Tiên Tuyệt

Chương 729: Tuyệt không nhượng bộ

Thạch Tam

19/04/2018

Mà theo Vũ La đột phá đến Đạp Thiên đỉnh phong, Ngọc Lục Hợp cùng Hiên Viên Thế Hoành lập tức đối diện với một vấn đề vô cùng cấp bách: Vũ La có thể phi thăng. Kế hoạch một khi mình phi thăng, lập tức giết chết Vũ La mà lúc trước chúng đã chuẩn bị hiện tại đã hoàn toàn phá sản. Hai bên vốn là cừu địch, nếu Vũ La phi thăng, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

Hai người cũng tranh thủ thời gian khổ tu hy vọng có thể nhanh hơn Vũ La một chút trong lúc phi thăng, đây cũng là cơ hội cuối cùng của chúng.

Mà lúc này, sâu trong Yên sơn. Hai người cuối cùng cảm thấy hối hận chính là Biên Nhất Huy và Tả Lư đạo nhân.

Hai người tụ cùng một chỗ đấm ngực giậm chân:

- Trời ơi, thiệt thòi rồi! Vì sao lúc đầu không nghe theo lời Vũ Đại nhân, nếu chúng ta nghe theo hắn mở đánh cuộc, lúc này đã là phú hộ Côn Luân rồi, cho dù là bọn chưởng môn cũng phải kém chúng ta...

Cửu Long Thôn Nhật đúng như Vũ La lường trước, hắn chẳng qua chỉ đột phá đến cảnh giới Thần Đàn, cũng đã là Đạp Thiên đỉnh phong rồi. Trên thực tế lần này hắn cũng một hơi đột phá hai cảnh giới như lần trước, từ Phong Vân trung cấp thẳng đến Thần Đàn sơ cấp.

Đây là chuyện hết sức bất đắc dĩ, tu luyện Cửu Long Thôn Nhật đến Chân Long Tam Cảnh, mỗi một lần đột phá cần có năng lượng thực sự quá khổng lồ, Vũ La không thể làm gì khác hơn là luyện hóa khối Thần Huyết Thạch này, năng lượng khổng lồ nhanh chóng đưa hắn vượt qua liên tục hai cảnh giới.

Hắn lại trải qua nỗi đau đớn như lần trước, kinh mạch toàn thân không chịu được tan tác. Không có lối đi, lực lượng của Thần Huyết Thạch tự mở ra lối đi cho nó, khiến cho Vũ La đau đớn không thể nào tả nổi, thật khó lòng diễn tả cho người khác hiểu.

Liên tục hao tổn hai khối Thần Huyết Thạch, dù là Vũ La cũng cảm thấy có chút đau lòng.

Từ chuyện này có thể nhìn ra chỗ bất phàm của Cửu Long Thôn Nhật. Nếu đổi lại là một loại công pháp khác, chỉ đột phá tới cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong, ngay cả một khối Thần Huyết Thạch cũng không dùng hết.

Mặc dù hiện tại đã có thể dẫn tới Thiên kiếp phi thăng, nhưng trên thực tế Vũ La cũng chưa đạt tới cảnh giới tối cao của Cửu Long Thôn Nhật, dù sao đây cũng là một bộ Tiên quyết.

Vũ La không dám lãng phí thời gian. Thậm chí bọn Ngọc Lục Hợp cũng không đủ tư cách làm đối thủ của mình, vì vậy hắn cũng không có hứng thú đi thưởng thức vẻ mặt thất bại của bọn Ngọc Lục Hợp. Hắn tiếp tục ở lại trong nhà gỗ, vùi đầu khổ tu, hy vọng vào lúc thiên môn rộng mở có thể đạt tới Thần Đàn đỉnh phong.

Trong lòng Vũ La thủy chung cảm thấy không chắc chắn, Thiên môn rộng mở họa phúc khó dò, trước đó hắn phải làm hết sức để đạt được lực lượng hùng mạnh hơn nữa.

Thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh, Vũ La đã tiến tới gần Thần Đàn đỉnh phong. Không biết có phải vì cảnh giới hiện tại của Vũ La đã vượt qua cực hạn của thế giới này không, mà lần đột phá này của hắn lại không có dị tượng gì cả. Bọn Ngọc Lục Hợp cũng không phát hiện được gì, bằng không nhất định bọn chúng sẽ sinh lòng nghi ngờ: Đã là Đạp Thiên đỉnh phong rồi, làm sao còn có thể đột phá?

Cửu Long Thôn Nhật chính là Tiên quyết, hơn nữa là một bộ công pháp hết sức kiệt xuất, ảo diệu vô cùng trong số Tiên quyết. Thực lực của Vũ La bây giờ thực sự đã vượt qua sức chịu đựng của thế giới này, nhưng Vũ La cũng không biết tại sao mình lại có thể sống vô cùng yên ổn trên Ngũ Phương giới.

Lực lượng nền tảng của Ngũ Phương giới không thể chịu đựng được cường giả cao hơn cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong, qua cảnh giới này sẽ phải phi thăng. Mà hiện tại thiên môn chưa mở, lẽ ra Vũ La phải làm cho lực lượng nền tảng của Ngũ Phương giới sụp đổ mới phải, nhưng Ngũ Phương giới vẫn bình thường, Vũ La cũng hoàn hảo không tổn hao gì.

Bí mật trong chuyện này, e rằng sau khi Vũ La phi thăng Tiên giới mới có thể hiểu được.

Ngày hôm ấy, Hỏa Ấn đạo nhân vẫn hay khoác lác đạo tâm “bất động như núi” cũng mất ngủ, sâu trong Yên sơn, từng đạo nguyên hồn tỏ ra phấn khởi vô cùng.

Đáng tiếc ông trời không đẹp, sáng sớm đã có tầng mây rất dày che phủ trên trời, mặt trời cơ hồ không thể ló dạng.

Dưới tầng mây dày nặng, tòa thiên môn khổng lồ càng toát ra hào quang vạn trượng.

Phong ấn kết giới mà lúc trước bọn Ngọc Lục Hợp liên thủ bày ra, hiện tại đã triệt hồi. Bởi vì ai cũng biết rằng dưới Thiên kiếp, những phong ấn này giống như giấy mỏng, không chịu nổi một đòn.

Vũ La cùng Hỏa Ấn đạo nhân sóng vai đứng chung một chỗ, Biên Nhất Huy cùng Tả Lư đạo nhân đứng ở phía sau hai người.

Cuối cùng hai người không thể đột phá đến Đạp Thiên đỉnh phong, nhưng vì hai người vốn không hề có hy vọng xa vời, vì vậy lúc này trên mặt không thấy vẻ buồn bã cô đơn, ngược lại tỏ ra vô cùng hưng phấn. Vài ngàn năm qua, Ngũ Phương giới cũng không có ai có thể phi thăng, chỉ cần tận mắt chứng kiến thịnh hội này, cũng đã có vốn để khoác lác cả đời.

Tất cả tu sĩ cũng từ từ đi ra khỏi chỗ ở của mình, sâu trong Yên sơn vô cùng rộng lớn, tuy rằng mọi người không nhìn thấy nhau, nhưng cũng có thể cảm ứng được rõ ràng.

Hỏa Ấn đạo nhân quay đầu lại, lưu luyến nhìn Biên Nhất Huy cùng Tả Lư đạo nhân phía sau. Tuy rằng lúc nào lão cũng tỏ ra bất cần đời, nhưng lúc này cũng có chút sầu não.

- Sư thúc...

Hai người cũng biết sắp sửa chia tay. Lên Tiên giới nếu không phải thành tiên chính là tan thành mây khói, bất kể như thế nào cũng là vĩnh biệt.

Hỏa Ấn đạo nhân cố nén bi thương, cất giọng hắc hắc cười nói:

- Khóc cái rắm, đây là chuyện đáng mừng...

Nói tới đây, thanh âm lão cũng không nhịn được trở nên nghẹn ngào.

Đây thật là chuyện đáng mừng, nhưng cũng giống như nữ nhi xuất giá, lưu luyến không nỡ rời xa phụ mẫu của mình.

Vũ La thở dài một tiếng, nhưng lại không thể không phá không khí hưng phấn vào lúc này:

- Ba vị, đến lúc phi thăng ngàn vạn lần phải cẩn thận, nói không chừng có chuyện gì bất trắc phát sinh.

Ba người sửng sốt:

- Bất trắc?

Vũ La nhìn thiên môn ở xa xa:



- Vì sao hàng vạn năm qua tiên tuyệt, hiện tại thình lình có thể phi thăng, hơn nữa còn bày ra cục diện như vậy, chẳng lẽ Ngũ Phương giới may mắn tới mức vậy sao? Ta thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Hỏa Ấn đạo nhân chìm trong trầm tư, Biên Nhất Huy cùng Tả Lư đạo nhân cũng tỏ ra nửa tin nửa ngờ.

Chuyện cần nói Vũ La đã nói hết tất cả, hắn cũng không thể đưa ra chứng cớ gì, có tin hay không tùy ở bọn họ mà thôi.

Hỏa Ấn đạo nhân khoát tay:

- Vũ La, chúng ta đi thôi.

Lão cùng Vũ La bay lên không, mạnh ai nấy chiếm cứ một ngọn núi, khoanh chân ngồi xuống. Không riêng gì hai người, mười tên tu sĩ Đạp Thiên đỉnh phong tu sĩ còn lại cũng mạnh ai nấy chiếm cứ một ngọn núi. Mọi người giữ khoảng cách với nhau như vậy, Thiên kiếp giáng xuống sẽ không làm vạ lây tới người bên cạnh.

Mười hai tu sĩ cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong cũng đã chuẩn bị xong, nhưng thiên môn này vẫn không có động tĩnh gì cả.

Cũng không biết là người nào thiếu kiên nhẫn, trước tiên phát ra khí thế lực lượng bản thân, bất quá nửa canh giờ đã tăng lên tới cảnh giới cao nhất.

Cỗ khí thế kia giống như khói của núi lửa bạo phát, hết sức nồng đậm, cuồn cuộn xông lên thẳng tận trời cao.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng không nhịn được nữa, rất nhanh từng đạo khí thế phóng vút lên cao. Hai canh giờ sau, không nhiều không ít đã là mười một đạo khí thế.

Duy chỉ có Vũ La ngũ tâm hướng thiên, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá khổng lồ đầy rêu xanh, không hề cử động.

Dường như mười một đạo khí thế kia đã đánh thức thiên môn, đến giữa trưa, trên thiên môn thình lình bạo phát một đạo hào quang. Trong nháy mắt trong phạm vi ngàn dặm trở thành một vùng sáng trắng như tuyết, cách mười bước không thấy rõ bóng người.

Sau khi hào quang tất đi mọi người mới thấy rõ ràng, thiên môn khổng lồ kia đã mở ra một khe hở

Hai cánh đại môn đang chậm rãi mở ra, trục cửa chuyển động, thanh âm phảng phất từ hàng vạn năm trước xuyên qua năm tháng truyền đến, lộ vẻ tang thương cổ kính khó diễn tả bằng lời.Tất cả mọi người trợn to hai mắt muốn nhìn rõ ràng xem rốt cục phía sau cửa có cái gì, nhưng hai cánh cửa mở ra bên trong chỉ là một mảng ánh sáng bắn ra. Không nhìn rõ được gì cả.

Giờ phút này dường như trải qua trăm năm ai nấy hồi hộp căng thẳng vô cùng.

Khi hai cánh đại môn kia hoàn toàn mở ra, ánh sáng bên trong cửa bắn ra bỗng nhiên thu lại. Ngay sau đó cánh cửa kia giống như là một hắc động, hút thiên môn cùng tất cả kim quang xung quanh vào trong. Chỉ trong thoáng chốc, hết thảy biến mất không thấy gì nữa.

Mọi người giật mình kinh hãi, ngay cả mười một tu sĩ cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong trong lòng ai nấy như chìm xuống, chằng lẽ đây là một âm mưu?

Đúng lúc này, Vũ La mở bừng mắt, chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trên trời không biết lúc nào nứt ra một lỗ hổng rất lớn. Dường như tầng mây kia chính là một trang giấy, lỗ hổng kia là do người tiện tay xé đi một miếng.

Noi lỗ hổng lộ ra tinh không mênh mông.

Ai cũng từng nhìn thấy tinh không, các tu sĩ lại càng vô cùng quen thuộc. Nhưng mảng tinh không này lại hơi khác một chút, dường như có thiên thần kéo mảng tinh không này xuống, khiến cho đầy sao xuất hiện ngay trên đầu tất cả mọi người ở đây.

Bất kể là Ngọc Lục Hợp, Hiên Viên Thế Hoành, hay là Hỏa Ấn đạo nhân, cũng chưa từng tiếp xúc tinh không ở khoảng cách gần như vậy. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bị vẻ đẹp mê hồn thu hút say mê.

Chỉ có Vũ La từng có kinh nghiệm ở thế giới dưới lòng đất Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, từng thân đứng giữa một mảng tinh không.

