Tiên Tuyệt

Chương 679: Tình duyên bách thế (Thượng)

Thạch Tam

19/04/2018

Cửu Ân đạo trưởng bỗng ngừng một chút, rốt cục cũng nói:

- Nếu tác dụng của Cửu Ân có hạn, không thay đổi được thái độ của chưởng môn, vậy xin Vũ Đại nhân dành một vị trí cho Cửu Ân ở biệt viện Yên sơn vậy.

Vũ La gật đầu:

- Đạo trưởng chính là người phúc hậu, ta tin lão.

Chuyện ngày hôm nay nói ra quá dọa người, Tiên Nhân rơi xuống, ý niệm Tiên Nhân giáng thế, tuy rằng lan truyền ra ngoài, danh tiếng Vũ La nhất định nổi như còn. Nhưng sẽ có rất nhiều tu sĩ vì khả năng phi thăng xa vời mà làm liều.

Vũ La cũng không phải là lo lắng cho mình, hắn phải lo cho thân nhân của mình.

Huống chi, những người này sẽ không tới khiêu chiến một cách quang minh chính đại, mà rất có khả năng sử dụng âm mưu quỷ kế, hết sức phiền phức.

Về phần Hiên Viên Vấn Kính căn bản không cần căn dặn, y nhất định sẽ hồi báo cho chưởng môn Côn Luân, dựa vào giao tình giữa Côn Luân cùng Chung Nam sơn, nhất định sẽ giữ bí mật cho Vũ La.

Cửu Ân đạo trưởng lại ôm quyền thi lễ Vũ La:

- Chuyện này đã xong, Cửu Ân xin cáo lui trước.

Liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, chết gần hai ngàn tu sĩ, chính là lần tổn thất nặng nề nhất của Trung Châu trong ba ngàn năm qua. Cho dù là bỏ đi chuyện Tiên Nhân rơi xuống, Cửu Ân đạo trưởng vẫn muốn hồi báo chi tiết tình huống về ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn kia.

Vũ La gật đầu, Cửu Ân đạo trưởng lập tức phóng xuất pháp bảo, hóa thành một đạo thanh quang bay về phía Nga Mi sơn.

Hiên Viên Vấn Kính cũng nói lời từ biệt cùng Vũ La, trở về Côn Lôn Sơn. Chỉ trong thoáng chốc chỉ còn lại Vũ La, Mạnh Liên Ẩn cùng nữ tử Doanh nhi.

Mạnh Liên Ẩn giới thiệu với Vũ La:

- Đây là Thực Nguyệt Doanh.

Họ này rất kỳ quái, Vũ La chưa từng nghe qua, Mạnh Liên Ẩn bèn giải thích:

- Nàng là tộc nhân Đồ Long tộc vào thời thượng cổ...

Vũ La khoát tay ngắt lời Mạnh Liên Ẩn, không chút khách sáo giơ tay về phía Thực Nguyệt Doanh:

- Cho ta hai món pháp bảo.

Hành động của Vũ La hết sức thẳng thắn, khiến cho một nữ tử tính cách cương cường như Thực Nguyệt Doanh cũng phải sửng sốt một chút. Vũ La ra vẻ đây là chuyện đương nhiên:

- Ta cứu nàng, nhất định trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, không muốn thiếu nợ nhân tình của ta. Vừa lúc ta cần hai món pháp bảo cho nữ nhân của ta hộ thân, nàng có vật gì tốt cứ việc ném cho ta, coi như giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa.

Hắn đoán thật không sai, chuyện thiếu Vũ La một món nợ nhân tình khiến cho Thực Nguyệt Doanh cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Đồ Long tộc chính là một chủng tộc vào thời kỳ thượng cổ, chủng tộc này vô cùng kỳ lạ, trong huyết mạch của bọn họ có lực lượng hết sức đáng sợ. Nhưng không biết tại sao chủng tộc này có mối thù bất cộng đái thiên cùng Long Tộc, giống như là thiên địch vậy, cho nên bọn họ dứt khoát tự xưng là Đồ Long tộc.

Mà bên trong thân thể Nhân tộc có huyết mạch Long tộc, chuyện này khiến cho Đồ Long tộc cũng không có hảo cảm gì với Nhân tộc. Hôm nay được một Nhân tộc cứu mạng, tự nhiên Thực Nguyệt Doanh cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Lực lượng phong ấn chiếc vòng Cửu Trủng Liên Hoàn của nàng đã được giải trừ, giơ tay điểm vào một hạt châu màu đỏ máu trên đó, hai đạo hào quang lập tức bay ra.

Hai đạo hào quang bay tới trước mặt Vũ La, hóa thành hai thanh ngọc kiếm toàn thân trong suốt, hàn khí bức người.

- Ta có Cửu Trủng Liên Hoàn, ngoại trừ ngôi mộ cuối cùng, tám ngôi mộ trước là mai táng vũ khí đắc ý nhất của đời ta: Thuẫn, kiếm, đao, thương, giáp, bảo, pháp, binh. Đây là hai thanh kiếm quý giá nhất trong Kiếm Trủng, năm xưa chính là Tiên Khí cực phẩm, hiện tại theo ta rơi xuống. Bất quá có thể luyện hóa nó hay không, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.

Vũ La bĩu môi một:

- Nữ nhân tự đại.

Thực Nguyệt Doanh trong lòng tức giận, nhưng người ta mới vừa cứu mạng của nàng, nếu không nhờ Vũ La, nàng nhất định phải chịu nhục ba mươi năm mới có thể chết đi. Mặc dù Vũ La nói là “không còn nợ nần gì nữa”, nhưng hai món pháp bảo làm sao so được với tính mạng của mình?

Cho nên Vũ La ngoài miệng không khách sáo, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, huống chi là chính bản thân nàng không khách sáo trước.

Vũ La thoáng động niệm, Linh Long bay ra nuốt chửng lấy hai thanh phi kiếm, sau đó vù một tiếng chui trở vào mi tâm hắn.

Sắc mặt Thực Nguyệt Doanh đại biến, giơ tay chỉ vào Vũ La, cả ngón tay và môi nàng đang run rẩy:

- Vừa rồi là... Là...

Nàng hít sâu một hơi khí lạnh, lắc lắc đầu:

- Không thể nào, không thể nào như vậy được...

Lẩm bẩm vài câu, dường như nàng cảm thấy đã khá hơn nhiều, coi như đã trấn tĩnh trở lại. Nàng lại nhìn Vũ La lần nữa:

- Cho ta xem lại vật vừa rồi một lần nữa.

Vũ La nhướng mày, nhưng làm như không nghe thấy lời nàng.

Thực Nguyệt Doanh lại hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Xin cho ta xem lại vật vừa rồi một lần nữa.

Vũ La vẫn không có phản ứng gì.



Thực Nguyệt Doanh giận dữ, khí thế băng hàn lạnh lẽo tro, dường như có thể đông Vũ La lại thành một khối băng.

Nhưng chuyện này quan trọng, nàng đành phải cố đè nén lửa giận của mình, dùng sự nhẫn nại lớn nhất khom mình mỉm cười nói với Vũ La:

- Xin cho ta xem lại một lần.

Vũ La hừ lạnh một tiếng:

- Thái độ như vậy mới là tạm được.

Hắn rất ghét thái độ của Thực Nguyệt Doanh. Là lão tử cứu mạng nàng, nàng còn làm ra vẻ như lão tử thiếu nợ nàng vậy... Cho dù là tính cách vốn có, cũng nên sửa đối mới phải. Nếu nàng không muốn sửa đổi, vậy Vũ La rất vui lòng giúp nàng sửa đổi.

Linh Long lại chui ra khỏi Minh Đường Cung lần nữa, lần này Thực Nguyệt Doanh đã nhìn rõ, sắc mặt nàng càng khó coi hơn:

- Quả thật là... Cửu Long Thôn Nhật đại pháp!

Vũ La nghe vậy giật mình kinh hãi:

- Vì sao nàng biết?

Thực Nguyệt Doanh lắc đầu liên tục:

- Không thể nào, vì sao Nhân tộc có thể tu luyện pháp môn này, đây rõ ràng là xúc phạm pháp môn Long tộc...

Dường như nàng gặp phải câu đố cực kỳ nan giải, cho nên hoàn toàn không nghe Vũ La hỏi lại, chỉ mãi cúi đầu trầm tư. Nàng càng nghĩ càng không hiểu, không hiểu lại muốn tiếp tục nghĩ cho ra.

Một lúc lâu sau, Thực Nguyệt Doanh mới thình lình ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Liên Ân bên cạnh hỏi:

- Chúng ta ở đâu đây?

Mạnh Liên Ân cũng hoàn toàn ngơ ngác.

Cơ nghiệp Ngũ Trang Quan đã bị ma đầu phá tan tành, ngay cả di tích hiện tại cũng đã chìm sâu đáy nước.

Vũ La thở dài nói:

- Lúc chúng ta đi ra cũng không nhìn thấy Ngũ Khác đạo nhân, e rằng bọn họ...

Ngũ Trang Quan đã bị phá hủy, đám đệ tử có thể có được kết quả tốt sao?

Mạnh Liên Ân cất tiếng thở dài, quay đầu sang phía khác, hai hàng nước mắt lăn dài. Y đi tới bờ hồ nhìn về phía Ngũ Trang Quan, dập đầu ba cái thật mạnh:

- Sư phụ, xin người hãy chờ xem, con nhất định giết chết ma đầu kia, báo thù cho các vị. Thực Nguyệt Doanh chờ cho tâm trạng bi thương của y chìm xuống, lúc này mới nói:

- Không phải chàng nói hắn có một biệt viện Yên sơn sao, chúng ta tới đó ở đi.

- Khụ khụ!

Vũ La lớn tiếng ho khan:

- Nơi mà các ngươi muốn ở là địa bàn của ta, hẳn là phải hỏi ta trước mới đúng...

Một cái gai nhọn như vậy ở lại biệt viện Yên sơn của mình, Vũ La chỉ cần dùng đầu gối cũng có thể đoán được, chắc chắn nàng sẽ đánh nhau với Hướng Cuồng Ngôn.

Thực Nguyệt Doanh nhìn hắn một, thái độ biến chuyển rất nhiều, không biết có phải nhờ tác dụng “xúc phạm Long tộc” của Cửu Long Thôn Nhật hay không:

- Ta có thể trông nhà cho ngươi.

Điều kiện này có sức hấp dẫn rất lớn. Thực Nguyệt Doanh ở lại biệt viện Yên sơn, chỉ cần người tới không phải là Tiên Nhân, vậy tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi.

Vũ La sờ sờ cằm:

- Nhưng lực phòng ngự của biệt viện Yên sơn ta đã đủ...

Quả thật như vậy là đủ rồi, còn hùng mạnh hơi quá mức cần thiết. Nếu thêm vào Thực Nguyệt Doanh, cả bọn tụ lại với nhau muốn quét ngang Ngũ Phương giới, vậy cũng chỉ là chuyện thương lượng buổi sáng, đến chiều là có thể thực hiện.

Thực Nguyệt Doanh không có cách nào, tỏ ra hết sức không cam lòng.Mạnh Liên Ân cười khổ một tiếng, chắp tay nhìn Vũ La:

- Vũ Đại nhân, xin chứa chấp hai kẻ đáng thương không có nhà để về chúng ta...

Vũ La nhìn y một, cảm biểu lộ của Mạnh Liên Ẩn có vẻ khác thường.

Toàn môn bị hủy, tuy rằng Mạnh Liên Ân đau lòng, nhưng hẳn không tới nỗi như vậy mới phải.

Bất quá hắn vẫn cười một tiếng:

- Có thấy chưa, đây mới đúng là tư thế nên có khi gặp chuyện phải cầu người khác. Được rồi, các ngươi tới đó ở đi, bất quá ngươi cũng biết quái nhân trong biệt viện Yên sơn rất nhiều, gia đình ngươi nên giữ mồm giữ miệng một chút.

Mạnh Liên Ân gật đầu:

- Ngươi yên tâm, nàng làm gì không đúng, ta sẽ nói với nàng.

Thực Nguyệt Doanh hừ lạnh một tiếng, Mạnh Liên Ân cười khổ, Vũ La lộ ra vẻ mặt “ta hiểu rồi”, khiến cho Mạnh Liên Ân dở khóc dở cười.

Các tu sĩ đã chạy sạch, Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn ở lại trong nhà tranh, mặc dù có ba tên tu sĩ khác bảo vệ, nhưng qua thời gian dài như vậy Vũ La vẫn có chút không yên lòng, ba người liền lập tức trở về.



Trên đường, Mạnh Liên Ân tiến lên mấy bước, sóng vai cùng Vũ La mà đi:

- Phải chăng ngươi thấy ta có hơi bất cận nhân tình?

Vũ La không nói gì, đó không phải là vấn đề gì lớn, chẳng qua hắn cảm thấy Mạnh Liên Ân hiện tại vẫn còn có chút bất đồng với trước kia.

Mạnh Liên Ân thở dài:

- Ngươi có biết giữa ta và Doanh nhi có chuyện gì không?

Đây là sự kiện bí ẩn lớn nhất của Tiên mộ Hoài Sơn hà.

Mạnh Liên Ân sửa sang lại ý nghĩ một chút, chậm rãi nói.

- Thời kỳ thượng cổ là thời kỳ tốt nhất, các tộc cùng nhau quật khởi. Nhân tộc xuất hiện rất muộn, vả lại còn phụ thuộc Long tộc.

- Ngũ Phương giới trong thời Hồng Hoang bởi vì thế giới mới vừa ra đời, các loại quy tắc cũng không nghiêm khắc, thường xuyên có Tiên Nhân hạ giới đi lại. Mà khi đó, Thực Nguyệt Doanh chính là một trong Tam Đại Chiến Thần của Đồ Long tộc, tử địch của Long tộc, dù trên Tiên giới cũng là đầu sỏ một phương.

Thực Nguyệt Doanh chém giết Long tộc vô số, trong đó nổi tiếng nhất là chín Đại Long chiến sĩ, chính là chín cái xương đầu rồng bên dưới Long Não Thạch Kiều. Chín con Thần Lọng này toàn là nhân vật danh chấn một phương trên Tiên giới, về phần những Long tộc yếu hơn khác, ngay cả bản thân Thực Nguyệt Doanh cũng không nhớ rõ.

Một lần Thực Nguyệt Doanh đuổi giết một con Thần Long, Thần Long kia hoảng hốt chạy bừa ẩn nấp xuống hạ giới. Thực Nguyệt Doanh đuổi đến tận cùng không chịu buông tha, mất thời gian ba tháng rốt cục giết chết Thần Long này. Mà cũng vào lần ấy, nàng gặp một thiếu niên Nhân tộc đang múc nước bên bờ một con sông lớn.

Vào kiếp ấy thiếu niên có tên là Ương Thuấn, chuyện tình ái của hai người hết sức bình thường. Ương Thuấn vừa nhìn thấy mặt Thực Nguyệt Doanh thấp thoáng qua lớp lụa mỏng, lập tức thất hồn lạc phách theo sau, đi qua mười ngọn núi.

Thực Nguyệt Doanh vô cùng tức giận, nhiều lần xuất thủ đánh cho y trọng thương. Nhưng Ương Thuấn giống như bị trúng tà, nhất định không chịu bỏ cuộc, nhất định theo đuổi sau lưng nàng.

Từ trước tới nay, lần đầu tiên Thực Nguyệt Doanh cảm thấy thẹn thùng.

Sau khi hai người luyến ái nhau, Thực Nguyệt Doanh biết chuyện này tuyệt không thể để cho bất cứ kẻ nào biết. Tuy rằng chuyện này bí mật, nhưng trên đời này giấy không thể nào gói được lửa, huống chi nàng chính là đường đường Tam Đại Chiến Thần Đồ Long tộc, có vô số ánh mắt đang âm thầm theo dõi nàng.

Rốt cục chuyện này bại lộ, kết quả có thể tưởng tượng. Đồ Long tộc, Long Tộc, Nhân tộc, thảy đều giận dữ.

Trưởng Lão hội của Đồ Long tộc liên kết với hai đại Chiến Thần kia ép buộc Thực Nguyệt Doanh phải lựa chọn. Thực Nguyệt Doanh không chịu bỏ Ương Thuấn, không tiếc quyết liệt cùng Đồ Long tộc.

Trong Đồ Long tộc, chiến lực của Thực Nguyệt Doanh là đệ nhất, hai đại Chiến Thần kia liên thủ cũng không nắm chắc thắng được nàng. Cho nên bọn họ sử dụng một thủ đoạn hèn hạ: Chỉ cần Thực Nguyệt Doanh tự sát, bọn họ bảo đảm chỉ giết Ương Thuấn, không phá hủy linh hồn.

Vì muốn cho Thực Nguyệt Doanh ngoan ngoãn nghe theo, bọn họ còn quăng ra một miếng mồi dụ dỗ: Thực Nguyệt Doanh có thể rơi xuống Ngũ Phương giới, mà linh hồn của Ương Thuấn sau khi trải qua trăm đời, sẽ có dấu hiệu dần dần thức tỉnh. Nếu hai người có duyên, sẽ còn gặp lại nhau.

Thực Nguyệt Doanh vì Ương Thuấn, tự phong ấn bên trong Cửu Trủng Liên Hoàn, phát lời thề độc, nếu Ương Thuấn không xuất hiện, nàng tuyệt không tái nhập thế gian.

Bất quá cô nương này vẫn chưa tới nỗi quá ngốc nghếch, nàng sử dụng một thủ đoạn nhỏ khiến cho Đồ Long tộc nghĩ rằng nàng đã chết thật, thật ra chỉ ba trăm năm sau nàng đã thức tỉnh.

Mạnh Liên Ân nói rất ngắn gọn, cũng rất mộc mạc, nhưng Vũ La nghe xong rất lâu sau cũng không nói nên lời.

Bách thế luân hồi, tái tục tiền duyên.

Nói ra dường như vô cùng đơn giản, nhưng ai có thể nhẫn nhịn được cô đơn tịch mịch trăm đời? Tuy rằng Thực Nguyệt Doanh tỉnh lại ba trăm năm sau, nhưng cũng chỉ có thể ở trong Tiên mộ cô đơn, chờ đợi mấy ngàn năm.

Tấm lòng kiên trình son sắt như vậy, khiến cho Vũ La nhìn nàng bằng cặp mắt khác hẳn.

Một đời ở mãi bên nhau, chuyện này rất nhiều người trên nhân thế còn không thể làm được, huống chi trăm đời?

Mạnh Liên Ân dừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Sau khi các ngươi đi rồi, ta ở lại trong Tiên mộ, bởi vì ta cảm thấy trong vô minh dường như có thứ gì đó đang kêu gọi mình. Thì ra là Doanh nhi giúp ta khôi phục ký ức của tiền kiếp. Nói thật ra, ngoại trừ nhớ được ta là Ương Thuấn ở kiếp thứ nhất, những kiếp khác ta cũng không nhớ được gì.

Vẻ mặt y có hơi khổ sở:

- Trong trăm đời này, mặc dù ta hoàn toàn không có ký ức gì về kiếp thứ nhất, nhưng ta vẫn mơ hồ nhớ được mình có một ước định cùng một nữ tử. Cho nên mỗi đời ta đều sống cô độc trọn đời, lúc chết đi hết sức thê lương, mỗi đời ta đều đi thoáng qua Hoài Sơn hà, duy chỉ tới đời này, mới có cơ hội ở lại bình yên bên bờ Hoài Sơn hà.

- Ký ức trăm đời tràn vào đầu cùng một lúc, tuyệt không phải là chuyện dễ chịu gì. Trên thực tế trong một tháng qua, ta dùng phần lớn thời gian để dung hợp những ký ức này. Trong những mảnh vụn ký ức của ta có quá nhiều sinh ly tử biệt, ta sẽ ghi nhớ mối thù Ngũ Trang Quan ở trong lòng, nhưng biểu hiện của ta không giống như ngày trước nữa...

Vũ La trầm ngâm, trước sau đủ các chuyện quỷ dị, hiện tại qua lời kể của Mạnh Liên Ẩn cũng đã trở nên sáng tỏ.

Hắn quay đầu lại nhìn Thực Nguyệt Doanh, chợt hỏi:

- Nếu không nhờ có ngươi, vậy Cửu Trủng Liên Hoàn sẽ là đệ nhất Huyết Trủng chân chính phải không?

Mạnh Liên Ẩn tỏ ra bình thản:

- Doanh nhi không phải là người thiện lương, cũng không phải là người ôn nhu, nhưng nàng vẫn hết sức ngoan ngoãn nghe lời ta.

Vũ La không nói thêm gì nữa.

Ba trăm Hỏa Vân Chiến Xa binh do Chu Hoành mang tới đã gặp nạn toàn bộ, nhưng các sư huynh đệ đồng môn của Miêu Ngọc Hành không có bất kỳ tổn thương nào. Miêu Ngọc Hành xấu hổ không chịu nổi, cả đêm rời đi trở về Chung Nam sơn. Chu Hoành cùng muội muội đi tới biệt viện Yên sơn của Vũ La.

Bọn Hướng Cuồng Ngôn còn đang bế quan, chút tâm tư của Chu Hoành không cách nào thực hiện được. Nhưng y cũng không có chuyện gì làm, bèn quyết định ở lại chỗ muội phu một thời gian, chờ một trong ba vị kia xuất quan kiếm chác một mớ, sau đó sẽ trở về.

Cuộc sống công tử nhà giàu như Chu Hoành thật ra vô cùng dễ chịu, bên trên có một vị phụ thân mạnh mẽ, chuyện gì cũng sắp xếp xong xuôi, ở giữa có một vị Đại ca có năng lực, phụ thân có nhiệm vụ gì đều do Đại ca hoàn thành hết. Dưới còn có một muội muội xinh đẹp, còn tìm được một muội phu không phải tay vừa. Ở Tu Chân Giới này, Chu Hoành có thể nói là muốn gì được nấy, bản thân y không cần ra sức cực khổ.

Vũ La giữ Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh lại, bởi vì hắn còn phải luyện chế hai món pháp bảo phòng thân cho hai nàng.

Hiện tại Vũ La càng ngày càng hùng mạnh, thông thường không ai hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhưng Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn đã trở thành điểm yếu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook