Tiên Tuyệt

Chương 412: Thú Thủ Châu Liên (Hạ)

Thạch Tam

11/04/2018

Nam Vinh Ngọc Hồng sau khi sắp xếp tốt cho Vũ La, cáo lỗi một tiếng:

- Vũ La tiên sinh, ta còn phải đi thu xếp cho mười lăm vạn đại quân kia, không có ta tọa trấn, sợ rằng những quân sĩ kiệt ngạo bất tuân kia sẽ gây ra chuyện, chiêu đãi không chu toàn, xin ngài thông cảm.

Vũ La cũng không để ý:

- Trấn Hải Vương xin cứ tự nhiên.

Nam Vinh Ngọc Hồng đi ra từ chỗ Vũ La không đi quân doanh gì, đó tự nhiên là lấy cớ mà trực tiếp đi gặp hoàng tỷ.

Nam Vinh Ngọc Mị không có nghỉ ngơi, chẳng qua thật sự cả người đều mỏi. Nàng tựa lưng trên một chiếc ghế rộng rãi, tóc mây thả xuống, tóc dài rủ trên vai. Hiển nhiên là biết Nam Vinh Ngọc Hồng trở lại, nàng giơ tay chỉ chiếc ghế đã sớm bày xong:

- Ngồi đi.

Nam Vinh Ngọc Hồng tạ ơn ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

- Bệ hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bán Yêu Nữ Hoàng vung tay lên, những thị nữ hầu hạ bên cạnh khẽ khom người rối rít lui ra, bên trong hành cung lớn như vậy chỉ có tỷ đệ hai người. Nam Vinh Ngọc Mị lúc này mới hữu khí vô lực kể lại chuyện đã xảy ra, cuối cùng cười khố nói:

- Trẫm đây có thể xem là đã lấy đá đập chân mình hay không?

Nam Vinh Ngọc Hồng lắc đầu:

- Bệ hạ, mặc dù còn không đạt được mục đích, nhưng dù sao vẫn còn có một tia hy vọng.

Nam Vinh Ngọc Mị gật đầu nói:

- Đương nhiên trẫm hiểu điều này, bởi vậy trẫm mới bảo ngươi đi tiếp đón Vũ La.

Nam Vinh Ngọc Hồng cũng gật đầu, tuy hắn không cường thế như bệ hạ nhưng lại rất biết mình biết ta, không như Nam Vinh Ngọc Mị, biết rõ phải quan hệ tốt với Vũ La nhưng trong lòng thủy chung không được tự nhiên.

Từ điểm này có thể thấy được, Nam Vinh Ngọc Mị coi như là cũng biết cách dùng người.

Nữ hoàng bệ hạ vung tay lên:

- Ngươi hiểu được ý tứ của trẫm thì tốt rồi, hôm nay trước tiên ngươi làm quen với hắn một chút, có chuyện gì... Ngươi làm chủ tùy cơ mà hành sự.

- Thần tuân chỉ, thần xin cáo lui...

Nam Vinh Ngọc Hồng từ hành cung của bệ hạ đi ra, thật ra tâm tình nhẹ nhõm hơn Nam Vinh Ngọc Mị rất nhiều. Từ lúc bắt đầu, hắn thực ra đã không quá tin tưởng phong ấn của Bán Yêu tộc được giải trừ dễ dàng như vậy.

Phong ấn của Bán Yêu tộc đã mấy vạn năm cũng chưa giải trừ, Nam Vinh Ngọc Mị chỉ đi Đông Thổ một chuyến, nhặt được một nam tử có huyết mạch Viêm Hoàng, thì có thể dễ dàng giải trừ được sao?

Tuy nói điều kiện đều đã đầy đủ, nhưng việc trọng đại như thế này, làm sao có thể tránh khỏi trắc trờ?

Cho dù có trắc trở nhưng cũng đã có hi vọng- Chỉ cần có hi vọng, đó chính là chuyện tốt.

Nam Vinh Ngọc Hồng vừa đi vừa suy nghĩ, Bán Yêu tộc quyền thế ngất trời, Trấn Hải Vương dưới một người trên vạn người, vậy mà lúc này phải vắt óc suy tính làm cách nào giao hảo với Vũ La.

Trước khi Địch Thiên Vũ đến, hắn nhất định phải lôi kéo quan hệ với Vũ La.

Hiện tại xem ra vấn đề duy nhất chính là trước kia nữ hoàng bệ hạ đã từng bắt giữ người ta làm tù binh, đã vậy còn giờ một trò lừa gạt chẳng lấy gì là cao minh.

Nam Vinh Ngọc Hồng cái gì cũng tốt, duy chỉ có một khuyết điểm: Háo sắc.

Cho nên suy bụng ta ra bụng người, người hắn muốn tiếp đãi đầu tiên đương nhiên phải có sắc đẹp. Nam Vinh Ngọc Hồng thực là đã gặp qua đứa cháu gái kia của mình, Nam Vinh Âm mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng đã có dáng dấp của mỹ nhân bại hoại, thêm vài năm nữa, nếu nói nàng là hại nước hại dân cũng không quá đáng.

Nghĩ đến đây, hắn chợt có chút lo sợ bất an, có lẽ việc hắn sắp xếp mười ả mỹ tỳ thiếp thân trong phòng của Vũ La không phải là hành động sáng suốt, Vũ La xem ra đã vừa ý Nam Vinh Âm.

Nam Vinh Ngọc Hồng cảm thấy gả Nam Vinh Âm cho Vũ La chẳng có gì là không ổn, dù sao nàng cũng không phải người thừa kế hoàng vị đầu tiên. Nếu như có thể hi sinh một Nam Vinh Âm để đổi lấy giải trừ phong ấn của Bán Yêu tộc, đó tuyệt đối là một cuộc mua bán có lời.

Nếu như mình có thể giao hảo với Vũ La, đợi tương lai thần công của Vũ La đại thành, thuận lợi thuyết phục hắn giúp Bán Yêu tộc giải trừ phong ấn, vậy mình chính là đệ nhất công thần của Bán Yêu tộc.



Hắn chưa từng có dã tâm lật đổ hoàng tỷ, nhưng sự quang vinh của đệ nhất công thần vẫn làm cho hắn hăng hái, hắn tràn đầy hào hứng đi về phía nơi ở của Vũ La.

Đáng tiếc, Trấn Hải Vương đang “tràn đầy nhiệt huyết” tại chỗ ở của Vũ La lại phải đứng bên ngoài cửa, thị nữ báo tin, Vũ La tiên sinh đã nghỉ ngơi. Trấn Hải Vương già không đứng đắn, đảo mắt hỏi:

- Vậy mười ả mỹ tỳ đã từng thị tẩm chưa?

Thị nữ nhu thuận đáp:

- Chưa từng.

Trấn Hải Vương bĩu môi một cái, trong lòng có chút khinh thường hành vi của Vũ La: Quả nhiên là một kẻ chuyên tĩnh.

Loại khinh thường này cũng không phải xem thường thật, mà là sự khinh bỉ của hoa hoa công tử đối với đạo đức của một tình thánh si tình.

Trấn Hải Vương bất mãn hồi cung, liền gọi sáu thiếu nữ Bán Yêu xinh đẹp tới thị tầm, đùa giỡn một lúc đã ngủ say.

Vũ La kỳ thực không đi nghi, mười ả mỹ tỳ chuẩn bị nước tắm cho hắn xong liền bị hắn đuổi ra ngoài. Vũ La là ai? Chính là khách nhân tôn quý nhất của Bán Yêu tộc, Trấn Hải Vương trước đó đã dặn dò, không được ngỗ ngược với quý khách, bằng không giết chết cả nhà.

Đám mỹ tỳ thực muốn thân cận Vũ La, nhưng Vũ La mặt lạnh, bọn họ cũng không có can đảm đó, về phần các loại thủ đoạn đầu môi chót lưỡi như “Bề trên có phân phó, không nghe sẽ chịu phạt” lại càng không dám. Không nói đến thủ đoạn bậc này không có bao nhiêu hiệu quả đối với tu sĩ tâm chí kiên định, chỉ cần sau sự việc vừa hỏi là lộ ra mà thôi.

Vũ La tự mình tắm rửa, trong thùng gỗ lớn nước ấm vừa đủ, hơi nước lượn lờ, trong nước đun thảo dược nào đó có mùi thơm tươi mát, quả nhiên vô cùng dễ chịu.

Hắn nằm trong thùng gỗ, trong đầu không khỏi có những suy nghĩ kiều diễm, nếu như Chu Nghiên hoặc Cốc Mộc Thanh ở đây, uyên ương nghịch nước cũng là niềm vui.

Vừa nảy sinh ý nghĩ này, lại làm hắn nhớ đến cố hương. Rời khỏi Trung Châu đã một năm rồi, cũng không biết tình hình ở đó như thế nào. Cũng may vô luận là Chu Nghiên hay Cốc Mộc Thanh đều có phụ thân có địa vị lớn, hẳn là không ai dám làm gì các nàng.

Chỉ là nỗi nhớ trong lòng giống như cỏ dại, một khi nảy mầm thì không thể ngăn chặn.

Vũ La kỳ cọ qua loa rồi nhảy ra, cần phải nhanh chóng tìm hiểu tình hình bên này, để còn sớm ngày trở về Trung Châu.

Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra rồi chui vào trong.

Thương thế của Phù Cổ đến hôm nay cuối cùng đã khôi phục được bảy tám phần, đã không còn gì đáng ngại có thể dùng để dò xét rồi.

Trong vòng mấy tháng nghỉ ngơi này Phù Cổ không chỉ dưỡng tốt thương thế, mà lực lượng trong viên Tổ Linh yêu đan kia cũng được hấp thu không ít. Vũ La tính một chút, đã có khoảng một thành lực lượng bị Phù Cổ hấp thu.

Chớ xem thường một thành lực lượng này, thử tưởng tượng di tích thần điện to lớn bên trong Ma Sơn kia thì sẽ biết, chủ nhân của Tố Linh yêu đan này năm đó mạnh tới cỡ nào. Nếu như là Yêu tộc bình thường, hấp thu một thành lực lượng này sẽ lập tức trở thành chiến sĩ hùng mạnh nhất, cho dù đối mặt với Hổ Báo chiến sĩ của Bát Đại Thần Trủng cũng có sức liều mạng.

Chẳng qua Phù Cổ dù sao cũng là tồn tại đặc thù, lực lượng của Tổ Linh yêu đan đối với nó có tác dụng phần lớn là một loại rèn luyện thể chất, chân chính có thể lắng đọng ở trong cơ thế cũng không nhiều. Đây còn là bởi vì chủ nhân của Tổ Linh Yêu Đan này có muôn vàn liên hệPhù Cổ thời kỳ thượng cố kia.

Ích lợi của một thành lực lượng này đối với Phù Cổ cũng là rõ ràng. Thân thể của Phù Cổ hiện tại cường hãn hơn lúc trước rất nhiều, cho dù không sử dụng năng lực của bản thân chỉ dựa vào thân thể va chạm, cũng có thể bắn thủng thuẫn bài giống như tên nỏ.

Vũ La còn có thể cảm giác được, từ đây tới lúc Phù Cổ thăng cấp đã không còn xa, tiếp tục nghỉ ngơi ở trong Tổ Linh Yêu Đan thêm nửa năm nữa là có thể thành công đề thăng làm Thần Tướng tứ phẩm rồi.Hắn khoanh chân ngồi ở trong thế giới Thiên Phủ Chi Quốc, hai tay đặt trên đầu gối, tay trái phóng Phù gổ ra, tay phải lấy ra Thú Thủ Châu Liên.

Động động không biết đã xông ra lục nào ngồi chồm hỗm bên cạnh, đôi mắt mở to nhìn Thú Thủ Châu Liên, đúng là rất muốn lấy.

Hai tay Vũ La hợp lại, Phù Cổ hóa thành một điểm ngọc quang mông lung từ từ tan vào trong Thú Thủ Châu Liên. Ý thức của Vũ La liên thông với Phù Cổ, những gì Phù Cổ có thể nhìn thấy, Vũ La cũng có thể nhìn thấy.

Thú Thủ Châu Liên này nhìn qua nhỏ bé, nhưng trên thực tế mỗi một hạt châu đều là một cái đầu của một con Thần Thú thượng cổ, nhỏ nhất cũng lớn bằng gian phòng.

Thế nhưng sau khi Phù Cổ tiến vào lại có một cảm giác “chật hẹp”, Vũ La rất rõ ràng, đó là bởi vì lực cản quá lớn, cảm giác dường như khắp nơi đều rất “chật” cho nên mới có loại ảo giác này.

Kể từ khi Vũ La có được Phù Cổ, chưa từng có lần nào dò xét khó khăn như vậy.

Thời gian chừng ăn xong bữa cơm mới lẻn vào được khoảng một thước. Người tu chân không thiếu tính nhẫn nại, hắn tỏ ra ung dung tự tại, một mặt đưa ra một đạo ý niệm trấn an Phù Cổ không nên nóng nảy, một mặt lẳng lặng chờ đợi.

Tiêu phí mất một canh giờ, Phù Cổ chui vào được khoảng ba thước, lực cản phía trước bỗng nhiên không còn, một mảnh sương mù màu đen lượn lờ, sát khí lạnh lùng ập tới giống như một dòng nước lạnh đánh trúng Phù Cổ.

Ngay cả Vũ La toàn thân cũng run lên, trong nháy mắt bên ngoài thân thể ngưng kết lên một tầng vỏ băng màu đen nhạt.

Động Động ngồi bên cạnh lộ vẻ đứng ngồi không yên, đôi mắt to đen láy lo lắng nhìn Vũ La. Hiển nhiên tiểu tử này đích xác biết đây là thứ gì, đối với uy hiếp mà Vũ La có thể gặp phải cũng hiểu rõ, chỉ là nó không cách nào kết nối với Vũ La mà thôi.

Phù Cổ bị một mảnh mây mù màu đen nhạt bao quanh, tiến thối không được. Sát khí đánh tới, theo sát chính là một cỗ oán khí và sát khí ngút trời đan vào nhau, lạnh như băng, có thể dập tắt bất cứ loại hỏa diễm nào trên thế giới.

Phù Cổ ra sức giãy dụa, nếu không phải trình độ cường hãn của thân thể nó hiện tại đã tăng cường rất nhiều, hiện tại khẳng định đã bị đông lạnh cứng ngắc, không thể động đậy.



Sau khi thân thể cường hãn, lực lượng bên trong Thiên Mệnh Thần Phù cũng thể hiện ra. Lực lượng thần bí này đối kháng với cỗ sát khí kia, có vẻ cứng rắn không sợ.

Vũ La cũng đang liên tục không ngừng đưa tới ý chí của mình, làm cho Phù Cổ càng thêm ngoan cường. Trong ý chí này mang theo lực lượng của tinh thần, có lực ủng hộ rất lớn đối với Phù Cổ.

Giằng co đã gần nửa canh giờ, trong hắc vụ phía trước từ từ hiện lên bóng dáng của một con cự hùng. Bóng dáng hết sức hư ảo, hơn nữa hai mắt trống rỗng không có chút ý thức.

Vũ La thông qua phụ văn đã nhìn thấy cảnh này, liền lập tức hiểu được con cự hùng này chỉ sợ chính là ngưng kết sát ý trong hạt châu này. Nhìn cặp mắt kia, hiển nhiên chỉ có sát ý mà không có ý thức.

Nghĩ đến cũng đúng, nếu như trong hạt châu này có một ý thức chủ thể, thì cho dù là Vũ La liên thủ với Phù Cổ, cũng tuyệt đối không chống đỡ được tới bây giờ.

Sát ý cường hãn giống như từng cơn sóng dữ, thế nhưng nó không có mục tiêu nào, hoàn toàn là một loại công kích phát ra từ bản năng.

Thần Long năm đó khi lấy Ngục Đoạn Càn Khôn chém giết những Thần Thú thượng cổ kia, cũng đã xóa đi toàn bộ sinh hồn của bọn họ, chỉ để lại ba phần lực lượng phong ấn vào trong thân thể, bảy phần lực lượng phong ấn vào trong Thú Thủ Châu Liên này.

Trong bảo châu này chính là tàn lưu bảy phần lực lượng của Thần Thú, đáng tiếc không có ý thức, căn bản không có cách nào điều động.

Ào ảnh của cự hùng kia xuất hiện, Vũ La lập tức thúc giục Phù Cổ, mặt khác đánh liều mạo hiểm nguyên hồn suy yếu truyền cho Phù Cổ một cỗ lực lượng tinh thần hùng mạnh.

Phù Cổ nhận được sự trợ giúp của Vũ La ra sức xông lên, đánh vỡ cỗ oán khí và sát khí bao vây mình, vọt tới trước mặt ảo ảnh cự hùng, sau đó liều mạng được ăn cả ngã về không đâm đầu tới.

Bụp!Giống như đã phá vỡ một tầng màng nước, sau khi lao vào, Phù Cổ phát hiện hành động ở trong này càng thêm khó khăn, ở trong hư ảnh cự hùng, sát ý đã kết hợp với lực lượng của nơi này ngưng kết giống như dịch thể.

Phù Cổ ra sức tiến về phía trước, liều mạng tiến về phía cự hùng.

Vũ La biết hiện tại là thời khắc mấu chốt, không cẩn thận chẳng những Phù Cổ bị sát ý của cự hùng cắn nuốt, mà ngay cả nguyên hồn của mình cũng sẽ phải chịu cắn trả. Hai điều này vô luận là chuyện nào, Vũ La hiện tại cũng chịu không nổi.

Cho dù là mấy năm kế tiếp nguyên hồn suy yếu, hắn cũng phải giữ được Phù Cổ.

Từng đạo tinh thần lực liên tục không ngừng truyền cho Phù Cổ, liên hệ tinh thần vốn chính là huyễn hoặc khó hiểu, bản thân Vũ La cũng không nói rõ được.

Phù Cổ đã có sự trợ giúp của hắn hơi tốt hơn một chút, nó cũng biết hiện tại là thời khắc sống, không thể không dốc hết toàn lực.

Thời gian một chén trà trôi qua, Phù Cổ cuối cùng đã vọt tới đầu của cự hùng, chui vào mi tâm của cự hùng.

Vừa vào trong này liền lập tức có một mảnh lực lượng mênh mông như đại dương bao bọc Phù Cổ lại. Phù Cổ cực kỳ thoải mái, nó đã mệt đến mức sức cùng lực kiệt, hiện tại rong chơi ở trong cỗ lực lượng này. Vũ La biết lần này mình lại thành công rồi, Phù Cổ đã khống chế được cỗ lực lượng này.

Hư ảnh cự hùng này chính là trung tâm lực lượng của toàn bộ bảo châu. Đáng tiếc trung tâm này đã không còn ý thức, Phù Cổ xông vào chẳng khác nào đã là ý thức của bảo châu này.

Tâm thần của Vũ La vừa buông lỏng, lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tinh thần lực tiêu hao một lượng lớn, lại thêm lực lượng của nguyên hồn không cùng cấp bậc với cảnh giới của thân thể, tiêu hao khổng lồ như thế đối với Vũ La mà nói chính là gánh vác nặng nề.

Đã không có việc gì, Vũ La thậm chí không kịp thu hồi Phù Cổ, tinh thần vừa buông lỏng đã nặng nề ngủ đi.

Tiểu tử Động Động chạy tới, dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng vỗ Vũ La giống như dỗ hắn ngủ. Đáng tiếc vừa vỗ được hai cái trong lỗ mũi của Vũ La đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Động Động có chút ngây ngốc, cảm giác mình không khỏi làm chuyện thừa, lòng tốt chỉ mình thưởng thức.

Nó đảo mắt bỏ Vũ La lại, chạy đến phía trước Thú Thủ Châu Liên, đang muốn nhặt lên nhưng lại nhìn hiểu cái gì, móng vuốt nhỏ rụt lại, mở to mắt nhìn liên châu, một lúc lâu sau mới thở dài nặng nề một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn diễn hóa ra một vẻ mặt đa sầu đa cảm hết sức nhân tính hóa, tay chắp sau lưng cô đơn rời đi.

Sau đó liền chạy vào trong rừng ngọc trúc, đào lên một cây măng ngọc lớn ăn, ăn một cây còn chưa đủ, liên tiếp gặm lấy gặm để, hiển nhiên không học mà tự biết, đã lựa chọn “biện pháp ăn ngon” trị liệu chấn thương tâm hồn của mình.

Giấc ngủ này Vũ La ngủ rất say, khi cảm giác trên mặt ngứa ngứa mới từ từ tỉnh dậy. Cảm giác ngứa ngứa này Vũ La có chút quen thuộc, ở trong Thiên Phủ Chi Quốc ngoại trừ Động Động ra còn có thể là ai?

Hắn còn có chút mơ hồ, tiện tay vung lên:

- Động Động, đừng ồn ào...

Thế nhưng khi mở mắt ra hắn lại có chút bất ngờ, Động Động cũng không ở bên cạnh mình. Hắn kỳ quái một hồi, không ngờ lại nhìn thấy một con côn trùng giống như kiến từ trên người mình ngã xuống.

Vũ La thoáng cái đã ngây người.

Thiên Phủ Chi Quốc đã là Thần Tướng thất phẩm, sau khi hắn đưa các loại bảo vật vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, quy tắc của thế giới này dần dần hoàn thiện, sau khi có những sinh mạng kia, sinh cơ trong Thiên Phủ Chi Quốc càng dạt dào.

Hắn biết đất đai trong Thiên Phủ Chi Quốc sinh ra sinh linh chỉ là vấn đề thời gian. Trên thực tế trước đó hắn đã cảm giác được, trong khe suối đã có dấu hiệu của sinh mệnh. Chẳng qua những sinh mệnh kia cực kỳ nhỏ bé, cho dù là Vũ La cũng không nhìn thấy.

Thế nhưng con côn trùng vừa mới bỏ qua trên người mình chính là sinh linh hàng thật giá thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook