Tiên Tuyệt

Chương 689: Tổ ấn tái hiện (Thượng)

Thạch Tam

19/04/2018

Vũ La giải thích:

- Trên thi thể những con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này không có nguyên hồn ma đầu kia lưu lại, không có ma khí, căn bản không phải do ma đầu kia lưu lại.

Phòng Thu Thanh và Đỗ Tuấn cùng nhau tiến lên, cẩn thận quan sát.

Bản thân Ám Vệ là một cơ cấu bí mật, năng lực tra xét tuyệt không kém Thẩm Phán Đình. Chỉ trong thoáng chốc, Đỗ Tuấn nhẹ nhàng vung chưởng cách không nâng một con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lên:

- Đại nhân, mời xem.

Trên thi thể con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ kia chỉ có một vết thương mờ nhạt:

- Dường như là pháp bảo của Lưu Đại nhân gây thương tích.

Vũ La biết những chuyện kiểm nghiệm dấu vết như vậy, Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh lành nghề hơn mình, cho nên rất tin vào phán đoán của hai người.

- Nếu không phải là ma đầu kia, vậy bọn Lưu Thiên Uy có khả năng còn sống.

Vừa nghe Vũ La thốt lên như vậy, Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh cũng phấn chấn tinh

- Chúng ta chia ra đi tìm!

Ba người chia ra hướng ba phương hướng bắt đầu tìm. Vũ La men theo vách núi tìm thẳng về phía trước, còn Đỗ Tuấn và Phòng Thu Thanh tìm hai bên.

Lúc này không cần giấu diếm hành tung, Vũ La bèn phỏng xuất nguyên hồn mình, nhanh chóng tìm cả vách núi. Vừa nghe một dao động nho nhỏ, Vũ La biết mình đã tìm thấy.

- Đỗ Tuấn, Phòng Thu Thanh, mau tới đây!

Hai người nghe tiếng bay tới, Vũ La dẫn hai người lên tới đỉnh núi. Hắn tiện tay đẩy một, dời một tảng đá to như gian phòng sang bên. Bên dưới tảng đá lộ ra một cửa động đã bị hàn băng đông cứng.

Cửa động chỉ có to bằng chậu rửa mặt, hơn nữa bên ngoài lớp băng là một lớp bùn đất thật dày. Nếu không nhìn kỹ, cho dù dời tảng đá sang nơi khác cũng chưa chắc đã có thể phát hiện.

Hai người lập tức nói:

- Để thuộc hạ mở nó ra.

Nhưng Vũ La lại giơ hai tay ra kéo hai người lại.

Hắn nhìn đám núi xung quanh một chút, sau đó hỏi:

- Trong các ngươi, người nào quen thuộc Tây Hà sơn hơn?

Phòng Thu Thanh nói:

- Chỗ ở của thuộc hạ không xa nơi này, coi như quen thuộc.

- Hàng năm bốn mùa Tây Hà sơn đều rét lạnh như vậy hay sao?

Vũ La hỏi tiếp.

- Không phải.

Phòng Thu Thanh lắc đầu:

Hàng năm vào tháng Chín, Tây Hà sơn bắt đầu trở lạnh, kéo dài qua tháng Tư năm sau. Khoảng thời gian còn lại cũng không phải là giá rét.

Vũ La giậm chân một:

- Nhưng vách núi dưới chân chúng ta dường như bị đóng băng từ trong ra ngoài, lạnh thấu xương. Tình trạng như vậy chỉ có đóng băng trong nhiều năm liền mới hình thành được...

Từ vách băng bên ngoài cho đến lớp băng che kín cửa động này, cũng không phải là trong khoảng thời gian ngắn có thể tạo thành, phải trải qua nhiều năm giá lạnh liên tục mới có thể trở nên như vậy.

Được Vũ La nhắc nhở, hai người cùng gật đầu:

- Đại nhân nói chí phải, e rằng bên dưới chỗ này có điều cổ quái.

Vũ La khoát tay bảo hai người lui về phía sau mười trượng, sau đó giơ tay ra áp xuống mặt đất, nguyên hồn theo đó chậm rãi thấm xuống dưới.

Hắn muốn dùng nguyên hồn cảm giác trước một chút tình huống cửa động hàn băng kia, không ngờ rằng nguyên hồn vừa tiếp xúc với lớp băng, trong lòng chợt nảy ra cảm giác quen thuộc.

Cảm giác như vậy cũng không mãnh liệt, nếu chỉ bằng vào cảm giác, chưa chắc hắn có thể đoán được lực lượng Hàn Băng này có liên quan gì với bên trong cơ thế mình. Nhưng bên trong cơ thể Vũ La có liên quan tới băng, chỉ có ấn ký Băng chi Tổ Vu.

Vũ La thoáng động tâm niệm, bên trong Long Hồn, ấn ký Băng Chi Tổ Vu chậm rãi dâng lên. Hai tầng ẩn ký Băng Chi Tổ Vu vừa va phải cảm giác giá rét này, lập tức Vũ La có thể khẳng định, lực lượng đóng băng cả vách núi này có nguồn gốc từ truyền thừa Băng Chi Tổ VuChỉ bất quá lực lượng đóng băng vách núi này so ra kém xa ấn ký Băng Chi Tổ Vu, chắc là vì trải qua rất nhiều đời truyền thừa, công pháp có điều thoái hóa.

Vũ La cảm thấy nghi hoặc trong lòng, chưa từng nghe qua Vu lực còn có truyền thừa trong Nhân tộc, vì sao lực lượng Băng Chi Tổ Vu lại xuất hiện ở nơi này?

Trong lòng hắn nghi hoặc không giải thích được, nhưng tay vẫn không dừng lại, Cương Sát Long Hồn thả ra một cỗ Vu lực màu vàng sẫm, dung hòa vào trong lớp băng kia. Vũ La thoáng động, lập tức hút đi tất cả Vu lực lạnh lẽo bên trong lớp băng.

Rắc một tiếng vang lên, khối băng kia hóa thành nước trong, bắt đầu thấu lan tràn ra.



Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn vội vàng tiến lên xem xét, thì ra là thạch động kia cũng không phải là sâu, chỉ chừng sáu thước đã đến đáy. Dưới đáy có một tấm bia đá, bên trên điêu khắc một dấu hiệu đặc biệt: Băng Hải U Linh.

- Đây là cái gì?

Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh cực kỳ kinh ngạc.

Vũ La ngó chằm chằm dấu hiệu kia một lúc lâu, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm nghị:

- Hai người các ngươi lập tức quay về bẩm báo Đại Thống Lĩnh, nói rằng chuyện này vô cùng quan trọng, xin Đại Thống Lĩnh lập tức phái đại quân đến đây.

Hai người sửng sốt:

- Vậy Vũ Đại nhân ngài...

Vũ La chỉ vào dấu hiệu kia nói:

- Chuyện này cực kỳ trọng đại, hiện tại ta chưa thể nói nguyên nhân trong đó với các ngươi được. Nhưng các ngươi nhớ kỹ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở về, xin Chu Đại nhân lập tức phái người đến đây, ta sẽ thủ ở chỗ này.

Đỗ Tuấn nói:

- Dùng trận pháp truyền âm là được rồi...

Vũ La khoát tay:

- Trận pháp truyền âm không thể tà rõ ràng vị trí nơi này, hai người các ngươi trở về đi, cố gắng dẫn người tới càng sớm càng tốt.

Đỗ Tuấn gật đầu nói:

- Vậy chúng ta tìm chỗ Ám Vệ gần đây nhất, dùng trận pháp truyền âm báo cho Chu Đại nhân, sau đó chờ ở đó. Khi các huynh đệ chi viện chạy tới, chúng ta sẽ đưa bọn họ tới đây.

Vũ La gật đầu:

- Như vậy là tốt nhất.

Hai người cảm thấy chuyện này trọng đại, sau khi thi lễ cùng Vũ La lập tức rời đi.

Chờ hai người đi rồi, Vũ La mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này đúng là rất trọng đại, bất quá đó là đối với bản thân Vũ La mà thôi, không là gì đối với Trung Châu cả. Sở dĩ hắn gạt cho Đỗ Tuấn và Phòng Thu Thanh rời đi, chính là vì vật này có liên quan tới Băng Chi Tố Vu.

Mà bản thân Vũ La chứa Vu lực màu vàng sẫm, cũng là một bí mật.

Vu tộc tuyệt tích ở Trung Châu vài ngàn năm, dù là Xiêm trưởng lão cũng không thể nhìn ra Vũ La thân mang Vu lực. Có lẽ ma đầu kia có thể cảm giác được, nhưng y cơ hồ không trao đối với các tu sĩ, cho nên bí mật này cũng sẽ không bị tiết lộ.

Đợi đến khi Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn dẫn người trở lại, Vũ La đã xử lý hoàn tất chuyện nơi đây, đến lúc đó sẽ nói mình phán đoán sai lầm, cũng không ai dám nói gì.

Vũ La nhìn tấm bia đá kia, chậm rãi đưa bàn tay mình tiến vào trong động.

Trong Cương Sát Long Hồn từ từ lộ ra một tia Vu lực màu vàng sẫm. Vu lực màu vàng sẫm vốn là lực lượng Băng Chi Tổ Vu dung hợp cùng cương phong mà thành, sau khi tấm bia đá cảm ứng được lực lượng này, lập tức bùng lên một cỗ Vu lực mờ nhạt.

Vu lực này thấp hơn Vũ La không ít.

Tuy rằng có thể nhìn ra lực lượng tu vi Vu thuật của người bố trí những thứ này cao hơn Vũ La rất nhiều, nhưng Vu lực của Vũ La được truyền thừa trực tiếp từ Băng Chi Tổ Vu, đẳng cấp lực lượng có được ưu thế Tiên Thiên.

Rào...

Một tiếng kêu quái dị vang lên, những Vu lực kia xông qua khoảng cách vài thước, nháy mắt bao bọc bàn tay Vũ La.

Lòng bàn tay Vũ La toát ra Vu lực màu vàng sẫm, giống như một đạo Lôi Điện, xuyên qua tấm bia đá kia không có chút trở ngại nào.

Cỗ Vu lực màu vàng sẫm này phối hợp với tiêu ký Băng Chi Tổ Vu kia, cả tấm bia đá bỗng nhiên bùng lên một đạo hào quang. Trong khoảnh khắc này, Vũ La chợt cảm ứng được một cỗ năng lượng quen thuộc, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ: Không cần đâu...

Cỗ năng lượng này hùng mạnh không gì chống nổi, nháy mắt đã kéo hắn vào trong thạch động chỉ to bằng chậu rửa mặt này. Chỉ nghe vù một tiếng, toàn thân Vũ La cùng lực lượng vô cùng vô tận kia bị tấm bia đá kia thu vào, biến mất không thấy gì nữa.Xung quanh là một mảng hào quang xanh thẳm, sáng chói làm cho người ta không thể mở mắt.

Sở dĩ lúc nãy Vũ La cảm thấy lực lượng này quen thuộc, bởi vì nơi này tràn ngập năng lượng không gian. Vũ La vốn đã trải qua thông đạo không gian vài lần, lúc cỗ lực lượng này vừa xuất hiện, lập tức hiểu ra mình mò mẫm thế nào đã chạm vào một thông đạo không gian.

Mặc dù Vũ La đã hết sức hùng mạnh, nhưng đối mặt với pháp thuật không gian, hắn vẫn tỏ ra yếu ớt không có sức lực, chỉ có thể mặc cho năng lượng bên trong thông đạo không gian lôi đi, theo một phương hướng cố định nhanh chóng đi về phía trước.

Dường như thời gian ngưng đọng lại ở chỗ này, Vũ La cũng không biết rốt cục đã qua bao lâu, thình lình đến cuối đường. Chỉ nghe vù một tiếng, hắn đã bị thông đạo không gian ném ra bên ngoài.

Ầm!

Không đợi Vũ La hiểu ra chuyện gì, đã cảm thấy đầu mình va vào một vật gì đó ở một tư thế khác thường. Vật kia cực kỳ cứng rắn, đầu hắn va vào cảm thấy rất đau. Ngay sau đó Vũ La ngã trên mặt đất, quá trình rơi xuống có thể nói là vô cùng chật vật.

Vũ La dùng tay xoa xoa đầu mình vốn còn đau đớn, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh u ám, ẩm ướt, lạnh lẽo.

Đây là cảm giác tự nhiên của thân thể, đầu tiên theo thị giác truyền tới hắn.

Đây là một phiến rừng rậm cổ xưa rậm rạp, xung quanh Vũ La là cổ thụ không biết tên to khoảng một người ôm. Trên không ít cổ thụ vỏ cây loang lổ, hiển nhiên trải qua không biết bao lâu, vỏ cây cũng không biết đã lột ra bao nhiêu lớp.

Trong số này thỉnh thoảng có thể thấy những cây khổng lồ nổi u trên thân thể. Vũ La ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, cơ hồ có thể khẳng định, mới vừa rồi đầu mình đụng vào một cây có u như vậy.



Cây nổi u cứng rắn hơn cây khô rất nhiều, chẳng trách ngay cả Vũ La cũng cảm thấy không dễ chịu.

Vũ La đứng dậy, gốc đại thụ ngay trước mặt hắn có vẻ già nua hơn những gốc cổ thụ khác, đây là linh cảm của hắn. Gốc cổ thụ này từ gốc tới ngọn cũng toát ra khí tức tang thương, không biết đã sống bao nhiêu năm tháng.

Nếu như nói những đại thụ khác xung quanh đang lúc tráng niên, vậy gốc cổ thụ này đã trở nên già đi.

Trên thân cây ở vị trí cao bằng đầu người, có một miếng vỏ cây to đã bị bóc đi. Dường như đã rất lâu, có người đã dùng thủ đoạn gì đó bóc đi miếng vỏ cây này. Chỗ vỏ bị bóc đi, vỏ cây không sinh ra nữa, nhưng xung quanh vẫn tiếp tục sinh ra không ngừng. Sinh ra rồi lột đi, lại sinh ra, giống như phần viền xung quanh của một chiếc gương, bao xung quanh phần mắt vỏ cây lại.

Mà phần mắt vỏ cây quả thật cũng giống như gương, trở nên nhẵn nhụi bóng loáng.

Trên phần mắt vỏ cây này có ai đó dùng một loại màu vẽ vô cùng cổ quái vẽ ra một bộ đồ án vô cùng phức tạp. Tất cả đồ án này vây quanh một dấu hiệu: Băng Hải U Linh.

Nơi đây chính là lối ra vào thông đạo không gian.

Vũ La cau mày, cảm nhận thử lực lượng xung quanh mình. Rất nhanh đã có cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng, hắn khẽ cau mày, vừa chậm rãi vừa cẩn thận phóng xuất nguyên hồn của mình.

Trong một không gian xa lạ như nơi này, Vũ La chắc chắn không kém phần cảnh giác. Hắn vừa phóng xuất nguyên hồn vừa vận Cương Sát Long Hồn đề phòng. Nếu có biến cố gì, Cương Sát Long Hồn nhất định sẽ phát ra một đòn như trời giáng.

Cũng may khu rừng rậm cổ xưa này vô cùng yên tĩnh, sau khi Vũ La thả nguyên hồn ra cũng không có biến cố gì, cả khu rừng tĩnh mịch giống như chết chóc.

Trong không khí tràn ngập lực lượng, không phải là linh khí, không phải là thần lực, mà là Vu lực.

Vu lực nơi đây cũng giống như linh lực ở Trung Châu hay thần lực ở Đông Thổ, lưu chuyển tự do trong không khí.

Vũ La không tự chủ được, bắt đầu vận chuyển dựa theo pháp môn Băng Chi Tổ Vu. Hắn vừa vận chuyển đã có cảm giác như nghiện, sinh sôi không ngừng, hồn nhiên quên cả bên ngoài, quên cả thời gian.

Lúc trước Vũ La tu luyện Vu lực ở Trung Châu, không có được điều kiện tốt như nơi này. Hiện tại đột ngột đi tới khu rừng này, Vu lực màu vàng sẫm trong cơ thể hắn cũng thêm phần linh hoạt.

Sau khi liên tiếp vận chuyển mười đại chu thiên, Vũ La đột nhiên cảm giác trong Minh Đường Cung ầm ầm chấn động.

Vu lực không ngừng gia tăng, kéo theo Cương Sát Long Hồn cũng tăng lên.

Sau lần bế quan trước, Cương Sát Long Hồn của Vũ La chỉ thiếu chút nữa là có thể tăng lên cảnh giới Long Hồn đỉnh phong. Nhưng tu luyện là như vậy, chỉ sai một ly là đi một dặm, cho nên hắn phải dừng chân trước cánh cửa ấy.

Thế nhưng lần này, Vu lực của Vũ La lại tăng lên ào ạt, khiến cho hết thảy thuận lợi như nước chảy thành sông.

Vu lực màu vàng sẫm chiếm lĩnh cả Minh Đường Cung, dòng sông đen hóa thành biển cả mênh mông, Linh Long thích chí bơi lội tung tăng trong đó. Phong Thần Bảng vẫn lơ lửng trên bầu trời Minh Đường Cung, mãi mãi bất động, dường như không có thứ gì có thể lay chuyển được vị trí của nó.

Mà bên dưới Phong Thần Bảng một chút, Cương Sát Long Hồn đang toát ra hào quang màu vàng sẫm, giống như chủ nhân của một thế giới vị diện khác vậy.

Thân thể Linh Long không ngừng kéo dài ra, hai tầng ấn ký Băng Chi Tổ Vu lại càng trở nên rõ ràng hơn nữa.

Trong biển Vu lực màu vàng sẫm, huyết sắc cự tháp giống như một ngọn hải đăng. Sau khi Linh Long thoải mái bơi lội một hồi, nhảy vọt lên cao ra khỏi mặt biển, bay lên huyết sắc cự tháp. Long Hồn đã đạt tới cực hạn trầm xuống, hợp cùng Linh Long thành một thể.

Linh Long ngửa mặt lên trời rống dài, bốn trảo đột ngột đạp mạnh một, trảo thứ năm rốt cục mọc ra.

Ầm!

Trong Minh Đường Cung, sóng nước ngập trời, trong nháy mắt tất cả Vu lực màu vàng sẫm đều tụ lại, làm thành một kén khổng lồ bao bọc Linh Long, sau đó nhanh chóng xoay tròn.

Vu lực màu vàng sẫm vừa xoay tròn, vừa nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể Linh Long. Sau nửa canh giờ, tất cả Vu lực màu vàng sẫm cũng bị Long Hồn thu nạp. Linh Long gầm thét một tiếng, chui vào trong huyết sắc cự tháp, thân thể co lại, rơi vào giấc ngủ say.

Linh Long cùng Long Hồn yên lặng, tốc độ Vu lực xung quanh tràn vào thân thể Vũ La cũng dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng lại.

Vũ La mở hai mắt ra, nhìn lại khu rừng rậm xung quanh dường như đã khác trước.

Lúc trước hắn chỉ cảm thấy khu rừng này yên tĩnh chẳng khác nào chết chóc, hiện tại lại cảm thấy dường như khu rừng này tràn đầy sinh mệnh lực.

Sự biến hóa này khiến cho hắn cũng cảm thấy rất huyền diệu.

Hắn đưa tay ra sờ những gốc cổ thụ kia, có thể cảm giác được rõ ràng khí tức sinh mạng đang bùng lên nhịp nhàng đều đặn bên trong cổ thụ. Cảm giác như vậy vốn phải khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn mới phải, nhưng Vũ La lại cảm thấy có chút quái dị.

Hắn khẽ cau mày, không nhịn được dùng nguyên hồn quét qua gốc cổ thụ này một lượt.

Vừa quét xong, kết quả lại làm cho hắn trợn mắt há mồm.

Trong cổ thụ này sinh mệnh lực tràn đầy làm cho người ta phải giật mình. Phần lộ ra trên mặt đất của gốc cổ thụ này rất nhỏ, tuyệt đại bộ phận nằm bên dưới mặt đất.

Bộ rễ cổ thụ cực kỳ khổng lồ, rễ cái rất to, to gấp ba lần những loài cây bình thường. Cho dù là mấy nhánh rễ phụ cũng to gấp đôi rễ cây thông thường.

Phần nằm dưới lòng đất tự nhiên to gấp mấy chục lần phần bên trên.

Mà cổ thụ này đang không ngừng toát Vu lực ra bên ngoài. Vừa rồi Vũ La ngưng tụ rất nhiều Vu lực trong không khí xung quanh, khiến cho Vu lực trong phạm vi xung quanh trở nên trống rỗng. Nhưng sau một thời gian ngắn, cổ thụ này đã bổ sung Vu lực trở lại.

Về phần Vu lực của cổ thụ là do bộ rễ hùng mạnh của nó hấp thu dưới lòng đất.

Chuyện vì sao dưới lòng đất lại có nhiều Vu lực như vậy, trong lúc nhất thời Vũ La cũng chưa hiểu được.

Bất quá những chuyện này cũng không phải là nguyên nhân làm cho Vũ La giật mình. Nguyên nhân chân chính là do sinh mệnh lực của gốc cổ thụ này bừng bừng, nhưng cũng không chỉ đơn giản như vậy, trong gốc cổ thụ này có tới mười mấy sinh mệnh lực đơn độc đang bừng bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook