Chương 507: Ước chiến Viễn Kiến Phong (Hạ)
Thạch Tam
13/04/2018
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn đến Viễn Kiến phong vào giữa trưa, khoanh
chân ngồi xuống nửa ngày, Vũ La vận chuyển một đại chu thiên Cửu Long
Thôn Nhật. Hành công xong, Vũ La mở bừng mắt, dưới bầu trời đêm, hai tu
sĩ tuyệt đỉnh ngồi trên cao liếc nhau một, cùng gật đầu:
- Tới rồi.
Kiêu Long Vệ hắc y hắc giáp giống như ác ma trong đêm. Tuy rằng màn đêm buông xuống, bọn chúng cũng không úy kỵ, ngược lại xông thẳng vào trong bóng tối.
Yên sơn ban đêm càng thêm nguy hiểm, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn mắt lóe linh quang, liếc qua một đã nhìn thấu hàng chục dặm.
Trong một sơn cốc phía sau Viễn Kiến phong bỗng nhiên vang lên ầm ầm một trận, cây cối gãy gặp, cự thạch văng tung tóe. Dưới trời đêm, một cự xà toàn thân lấp lóe huỳnh quang mờ mờ thình lình thò đầu chui ra ngoài.
Cự xà này to bằng gian phòng, đường kính đầu nó to hơn ba trượng, to tướng vô cùng, từ xa nhìn lại giống như một búa hết sức khổng lồ.
Trên đầu rắn có sáu cặp mắt, dưới bụng đã nổi lên bốn chiếc bướu thịt, trong đó đang thai nghén bốn chân, cự xà này đã sắp hóa thành Giao Long.
Cự xà vừa ra, ngẩng cao đầu gầm lên giận dữ, nhìn lên trời đêm. Trăng sáng mới vừa dâng lên, nhưng tới nay ánh trăng có vẻ kỳ quái, trong ánh sáng màu nguyệt bạch của nó pha lẫn lực lượng khiến cho người ta kích động.
Ba trăm Kiêu Long Vệ vừa khéo xuất hiện trước mặt cự xà đúng vào lúc nó đang hấp thu ánh trăng. Cự xà bị quấy rầy vô cùng giận dữ, gầm lên chấn động cả dãy núi, đuôi nó quét qua, mặt đất lập tức bị san bằng một khoảng.
Kiêu Long Vệ cũng không tỏ ra hốt hoảng chút nào, ở Băng Hà khẩu, hàng năm bọn chúng cũng phải đối mặt với vô số hung thú như vậy.
Ba trăm Kiêu Long Vệ hắc y hắc giáp lập tức bố trí thành một trận pháp nghiêm cẩn, khẽ quát một tiếng cùng nhau phát lực. Một con Kiêu Long đầu rồng thân ưng đuôi tăn bay lên không toát ra khí thế mênh mông bàng bạc, song trảo chộp ra một đã chộp trúng cự xà, sau đó xé mạnh. Cự xà khổng lồ chỉ kịp kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, nhất thời bị xé xác tuôn ruột gan ra.
Đuôi trăn của Kiêu Long quật mạnh, bốp một tiếng đập cho đầu cự xà vỡ nát, sáu con mắt nổ tung.
Đám người Cửu Đại Thiên Môn âm thầm theo dõi thấy vậy kinh hãi. Cự xà này đã sắp hóa thành Giao Long, ít nhất cũng là hung thú nhất phẩm, nhưng dưới tay Kiêu Long Vệ lại không chịu nổi một đòn. Khó trách ngay cả ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa binh của Chu gia cũng không phải là đối thủ.
Hướng Cuồng Ngôn lại không thèm nhìn lấy một lần:
- Đây là chúng muốn ra oai phủ đầu...
Vũ La cũng chỉ cười một tiếng, hai người ngồi yên bất động. Vũ La bỗng nhiên bày ra một bộ trà cụ. Hắn nhìn quanh một lượt, bỗng nhiên gật đầu, chỉ tay về phía Đông Bắc:
- Chúng ta vô cùng may mắn, ở đó có một con suối, nước suối rất tốt.
Trong lúc hắn còn đang nói, từ phía Đông Bắc bay tới một dòng nước to bằng ngón tay cái, Vũ La dùng bình hứng lấy. Sau đó tay trái búng ra một, một ngọn lửa bùng cháy dưới đáy bình. Chợt nghe Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bất mãn nói trong đầu hắn:
- Cũng chỉ có ngươi, dám lấy Kỳ Lân Thần Hỏa của lão nhân gia ta nấu nước pha trà...
Vũ La không thèm để ý tới nó:
- Lần sau ta sẽ dùng Phượng Hoàng Thần Hỏa.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân mừng rỡ:
- Như vậy mới đúng, há có thể nặng bên này nhẹ bên kia!
Vũ La âm thầm gật đầu, khen ngợi nó một câu:
- Quả nhiên là Kỳ Lân Thần Hỏa, nấu một bình nước sôi nhanh như vậy...
Sắc mặt Địa Hỏa Kim Kỳ Lân trở nên hết sức khó coi, cũng không biết nên nói thế nào, ngươi muốn khen ta hay là chọc tức ta đây...
Vũ La hết sức cẩn thận lấy ra một hộp trà nho nhỏ, nói với Hướng Cuồng Ngôn:
- Đây là trà ta mang từ Đông Thổ về, số lượng rất ít, ngay cả nhạc phụ ta cũng không được biếu...
Hướng Cuồng Ngôn giận dữ quát:
- Có thứ tốt như vậy còn giấu diếm...
Vũ La cười hì hì, giơ chỉ điểm ra, từng chiếc lá trà nhỏ như ngân châm linh động bay ra khỏi hộp, rơi vào bình trà. Nước suối vừa được Kỳ Lân Thần Hỏa nấu sôi tự động trào ra rót vào trong ấm trà, nhất thời một cỗ hương trà thơm ngát lan tràn khắp trên đỉnh Viễn Kiến phong.
Trong lúc Vũ La giơ tay nhấc chân, tựa như ngầm hợp với một nhịp điệu kỳ dị nào đó, ung dung nhàn nhã vô cùng. Hướng Cuồng Ngôn vốn là người hay khiêu khích, nhưng lần này cũng không nhịn được gật đầu hài lòng:
- Ngươi cũng không tệ, mặc dù hai đệ tử ta xinh đẹp thật, nhưng động tác pha trà cũng không tự nhiên như ngươi.
Vũ La lại giơ tay rót đầy một chén trà bạch ngọc, đưa cho Hướng Cuồng Ngôn:
- Thử xem sao.
Mùi trà thơm ngát bốc lên, Hướng Cuồng Ngôn gật đầu, nhận lấy uống thử một ngụm, nước trà trôi qua đầu lưỡi của lão, lão lại đưa mắt liếc nhìn qua Kiêu Long Vệ đã tới dưới chân núi, nuốt nước trà cười nói:
- Tính tình ta với ngươi khác nhau xa, nếu ta giết người, quyết không thể sát ý lạnh nhạt, bình thản ngồi uống trà như ngươi được.
Lão vung tay lên, chén trà trở lại trước mặt Vũ La:
- Có rượu hay không?
Vũ La uống trà, chợt cười, nghiêng đầu ra vẻ đang suy tư:
- Nói cũng phải, sát ý quá ít. Tâm ý tới đâu, sát cơ tới đó, dù rằng cảnh giới đã đạt, nhưng vẫn hiềm chưa đủ thống khoái.
Hắn tiện tay thu trà cụ lại, ranh mãnh nói thêm một câu:
- Lão nói thật dễ nghe, nhưng ta thừa biết, dù ta pha trà ngon thật nhưng cũng chỉ là nam nhân. Không bằng hai nữ đồ đệ xinh đẹp như hoa của lão pha trà, vừa uống trà vừa ngắm mỹ nhân mới là thống khoái, phải chăng đây là suy nghĩ của lão?
Hướng Cuồng Ngôn thóa mạ:
- Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, lúc này trăng sáng treo cao, hai người liên thủ đối địch, chính là thời điểm khắc sâu tình bằng hữu trong sáng đẹp đẽ giữa hai ta. Ngươi có cần làm mất hứng vậy không?
Vũ La giơ tay lên điểm mặt lão:
- Đối với loại người như lão, ta chỉ có một chữ: Thối!
Hướng Cuồng Ngôn hung hăng trừng mắt liếc hắn một:
- Bớt nói nhảm đi, mau mang rượu ra đây.
Vũ La lục lọi trong Thiên Phủ Chi Quốc một hồi. Hắn đã mang hết rượu ngon từ Đông Thổ cho hai pho tượng Bệ Ngạn, tìm trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười. Hắn xòe tay ra, một hang đá to như cối xay xuất hiện trên tay.
Đây là nơi mà bọn Giản Kiệt ủ rượu trong Thiên Phủ Chi Quốc, tự nhiên không phải là rượu ngon, nhưng được cái là tự nhiên.
- Nếm thử rượu này xem sao.
Kỹ thuật ủ rượu của bọn Giản Kiệt cũng là do Vũ La dạy.
Mũi Hướng Cuồng Ngôn khẽ động, gật đầu nói:
- Cũng coi như không tệ, có thể ngửi được mùi thơm ngũ cốc trong rượu.
Lão lấy trong lồng ngực ra một chiếc chén ngọc, múc một chén rượu nốc ừng ực.
Giản Kiệt, Giản Địch cũng là người ở thế giới dưới lòng đất, cả bộ lạc có tính tình hào sảng. Rượu này ủ ra không có gì đặc biệt, chỉ có một chữ: Liệt (mạnh).
Rượu này giống như một luồng lửa nóng đốt cháy từ đầu lưỡi vào tới cổ họng Hướng Cuồng Ngôn, sau đó đốt thẳng đến bụng.
Lão nghiến răng một, thình lình cười ha hả, ngửa mặt lên trời quát to một tiếng:
- Như vậy mới là thống khoái! Rượu ngon, rượu nguyên chất tinh thuần gì đó, hết thảy không bằng rượu mạnh! Ha ha ha...
Ba trăm Kiêu Long Vệ đã lên tới sườn núi, tiếng quát của Hướng Cuồng Ngôn trên đỉnh núi truyền đến, Tiêu Tiến Tam không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, phó tướng bên cạnh y hừ lạnh một tiếng:
- Quả là một tên thô bỉ.
Tiêu Tiến Tam cũng hừ lạnh một tiếng, dặn dò:
- Đây là lần đầu tiên Kiêu Long Vệ chúng ta rời khỏi Băng Hà khẩu làm việc, lần trước đã làm rất tốt. Lần này phải bắt tiểu tử kia một cách gọn gàng mang về, để cho cả Trung Châu thấy được một chút thực lực của Bắc Thú quân chúng ta.
Mấy viên tướng tâm phúc bên cạnh đồng thanh kêu to:
- Mạt tướng tuân lệnh!
- Đại nhân, thật ra thì cần gì cẩn thận như vậy, tiểu tử kia đối với chúng ta, bất quá chỉ là vật trong túi mà thôi. Theo ta thấy, căn bản không cần vận dụng Kiêu Long Vệ, chỉ cần cho ta ba mươi huynh đệ là có thể bắt hắn lại, áp giải trở về Băng Hà khẩu.
- Nói rất đúng, ta thấy lần này tướng quân phái chúng ta hưng sư động chúng như vậy, quá nửa có lẽ là vì muốn biểu hiện lực lượng của chúng ta cho Cửu Đại Thiên Môn thấy...
- Tới rồi.
Kiêu Long Vệ hắc y hắc giáp giống như ác ma trong đêm. Tuy rằng màn đêm buông xuống, bọn chúng cũng không úy kỵ, ngược lại xông thẳng vào trong bóng tối.
Yên sơn ban đêm càng thêm nguy hiểm, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn mắt lóe linh quang, liếc qua một đã nhìn thấu hàng chục dặm.
Trong một sơn cốc phía sau Viễn Kiến phong bỗng nhiên vang lên ầm ầm một trận, cây cối gãy gặp, cự thạch văng tung tóe. Dưới trời đêm, một cự xà toàn thân lấp lóe huỳnh quang mờ mờ thình lình thò đầu chui ra ngoài.
Cự xà này to bằng gian phòng, đường kính đầu nó to hơn ba trượng, to tướng vô cùng, từ xa nhìn lại giống như một búa hết sức khổng lồ.
Trên đầu rắn có sáu cặp mắt, dưới bụng đã nổi lên bốn chiếc bướu thịt, trong đó đang thai nghén bốn chân, cự xà này đã sắp hóa thành Giao Long.
Cự xà vừa ra, ngẩng cao đầu gầm lên giận dữ, nhìn lên trời đêm. Trăng sáng mới vừa dâng lên, nhưng tới nay ánh trăng có vẻ kỳ quái, trong ánh sáng màu nguyệt bạch của nó pha lẫn lực lượng khiến cho người ta kích động.
Ba trăm Kiêu Long Vệ vừa khéo xuất hiện trước mặt cự xà đúng vào lúc nó đang hấp thu ánh trăng. Cự xà bị quấy rầy vô cùng giận dữ, gầm lên chấn động cả dãy núi, đuôi nó quét qua, mặt đất lập tức bị san bằng một khoảng.
Kiêu Long Vệ cũng không tỏ ra hốt hoảng chút nào, ở Băng Hà khẩu, hàng năm bọn chúng cũng phải đối mặt với vô số hung thú như vậy.
Ba trăm Kiêu Long Vệ hắc y hắc giáp lập tức bố trí thành một trận pháp nghiêm cẩn, khẽ quát một tiếng cùng nhau phát lực. Một con Kiêu Long đầu rồng thân ưng đuôi tăn bay lên không toát ra khí thế mênh mông bàng bạc, song trảo chộp ra một đã chộp trúng cự xà, sau đó xé mạnh. Cự xà khổng lồ chỉ kịp kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, nhất thời bị xé xác tuôn ruột gan ra.
Đuôi trăn của Kiêu Long quật mạnh, bốp một tiếng đập cho đầu cự xà vỡ nát, sáu con mắt nổ tung.
Đám người Cửu Đại Thiên Môn âm thầm theo dõi thấy vậy kinh hãi. Cự xà này đã sắp hóa thành Giao Long, ít nhất cũng là hung thú nhất phẩm, nhưng dưới tay Kiêu Long Vệ lại không chịu nổi một đòn. Khó trách ngay cả ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa binh của Chu gia cũng không phải là đối thủ.
Hướng Cuồng Ngôn lại không thèm nhìn lấy một lần:
- Đây là chúng muốn ra oai phủ đầu...
Vũ La cũng chỉ cười một tiếng, hai người ngồi yên bất động. Vũ La bỗng nhiên bày ra một bộ trà cụ. Hắn nhìn quanh một lượt, bỗng nhiên gật đầu, chỉ tay về phía Đông Bắc:
- Chúng ta vô cùng may mắn, ở đó có một con suối, nước suối rất tốt.
Trong lúc hắn còn đang nói, từ phía Đông Bắc bay tới một dòng nước to bằng ngón tay cái, Vũ La dùng bình hứng lấy. Sau đó tay trái búng ra một, một ngọn lửa bùng cháy dưới đáy bình. Chợt nghe Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bất mãn nói trong đầu hắn:
- Cũng chỉ có ngươi, dám lấy Kỳ Lân Thần Hỏa của lão nhân gia ta nấu nước pha trà...
Vũ La không thèm để ý tới nó:
- Lần sau ta sẽ dùng Phượng Hoàng Thần Hỏa.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân mừng rỡ:
- Như vậy mới đúng, há có thể nặng bên này nhẹ bên kia!
Vũ La âm thầm gật đầu, khen ngợi nó một câu:
- Quả nhiên là Kỳ Lân Thần Hỏa, nấu một bình nước sôi nhanh như vậy...
Sắc mặt Địa Hỏa Kim Kỳ Lân trở nên hết sức khó coi, cũng không biết nên nói thế nào, ngươi muốn khen ta hay là chọc tức ta đây...
Vũ La hết sức cẩn thận lấy ra một hộp trà nho nhỏ, nói với Hướng Cuồng Ngôn:
- Đây là trà ta mang từ Đông Thổ về, số lượng rất ít, ngay cả nhạc phụ ta cũng không được biếu...
Hướng Cuồng Ngôn giận dữ quát:
- Có thứ tốt như vậy còn giấu diếm...
Vũ La cười hì hì, giơ chỉ điểm ra, từng chiếc lá trà nhỏ như ngân châm linh động bay ra khỏi hộp, rơi vào bình trà. Nước suối vừa được Kỳ Lân Thần Hỏa nấu sôi tự động trào ra rót vào trong ấm trà, nhất thời một cỗ hương trà thơm ngát lan tràn khắp trên đỉnh Viễn Kiến phong.
Trong lúc Vũ La giơ tay nhấc chân, tựa như ngầm hợp với một nhịp điệu kỳ dị nào đó, ung dung nhàn nhã vô cùng. Hướng Cuồng Ngôn vốn là người hay khiêu khích, nhưng lần này cũng không nhịn được gật đầu hài lòng:
- Ngươi cũng không tệ, mặc dù hai đệ tử ta xinh đẹp thật, nhưng động tác pha trà cũng không tự nhiên như ngươi.
Vũ La lại giơ tay rót đầy một chén trà bạch ngọc, đưa cho Hướng Cuồng Ngôn:
- Thử xem sao.
Mùi trà thơm ngát bốc lên, Hướng Cuồng Ngôn gật đầu, nhận lấy uống thử một ngụm, nước trà trôi qua đầu lưỡi của lão, lão lại đưa mắt liếc nhìn qua Kiêu Long Vệ đã tới dưới chân núi, nuốt nước trà cười nói:
- Tính tình ta với ngươi khác nhau xa, nếu ta giết người, quyết không thể sát ý lạnh nhạt, bình thản ngồi uống trà như ngươi được.
Lão vung tay lên, chén trà trở lại trước mặt Vũ La:
- Có rượu hay không?
Vũ La uống trà, chợt cười, nghiêng đầu ra vẻ đang suy tư:
- Nói cũng phải, sát ý quá ít. Tâm ý tới đâu, sát cơ tới đó, dù rằng cảnh giới đã đạt, nhưng vẫn hiềm chưa đủ thống khoái.
Hắn tiện tay thu trà cụ lại, ranh mãnh nói thêm một câu:
- Lão nói thật dễ nghe, nhưng ta thừa biết, dù ta pha trà ngon thật nhưng cũng chỉ là nam nhân. Không bằng hai nữ đồ đệ xinh đẹp như hoa của lão pha trà, vừa uống trà vừa ngắm mỹ nhân mới là thống khoái, phải chăng đây là suy nghĩ của lão?
Hướng Cuồng Ngôn thóa mạ:
- Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, lúc này trăng sáng treo cao, hai người liên thủ đối địch, chính là thời điểm khắc sâu tình bằng hữu trong sáng đẹp đẽ giữa hai ta. Ngươi có cần làm mất hứng vậy không?
Vũ La giơ tay lên điểm mặt lão:
- Đối với loại người như lão, ta chỉ có một chữ: Thối!
Hướng Cuồng Ngôn hung hăng trừng mắt liếc hắn một:
- Bớt nói nhảm đi, mau mang rượu ra đây.
Vũ La lục lọi trong Thiên Phủ Chi Quốc một hồi. Hắn đã mang hết rượu ngon từ Đông Thổ cho hai pho tượng Bệ Ngạn, tìm trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười. Hắn xòe tay ra, một hang đá to như cối xay xuất hiện trên tay.
Đây là nơi mà bọn Giản Kiệt ủ rượu trong Thiên Phủ Chi Quốc, tự nhiên không phải là rượu ngon, nhưng được cái là tự nhiên.
- Nếm thử rượu này xem sao.
Kỹ thuật ủ rượu của bọn Giản Kiệt cũng là do Vũ La dạy.
Mũi Hướng Cuồng Ngôn khẽ động, gật đầu nói:
- Cũng coi như không tệ, có thể ngửi được mùi thơm ngũ cốc trong rượu.
Lão lấy trong lồng ngực ra một chiếc chén ngọc, múc một chén rượu nốc ừng ực.
Giản Kiệt, Giản Địch cũng là người ở thế giới dưới lòng đất, cả bộ lạc có tính tình hào sảng. Rượu này ủ ra không có gì đặc biệt, chỉ có một chữ: Liệt (mạnh).
Rượu này giống như một luồng lửa nóng đốt cháy từ đầu lưỡi vào tới cổ họng Hướng Cuồng Ngôn, sau đó đốt thẳng đến bụng.
Lão nghiến răng một, thình lình cười ha hả, ngửa mặt lên trời quát to một tiếng:
- Như vậy mới là thống khoái! Rượu ngon, rượu nguyên chất tinh thuần gì đó, hết thảy không bằng rượu mạnh! Ha ha ha...
Ba trăm Kiêu Long Vệ đã lên tới sườn núi, tiếng quát của Hướng Cuồng Ngôn trên đỉnh núi truyền đến, Tiêu Tiến Tam không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, phó tướng bên cạnh y hừ lạnh một tiếng:
- Quả là một tên thô bỉ.
Tiêu Tiến Tam cũng hừ lạnh một tiếng, dặn dò:
- Đây là lần đầu tiên Kiêu Long Vệ chúng ta rời khỏi Băng Hà khẩu làm việc, lần trước đã làm rất tốt. Lần này phải bắt tiểu tử kia một cách gọn gàng mang về, để cho cả Trung Châu thấy được một chút thực lực của Bắc Thú quân chúng ta.
Mấy viên tướng tâm phúc bên cạnh đồng thanh kêu to:
- Mạt tướng tuân lệnh!
- Đại nhân, thật ra thì cần gì cẩn thận như vậy, tiểu tử kia đối với chúng ta, bất quá chỉ là vật trong túi mà thôi. Theo ta thấy, căn bản không cần vận dụng Kiêu Long Vệ, chỉ cần cho ta ba mươi huynh đệ là có thể bắt hắn lại, áp giải trở về Băng Hà khẩu.
- Nói rất đúng, ta thấy lần này tướng quân phái chúng ta hưng sư động chúng như vậy, quá nửa có lẽ là vì muốn biểu hiện lực lượng của chúng ta cho Cửu Đại Thiên Môn thấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.