêu một tiếng “Vũ Đại nhân”, sau đó lấy ra một miếng ngọc.
Vũ La nhìn lướt qua, có chút nghi hoặc:
- Hội diễn võ của Cửu Đại Thiên Môn ư?
- Đúng vậy, là hội diễn võ của Cửu Đại Thiên Môn diễn ra ba mươi năm một lần, sẽ khai mạc vào ba ngày sau, trong Trưởng lão hội có người đề cử ngài tham gia.
Vũ La không phải là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, nhưng bản thân Trưởng lão Hội chính là cơ cấu nằm dưới quyền Cửu Đại Thiên Môn, cho nên Vũ La cũng được coi là người của Cửu Đại Thiên Môn.
Hắn cũng từng nghe qua về Thiên Môn diễn võ này, trong lòng nhớ lại một chút, dường như quả thật đã tới lúc.
Có người muốn mình tham gia Thiên Môn diễn võ này, người khác còn cơ hội gì nữa? Trong lòng hắn không giải thích được, cũng chỉ có thể khoát tay:
- Ta biết rồi, ngươi về trước đi.
Người nọ có vẻ khó xử:
- Vũ Đại nhân, ngài có đi hay không, kính xin cho một lời chắc chắn.
Vũ La nhìn y một cái, ngửi được trong đó có chút mùi vị âm mưu, chợt bật cười to một tiếng:
- Đi, ta nhất định đi!
Người đưa tin của Trưởng lão hội vừa đi khỏi, Chu Hoành đã tới.
- Muội phu, ngươi không cần phải để ý đến quy củ Thiên Môn diễn võ cái rắm gì cả, nếu có người dám thách thức trước mặt ngươi, cứ việc tát cho y một cái chết tươi. Bất kể chuyện gì, cha ta cũng có thể gánh vác.
Vũ La cười cười không nói gì, cho dù Chu Thanh Giang không dặn dò, chẳng lẽ mình chịu thiệt thòi mà không ra tay?
Hắn cũng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ là lực khống chế của Chu Thanh Giang đối với Trưởng lão Hội vẫn chưa đủ? Gần đây Đồng trưởng lão làm gì, vì sao hạ mệnh lệnh như vậy?
Vũ La nói ra nghi vấn của mình, Chu Hoành tỏ ra bất đắc dĩ, dang rộng hai tay:
- Ngươi cũng biết Cửu Đại Thiên Môn, cho dù là Lâm Tuyệt Phong đã ngã, cũng không có khả năng bền vững như một khối thép. Khoan nói tới người khác, lẽ ra Cửu Nghi sơn và Thái Âm sơn phải sợ hãi mới đúng, nhưng Hứa Sơn Dương căn bản không nghe cha ta. Tiểu tử này vô cùng khó chịu, chúng ta cũng không thể phái người giết chết y.
- Tình huống của Trưởng lão hội cũng không khác là bao, hiện tại chính là lúc thiên hạ đại loạn, ai nấy đều lo kéo bè kết đảng. Chúng ta nhất định là người được lợi lớn nhất, nhưng nếu chèn ép tất cả những thế lực khác đang thừa cơ quật khởi, như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Chu Hoành gãi gãi đầu:
- Đây là nguyên văn lời phụ thân ta, thật ra rốt cục vì sao, ta cũng không hiểu.
Y không hiểu nhưng Vũ La hiểu.
Hứa Sơn Dương không phải là nhân vật chịu ở dưới người khác. Ban đầu y hợp tác cùng Vũ La, đương nhiên có nguyên nhân là y không thích cách hành sự của Lâm Tuyệt Phong. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là y muốn liều mình đánh cuộc một phen, để có thể kiếm phú quý.
Lâm Tuyệt Phong vừa chết đi, hợp tác cũng đã kết thúc. Mặc dù Vũ La hùng mạnh thật, nhưng dù sao Hứa Sơn Dương cũng là đường đường chưởng môn Cửu Nghi sơn. Vũ La đã giết Lâm Tuyệt Phong, cũng không tiện không e ngại gì cả giết thêm một người nữa.
Về phần những thế lực mới vừa quật khởi gần đây, đã diệt trừ những thế lực thật sự mang lại uy hiếp. Nhưng nếu thật sự không còn thế lực đối lập, sẽ là một chuyện không tốt đẹp gì. Thịnh cực tất suy, như vậy có nghĩa phe Chu Thanh Giang cách ngày sử dụng không còn xa nữa.Chu Hoành kể rõ một chút:
- Hiện tại phe Đồng trưởng lão là phe mạnh nhất trong Trưởng lão hội, nhưng cũng có một cỗ thế lực mới hình thành trong Trưởng lão hội.
- Trong Trưởng Lão Hội cũng có không ít người còn đang do dự, rốt cuộc đầu nhập vào phe kia.
- Bọn người mới quật khởi kia lấy Hoành Đoạn sơn Đại Hồng quan Đinh Thiên Thu trưởng lão cầm đầu. Đinh Thiên Thu muốn lôi kéo những người còn đang do dự, cho nên muốn thể hiện lực lượng một chút. Đạo mệnh lệnh này trên thực tế là muốn nói cho những người khác biết, lão có gan đối nghịch với Đồng trưởng lão.
Vũ La có chút dở khóc dở cười, lần này mình thật đúng là vô tội bị cuốn vào vũng nước đục.
Hắn bèn hỏi:
- Thiên Môn diễn võ có gì nổi bật?
Trước kia bất quá Vũ La chỉ nghe có một cuộc tranh tài như vậy, ba mươi năm một lần, bất quá cũng là chuyện của đám cao thủ thanh niên Trung Châu, hắn cũng không quá quan tâm, cho nên không biết rõ chi tiết bên trong.
- Địa điểm tổ chức Thiên Môn diễn võ ở Đông Hồ địa cung, nói trắng ra là Cửu Đại Thiên Môn mạnh ai nấy phái ra đệ tử kiệt xuất của mình, đưa vào trong Đông Hồ địa cung. Ai đi ra đầu tiên sẽ là người chiến thắng.
- Hai lần trước, cũng là Cửu Nghi sơn chiến thắng.
Vũ La gật đầu, đây là một trận tranh về tiềm lực của Cửu Đại Thiên Môn.
Chu Hoành nhìn hắn một cái, nói tiếp:
- Trong Đông Hồ địa cung có trận pháp phong ấn kỳ dị, bên trong địa cung không thể sử dụng pháp bảo linh phù, chỉ có thể bằng vào tu vi thực lực của bản thân mà chiến đấu.
Vũ La sửng sốt một chút, sắc mặt có vẻ khó coi:
- Đinh Thiên Thu có suy nghĩ này, thật là đáng chết!
Vũ La chiến lực hùng mạnh, chủ yếu nhờ vào Thiên Mệnh Thần Phù và một thân pháp bảo cổ quái của hắn. Nếu như không thể sử dụng những thứ này trong Đông Hồ địa cung, không nghi ngờ gì sẽ vô cùng bất lợi với hắn.
Như vậy xem ra, dụng tâm của Đinh Thiên Thu cũng không đơn giản là chỉ muốn biểu lộ mình có can đảm thách thức Đồng trưởng lão như những người khác nghĩ. Nếu Vũ La thất bại, thậm chí bị giết chết bên trong Đông Hồ địa cung, chính là một đòn đả kích hết sức nặng nề cho phe Chu Thanh Giang.
Chu Hoành không nghĩ nhiều như vậy, nhưng có người dám khiêu khích muội phu của mình, tuyệt đối là không thể nhẫn nhịn:
- Thật ra theo ta, ngươi cũng không cần lo nghĩ nhiều làm gì. Ở ngoài địa cung cứ việc tìm cớ đánh ngã tất cả bọn chúng, bọn chúng thân chịu trọng thương, làm sao có thể tiến vào địa cung tranh tài được nữa?
Vũ La khẽ mỉm cười:
- Ta đã có tính toán trong lòng, ngươi yên tâm đi.
Chu Hoành cảm thấy chủ ý của mình không tệ, ra sức nhấn mạnh với Vũ La rằng tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, phải giải quyết xong tất cả đối thủ khác trước khi tiến vào địa cung, bằng không nhất định Vũ La sẽ chịu thiệt thòi. Vũ La đáp ứng qua loa chiếu lệ, lúc này mới tống cổ y đi được.
Thời gian cấp bách, Vũ La cũng không chút trì hoãn, dặn dò sự tình trong Nhược Lô Ngục một phen, sau đó động thân xuất phát tham gia Thiên Môn diễn võ.
Bất quá trước khi rời đi Nhược Lô Ngục, hắn đi tìm Lư Niệm Vũ một chuyến, kể chuyện Đường Tử Phong với lão. Không phải là thu đồ đệ, Lư Niệm Vũ cũng không làm khó Vũ La, nhưng lão vẫn tỏ ra cẩn thận:
- Ngươi dẫn y tới đây, ta muốn khảo sát tâm tính y một phen. Nếu như hài tử này không tệ, ta sẽ dạy y một chút, nhưng có thể học được bao nhiêu, vậy phải trông vào ngộ tính của y.Vũ La tự nhiên đáp ứng.
Hắn đi tới mỏ Ô Thiết, nói lại ý của Lư Niệm Vũ, Đường Tử Phong mừng rỡ như điên, miệng vâng vâng dạ dạ liên hồi. Có được cơ hội học tập cùng Trung Châu đệ nhất đan sư, chính là cơ duyên mà rất nhiều người mơ tưởng cả đời cũng không gặp được. Đường Tử Phong không có lòng tham như vậy, bởi vì y biết, nếu như không phải là nể mặt Vũ La, chưa chắc Lư Niệm Vũ đã chịu gặp mặt mình.
Vũ La đưa y tới chỗ ở của bọn Hướng Cuồng Ngôn. Lư Niệm Vũ cũng hết sức hiền hòa, nói rõ tất cả những gì cần thiết, bảo Đường Tử Phong ở lại trước rồi hãy tính.
Vũ La vội vã rời đi, Đường Tử Phong nhanh chóng đưa hắn ra ngoài. Nếu tương lai y ở lại bên cạnh Lư Niệm Vũ nghiên cứu thuật luyện đan, vậy không thể trông coi mỏ Ô Thiết được nữa. Vũ La không có người nào hữu dụng thay thế, buột miệng hỏi một câu:
- Tử Phong, ngươi có nhân thủ nào đáng tin cậy đề cử cho ta chăng?
Trên thực tế chỉ cần Vũ La nói một tiếng, Chu Thanh Giang nhất định có thể điều tới nhiều người vừa đáng tin cậy, vừa có năng lực. Hắn hỏi một câu như vậy, thật ra cũng không trông cậy Đường Tử Phong có thể có được nhân tuyến thích hợp nào.
Đường Tử Phong cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nói:
- Ta có một đường đệ tính tình ổn trọng, để y trông coi mỏ Ô Thiết hẳn là không thành vấn đề.
Câu trả lời này khiến cho Vũ La rất hài lòng, mỏ Ô Thiết không phải là đại cơ nghiệp gì, người chủ sự cũng không cần tài năng thật giỏi, nhưng phải là người có thể tin cậy.
Nếu Đường Tử Phong đã có người đề cử, Vũ La cũng không cần làm phiền Chu Thanh Giang nữa:
- Được, ngươi bảo y tới đây, trước hết hãy giúp y làm quen với chuyện trong mỏ. Nếu có vấn đề gì, chờ ta trở lại rồi hãy nói.
- Được.
Đông Hồ, tên rất đơn giản, nhưng thực tế Đông Hồ chính là một vùng nước phức tạp nhất trên cả Trung Châu.
Vào mấy trăm năm trước, Đông Hồ còn là một hung địa nổi danh Trung Châu. Nơi này thủy đạo quanh co khúc khuỷu, không để ý sẽ lạc đường. Mà trong hồ còn có bãi bùn, ao nhỏ, đầm lầy, mạch nước ngầm... Đủ các loại hiểm cảnh.
Ngoài ra, Đông Hồ còn có một loại hung thú nổi tiếng tên là Hồng Lân Độc Thiện (lươn). Cấp bậc của loại hung thú này cũng không cố định, Hồng Lân Độc Thiện mới sinh ra không có chút uy hiếp nào, nhưng sống trong môi trường bùn lầy của Đông Hải, sau vài trăm năm trưởng thành, hình thể của nó có thể dài tới ba mươi trượng, chính là hung thú nhất phẩm thật sự.
Trên lưng Hồng Lân Độc Thiện Hồng có một sợi gân, chính là tài liệu tuyệt hảo để chế khí luyện bảo. Vì vậy hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ tràn vào Đông Hồ săn giết Hồng Lân Độc Thiện, số tu sĩ ngã xuống trong Đông Hồ cũng không đếm xuể.
Cho đến mấy trăm năm trước, mọi người mới phát hiện sở dĩ Đông Hồ nguy hiểm như vậy, thì ra là không phải chỉ vì những nguyên nhân nhìn bề ngoài kia. Mà vì dưới lòng Đông Hồ có một mê cung khổng lồ, mê cung này hung hiểm vô cùng, cho dù là Cửu Đại Thiên Môn hợp lực, thêm vào các đại môn phái của Trung Châu cùng nhau đánh vào địa cung, kéo dài ba năm như vậy, hao tổn một ngàn năm trăm tu sĩ, mới có thể xem như hoàn toàn mở mê cung ra.
Tàng bảo trong mê cung khiến cho người ta hoa cả mắt, mặc dù lần này tổn thất khổng lồ, nhưng lấy được những thứ tài nguyên này có ích rất nhiều cho các môn phái tu chân Trung Châu. Bất quá sau sáu mươi năm, chẳng những thực lực các môn phái đều khôi phục, hơn nữa càng hùng mạnh hơn trước.
Mà Đông Hồ địa cung đã bị thanh trừ tuyệt đại đa số nguy hiểm, sau đó đã trở thành nơi Cửu Đại Thiên Môn dùng thí luyện, dần dần phát triển thành Thiên Môn diễn võ ba mươi năm một lần.
Đông Hồ cũng không phải ở phía Đông Trung Châu, ngược lại nằm ở phía Tây. Chẳng những ở phía Tây, hơn nữa là cực Tây.
Đường ranh giới giữa Trung Châu cùng Tây Vực chính là Trầm Sa Chi Thủy. Đông Hồ cũng chỉ cách Trầm Sa Chi Thủy có ba ngàn dặm.
Lúc Vũ La tới Đông Hồ, đệ tử Cửu Đại Thiên Môn cũng đã tới. Ngoại trừ Vũ La ra, còn có hai người khác do Trưởng lão hội phái ra. Một người xuất thân từ Thẩm Phán Đình, tên là Đoạn Cương, một người xuất thân từ Ngự Trảm Đài, tên là Vương Cầm Hổ.
Thái Âm sơn trực tiếp bỏ qua lần Thiên Môn diễn võ này. Trên thực tế Thái Âm sơn chỉ còn danh nghĩa, có không ít môn phái nhất lưu gần đây đang hoạt động, chuẩn bị thay vào chỗ của Thái Âm sơn.
Chủ trì lần Thiên Môn diễn võ này chính là ba vị trưởng lão Trưởng Lão Hội, người cầm đầu họ Lưu, tất cả mọi người gọi lão là Lưu trưởng lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.