Chương 513: Tuyết ẩm (Thượng)
Thạch Tam
13/04/2018
Hướng Cuồng Ngôn vừa nhắc nhở như vậy, Lư Niệm Vũ cũng nhớ ra đây chính là ba mươi năm tâm huyết của mình, vội vàng cầu Vũ La:
- Mượn Phượng Hoàng Thần Hỏa của tiểu hữu dùng một chút.
Vũ La phân ra một tia Phượng Hoàng Thần Hỏa cho lão, Lư Niệm Vũ được đạo Thần Hỏa thứ bảy, lập tức triển khai bản lĩnh của mình, khiến cho Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La cũng phải chấn động.
Bảy đạo Thần Hỏa, lấy Phượng Hoàng Thần Hỏa làm chủ, dưới sự thao túng của Lư Niệm Vũ nhanh chóng ngưng tụ, trở nên chỉ còn lớn bằng sợi tóc, nhưng lại chói sáng vô cùng. Bảy đạo Thần Hỏa bảy màu khác nhau, giống như sợi dây thừng nhiều màu xoắn lại, chui vào trong lò, bao trùm tất cả dược liệu bên trong. Có cảm giác như thêu chỉ đủ màu, vô cùng tinh xảo.
Lúc trước Hướng Cuồng Ngôn còn có chút xem thường Lư Niệm Vũ, lúc này thấy vậy cũng không khỏi than thở, quả có thể được danh tiếng Trung Châu đệ nhất đan sư, cũng có chút bản lĩnh.
Mặc dù Vũ La có được hai loại Thần Hỏa, nhưng nói về điều khiển ngọn lửa quả thật còn kém xa Lư Niệm Vũ.
Dùng bảy đạo Thần Hỏa phù lấy tất cả dược liệu chỉ mới là bước đầu tiên. Ngay sau đó Lư Niệm Vũ vung tay lên, ngọn lửa đứt lìa, trong mỗi loại dược liệu còn lưu lại một ngọn lửa nhỏ. Sau đó bảy ngọn lửa này lấy ngọn lửa Phượng Hoàng Thần Hỏa làm trung tâm, nhanh chóng bùng cháy lên.
Sau một lúc lâu, Lư Niệm Vũ nhìn sang Vũ La với vẻ áy náy, Vũ La hiểu ý, lấy tất cả những dược liệu khi nãy ra, đưa hết tất cả cho lão:
- Không cần khách sáo, cứ việc dùng. Lão cứ yên tâm, ta vẫn còn những thứ này, tương lai lão muốn luyện linh đan gì cứ nói, bảo đảm sẽ có tài liệu đầy đủ cho lão.
Lư Niệm Vũ nghe hắn nói “vẫn còn”, không khỏi run lên, suýt chút nữa hỏng cả lò linh đan.
Hướng Cuồng Ngôn cũng đã nhìn ra, Vũ La đã quyết kéo Lư Niệm Vũ lên thuyền giặc. Đây là Thần Hỏa, lại là linh dược, Lư Niệm Vũ chính là đan sư, Vũ La còn đi đâu nữa?
Bảy ngày sau đó, lò Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan trải qua bao nhiêu trắc trở này rốt cục toát ra hào quang sáng chói, ra lò trong tiếng tiên âm du dương.
Phía sau Băng Hà khẩu, đệ nhất cao thủ thanh niên Hạng Ngạo Lâm đang dẫn theo một đội chiến sĩ hắc khôi hắc giáp tuần tra trong vùng núi tuyết mênh mông mờ mịt. Chiến sĩ tuần tra cưỡi hung thú bát phẩm Sư Hổ Thú, toàn thân đầy lông trắng thật dài, cũng không che lấp được hung quang trong mắt cùng hàm răng thật to trong miệng chúng.
Hạng Ngạo Lâm đi một mình trước hết, cũng chỉ đi bộ, không cưỡi hung thú.
Từ trước tới nay y vẫn đi bộ như vậy. Kể từ sau khi được Bách Thú Quyền Sáo, y không nhịn được đã giết chết hết bốn vật cưỡi của mình, vì nuôi dưỡng Bách Thú Quyền Sáo. Từ đó về sau, y không bao giờ sử dụng vật cưỡi nữa, đi đâu cũng chỉ đi bộ mà thôi.
Thân hình y hết sức cao to, đứng dưới đất cũng cao gần bằng các thủ hạ của mình ngồi trên Sư Hố Thú, tốc độ lại không chậm hơn chút nào.
Đám Sư Hổ Thú này đẳng cấp quá thấp, Hạng Ngạo Lâm không có hứng thú.
Thình lình Hạng Ngạo Lâm như phát hiện chuyện gì, dừng lại ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này trời đang nổi cơn bão tuyết, bông tuyết bay trắng xóa không trung, giữa bão tuyết mịt mờ, một bóng trắng bay nhanh tới, kèm theo là những tiếng chim ưng kêu trong trẻo.
- Là chim ưng truyền tin.
Phó tướng bên cạnh giơ tay ra, Tuyết Ưng truyền tin to bằng nửa người đậu lên tay y. Phó tướng cởi ống trúc dưới chân ưng ra, cho Tuyết Ưng cất cánh, sau đó cung kính đưa tin lên cho Hạng Ngạo Lâm.
Hạng Ngạo Lâm xem xong hừ một tiếng, đôi mắt hổ lóe lên vẻ hưng phấn:
- Thật là hay quá, tên khốn Vũ La kia sắp đến Băng Hà khẩu!
Y nhìn cả đội tuần tra, rống to một tiếng:
- Các huynh đệ, chuẩn bị làm cho thật tốt. Nếu chúng ta may mắn bắt được tên khốn kiếp kia, nhất định phải dạy dỗ hắn một phen cho tử tế, có hiểu rõ chưa?
- Hiểu!
Tất cả mọi người cùng nhau rống to. Hạng Ngạo Lâm vung tay lên:
- Tiếp tục tuần tra!Đội ngũ tiếp tục xuất phát, để lại phía sau hai hàng dấu chân thật dài, không lâu sau đã bị bão tuyết che lấp.
Phó tướng tiến lên trước nói:
- Đại nhân, không phải là tướng quân không cho phép chúng ta hành động thiếu suy nghĩ sao?
Hạng Ngạo Lâm không coi ra gì:
- Chúng ta chịu đại ân của tướng quân, há có thể không đền đáp? Nữ nhân phóng đãng kia, lão tử của ả rõ ràng đã hứa gả cho thiếu gia, nhưng vẫn qua lại với tên khốn Vũ La kia, gần đây nghe nói tuyên bố khắp thiên hạ rằng mình là nữ nhân của Vũ La. Thật sự là quá ghê tởm, giọng điệu như vậy, bất kể thế nào ta cũng cảm thấy nuốt không trôi.
- Dám cãi lại lệnh phụ mẫu ư, ả đã gả cho Thiên Long thiếu gia, vậy sống là người Bắc Thú quân chúng ta, chết cũng là quỷ Bắc Thú quân ta... Dám chọc tới Bắc Thú quân ta, ta nhất định sẽ làm cho tiểu tử kia phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.
Phó tướng nghe lời của hắn, gật đầu:
- Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định theo đại nhân, rửa sạch nỗi nhục của Bắc Thú quân.
Phó tướng quay người lại, khoát tay với đội tuần tra:
- Thả Bích Nhãn Tước ra, giám thị nhất cử nhất động trong phạm vi ngàn dặm.
Mỗi một đội viên tuần tra móc một lông chim bên dưới áo da thật dày mở ra, bên trong có một con chim sẻ to bằng nắm tay, ánh mắt xanh biếc như bảo thạch.
Chim sẻ được thả ra, bay theo nhiều phương hướng khác nhau, Hạng Ngạo Lâm hài lòng gật gật đầu.
Số Bích Nhãn Tước này nuôi dưỡng không dễ, huấn luyện lại càng khó khăn, cũng chỉ có đội tuần tra mới có thể trang bị một ít, không tới thời khắc mấu chốt cũng không nỡ vận dụng, quả thật là trân quý.
Lư Niệm Vũ vô cùng mãn nguyện. Sau khi luyện thành Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan, mặc dù hỏa hầu có kém một chút, nhưng nhờ sử dụng dược liệu tốt hơn cho nên hiệu quả không giảm mà còn gia tăng. Sau khi lão uống vào lập tức tăng lên một cảnh giới, đạt tới cảnh giới Đại Năng Vấn Thiên.
Lư Niệm Vũ cũng chủ động đưa cho Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn mấy viên Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan, nhưng hai người không phải là đan sư, nếu dùng linh đan cưỡng ép gia tăng tu vi, nhất định căn cơ không ổn, cho nên từ chối.
Tu sĩ thông thường chỉ có thể ngửa cổ nhìn lên cao thủ Đại Năng, cả đời không đạt tới độ cao như vậy, tự nhiên cũng không biết Đại Năng cũng chỉ là khái niệm mơ hồ không rõ ràng, trên thực tế chia làm năm cảnh giới nhỏ: Phụng Thiên, Khấu Thiên, Vấn Thiên, Khuynh Thiên, Đạp Thiên.
Vốn Lư Niệm Vũ là Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên, sau khi uống Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan vào, lập tức nhảy vọt lên cảnh giới Vấn Thiên, thực lực tăng mạnh.
Đạt tới cảnh giới Vấn Thiên, trong số cao thủ Đại Năng, lão được coi như cường giả, còn là Trung Châu đệ nhất đan sư.
Đúng như Hướng Cuồng Ngôn dự liệu, sau khi luyện thành Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan, Lư Niệm Vũ không còn chút do dự nào, lập tức đi cùng Vũ La.
Nếu như lúc trước còn có chút gì do dự, sau khi biết được thân phận Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ lập tức không còn băn khoăn nữa.
Bản lĩnh Lư Niệm Vũ cũng thật sự bất phàm, lão cho Hướng Cuồng Ngôn và Vũ La mỗi người một viên kim đan. Sau khi nắm kim đan vào tay, rót linh lực vào trong đó, sau lưng cả hai sinh ra bốn cái cánh kim quang, tốc độ phi hành cũng chỉ kém bộ linh phù của Hướng Cuồng Ngôn một chút, hơn nữa phương thức phi hành này quả thật vô cùng mới lạ với hai người.
Dọc trên đường đi, ba người vừa phi hành vừa tán gẫu, đủ các nan đề trên Tu Chân Giới trao đổi qua lại giữa ba người trở nên giải quyết hết sức dễ dàng. Nếu có người bên cạnh nghe thấy, e rằng có cảm giác như được “nghe đạo”, chắc chắn sẽ đỡ phí đi mấy chục năm tu luyện.
Càng tới gần Bắc Cương, gió tuyết càng ngày càng nhiều.
Hôm ấy ba người đang phi hành, thình lình một trận cuồng phong từ Bắc Cương thổi tới, một đám mây đen to như núi ùn ùn kéo tới. Nhất thời cuồng phong gào thét, tuyết bay giữa cuồng phong trở nên sắc như dao, cắt vào mặt người.
Sắc mặt Vũ La khẽ biến, lại nghe Lư Niệm Vũ nói:
- Chúng ta cẩn thận một chút, chỉ là một ít gió tuyết, không có gì phải lo lắng.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn thấy thần sắc Vũ La hết sức khác thường bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vũ La khe khẽ lắc đầu:
- Không có chuyện gì.
Vừa rồi hắn cảm nhận được trận cuồng phong vừa thổi qua kia mang theo một ít lực lượng cương phong của thế giới dưới lòng đất. Chỉ bất quá hết sức yếu ớt, hơn nữa sau đó cũng không còn cảm giác được nữa. Nếu không phải Vũ La vô cùng quen thuộc cương phong, ắt cũng sẽ không phát giác.
Chút gió tuyết như vậy tự nhiên không ngăn được ba người phi hành, bọn họ vẫn vô cùng thoải mái, bất quá càng bay về phía Bắc, gió tuyết càng lớn. Nếu là tu sĩ thông thường đã sớm dừng phi hành đi bộ, nhưng ba người không nhẫn nại được như vậy.
Lư Niệm Vũ lại đưa cho hai người hai viên kim đan. Bên ngoài đôi cánh kim quang lập tức xuất hiện thêm một tầng khôi giáp, cho dù gặp phải gió tuyết cũng có thể dễ dàng phá vỡ.
Lại một ngày như vậy trôi qua, phong hải tuyết sơn đã xuất hiện xa xa trước mắt.
Dọc đường cũng có một ít người nhìn thấy ba người, bất quá Vũ La cũng không để ý.
Hôm nay bọn họ đang phi hành, chợt có một con chim sẻ từ trên cao bay qua. Ánh mắt Hướng Cuồng Ngôn rực sáng, điểm ra một chỉ, một đạo linh quang bắt lấy chim sẻ. Chỉ trong thoáng chốc có một con bay tới, Hướng Cuồng Ngôn không chút khách sáo, tiếp tục bắt lấy.
Lão nhìn Vũ La cùng Lư Niệm Vũ một, cười khan một tiếng nói:
- Các ngươi thấy không, ba người, hai con chim sẻ, không có cách nào chia. Nếu cho Vũ La, lão Lư ngươi nhất định cảm thấy ta khắc nghiệt, nếu cho lão Lư, Vũ La nhất định nói ta bạc bẽo. Ta thấy hay là để ta ăn hết cho công bằng...
Lư Niệm Vũ không biết chuyện gì, nhưng Vũ La biết, hắn lập tức trợn mắt:
- Hừ, lão tính toán khá lắm...
- Lão Lư không biết, lão già này không có bản lĩnh gì khác, nhưng có tài nướng chim sẻ tuyệt diệu, chỉ cần nhắc đến cũng đủ khiến cho ta chảy nước dãi. Nếu lão không ăn, nhất định sẽ hối hận.
Lư Niệm Vũ còn có chút xem thường, Vũ La lại biết quá rõ lai lịch Hướng Cuồng Ngôn.
Dụng tâm của Hướng Cuồng Ngôn bị hắn phá vỡ, nhất thời có chút nổi giận:
- Lão tử đường đường Nam Hoang đệ nhất phù sư, ngươi còn dám nói ta không có bản lĩnh gì khác ư?
Vũ La liếc xéo lão:
- Không nên đánh trống lảng như vậy, mau lên, nướng cho ta và lão Lư mỗi người một con, ta sẽ ghi nhớ...
- Ngươi nằm mơ!
Hai người còn đang tranh cãi, Lư Niệm Vũ chợt xuất ra một chỉ, một cánh kim quang trên lưng lão thình lình bắn ra một chiếc lông vàng rực, bắn trúng vào một con sẻ trên không:
- Ha ha, vừa đủ ba con.
Vũ La có vẻ bắt đầu chảy nước dãi:
- Mau tìm nơi nổi lửa nướng lên, ta vẫn còn một ít rượu mạnh.
Lại một con chim sẻ nữa bay ngang.
Bốp!
Lại một con nữa...
Bịch...
Chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, bọn họ bắt được ba mươi con chim sẻ. Đầu chúng không lớn nhưng ánh mắt xanh biếc, xinh đẹp vô cùng. Ba người Vũ La nở một nụ cười lạnh lẽo, cũng thừa hiểu có chuyện gì.
Hướng Cuồng Ngôn nhướng mày, hào khí Nam Hoang đệ nhất phù sư đột ngột nổi lên:
- Tìm một ngọn sơn phong cao nhất, lão tử muốn nướng sẻ!
Tới đỉnh núi, Hướng Cuồng Ngôn xử lý ba mươi con sẻ, Vũ La mang hang đá của bọn Giản Kiệt trong Thiên Phủ Chi Quốc ra.
Sau khi uống rượu mạnh của bọn Giản Kiệt sản xuất lần trước, Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn đã bắt đầu thích loại rượu này.
Lư Niệm Vũ cũng thành thạo lấy một chiếc chén ngọc tinh xảo trong người ra, múc một chén nếm thử một ngụm, sau đó gật đầu nói:
- Hương vị rất thuần khiết. Khá lắm, uống quen những loại rượu ngon được ủ tinh tế, uống sang loại rượu mạnh thô này, quả thật mùi vị vô cùng khác lạ.
Vũ La cười đắc ý.
Sau lần trước, hắn đã lệnh cho bọn Giản Kiệt tranh thủ thời gian ủ rượu nhiều hơn.
Giữa cơn gió tuyết, mùi rượu lan xa.
Hiện tại trông Hướng Cuồng Ngôn giống như một trù sư thật sự, bất quá thân thể hơi gầy. Chẳng những lão chuẩn bị đầy đủ các loại gia vị, ngay cả tạp dề bằng vải trắng cũng có một. Nếu để người khác nhìn thấy Nam Hoang đệ nhất phù sư vận trang phục thế này, há chẳng cười đến trẹo quai hàm?
Hướng Cuồng Ngôn nhổ lông mổ bụng số chim sẻ kia, sau đó lấy nước tuyết tan rửa sạch, thình lình vẫy tay với Lư Niệm Vũ:
- Mượn Thất Hỏa Thiên Đăng của lão dùng một chút.
Lư Niệm Vũ nghe vậy sửng sốt:
- Chỉ là nướng sẻ mà thôi...Vũ La vỗ vỗ vai lão:
- Lão Lư, yên tâm đi, lão sẽ không hối hận...
Lư Niệm Vũ miễn cưỡng điều khiển Thất Hỏa Thiên Đăng, bắt đầu phối hợp với Hướng Cuồng Ngôn nướng sẻ.
Bão tuyết đầy trời, gió lạnh gào rít giận dữ, không biết bao nhiêu dã thú giá rét mà chết trong thời tiết hiện tại. Thế nhưng trên đỉnh núi này vô cùng ấm áp, theo động tác của Hướng Cuồng Ngôn, từng đợt hương thơm hết sức mê người dần dần lan ra.
Mắt Lư Niệm Vũ đã đứng tròng, lão nhân gia mấy trăm năm qua cũng chưa từng chảy nước dãi, hôm nay là lần đầu tiên sau mấy trăm năm.
Lão vừa khống chế Thất Hỏa Thiên Đăng vốn là truyền thuyết trong giới đan sư, vừa luôn miệng thúc giục:
- Chín chưa vậy, hẳn là được rồi...
- Lão gấp cái gì?
Hướng Cuồng Ngôn trợn trừng mắt.
Vũ La cũng oán trách Lư Niệm Vũ:
- Chớ có nói chuyện với trù sư, đây là lão quấy nhiễu hứng sáng tạo của người ta.
Thất Hỏa Thiên Đăng nướng Bích Nhãn Tước mà Bắc Thú quân hao tổn vô số tâm huyết mới huấn luyện được, cộng thêm rượu mạnh được chôn trong đất của thế giới dưới lòng đất. Cũng chỉ có ba người bọn họ ăn một bữa tiệc nướng trên núi tuyết xa xỉ tới mức này.
Rốt cục đại công cáo thành, Hướng Cuồng Ngôn cười lớn:
- Thành rồi!
Lão vung tay lên, ba mươi que sắt cắm trước mặt ba người, mỗi người mười con, Vũ La đột nhiên biến sắc:
- Vì sao lão toàn là con lớn, lại chia cho ta toàn là con nhỏ?
Lư Niệm Vũ cũng đã nhìn ra:
- Không được, không được, Hướng Cuồng Ngôn, lão phải công bằng...
Gương mặt già nua của Hướng Cuồng Ngôn đỏ ửng:
- Lòng dạ hai ngươi quả thật hết sức hẹp hòi...
Ba người ăn chim sẻ nướng, uống rượu mạnh, hưởng thụ thích chí vô cùng.
Ngoài vài chục dặm, đội tuần tra của Hạng Ngạo Lâm có hơi lúng túng.
Có chuyện gì vậy, vì sao không thấy con Bích Nhãn Tước nào trở về? Phó tướng có chút buồn bực. Bích Nhãn Tước này là do bọn chúng bắt một loại chim sẻ cực kỳ linh xảo trong núi tuyết huấn luyện mà thành. Loại sẻ này bay nhanh như điện chớp, tốc độ cực nhanh, cho dù là chim ưng cũng khó lòng bắt được chúng. Nhưng để bắt được đám Bích Nhãn Tước này, Bắc Thú quân đã tốn rất nhiều công sức.
Về phần đào tạo huấn luyện, nói là hao tổn hàng đống ngọc túy cũng không quá đáng.
Cũng vì như vậy, bọn chúng mới có lòng tin tuyệt đối với Bích Nhãn Tước. Ba mươi con Bích Nhãn Tước cho dù gặp phải biến cố gì, cũng không thể nào không trở về được dù chỉ một con.
Nhưng Nam Hoang Đế Quân, Nam Hoang đệ nhất phù sư, Trung Châu đệ nhất đan sư, ba người này hợp lại với nhau đừng nói là ba mươi con, dù là ba vạn con cũng ăn hết sạch.
Hạng Ngạo Lâm đã ý thức được có chuyện khác thường, dù sao y cũng là cường giả sắp sửa bước vào cảnh giới Đại Năng, nguyên hồn hùng mạnh hơn người.
- Phải chăng Bích Nhãn Tước biến mất ở hướng này?
Y chỉ về một hướng, chính là hướng ngọn sơn phong mà bọn Vũ La đang tổ chức tiệc nướng trên đó.
- Không sai.
Hạng Ngạo Lâm vung tay lên:
- Qua đó xem một chút.
Đội tuần tra gia tăng tốc độ, đám Sư Hổ Thú gào thét liên tục, vung chân chạy như điên, nháy mắt đã vượt qua lộ trình mười mấy dặm.
Phó tướng ngẩng đầu nhìn những ngọn núi tuyết khổng lồ xung quanh, có vẻ hoang mang ngơ ngác:
- Nơi này... Không có dấu vết gì có thể tìm được...
Bịch...
Một bộ xương chim rơi xuống trước vật cưỡi của y, theo hình dáng, đúng là Bích Nhãn Tước.
Xương chim được gặm vô cùng sạch sẽ, ngay cả chỗ thịt giữa khớp xương cũng không bỏ qua. Có thể thấy được kẻ gặm xương Bích Nhãn Tước này có được kỹ xảo gặm chẳng kém gì “bạn tốt của con người”.
Phó tướng giận tím mặt:
- Kẻ nào dám giết Bích Nhãn Tước của Bắc Thú quân chúng ta?
- Là của các ngươi ư?
Một thanh âm từ trên đỉnh núi truyền đến:
- Đám sẻ này bay loạn lên xung quanh chúng ta, tự dâng lên tới cửa, không ăn quả thật là phí của.
- Mượn Phượng Hoàng Thần Hỏa của tiểu hữu dùng một chút.
Vũ La phân ra một tia Phượng Hoàng Thần Hỏa cho lão, Lư Niệm Vũ được đạo Thần Hỏa thứ bảy, lập tức triển khai bản lĩnh của mình, khiến cho Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La cũng phải chấn động.
Bảy đạo Thần Hỏa, lấy Phượng Hoàng Thần Hỏa làm chủ, dưới sự thao túng của Lư Niệm Vũ nhanh chóng ngưng tụ, trở nên chỉ còn lớn bằng sợi tóc, nhưng lại chói sáng vô cùng. Bảy đạo Thần Hỏa bảy màu khác nhau, giống như sợi dây thừng nhiều màu xoắn lại, chui vào trong lò, bao trùm tất cả dược liệu bên trong. Có cảm giác như thêu chỉ đủ màu, vô cùng tinh xảo.
Lúc trước Hướng Cuồng Ngôn còn có chút xem thường Lư Niệm Vũ, lúc này thấy vậy cũng không khỏi than thở, quả có thể được danh tiếng Trung Châu đệ nhất đan sư, cũng có chút bản lĩnh.
Mặc dù Vũ La có được hai loại Thần Hỏa, nhưng nói về điều khiển ngọn lửa quả thật còn kém xa Lư Niệm Vũ.
Dùng bảy đạo Thần Hỏa phù lấy tất cả dược liệu chỉ mới là bước đầu tiên. Ngay sau đó Lư Niệm Vũ vung tay lên, ngọn lửa đứt lìa, trong mỗi loại dược liệu còn lưu lại một ngọn lửa nhỏ. Sau đó bảy ngọn lửa này lấy ngọn lửa Phượng Hoàng Thần Hỏa làm trung tâm, nhanh chóng bùng cháy lên.
Sau một lúc lâu, Lư Niệm Vũ nhìn sang Vũ La với vẻ áy náy, Vũ La hiểu ý, lấy tất cả những dược liệu khi nãy ra, đưa hết tất cả cho lão:
- Không cần khách sáo, cứ việc dùng. Lão cứ yên tâm, ta vẫn còn những thứ này, tương lai lão muốn luyện linh đan gì cứ nói, bảo đảm sẽ có tài liệu đầy đủ cho lão.
Lư Niệm Vũ nghe hắn nói “vẫn còn”, không khỏi run lên, suýt chút nữa hỏng cả lò linh đan.
Hướng Cuồng Ngôn cũng đã nhìn ra, Vũ La đã quyết kéo Lư Niệm Vũ lên thuyền giặc. Đây là Thần Hỏa, lại là linh dược, Lư Niệm Vũ chính là đan sư, Vũ La còn đi đâu nữa?
Bảy ngày sau đó, lò Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan trải qua bao nhiêu trắc trở này rốt cục toát ra hào quang sáng chói, ra lò trong tiếng tiên âm du dương.
Phía sau Băng Hà khẩu, đệ nhất cao thủ thanh niên Hạng Ngạo Lâm đang dẫn theo một đội chiến sĩ hắc khôi hắc giáp tuần tra trong vùng núi tuyết mênh mông mờ mịt. Chiến sĩ tuần tra cưỡi hung thú bát phẩm Sư Hổ Thú, toàn thân đầy lông trắng thật dài, cũng không che lấp được hung quang trong mắt cùng hàm răng thật to trong miệng chúng.
Hạng Ngạo Lâm đi một mình trước hết, cũng chỉ đi bộ, không cưỡi hung thú.
Từ trước tới nay y vẫn đi bộ như vậy. Kể từ sau khi được Bách Thú Quyền Sáo, y không nhịn được đã giết chết hết bốn vật cưỡi của mình, vì nuôi dưỡng Bách Thú Quyền Sáo. Từ đó về sau, y không bao giờ sử dụng vật cưỡi nữa, đi đâu cũng chỉ đi bộ mà thôi.
Thân hình y hết sức cao to, đứng dưới đất cũng cao gần bằng các thủ hạ của mình ngồi trên Sư Hố Thú, tốc độ lại không chậm hơn chút nào.
Đám Sư Hổ Thú này đẳng cấp quá thấp, Hạng Ngạo Lâm không có hứng thú.
Thình lình Hạng Ngạo Lâm như phát hiện chuyện gì, dừng lại ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này trời đang nổi cơn bão tuyết, bông tuyết bay trắng xóa không trung, giữa bão tuyết mịt mờ, một bóng trắng bay nhanh tới, kèm theo là những tiếng chim ưng kêu trong trẻo.
- Là chim ưng truyền tin.
Phó tướng bên cạnh giơ tay ra, Tuyết Ưng truyền tin to bằng nửa người đậu lên tay y. Phó tướng cởi ống trúc dưới chân ưng ra, cho Tuyết Ưng cất cánh, sau đó cung kính đưa tin lên cho Hạng Ngạo Lâm.
Hạng Ngạo Lâm xem xong hừ một tiếng, đôi mắt hổ lóe lên vẻ hưng phấn:
- Thật là hay quá, tên khốn Vũ La kia sắp đến Băng Hà khẩu!
Y nhìn cả đội tuần tra, rống to một tiếng:
- Các huynh đệ, chuẩn bị làm cho thật tốt. Nếu chúng ta may mắn bắt được tên khốn kiếp kia, nhất định phải dạy dỗ hắn một phen cho tử tế, có hiểu rõ chưa?
- Hiểu!
Tất cả mọi người cùng nhau rống to. Hạng Ngạo Lâm vung tay lên:
- Tiếp tục tuần tra!Đội ngũ tiếp tục xuất phát, để lại phía sau hai hàng dấu chân thật dài, không lâu sau đã bị bão tuyết che lấp.
Phó tướng tiến lên trước nói:
- Đại nhân, không phải là tướng quân không cho phép chúng ta hành động thiếu suy nghĩ sao?
Hạng Ngạo Lâm không coi ra gì:
- Chúng ta chịu đại ân của tướng quân, há có thể không đền đáp? Nữ nhân phóng đãng kia, lão tử của ả rõ ràng đã hứa gả cho thiếu gia, nhưng vẫn qua lại với tên khốn Vũ La kia, gần đây nghe nói tuyên bố khắp thiên hạ rằng mình là nữ nhân của Vũ La. Thật sự là quá ghê tởm, giọng điệu như vậy, bất kể thế nào ta cũng cảm thấy nuốt không trôi.
- Dám cãi lại lệnh phụ mẫu ư, ả đã gả cho Thiên Long thiếu gia, vậy sống là người Bắc Thú quân chúng ta, chết cũng là quỷ Bắc Thú quân ta... Dám chọc tới Bắc Thú quân ta, ta nhất định sẽ làm cho tiểu tử kia phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.
Phó tướng nghe lời của hắn, gật đầu:
- Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định theo đại nhân, rửa sạch nỗi nhục của Bắc Thú quân.
Phó tướng quay người lại, khoát tay với đội tuần tra:
- Thả Bích Nhãn Tước ra, giám thị nhất cử nhất động trong phạm vi ngàn dặm.
Mỗi một đội viên tuần tra móc một lông chim bên dưới áo da thật dày mở ra, bên trong có một con chim sẻ to bằng nắm tay, ánh mắt xanh biếc như bảo thạch.
Chim sẻ được thả ra, bay theo nhiều phương hướng khác nhau, Hạng Ngạo Lâm hài lòng gật gật đầu.
Số Bích Nhãn Tước này nuôi dưỡng không dễ, huấn luyện lại càng khó khăn, cũng chỉ có đội tuần tra mới có thể trang bị một ít, không tới thời khắc mấu chốt cũng không nỡ vận dụng, quả thật là trân quý.
Lư Niệm Vũ vô cùng mãn nguyện. Sau khi luyện thành Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan, mặc dù hỏa hầu có kém một chút, nhưng nhờ sử dụng dược liệu tốt hơn cho nên hiệu quả không giảm mà còn gia tăng. Sau khi lão uống vào lập tức tăng lên một cảnh giới, đạt tới cảnh giới Đại Năng Vấn Thiên.
Lư Niệm Vũ cũng chủ động đưa cho Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn mấy viên Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan, nhưng hai người không phải là đan sư, nếu dùng linh đan cưỡng ép gia tăng tu vi, nhất định căn cơ không ổn, cho nên từ chối.
Tu sĩ thông thường chỉ có thể ngửa cổ nhìn lên cao thủ Đại Năng, cả đời không đạt tới độ cao như vậy, tự nhiên cũng không biết Đại Năng cũng chỉ là khái niệm mơ hồ không rõ ràng, trên thực tế chia làm năm cảnh giới nhỏ: Phụng Thiên, Khấu Thiên, Vấn Thiên, Khuynh Thiên, Đạp Thiên.
Vốn Lư Niệm Vũ là Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên, sau khi uống Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan vào, lập tức nhảy vọt lên cảnh giới Vấn Thiên, thực lực tăng mạnh.
Đạt tới cảnh giới Vấn Thiên, trong số cao thủ Đại Năng, lão được coi như cường giả, còn là Trung Châu đệ nhất đan sư.
Đúng như Hướng Cuồng Ngôn dự liệu, sau khi luyện thành Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan, Lư Niệm Vũ không còn chút do dự nào, lập tức đi cùng Vũ La.
Nếu như lúc trước còn có chút gì do dự, sau khi biết được thân phận Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ lập tức không còn băn khoăn nữa.
Bản lĩnh Lư Niệm Vũ cũng thật sự bất phàm, lão cho Hướng Cuồng Ngôn và Vũ La mỗi người một viên kim đan. Sau khi nắm kim đan vào tay, rót linh lực vào trong đó, sau lưng cả hai sinh ra bốn cái cánh kim quang, tốc độ phi hành cũng chỉ kém bộ linh phù của Hướng Cuồng Ngôn một chút, hơn nữa phương thức phi hành này quả thật vô cùng mới lạ với hai người.
Dọc trên đường đi, ba người vừa phi hành vừa tán gẫu, đủ các nan đề trên Tu Chân Giới trao đổi qua lại giữa ba người trở nên giải quyết hết sức dễ dàng. Nếu có người bên cạnh nghe thấy, e rằng có cảm giác như được “nghe đạo”, chắc chắn sẽ đỡ phí đi mấy chục năm tu luyện.
Càng tới gần Bắc Cương, gió tuyết càng ngày càng nhiều.
Hôm ấy ba người đang phi hành, thình lình một trận cuồng phong từ Bắc Cương thổi tới, một đám mây đen to như núi ùn ùn kéo tới. Nhất thời cuồng phong gào thét, tuyết bay giữa cuồng phong trở nên sắc như dao, cắt vào mặt người.
Sắc mặt Vũ La khẽ biến, lại nghe Lư Niệm Vũ nói:
- Chúng ta cẩn thận một chút, chỉ là một ít gió tuyết, không có gì phải lo lắng.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn thấy thần sắc Vũ La hết sức khác thường bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vũ La khe khẽ lắc đầu:
- Không có chuyện gì.
Vừa rồi hắn cảm nhận được trận cuồng phong vừa thổi qua kia mang theo một ít lực lượng cương phong của thế giới dưới lòng đất. Chỉ bất quá hết sức yếu ớt, hơn nữa sau đó cũng không còn cảm giác được nữa. Nếu không phải Vũ La vô cùng quen thuộc cương phong, ắt cũng sẽ không phát giác.
Chút gió tuyết như vậy tự nhiên không ngăn được ba người phi hành, bọn họ vẫn vô cùng thoải mái, bất quá càng bay về phía Bắc, gió tuyết càng lớn. Nếu là tu sĩ thông thường đã sớm dừng phi hành đi bộ, nhưng ba người không nhẫn nại được như vậy.
Lư Niệm Vũ lại đưa cho hai người hai viên kim đan. Bên ngoài đôi cánh kim quang lập tức xuất hiện thêm một tầng khôi giáp, cho dù gặp phải gió tuyết cũng có thể dễ dàng phá vỡ.
Lại một ngày như vậy trôi qua, phong hải tuyết sơn đã xuất hiện xa xa trước mắt.
Dọc đường cũng có một ít người nhìn thấy ba người, bất quá Vũ La cũng không để ý.
Hôm nay bọn họ đang phi hành, chợt có một con chim sẻ từ trên cao bay qua. Ánh mắt Hướng Cuồng Ngôn rực sáng, điểm ra một chỉ, một đạo linh quang bắt lấy chim sẻ. Chỉ trong thoáng chốc có một con bay tới, Hướng Cuồng Ngôn không chút khách sáo, tiếp tục bắt lấy.
Lão nhìn Vũ La cùng Lư Niệm Vũ một, cười khan một tiếng nói:
- Các ngươi thấy không, ba người, hai con chim sẻ, không có cách nào chia. Nếu cho Vũ La, lão Lư ngươi nhất định cảm thấy ta khắc nghiệt, nếu cho lão Lư, Vũ La nhất định nói ta bạc bẽo. Ta thấy hay là để ta ăn hết cho công bằng...
Lư Niệm Vũ không biết chuyện gì, nhưng Vũ La biết, hắn lập tức trợn mắt:
- Hừ, lão tính toán khá lắm...
- Lão Lư không biết, lão già này không có bản lĩnh gì khác, nhưng có tài nướng chim sẻ tuyệt diệu, chỉ cần nhắc đến cũng đủ khiến cho ta chảy nước dãi. Nếu lão không ăn, nhất định sẽ hối hận.
Lư Niệm Vũ còn có chút xem thường, Vũ La lại biết quá rõ lai lịch Hướng Cuồng Ngôn.
Dụng tâm của Hướng Cuồng Ngôn bị hắn phá vỡ, nhất thời có chút nổi giận:
- Lão tử đường đường Nam Hoang đệ nhất phù sư, ngươi còn dám nói ta không có bản lĩnh gì khác ư?
Vũ La liếc xéo lão:
- Không nên đánh trống lảng như vậy, mau lên, nướng cho ta và lão Lư mỗi người một con, ta sẽ ghi nhớ...
- Ngươi nằm mơ!
Hai người còn đang tranh cãi, Lư Niệm Vũ chợt xuất ra một chỉ, một cánh kim quang trên lưng lão thình lình bắn ra một chiếc lông vàng rực, bắn trúng vào một con sẻ trên không:
- Ha ha, vừa đủ ba con.
Vũ La có vẻ bắt đầu chảy nước dãi:
- Mau tìm nơi nổi lửa nướng lên, ta vẫn còn một ít rượu mạnh.
Lại một con chim sẻ nữa bay ngang.
Bốp!
Lại một con nữa...
Bịch...
Chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, bọn họ bắt được ba mươi con chim sẻ. Đầu chúng không lớn nhưng ánh mắt xanh biếc, xinh đẹp vô cùng. Ba người Vũ La nở một nụ cười lạnh lẽo, cũng thừa hiểu có chuyện gì.
Hướng Cuồng Ngôn nhướng mày, hào khí Nam Hoang đệ nhất phù sư đột ngột nổi lên:
- Tìm một ngọn sơn phong cao nhất, lão tử muốn nướng sẻ!
Tới đỉnh núi, Hướng Cuồng Ngôn xử lý ba mươi con sẻ, Vũ La mang hang đá của bọn Giản Kiệt trong Thiên Phủ Chi Quốc ra.
Sau khi uống rượu mạnh của bọn Giản Kiệt sản xuất lần trước, Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn đã bắt đầu thích loại rượu này.
Lư Niệm Vũ cũng thành thạo lấy một chiếc chén ngọc tinh xảo trong người ra, múc một chén nếm thử một ngụm, sau đó gật đầu nói:
- Hương vị rất thuần khiết. Khá lắm, uống quen những loại rượu ngon được ủ tinh tế, uống sang loại rượu mạnh thô này, quả thật mùi vị vô cùng khác lạ.
Vũ La cười đắc ý.
Sau lần trước, hắn đã lệnh cho bọn Giản Kiệt tranh thủ thời gian ủ rượu nhiều hơn.
Giữa cơn gió tuyết, mùi rượu lan xa.
Hiện tại trông Hướng Cuồng Ngôn giống như một trù sư thật sự, bất quá thân thể hơi gầy. Chẳng những lão chuẩn bị đầy đủ các loại gia vị, ngay cả tạp dề bằng vải trắng cũng có một. Nếu để người khác nhìn thấy Nam Hoang đệ nhất phù sư vận trang phục thế này, há chẳng cười đến trẹo quai hàm?
Hướng Cuồng Ngôn nhổ lông mổ bụng số chim sẻ kia, sau đó lấy nước tuyết tan rửa sạch, thình lình vẫy tay với Lư Niệm Vũ:
- Mượn Thất Hỏa Thiên Đăng của lão dùng một chút.
Lư Niệm Vũ nghe vậy sửng sốt:
- Chỉ là nướng sẻ mà thôi...Vũ La vỗ vỗ vai lão:
- Lão Lư, yên tâm đi, lão sẽ không hối hận...
Lư Niệm Vũ miễn cưỡng điều khiển Thất Hỏa Thiên Đăng, bắt đầu phối hợp với Hướng Cuồng Ngôn nướng sẻ.
Bão tuyết đầy trời, gió lạnh gào rít giận dữ, không biết bao nhiêu dã thú giá rét mà chết trong thời tiết hiện tại. Thế nhưng trên đỉnh núi này vô cùng ấm áp, theo động tác của Hướng Cuồng Ngôn, từng đợt hương thơm hết sức mê người dần dần lan ra.
Mắt Lư Niệm Vũ đã đứng tròng, lão nhân gia mấy trăm năm qua cũng chưa từng chảy nước dãi, hôm nay là lần đầu tiên sau mấy trăm năm.
Lão vừa khống chế Thất Hỏa Thiên Đăng vốn là truyền thuyết trong giới đan sư, vừa luôn miệng thúc giục:
- Chín chưa vậy, hẳn là được rồi...
- Lão gấp cái gì?
Hướng Cuồng Ngôn trợn trừng mắt.
Vũ La cũng oán trách Lư Niệm Vũ:
- Chớ có nói chuyện với trù sư, đây là lão quấy nhiễu hứng sáng tạo của người ta.
Thất Hỏa Thiên Đăng nướng Bích Nhãn Tước mà Bắc Thú quân hao tổn vô số tâm huyết mới huấn luyện được, cộng thêm rượu mạnh được chôn trong đất của thế giới dưới lòng đất. Cũng chỉ có ba người bọn họ ăn một bữa tiệc nướng trên núi tuyết xa xỉ tới mức này.
Rốt cục đại công cáo thành, Hướng Cuồng Ngôn cười lớn:
- Thành rồi!
Lão vung tay lên, ba mươi que sắt cắm trước mặt ba người, mỗi người mười con, Vũ La đột nhiên biến sắc:
- Vì sao lão toàn là con lớn, lại chia cho ta toàn là con nhỏ?
Lư Niệm Vũ cũng đã nhìn ra:
- Không được, không được, Hướng Cuồng Ngôn, lão phải công bằng...
Gương mặt già nua của Hướng Cuồng Ngôn đỏ ửng:
- Lòng dạ hai ngươi quả thật hết sức hẹp hòi...
Ba người ăn chim sẻ nướng, uống rượu mạnh, hưởng thụ thích chí vô cùng.
Ngoài vài chục dặm, đội tuần tra của Hạng Ngạo Lâm có hơi lúng túng.
Có chuyện gì vậy, vì sao không thấy con Bích Nhãn Tước nào trở về? Phó tướng có chút buồn bực. Bích Nhãn Tước này là do bọn chúng bắt một loại chim sẻ cực kỳ linh xảo trong núi tuyết huấn luyện mà thành. Loại sẻ này bay nhanh như điện chớp, tốc độ cực nhanh, cho dù là chim ưng cũng khó lòng bắt được chúng. Nhưng để bắt được đám Bích Nhãn Tước này, Bắc Thú quân đã tốn rất nhiều công sức.
Về phần đào tạo huấn luyện, nói là hao tổn hàng đống ngọc túy cũng không quá đáng.
Cũng vì như vậy, bọn chúng mới có lòng tin tuyệt đối với Bích Nhãn Tước. Ba mươi con Bích Nhãn Tước cho dù gặp phải biến cố gì, cũng không thể nào không trở về được dù chỉ một con.
Nhưng Nam Hoang Đế Quân, Nam Hoang đệ nhất phù sư, Trung Châu đệ nhất đan sư, ba người này hợp lại với nhau đừng nói là ba mươi con, dù là ba vạn con cũng ăn hết sạch.
Hạng Ngạo Lâm đã ý thức được có chuyện khác thường, dù sao y cũng là cường giả sắp sửa bước vào cảnh giới Đại Năng, nguyên hồn hùng mạnh hơn người.
- Phải chăng Bích Nhãn Tước biến mất ở hướng này?
Y chỉ về một hướng, chính là hướng ngọn sơn phong mà bọn Vũ La đang tổ chức tiệc nướng trên đó.
- Không sai.
Hạng Ngạo Lâm vung tay lên:
- Qua đó xem một chút.
Đội tuần tra gia tăng tốc độ, đám Sư Hổ Thú gào thét liên tục, vung chân chạy như điên, nháy mắt đã vượt qua lộ trình mười mấy dặm.
Phó tướng ngẩng đầu nhìn những ngọn núi tuyết khổng lồ xung quanh, có vẻ hoang mang ngơ ngác:
- Nơi này... Không có dấu vết gì có thể tìm được...
Bịch...
Một bộ xương chim rơi xuống trước vật cưỡi của y, theo hình dáng, đúng là Bích Nhãn Tước.
Xương chim được gặm vô cùng sạch sẽ, ngay cả chỗ thịt giữa khớp xương cũng không bỏ qua. Có thể thấy được kẻ gặm xương Bích Nhãn Tước này có được kỹ xảo gặm chẳng kém gì “bạn tốt của con người”.
Phó tướng giận tím mặt:
- Kẻ nào dám giết Bích Nhãn Tước của Bắc Thú quân chúng ta?
- Là của các ngươi ư?
Một thanh âm từ trên đỉnh núi truyền đến:
- Đám sẻ này bay loạn lên xung quanh chúng ta, tự dâng lên tới cửa, không ăn quả thật là phí của.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.