Nhờ có kinh nghiệm này, Vũ La tỏ ra đặc biệt bình tĩnh, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên một ngôi sao xa xôi bỗng nhiên chiếu ra một đạo hào quang. Trong tinh hải mênh mông, đạo hào quang kia giống như một sợi chỉ bạc, không có gì là nổi bật. Hơn nữa có thể phỏng đoán còn phải mất thời gian rất lâu mới chiếu được tới thế giới này.

Vũ La tạm thời không quan tâm tới đạo hào quang kia nữa, ở một nơi gần hơn hắn phát hiện ra một con Hắc Long đang chậm rãi chuyển động giữa tinh hải.

Hắc Long này mang lại cho Vũ La cảm giác âm độc, trầm luân, hủy diệt hết sức cực đoan, tà mà không chính như Long tộc thông thường.

Vũ La không nhịn được cau mày.

Cơ hồ cũng vào lúc đó, bầu trời đầy mây âm trầm nổi sấm sét vang dội, mưa to hiếm thấy trút xuống ào ào.

Cốc Mục Thanh quỳ ở chỗ này đã sáu tháng rồi.

Nàng không sử dụng linh nguyên của mình, chỉ dựa vào lực lượng thân thể mà chịu đựng.

Nếu như nàng không phải là tu sĩ, thân thể chưa trải qua linh nguyên cải tạo, chỉ cần quỳ vài ngày ắt sẽ thoát lực mà chết.

Mặc dù thân thể của nàng trải qua linh lực rèn luyện, sáu tháng cũng đã là cực hạn.

Trên thực tế ba tháng trước, Cốc Mục Thanh đã trở nên hình dung tiều tụy, bụi đất rơi khắp toàn thân chăng khác nào một tên ăn mày.

Cho tới bây giờ, nàng đã gầy như que củi, trên người chất một đống bụi thật dày, giống như một pho tượng.

Người Ngự Trảm Đài đi qua lại bên cạnh không khỏi lắc đầu thương cảm, nhưng Cốc Thương vẫn không hề động đậy, đám thủ hạ Ngự Trảm Đài cũng bắt mắng sau lưng Cốc Thương tâm địa sắt đá, máu thịt của mình vì sao nhẫn tâm hành hạ như thế?

Hôm nay là ngày thiên môn rộng mở, tất cả tu sĩ trên Tu Chân Giới đều hiểu tầm quan trọng của chuyện này.

Một ngày quan trọng như vậy nhưng trên trời lại giăng đầy mây đen, không thấy ánh mặt trời.



Thiên môn rộng mở... Cốc Mục Thanh đã không còn phản ứng được nữa, ý thức của nàng đã hoàn toàn mơ hồ, chỉ nhờ vào một chấp niệm giúp nàng cố gắng chịu đựng cho tới bây giờ. Toàn thân nàng kể cả đầu cũng đã trở nên cứng như đá, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.

Rắc...

Một tia sét giáng xuống, giờ là đang chính Ngọ nhưng sấm sét đầy trời, mưa to trút xuống.

Mưa to ào ào trong nháy mắt tạo thành từng dòng suối nhỏ trên mặt đất. Nước mưa tẩy rửa thế giới, cũng tẩy đi bụi đất tích tụ trên thân thể Cốc Mục Thanh.

Một trận cuồng phong xen lẫn nước mưa lạnh như băng hất thẳng vào người Cốc Mục Thanh, lập tức nàng ngã lăn ra, rốt cục đã không còn chịu đựng được nữa.

Tuy rằng thân thể không chịu đựng được nữa, nhưng Cốc Mục Thanh nhất quyết không chịu buông chấp niệm trong lòng.

Nước mưa cuồng bạo bên ngoài dần dần tạo thành một cánh “tay” nước, nổ lực muốn đỡ thân thể nàng lên. Đây là chấp niệm của nàng đang khống chế linh lực.Nhưng thân thể nàng cơ hồ đã sụp đổ, làm thế nào có thể vận dụng linh lực thành công? Hiện tại ngay cả kinh mạch Cốc Mục Thanh cũng đã khô kiệt.

Rào...

“Tay” nước thất bại lần thứ ba, nhưng Cốc Mục Thanh vẫn không bỏ cuộc, còn đang hội tụ nước mưa.

Một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh Cốc Mục Thanh, mắt hồ Cốc Thương không còn uy phong như trước nữa, tỏ vẻ đau lòng nhìn con gái nằm gục dưới đất.

Mưa to ào ào rơi xuống, giống như thác nước trút từ trên cao xuống, toàn thân Cốc Thương ướt đẫm rất nhanh.

Y cứ đứng sừng sững như vậy trong mưa to chừng nửa canh giờ, rốt cục ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Khí thế hào hùng dường như theo tiếng thở dài này toát ra bên ngoài, toàn thân thấp hơn ba phần.

Y cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm con gái của mình, trong mắt đã không còn những cảm xúc cố chấp kiên cường như tức giận, không cam lòng, đau lòng... Chỉ còn lại có nước mắt rơi xuống đầy từ ái.

Y ôm lấy nữ nhi, linh nguyên không ngừng thấm nhuần chữa trị thân thể tiều tụy của con mình.

- Cốc Thương ta, cả đời này...

- Đối với ý trung nhân, không nhượng bộ!

- Đối với bạn thân, không nhượng bộ!

- Đối với sư môn, không nhượng bộ!

- Chỉ cần ta cho là ta không sai, ta tuyệt không nhượng bộ! Đây là lần nhượng bộ duy nhất cả đời này của ta, con muốn gả cho hắn ư, ta đồng ý.

Tinh không thâm thúy, xa xôi mà gần sát, tất cả Đại Năng nhìn lên bầu trời, có cảm giác dường như chỉ cần mình giơ tay lên là có thể chạm tới nơi thần bí chí cao vô thượng kia.

Lực chú ý của Vũ La vẫn tập trung vào Hắc Long khổng lồ kia, nhưng đạo hào quang từ ngôi sao xa xôi khi trước lại phát sau mà đến trước, nháy mắt đã chiếu thẳng vào lỗ hổng trên trời.

- Thiên kiếp!

Có người hô to một tiếng, trong thanh âm toát ra vẻ sợ hãi cùng mong đợi.

Ầm!

Điện quang vô cùng vô tận từ lỗ hổng phun xuống giống như mưa trút, mỗi một vị Đại Năng cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong phải nhận chịu ít nhất chín đạo Thiên kiếp.

Lôi quang rực rỡ trong nháy mắt chiếu rọi thế giới này bừng sáng, dao động năng lượng hùng mạnh che lấp hết thảy xung quanh.

Những Đại Năng bên ngoài quan sát chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, cảnh vật, thanh âm, dao động, tất cả đều hóa thành một mảng trắng xóa.

Giờ phút này, nỗi sợ chôn sâu tận đáy lòng mọi người đã bị Thiên kiếp đánh thức.

Tuy rằng vài ngàn năm qua Thiên kiếp không xuất hiện ở Ngũ Phương giới, nhưng sự kinh khủng của nó vẫn cắm ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng mỗi tu sĩ.

Giờ phút này Thiên kiếp lại xuất hiện, chấn nhiếp thiên hạ hết sức dễ dàng, tất cả mọi người chứng kiến thảy đều chấn động.

Khi hào quang màu trắng chói mắt kia từ từ tan đi, lục thức của đám Đại Năng khôi phục trở lại, trong số mười hai Đại Năng Đạp Thiên đỉnh phong ở đây đã có một nửa tan thành tro bụi sau đợt Thiên kiếp thứ nhất.

Trong số sáu Đại Năng Đạp Thiên đỉnh phong ngã xuống sau đợt thứ nhất, có cả Triệu Long Hưng vừa mới tấn cấp.

Ngay cả sáu ngọn sơn phong mà bọn họ đang ngồi cũng bị Thiên kiếp nổ tung một nửa.

Đám Đại Năng làm khách xem trợn mắt há mồm, ngay cả bọn họ cũng có thể cảm nhận được uy lực của Thiên kiếp đáng sợ kia, huống chi là đám Đạp Thiên đỉnh phong ra sức ngăn cản Thiên kiếp.

Trong sáu người còn lại, Ngọc Lục Hợp Hiên Viên Thế Hoành cùng Hỏa Ấn đạo nhân cũng còn sống, chỉ bất quá trừ Vũ La ra: Năm người còn lại vô cùng chật vật, y phục tan nát, những sợi vải lòng thòng khắp thân thể. Gương mặt núc ních của Hiên Viên Thế Hoành cũng trở nên đen sạm một mảng, giống như vừa mới quẹt qua đáy nồi.

Hỏa Ấn đạo nhân hơi khá hơn một chút, bất quá phất trần mà lão không có chuyện gì hay dùng đuổi ruồi, cầm trên tay giả vờ phong nhã chỉ còn trơ cán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook