Chương 403: Uông Dương Cự Yêu (Thượng)
Thạch Tam
11/04/2018
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Trẫm cũng là bất đắc dĩ, đến chậm một bước nữ nhi đã rơi vào tay ngươi, bị bức bất đắc dĩ chỉ có thể làm ra hạ sách này.
Nàng giơ Vũ La trong tay lên:
- Nếu như Đại Thánh muốn đổi người, hãy tới Tịch Diệt đảo ở Thần Hoang Hải.
Nàng nói xong tay chỉ lên trời, một đạo ngân hà từ trên trời rơi xuống, vô số phi kiếm hợp lại, Nam Vinh Ngọc Mị bước lên, không đợi Địch Thiên Vũ mở miệng ngăn cản, cả người và kiếm đã hóa thành một đạo ngân quang biến mất không thấy.
Sắc mặt của Địch Thiên Vũ càng trở nên khó coi, thế nhưng một chiêu kiếm độn này nếu như không có dị bảo tương đương với thiên hạ đệ nhất kiếm phù, căn bản đừng nghĩ đến chuyện đuổi theo.
Dị bảo gì có thể tương đương với thiên hạ đệ nhất kiếm phù? Chỉ có Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, ngoài ra không có biện pháp khác. Địch Thiên Vũ âm thầm căm tức, Vũ La bị Bán Yêu Nữ Hoàng bắt đi rồi, tiện nhân kia trong tay có thiên hạ đệ nhất kiếm phù, vậy phải làm gì đây?
Hắn chính là Kim Mục Vân Bằng, thiên tính kiệt ngạo. Ba người Nhan Chi Tây liên thủ, mặc kệ làm cái gì đều khiến cho Địch Thiên Vũ rất khó chịu. Có ý gì? Ba người liên thủ tạo áp lực với những Đại thánh Yêu tộc khác ư? Bản tọa không khuất phục!
Những Đại thánh Yêu tộc khác đều không quản chuyện không liên quan đến mình, chỉ có Địch Thiên Vũ lại không nghĩ như vậy.
Hắn âm thầm làm khó dễ, đã tìm được Khoái Tông và cổ Trùng Sơn Lôi thị, quả nhiên hai đại thế lực này rất vui lòng để hắn sai khiến, dễ dàng diệt Mộc Thần Trủng, hơn nữa ở nơi này mai phục Vũ La.
Thế nhưng Địch Thiên Vũ cũng hiểu được, ba ngươi kia liên thủ với nhau, dù mình quấy rối nhưng không thể bại lộ. Nếu Vũ La còn sống, sự tình sớm muộn gì cũng sẽ bị Nhan Chi Tây biết.
Cho nên Vũ La nhất định phải chết.
Thần Hoang Hải là địa bàn của Bán Yêu tộc, Địch Thiên Vũ không muốn tới, hơn nữa Bán Yêu Nữ Hoàng còn có Thiên Nhân Nhất Kiếm, chuyến đi này dữ nhiều lành ít.
Hắn lại cảm thấy kỳ quái: Bán Yêu Nữ Hoàng xâm nhập Đông Thổ chính là vì thiếu nữ mình bắt được kia? Thế nhưng vì sao lại muốn mình đi Thần Hoang Hải trao đổi? Vừa rồi vì sao không trực tiếp trao đổi? Chẳng lẽ nói mục tiêu của Bán Yêu Nữ Hoàng cũng không phải thiếu nữ kia mà là mình?
Địch Thiên Vũ lại càng hoảng sợ, Bán Yêu tộc và Yêu tộc mấy đời là cừu, có thể chém giết một vị Đại thánh Yêu tộc, đối với Bán Yêu tộc mà nói tuyệt đối là công lao bằng trời.
Địch Thiên Vũ không biết thân phận của Nam Vinh Ẩm, tự nhiên cũng nghĩ sang hướng khác.
Vũ La cũng có nghi ngờ như Địch Thiên Vũ, chẳng qua rất nhanh hắn đã hiểu được.
Nam Vinh Ngọc Mị xâm nhập Đông Thổ ngoại trừ vì Nam Vinh Ẩm, khẳng định còn muốn tới bắt mình, ai bảo mình hoạn con của người ta?
Về phần Nam Vinh Ẩm, Bán Yêu Nữ Hoàng khẳng định cũng sẽ không từ bỏ, dù sao trên người Nam Vinh Ẩm cũng mang Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm Huyết Hải Kinh Quán.
Vũ La hiểu được, mình rơi vào tay Nam Vinh Ngọc Mị chỉ sợ sẽ không dễ chịu gì.
Nam Vinh Ngọc Mị hiển nhiên là vì không dám ở Đông Thổ lâu mới lập tức rút đi. Ước định trao đổi con tin với Địch Thiên Vũ ở Tịch Diệt đảo, ngoại trừ điều đó ra, trên Tịch Diệt đảo còn có bố trí gì Vũ La cũng không biết.
Lực lượng toàn thân của hắn đã bị phong ấn, Nam Vinh Ngọc Mị mang theo hắn phát động kiếm độn. Vũ La chỉ cảm thấy ngân quang kéo thành đường dài ở bên người, trước mắt không nhìn thấy gì.
Thời gian cũng không biết qua bao lâu, trong ngân quang nhu hòa chậm rãi hiện ra một thân ảnh màu đỏ. Nam Vinh Ngọc Mị mang theo hắn dừng lại.
Bán Yêu Nữ Hoàng vẫn cao ngạo tuyệt luân như trước, váy dài màu đỏ thẫm phủ kín mặt đất.
Vũ La cảm thấy trên lưng vừa thả ra, liền ngã thật mạnh trên mặt đất, lực lượng của hắn đã bị phong ấn hoàn toàn, lần này quả nhiên là ngã thất điên bát đảo, nhe răng trợn mắt.
Mắt Bán Yêu Nữ Hoàng nhìn về phương xa, thật giống như Vũ La căn bản không tồn tại. Một hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên vung tay áo, Vũ La cảm giác mình đã có thể nói được. Bán Yêu Nữ Hoàng quay mặt lại, thản nhiên nói:
- Ngươi hẳn là hiểu được vì sao trẫm lại bắt ngươi đến đây?
Vũ La ngược lại đã buông tha:
- Tự nhiên hiểu được, ta có thể hỏi một chút, ngươi rốt cuộc muốn xử trí ta thế nào?
Giọng điệu của Bán Yêu Nữ Hoàng thật nhẹ nhàng:
- Tộc của ta có một pháp môn, gọi là Khôi Lỗi Thi Nhân, không kém hơn chút nào so với thủ đoạn của Hồng Phá Hải. Càng là người thực lực cao tuyệt, luyện chế thành Khôi Lỗi Thi Nhân càng hùng mạnh. Trẫm cũng không nhất định phải đoạt bảo vật, linh phù của ngươi, chỉ cần luyện chế ngươi thành Khôi Lỗi Thi Nhân, ban cho hoàng tử của trẫm, là có thể tự nhiên cho nó một vị hộ vệ hùng mạnh.
Vũ La âm thầm điều động lực lượng xung phá cấm chế trên người, hắn cố ý trì hoãn:
- Giết ta rồi ngươi lấy gì trao đổi Nam Vinh Âm với Địch Thiên Vũ?
Bán Yêu Nữ Hoàng đối với động tác nhỏ của hắn dường như không hề phát hiện, thờ ơ nói:
- Bề ngoài của Khôi Lỗi Thi Nhân thoạt nhìn gần như không khác gì so với người sống, Địch Thiên Vũ có điều kiêng kỵ, ắt sẽ ngoan ngoãn đưa hoàng nữ của trẫm tới đây.
Vũ La hừ một tiếng:
- Nếu như hắn thực sự đến Thần Hoang Hải vậy chính là thằng ngốc! Nơi này là địa bàn của Bán Yêu tộc các ngươi, hắn đến nơi này còn không phải tùy các ngươi an bài...
- Ngươi không cần kéo dài thời gian.
Bán Yêu Nữ Hoàng bỗng nhiên xoay người nhìn Vũ La:
- Cấm chế của trẫm hạ trên người ngươi chính là mượn lực lượng của thiên hạ đệ nhất kiếm phù, cho dù là Đại thánh Yêu tộc căn bản cũng không giải được.
Vũ La sắc mặt khó coi, không cần Nam Vinh Ngọc Mị nhắc nhở, tự hắn đã cảm giác được.
Bán Yêu Nữ Hoàng chậm rãi đi tới, kéo theo vạt váy thật dài giống như một vết máu lớn, nàng ngồi xuống một tảng đá bên cạnh hắn:
- Ngươi không muốn chết chứ? Câu hỏi này của trẫm thật là thừa, không ai lại muốn chết. Trẫm cho ngươi một cơ hội, chúng ta làm một giao dịch.
Vũ La nhíu mày:
- Trước tiên nói xem, giao dịch gì?
- Trẫm muốn một thân huyết nhục của ngươi, nhưng không lấy tính mạng của ngươi!
- Cung nghênh bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Như núi lở sóng gầm, mười Vạn Nhân trận chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống ở trên mặt biển, trước mặt mỗi một Vạn Nhân trận đều có một đại tướng lĩnh binh, thân cao trượng hai, một thân áo giáp hoàn mỹ, lưng đeo các loại binh khí to lớn, Bán Yêu tộc vũ lực trác tuyệt!
Vũ La vẫn bị Bán Yêu Nữ Hoàng nắm ở trong tay. Bán Yêu tộc dáng người đều rất cao lớn, Nam Vinh Âm ở trong Bán Yêu tộc xem như là thấp bé, nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Vũ La. Nam Vinh Ngọc Mị thân cao gần một trượng, mang theo Vũ La vô cùng thoải mái.
Nam Vinh Ngọc Mị khẽ hất hàm, những tướng lĩnh này lập tức hiểu ý, rút binh khí ra chém vào hư không cao giọngquát:
- Nghênh tiếp ngô hoàng hồi triều!
- Nghênh tiếp ngô hoàng hồi triều!
Thanh âm hùng hậu hết đợt này tới đợt khác truyền ra xa trong biển cả, trong làn sóng xanh mười Vạn Nhân đội lập tức hành động, nối thành một đường.
Mười vạn Bán Yêu tộc cùng hét lên:
- Cung nghênh ngô hoàng!
Biển lớn run rẩy, trên mặt nước dập dờn sóng xanh dâng lên mấy chục con sóng lớn cao ba trượng.
Tất cả chiến sĩ Bán Yêu tộc ngẩng đầu, Nam Vinh Ngọc Mị ung dung bước lên, đạp trên đầu những chiến sĩ Bán Yêu tộc này, tiến vào trong Thần Hoang hải.
Váy dài đỏ thẫm kéo theo lại rất quỷ dị không rơi vào trong nước, chút màu đỏ diễm lệ này hình thành đối lập mãnh liệt với mười vạn chiến sĩ Bán Yêu tộc da thịt xám đen, nếu như có người ở ngoài quan sát chắc chắn cảm thấy chiếc váy đỏ đó giống như một thanh lợi đao đâm vào mắt mình.
Phía sau mười vạn chiến sĩ Bán Yêu tộc có một chiếc lâu thuyền thủy tinh vô cùng lớn bán trong suốt.
Lâu thuyền dài một trăm trượng, tổng cộng ba tầng. Nếu như theo độ cao thực tế, ít nhất cũng tương đương với độ cao của lâu thuyền sáu tầng của Nhân tộc, thế nhưng chỗ ở của Nam Vinh Ngọc Mị lại chỉ làm được ba tầng.Nam Vinh Ngọc Mị đứng trên boong thuyền, khí chất ung dung cao quý, xoay người nói:
- Ban sư hồi triều!
- Tuân lệnh!
Mười chiến tướng Bán Yêu tộc cùng hét lớn, xoay người vung binh khí trong tay lên, mười Vạn Nhân trận chuyển động ở trong nước biển, từ các phương hướng vây quanh lâu thuyền thủy tinh lộng lẫy này, đại quân xuất phát, cùng bảo vệ lâu thuyền thủy tinh chậm rãi đi về phía trước.
Mười vạn chiến sĩ này đều là bộ đội tinh nhuệ nhất của Bán Yêu tộc, thập đại chiến tướng cũng không kém hơn chút nào so với Binh Vương, Thuật Vương vây công Nộ Long đảo lúc trước. Đây mới là thực lực chân chính của Bán Yêu tộc!
Nam Vinh Ngọc Mị mang Vũ La vào trong lâu thuyền, lâu thuyền thủy tinh này vô cùng kỳ lạ, ở bên ngoài nhìn qua là bán trong suốt, thế nhưng căn bản không nhìn thấy gì ở bên trong.
Nhưng từ bên trong lại có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả bên ngoài.
Nam Vinh Ngọc Mị tiến vào bên trong lâu thuyền, ngọc thủ vừa nhấc, một đạo phù văn ám kim sắc bay ra rơi ở trong lâu thuyền.
Chiếc thuyền lớn trăm trượng này đột nhiên chấn động, bộ phận trên boong thuyền hạ xuống thu vào bên trong bụng thuyền, toàn bộ chiếc thuyền lớn chậm rãi tiến vào trong biển.
Theo lâu thuyền thủy tinh chìm xuống, mười vạn Bán Yêu tộc cũng chìm vào trong biển.
Ánh nắng chiếu rọi, trên mặt biển kim quang lấp lánh giống như long lân, không ai biết ở dưới mặt biển yên bình này, không ngờ ẩn giấu một chi lực lượng đáng sợ như vậy.
Bên trong bụng thuyền, toàn bộ một tầng này đều bị đả thông, không có ngăn cách, có vẻ vô cùng rộng rãi.
Mười mấy thiếu nữ Bán Yêu tộc yểu điệu nhu thuận chỉnh tề quỳ ở một bên, dập đầu sát đất:
- Bệ hạ.
Nam Vinh Ngọc Mị vung tay lên:
- Tất cả lui ra đi, trẫm có chút mệt mỏi.
- Tuân mệnh.
Các thiếu nữ Bán Yêu tộc hai tay nhẹ nhàng ấn sàn thuyền một cái, mặt thủy tinh nổi lên một vòng sóng gợn, tất cả các nàng đều trầm xuống.
Vũ La nhìn thấy rất thú vị, hai mắt đảo liên hồi.
Nam Vinh Ngọc Mị tiện tay thả Vũ La xuống, sau đó ngồi ở trên một chiếc vương tọa thủy tinh cực lớn, váy dài màu đỏ rộng thùng thình bao trùm toàn bộ vương tọa.
Vũ La phát hiện mình vừa rơi xuống đất liền có thể tự do hoạt động, chỉ là lực lượng trên người vẫn không thi triển được.
Nam Vinh Ngọc Mị nâng một bàn tay trắng nõn chống trán, trong ống tay rộng thùng thình lộ ra một cánh tay trắng như ngọc.
- Không cần hao tâm tốn sức.
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Cho dù ngươi có Bách Vạn Nhân Đồ, thế nhưng ngươi cũng không phát huy được tới ba thành lực lượng của nó. Tối thiểu ta có thể phát huy chín thành lực lượng của Thiên Nhân Nhất Kiếm, ngươi căn bản không phá giải được cấm chế của ta.
Vũ La chưa từ bỏ ý định thử một phen, cuối cùng đành phải từ bỏ. Hắn nhìn xung quanh thấy phía sau một tấm màn cho cách đó không xa có một hàng ghế tròn bằng thủy tinh, hắn không chút khách khí đi tới ngồi xuống.
- Bệ hạ muốn một thân huyết nhục của ta, rốt cuộc là muốn làm gì?
Vũ La hỏi.
Ánh mắt của Nam Vinh Ngọc Mị giống như nước giếng, thâm thúy mà bình tĩnh:
- Ngươi là người có huyết mạch Viêm Hoàng đầu tiên trong mấy vạn năm qua ở Đông Thổ.
Vũ La nhíu mày:
- Huyết mạch Viêm Hoàng?
- Nói trắng ra, ngươi là Nhân tộc.
Vũ La sửng sốt, nhìn về phía Nam Vinh Ngọc Mị. Nam Vinh Ngọc Mị vẫn bộ dáng không bận tâm như trước, hắn không khỏi cười khổ: Quả nhiên mặt nạ Hồ Đồ cũng chỉ che mắt được Yêu tộc bình thường, đối mặt với cường giả cấp bậc như Đại Thánh Yêu tộc, hoặc là Nam Vinh Ngọc Mị, chỉ như một lớp giấy mỏng chỉ cần chọc tay vào là đâm thủng.
- Ở Trung Châu muốn tìm một người có huyết mạch Viêm Hoàng thật dễ dàng, nhưng ở Đông Thổ lại là nan đề làm khó tộc ta mấy vạn năm.
Vũ La hỏi:
- Bệ hạ cần chính là một thân huyết nhục của người có huyết mạch Viêm Hoàng?Nam Vinh Ngọc Mị gật đầu, thân hình mềm mại vặn vẹo một chút, váy dài đỏ thẫm phấp phới một phen, giống như nước ngầm bắt đầu khởi động, có chút phong vận khác thường. Nàng thay đổi tư thế, dựa lưng vào ghế, cả người mềm mại không xương, mặc dù lơ đãng lại có một vẻ mị hoặc khác thường.
Bán Yêu tộc trời sinh là như thế, cho dù Nam Vinh Ẩm tuổi còn nhỏ còn không có tâm tư gì, nhưng cũng đã là trời sinh mị cốt, cũng không kém hơn so với Nhan Chi Vi.
- Yêu tộc Đông Thổ khinh thường Bán Yêu tộc ta, Bán Yêu tộc ta cũng khinh thường Yêu tộc Đông Thổ.
Nam Vinh Ngọc Mị nâng bàn tay ngọc, ngón tay khẽ ấn trên ghế, cũng không biết đã khởi động trận pháp gì, trên mặt thủy tinh trước mặt nổi lên một trận sóng gợn, ở giữa dâng lên một bàn trà chiều cao thích hợp, trên mặt bày một bình thủy tinh, bên trong là rượu màu đỏ tươi. Hai ngón tay của Nam Vinh Ngọc Mị mở nắp bình, nhẹ nhàng nâng lên, dòng rượu giống như máu tươi chảy vào trong đôi môi đỏ thắm.
Trên bàn trà không bày chén rượu, hiển nhiên Nam Vinh Ngọc Mị bình thường hay uống rượu như vậy.
- Bán Yêu tộc ta chính là người thủ hộ Long Mộ, điểm này Yêu tộc Đông Thổ không có ai biết. Truyền thừa của Bán Yêu tộc, chính là huyết mạch của Thần Long nhất tộc thượng cổ, cũng không phải huyết mạch hung thú lộn xộn của Yêu tộc Đông Thổ có thể so sánh. Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng ta khinh thường bọn họ, buồn cười chính là Yêu tộc Đông Thổ lại một mực cho mình là chính thống, khinh thường chúng ta.
- Chẳng qua huyết mạch trong cơ thể tộc ta vẫn bị phong ấn, mà điều kiện mở phong ấn này vô cùng hà khắc, chẳng qua tộc ta trải qua mấy vạn năm, cuối cùng đã tập hợp đủ tất cả điều kiện, duy nhất chỉ thiếu...
Hai ngón tay của nàng nâng bình rượu, đôi mắt đẹp như trăng đảo qua trên người Vũ La. Vũ La đương nhiên hiểu được, tiếp lời nói:
- Chính là huyết mạch Viêm Hoàng như ta.
- Không sai.
Hai ngón tay của Nam Vinh Ngọc Mị vừa nhấc đưa bình rượu cho Vũ La:
- Ngươi cũng uống một ngụm đi.
Vũ La cách không xa, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương của Nam Vinh Ngọc Mị lưu lại trên miệng bình. Hắn kinh hãi trong lòng, xua tay nói:
- Không cần.
Nam Vinh Ngọc Mị cũng không cưỡng cầu, tự mình nhấp một ngụm:
- Cởi bỏ phong ấn toàn tộc Bán Yêu tộc không phải là chuyện nhỏ, tộc ta vì thế đã chuẩn bị mấy vạn năm, không thể để xảy ra chút sai sót. Một thân huyết nhục của ngươi rất quan trọng, cho nên trầm cần ngươi toàn lực phối hợp.
Vũ La cảm thấy có chút buồn cười, không chút khách khí lộ ra trên mặt.
Nam Vinh Ngọc Mị tự nhiên không thấy bất ngờ, tiện tay đặt bình rượu xuống nói:
- Chuyện này nói sao nhỉ, ừm, dùng cách nói của Nhân tộc các ngươi chính là bảo hổ lột da.
Vũ La dở khóc dở cười:
- Coi như là vậy đi.
Hắn không phê bình Nam Vinh Ngọc Mị dùng từ không đúng, nữ hoàng Bán Yêu tộc có thể nghĩ ra được thành ngữ này đã không dễ dàng rồi. Chẳng qua ít nhất thuyết minh nàng cũng hiểu được, thương lượng chuyện này với Vũ La thật sự là hoang đường.
- Nói thật, một thân huyết nhục của ngươi đối với ngươi mà nói mặc dù trân quý, nhưng cũng không nhất định phải có. Trẫm đã cầu ngươi hỗ trợ, tự nhiên sẽ an bài tốt đường lui cho ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý, Bán Yêu tộc ta sẽ xóa bỏ ân oán với ngươi, từ nay về sau ngươi chính là đại ân nhân của tộc ta. Trẫm có thể tặng ngươi ba tấm Bán Yêu Thiên Hoàng Lệnh, về sau nếu ngươi có điều gì cần, đưa ra một tấm lệnh bài, cho dù Bán Yêu tộc ta dốc hết toàn lực cũng không tiếc.
Vũ La nhíu mày, làm như đang suy nghĩ.
Nam Vinh Ngọc Mị lại nói:
- Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể đề xuất.
Nàng chậm rãi nói tiếp:
- Nếu như ngươi thích A Ẩm, trẫm có thể làm chủ gả nàng cho ngươi.
Vũ La xua tay:
- Nếu ta có ý với nàng, thời gian dài như vậy còn chưa xong sao?
Nam Vinh Ngọc Mị mỉm cười, nâng tay phất một cái, ống tay áo đỏ thẫm quét qua mặt bàn, trên bàn xuất hiện một vật.
Vũ La có chút bất ngờ:
- Tử Kim Ngọc Tinh?
- Không sai, Tử Kim Ngọc Tinh của Toái Kim Mê Cốc.
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Pháp môn luyện chế Hồn Khí mà người của Thiết gia đạt được từ Thần Hoang Hải ta, trên thực tế là không đầy đủ.
- Trẫm cũng là bất đắc dĩ, đến chậm một bước nữ nhi đã rơi vào tay ngươi, bị bức bất đắc dĩ chỉ có thể làm ra hạ sách này.
Nàng giơ Vũ La trong tay lên:
- Nếu như Đại Thánh muốn đổi người, hãy tới Tịch Diệt đảo ở Thần Hoang Hải.
Nàng nói xong tay chỉ lên trời, một đạo ngân hà từ trên trời rơi xuống, vô số phi kiếm hợp lại, Nam Vinh Ngọc Mị bước lên, không đợi Địch Thiên Vũ mở miệng ngăn cản, cả người và kiếm đã hóa thành một đạo ngân quang biến mất không thấy.
Sắc mặt của Địch Thiên Vũ càng trở nên khó coi, thế nhưng một chiêu kiếm độn này nếu như không có dị bảo tương đương với thiên hạ đệ nhất kiếm phù, căn bản đừng nghĩ đến chuyện đuổi theo.
Dị bảo gì có thể tương đương với thiên hạ đệ nhất kiếm phù? Chỉ có Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, ngoài ra không có biện pháp khác. Địch Thiên Vũ âm thầm căm tức, Vũ La bị Bán Yêu Nữ Hoàng bắt đi rồi, tiện nhân kia trong tay có thiên hạ đệ nhất kiếm phù, vậy phải làm gì đây?
Hắn chính là Kim Mục Vân Bằng, thiên tính kiệt ngạo. Ba người Nhan Chi Tây liên thủ, mặc kệ làm cái gì đều khiến cho Địch Thiên Vũ rất khó chịu. Có ý gì? Ba người liên thủ tạo áp lực với những Đại thánh Yêu tộc khác ư? Bản tọa không khuất phục!
Những Đại thánh Yêu tộc khác đều không quản chuyện không liên quan đến mình, chỉ có Địch Thiên Vũ lại không nghĩ như vậy.
Hắn âm thầm làm khó dễ, đã tìm được Khoái Tông và cổ Trùng Sơn Lôi thị, quả nhiên hai đại thế lực này rất vui lòng để hắn sai khiến, dễ dàng diệt Mộc Thần Trủng, hơn nữa ở nơi này mai phục Vũ La.
Thế nhưng Địch Thiên Vũ cũng hiểu được, ba ngươi kia liên thủ với nhau, dù mình quấy rối nhưng không thể bại lộ. Nếu Vũ La còn sống, sự tình sớm muộn gì cũng sẽ bị Nhan Chi Tây biết.
Cho nên Vũ La nhất định phải chết.
Thần Hoang Hải là địa bàn của Bán Yêu tộc, Địch Thiên Vũ không muốn tới, hơn nữa Bán Yêu Nữ Hoàng còn có Thiên Nhân Nhất Kiếm, chuyến đi này dữ nhiều lành ít.
Hắn lại cảm thấy kỳ quái: Bán Yêu Nữ Hoàng xâm nhập Đông Thổ chính là vì thiếu nữ mình bắt được kia? Thế nhưng vì sao lại muốn mình đi Thần Hoang Hải trao đổi? Vừa rồi vì sao không trực tiếp trao đổi? Chẳng lẽ nói mục tiêu của Bán Yêu Nữ Hoàng cũng không phải thiếu nữ kia mà là mình?
Địch Thiên Vũ lại càng hoảng sợ, Bán Yêu tộc và Yêu tộc mấy đời là cừu, có thể chém giết một vị Đại thánh Yêu tộc, đối với Bán Yêu tộc mà nói tuyệt đối là công lao bằng trời.
Địch Thiên Vũ không biết thân phận của Nam Vinh Ẩm, tự nhiên cũng nghĩ sang hướng khác.
Vũ La cũng có nghi ngờ như Địch Thiên Vũ, chẳng qua rất nhanh hắn đã hiểu được.
Nam Vinh Ngọc Mị xâm nhập Đông Thổ ngoại trừ vì Nam Vinh Ẩm, khẳng định còn muốn tới bắt mình, ai bảo mình hoạn con của người ta?
Về phần Nam Vinh Ẩm, Bán Yêu Nữ Hoàng khẳng định cũng sẽ không từ bỏ, dù sao trên người Nam Vinh Ẩm cũng mang Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm Huyết Hải Kinh Quán.
Vũ La hiểu được, mình rơi vào tay Nam Vinh Ngọc Mị chỉ sợ sẽ không dễ chịu gì.
Nam Vinh Ngọc Mị hiển nhiên là vì không dám ở Đông Thổ lâu mới lập tức rút đi. Ước định trao đổi con tin với Địch Thiên Vũ ở Tịch Diệt đảo, ngoại trừ điều đó ra, trên Tịch Diệt đảo còn có bố trí gì Vũ La cũng không biết.
Lực lượng toàn thân của hắn đã bị phong ấn, Nam Vinh Ngọc Mị mang theo hắn phát động kiếm độn. Vũ La chỉ cảm thấy ngân quang kéo thành đường dài ở bên người, trước mắt không nhìn thấy gì.
Thời gian cũng không biết qua bao lâu, trong ngân quang nhu hòa chậm rãi hiện ra một thân ảnh màu đỏ. Nam Vinh Ngọc Mị mang theo hắn dừng lại.
Bán Yêu Nữ Hoàng vẫn cao ngạo tuyệt luân như trước, váy dài màu đỏ thẫm phủ kín mặt đất.
Vũ La cảm thấy trên lưng vừa thả ra, liền ngã thật mạnh trên mặt đất, lực lượng của hắn đã bị phong ấn hoàn toàn, lần này quả nhiên là ngã thất điên bát đảo, nhe răng trợn mắt.
Mắt Bán Yêu Nữ Hoàng nhìn về phương xa, thật giống như Vũ La căn bản không tồn tại. Một hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên vung tay áo, Vũ La cảm giác mình đã có thể nói được. Bán Yêu Nữ Hoàng quay mặt lại, thản nhiên nói:
- Ngươi hẳn là hiểu được vì sao trẫm lại bắt ngươi đến đây?
Vũ La ngược lại đã buông tha:
- Tự nhiên hiểu được, ta có thể hỏi một chút, ngươi rốt cuộc muốn xử trí ta thế nào?
Giọng điệu của Bán Yêu Nữ Hoàng thật nhẹ nhàng:
- Tộc của ta có một pháp môn, gọi là Khôi Lỗi Thi Nhân, không kém hơn chút nào so với thủ đoạn của Hồng Phá Hải. Càng là người thực lực cao tuyệt, luyện chế thành Khôi Lỗi Thi Nhân càng hùng mạnh. Trẫm cũng không nhất định phải đoạt bảo vật, linh phù của ngươi, chỉ cần luyện chế ngươi thành Khôi Lỗi Thi Nhân, ban cho hoàng tử của trẫm, là có thể tự nhiên cho nó một vị hộ vệ hùng mạnh.
Vũ La âm thầm điều động lực lượng xung phá cấm chế trên người, hắn cố ý trì hoãn:
- Giết ta rồi ngươi lấy gì trao đổi Nam Vinh Âm với Địch Thiên Vũ?
Bán Yêu Nữ Hoàng đối với động tác nhỏ của hắn dường như không hề phát hiện, thờ ơ nói:
- Bề ngoài của Khôi Lỗi Thi Nhân thoạt nhìn gần như không khác gì so với người sống, Địch Thiên Vũ có điều kiêng kỵ, ắt sẽ ngoan ngoãn đưa hoàng nữ của trẫm tới đây.
Vũ La hừ một tiếng:
- Nếu như hắn thực sự đến Thần Hoang Hải vậy chính là thằng ngốc! Nơi này là địa bàn của Bán Yêu tộc các ngươi, hắn đến nơi này còn không phải tùy các ngươi an bài...
- Ngươi không cần kéo dài thời gian.
Bán Yêu Nữ Hoàng bỗng nhiên xoay người nhìn Vũ La:
- Cấm chế của trẫm hạ trên người ngươi chính là mượn lực lượng của thiên hạ đệ nhất kiếm phù, cho dù là Đại thánh Yêu tộc căn bản cũng không giải được.
Vũ La sắc mặt khó coi, không cần Nam Vinh Ngọc Mị nhắc nhở, tự hắn đã cảm giác được.
Bán Yêu Nữ Hoàng chậm rãi đi tới, kéo theo vạt váy thật dài giống như một vết máu lớn, nàng ngồi xuống một tảng đá bên cạnh hắn:
- Ngươi không muốn chết chứ? Câu hỏi này của trẫm thật là thừa, không ai lại muốn chết. Trẫm cho ngươi một cơ hội, chúng ta làm một giao dịch.
Vũ La nhíu mày:
- Trước tiên nói xem, giao dịch gì?
- Trẫm muốn một thân huyết nhục của ngươi, nhưng không lấy tính mạng của ngươi!
- Cung nghênh bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Như núi lở sóng gầm, mười Vạn Nhân trận chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống ở trên mặt biển, trước mặt mỗi một Vạn Nhân trận đều có một đại tướng lĩnh binh, thân cao trượng hai, một thân áo giáp hoàn mỹ, lưng đeo các loại binh khí to lớn, Bán Yêu tộc vũ lực trác tuyệt!
Vũ La vẫn bị Bán Yêu Nữ Hoàng nắm ở trong tay. Bán Yêu tộc dáng người đều rất cao lớn, Nam Vinh Âm ở trong Bán Yêu tộc xem như là thấp bé, nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Vũ La. Nam Vinh Ngọc Mị thân cao gần một trượng, mang theo Vũ La vô cùng thoải mái.
Nam Vinh Ngọc Mị khẽ hất hàm, những tướng lĩnh này lập tức hiểu ý, rút binh khí ra chém vào hư không cao giọngquát:
- Nghênh tiếp ngô hoàng hồi triều!
- Nghênh tiếp ngô hoàng hồi triều!
Thanh âm hùng hậu hết đợt này tới đợt khác truyền ra xa trong biển cả, trong làn sóng xanh mười Vạn Nhân đội lập tức hành động, nối thành một đường.
Mười vạn Bán Yêu tộc cùng hét lên:
- Cung nghênh ngô hoàng!
Biển lớn run rẩy, trên mặt nước dập dờn sóng xanh dâng lên mấy chục con sóng lớn cao ba trượng.
Tất cả chiến sĩ Bán Yêu tộc ngẩng đầu, Nam Vinh Ngọc Mị ung dung bước lên, đạp trên đầu những chiến sĩ Bán Yêu tộc này, tiến vào trong Thần Hoang hải.
Váy dài đỏ thẫm kéo theo lại rất quỷ dị không rơi vào trong nước, chút màu đỏ diễm lệ này hình thành đối lập mãnh liệt với mười vạn chiến sĩ Bán Yêu tộc da thịt xám đen, nếu như có người ở ngoài quan sát chắc chắn cảm thấy chiếc váy đỏ đó giống như một thanh lợi đao đâm vào mắt mình.
Phía sau mười vạn chiến sĩ Bán Yêu tộc có một chiếc lâu thuyền thủy tinh vô cùng lớn bán trong suốt.
Lâu thuyền dài một trăm trượng, tổng cộng ba tầng. Nếu như theo độ cao thực tế, ít nhất cũng tương đương với độ cao của lâu thuyền sáu tầng của Nhân tộc, thế nhưng chỗ ở của Nam Vinh Ngọc Mị lại chỉ làm được ba tầng.Nam Vinh Ngọc Mị đứng trên boong thuyền, khí chất ung dung cao quý, xoay người nói:
- Ban sư hồi triều!
- Tuân lệnh!
Mười chiến tướng Bán Yêu tộc cùng hét lớn, xoay người vung binh khí trong tay lên, mười Vạn Nhân trận chuyển động ở trong nước biển, từ các phương hướng vây quanh lâu thuyền thủy tinh lộng lẫy này, đại quân xuất phát, cùng bảo vệ lâu thuyền thủy tinh chậm rãi đi về phía trước.
Mười vạn chiến sĩ này đều là bộ đội tinh nhuệ nhất của Bán Yêu tộc, thập đại chiến tướng cũng không kém hơn chút nào so với Binh Vương, Thuật Vương vây công Nộ Long đảo lúc trước. Đây mới là thực lực chân chính của Bán Yêu tộc!
Nam Vinh Ngọc Mị mang Vũ La vào trong lâu thuyền, lâu thuyền thủy tinh này vô cùng kỳ lạ, ở bên ngoài nhìn qua là bán trong suốt, thế nhưng căn bản không nhìn thấy gì ở bên trong.
Nhưng từ bên trong lại có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả bên ngoài.
Nam Vinh Ngọc Mị tiến vào bên trong lâu thuyền, ngọc thủ vừa nhấc, một đạo phù văn ám kim sắc bay ra rơi ở trong lâu thuyền.
Chiếc thuyền lớn trăm trượng này đột nhiên chấn động, bộ phận trên boong thuyền hạ xuống thu vào bên trong bụng thuyền, toàn bộ chiếc thuyền lớn chậm rãi tiến vào trong biển.
Theo lâu thuyền thủy tinh chìm xuống, mười vạn Bán Yêu tộc cũng chìm vào trong biển.
Ánh nắng chiếu rọi, trên mặt biển kim quang lấp lánh giống như long lân, không ai biết ở dưới mặt biển yên bình này, không ngờ ẩn giấu một chi lực lượng đáng sợ như vậy.
Bên trong bụng thuyền, toàn bộ một tầng này đều bị đả thông, không có ngăn cách, có vẻ vô cùng rộng rãi.
Mười mấy thiếu nữ Bán Yêu tộc yểu điệu nhu thuận chỉnh tề quỳ ở một bên, dập đầu sát đất:
- Bệ hạ.
Nam Vinh Ngọc Mị vung tay lên:
- Tất cả lui ra đi, trẫm có chút mệt mỏi.
- Tuân mệnh.
Các thiếu nữ Bán Yêu tộc hai tay nhẹ nhàng ấn sàn thuyền một cái, mặt thủy tinh nổi lên một vòng sóng gợn, tất cả các nàng đều trầm xuống.
Vũ La nhìn thấy rất thú vị, hai mắt đảo liên hồi.
Nam Vinh Ngọc Mị tiện tay thả Vũ La xuống, sau đó ngồi ở trên một chiếc vương tọa thủy tinh cực lớn, váy dài màu đỏ rộng thùng thình bao trùm toàn bộ vương tọa.
Vũ La phát hiện mình vừa rơi xuống đất liền có thể tự do hoạt động, chỉ là lực lượng trên người vẫn không thi triển được.
Nam Vinh Ngọc Mị nâng một bàn tay trắng nõn chống trán, trong ống tay rộng thùng thình lộ ra một cánh tay trắng như ngọc.
- Không cần hao tâm tốn sức.
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Cho dù ngươi có Bách Vạn Nhân Đồ, thế nhưng ngươi cũng không phát huy được tới ba thành lực lượng của nó. Tối thiểu ta có thể phát huy chín thành lực lượng của Thiên Nhân Nhất Kiếm, ngươi căn bản không phá giải được cấm chế của ta.
Vũ La chưa từ bỏ ý định thử một phen, cuối cùng đành phải từ bỏ. Hắn nhìn xung quanh thấy phía sau một tấm màn cho cách đó không xa có một hàng ghế tròn bằng thủy tinh, hắn không chút khách khí đi tới ngồi xuống.
- Bệ hạ muốn một thân huyết nhục của ta, rốt cuộc là muốn làm gì?
Vũ La hỏi.
Ánh mắt của Nam Vinh Ngọc Mị giống như nước giếng, thâm thúy mà bình tĩnh:
- Ngươi là người có huyết mạch Viêm Hoàng đầu tiên trong mấy vạn năm qua ở Đông Thổ.
Vũ La nhíu mày:
- Huyết mạch Viêm Hoàng?
- Nói trắng ra, ngươi là Nhân tộc.
Vũ La sửng sốt, nhìn về phía Nam Vinh Ngọc Mị. Nam Vinh Ngọc Mị vẫn bộ dáng không bận tâm như trước, hắn không khỏi cười khổ: Quả nhiên mặt nạ Hồ Đồ cũng chỉ che mắt được Yêu tộc bình thường, đối mặt với cường giả cấp bậc như Đại Thánh Yêu tộc, hoặc là Nam Vinh Ngọc Mị, chỉ như một lớp giấy mỏng chỉ cần chọc tay vào là đâm thủng.
- Ở Trung Châu muốn tìm một người có huyết mạch Viêm Hoàng thật dễ dàng, nhưng ở Đông Thổ lại là nan đề làm khó tộc ta mấy vạn năm.
Vũ La hỏi:
- Bệ hạ cần chính là một thân huyết nhục của người có huyết mạch Viêm Hoàng?Nam Vinh Ngọc Mị gật đầu, thân hình mềm mại vặn vẹo một chút, váy dài đỏ thẫm phấp phới một phen, giống như nước ngầm bắt đầu khởi động, có chút phong vận khác thường. Nàng thay đổi tư thế, dựa lưng vào ghế, cả người mềm mại không xương, mặc dù lơ đãng lại có một vẻ mị hoặc khác thường.
Bán Yêu tộc trời sinh là như thế, cho dù Nam Vinh Ẩm tuổi còn nhỏ còn không có tâm tư gì, nhưng cũng đã là trời sinh mị cốt, cũng không kém hơn so với Nhan Chi Vi.
- Yêu tộc Đông Thổ khinh thường Bán Yêu tộc ta, Bán Yêu tộc ta cũng khinh thường Yêu tộc Đông Thổ.
Nam Vinh Ngọc Mị nâng bàn tay ngọc, ngón tay khẽ ấn trên ghế, cũng không biết đã khởi động trận pháp gì, trên mặt thủy tinh trước mặt nổi lên một trận sóng gợn, ở giữa dâng lên một bàn trà chiều cao thích hợp, trên mặt bày một bình thủy tinh, bên trong là rượu màu đỏ tươi. Hai ngón tay của Nam Vinh Ngọc Mị mở nắp bình, nhẹ nhàng nâng lên, dòng rượu giống như máu tươi chảy vào trong đôi môi đỏ thắm.
Trên bàn trà không bày chén rượu, hiển nhiên Nam Vinh Ngọc Mị bình thường hay uống rượu như vậy.
- Bán Yêu tộc ta chính là người thủ hộ Long Mộ, điểm này Yêu tộc Đông Thổ không có ai biết. Truyền thừa của Bán Yêu tộc, chính là huyết mạch của Thần Long nhất tộc thượng cổ, cũng không phải huyết mạch hung thú lộn xộn của Yêu tộc Đông Thổ có thể so sánh. Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng ta khinh thường bọn họ, buồn cười chính là Yêu tộc Đông Thổ lại một mực cho mình là chính thống, khinh thường chúng ta.
- Chẳng qua huyết mạch trong cơ thể tộc ta vẫn bị phong ấn, mà điều kiện mở phong ấn này vô cùng hà khắc, chẳng qua tộc ta trải qua mấy vạn năm, cuối cùng đã tập hợp đủ tất cả điều kiện, duy nhất chỉ thiếu...
Hai ngón tay của nàng nâng bình rượu, đôi mắt đẹp như trăng đảo qua trên người Vũ La. Vũ La đương nhiên hiểu được, tiếp lời nói:
- Chính là huyết mạch Viêm Hoàng như ta.
- Không sai.
Hai ngón tay của Nam Vinh Ngọc Mị vừa nhấc đưa bình rượu cho Vũ La:
- Ngươi cũng uống một ngụm đi.
Vũ La cách không xa, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương của Nam Vinh Ngọc Mị lưu lại trên miệng bình. Hắn kinh hãi trong lòng, xua tay nói:
- Không cần.
Nam Vinh Ngọc Mị cũng không cưỡng cầu, tự mình nhấp một ngụm:
- Cởi bỏ phong ấn toàn tộc Bán Yêu tộc không phải là chuyện nhỏ, tộc ta vì thế đã chuẩn bị mấy vạn năm, không thể để xảy ra chút sai sót. Một thân huyết nhục của ngươi rất quan trọng, cho nên trầm cần ngươi toàn lực phối hợp.
Vũ La cảm thấy có chút buồn cười, không chút khách khí lộ ra trên mặt.
Nam Vinh Ngọc Mị tự nhiên không thấy bất ngờ, tiện tay đặt bình rượu xuống nói:
- Chuyện này nói sao nhỉ, ừm, dùng cách nói của Nhân tộc các ngươi chính là bảo hổ lột da.
Vũ La dở khóc dở cười:
- Coi như là vậy đi.
Hắn không phê bình Nam Vinh Ngọc Mị dùng từ không đúng, nữ hoàng Bán Yêu tộc có thể nghĩ ra được thành ngữ này đã không dễ dàng rồi. Chẳng qua ít nhất thuyết minh nàng cũng hiểu được, thương lượng chuyện này với Vũ La thật sự là hoang đường.
- Nói thật, một thân huyết nhục của ngươi đối với ngươi mà nói mặc dù trân quý, nhưng cũng không nhất định phải có. Trẫm đã cầu ngươi hỗ trợ, tự nhiên sẽ an bài tốt đường lui cho ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý, Bán Yêu tộc ta sẽ xóa bỏ ân oán với ngươi, từ nay về sau ngươi chính là đại ân nhân của tộc ta. Trẫm có thể tặng ngươi ba tấm Bán Yêu Thiên Hoàng Lệnh, về sau nếu ngươi có điều gì cần, đưa ra một tấm lệnh bài, cho dù Bán Yêu tộc ta dốc hết toàn lực cũng không tiếc.
Vũ La nhíu mày, làm như đang suy nghĩ.
Nam Vinh Ngọc Mị lại nói:
- Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể đề xuất.
Nàng chậm rãi nói tiếp:
- Nếu như ngươi thích A Ẩm, trẫm có thể làm chủ gả nàng cho ngươi.
Vũ La xua tay:
- Nếu ta có ý với nàng, thời gian dài như vậy còn chưa xong sao?
Nam Vinh Ngọc Mị mỉm cười, nâng tay phất một cái, ống tay áo đỏ thẫm quét qua mặt bàn, trên bàn xuất hiện một vật.
Vũ La có chút bất ngờ:
- Tử Kim Ngọc Tinh?
- Không sai, Tử Kim Ngọc Tinh của Toái Kim Mê Cốc.
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Pháp môn luyện chế Hồn Khí mà người của Thiết gia đạt được từ Thần Hoang Hải ta, trên thực tế là không đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.