Chương 494: Vật cũ trở về (Hạ)
Thạch Tam
13/04/2018
Con Hắc Nha này đã sống trong Ma Sơn rất nhiều năm, trong loài cầm điểu
có bao nhiêu bộ tộc, bao nhiêu cường giả, nó đều biết hết. Theo từng
tràng tiếng chim hót tỏ vẻ thần phục truyền đến, Hắc Nha dần dần biết
được những ai phục tùng mình, những ai là phản nghịch tương lai cần đánh dẹp.
Những thứ này cũng không có quan hệ với Vũ La, bởi vì không còn Thần Điểu Phượng Hoàng trấn thủ, phía Nam Ma Sơn xuất hiện một lỗ hổng lớn. Vũ La mang theo bọn tám người Thương Ngọc Bác dễ dàng bay ra khỏi Ma Sơn, sau đó lượn một vòng rộng, bay tới Lạc Nhật hoang nguyên.
Dọc trên đường đi, ánh mắt tám người Thương Ngọc Bác nhìn Vũ La đã thay đổi rất nhiều.
Bọn họ đều được môn phái của mình phái tới tham gia hành động lần này, ngoại trừ tìm hiểu về Đông Thổ xem phồn hoa tới mức nào, còn có ý giám thị Vũ La.
Khoan nói tới chuyện khác, chỉ mới vừa rồi trong Ma Sơn, Thần Điểu Phượng Hoàng trước khi chết đi còn để lại thứ gì đó cho Vũ La. Có câu Phượng Hoàng bất tử, ai mà biết được tương lai Vũ La có thể phục sinh Thần Điểu Phượng Hoàng này không...
Huống chi bọn họ cũng đã nhìn ra, Vũ La biết vật đó để lại cho mình, chẳng lẽ trước đó hắn đã có mối liên quan với con Phượng Hoàng này?
Đủ các giả thuyết nhưng vẫn không thể đưa ra kết luận. Nhưng cũng sinh ra tác dụng, khiến cho trong lòng bọn họ âm thầm quyết định, phải tạo quan hệ tốt với Vũ La. Cho dù là những môn phái đối địch cũng định sau khi trở về sẽ khuyên chưởng môn, tối thiểu về mặt hợp tác Đông Thố, không nên xảy ra xung đột cùng Vũ La.
Lúc này Thần Điểu Đồng Hoàn đang đeo trên cổ tay Vũ La, nhưng hắn không cảm ứng được khí tức của Phượng Hoàng trong đó.
Nhưng thủy chung Thần Điểu Đồng Hoàn vẫn là pháp bảo của hắn, không cần tế luyện vẫn có thể sử dụng như trước.
Thật ra Vũ La rất muốn hỏi Phượng Hoàng này một chút, vì sao Thần Điểu Đồng Hoàn lại rời khỏi mình mà đi, sau khi tới chỗ Phượng Hoàng đã xảy ra chuyện gì.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cười hăng hắc trong đầu Vũ La:
- Thật là kiêu ngạo.
Vừa rồi nó kêu gọi một hồi, Phượng Hoàng không hề đáp lại nửa lời, khiến cho lão nhân gia cảm thấy vô cùng mất mặt.
Vũ La cười nói:
- Lúc lão nhân gia ngài vừa tới, không phải cũng là như vậy hay sao?
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhớ lại một chút, quả thật có chuyện như vậy, rốt cục Thần Thú cũng có danh dự của mình. Ban đầu Thần Điểu Phượng Hoàng dẫn dụ Thần Điểu Đồng Hoàn của Vũ La, tự dưng lấy mất pháp bảo của hắn mà không có chút đền bù.
Đối với Phượng Hoàng, trong lòng nó cũng cảm thấy xấu hổ. Hôm nay thất thế sa cơ lại phải nhờ vào Thần Điểu Đồng Hoàn để nương náu trên thân thể Vũ La, chỉ sợ là Thần Thú Phượng Hoàng kiêu ngạo không có mặt mũi ra ngoài gặp Vũ La.
Ở phế tích của Mộc Thần Trủng, một tòa Thần Trủng càng to lớn hơn trước đang được xây dựng. Nơi này sẽ là nơi giao dịch giữa Trung Châu và Đông Thổ trong tương lai.
Trấn giữ nơi đây là tiểu hồ ly Nhan Chi Vi.
Có thể tưởng tượng lúc Nhan Chi Vi xuất hiện trước mặt các tu sĩ trẻ tuổi Trung Châu, vẻ mặt bọn họ thế nào. Nhan Chi Vi không hề để ý tới những người do Vũ La dẫn tới, trong lúc nàng giơ tay nhấc chân, cử chỉ đơn thuần mang theo chút quyến rũ khó lòng nhận biết, hoàn toàn là theo bản năng
Nhưng chỉ cần như vậy, Nhan Chi Vi đã thỏa mãn ảo tưởng về đạo lữ với đám tu sĩ thanh niên.
Cho nên vốn trước đây trong chín người, chỉ có một nhân tố không hải hòa là Vũ La. Nhưng hiện tại đã có thêm một Nhan Chi Vi, thỉnh thoảng lại có hai người vốn quan hệ không tệ với nhau, nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà sinh ra tranh chấp.
Vũ La biết rõ mị lực của Nhan Chi Vi, không thể làm gì khác bèn tới nói với nàng. Nhan Chi Vi vô cùng bất mãn, bĩu môi một:
- Đâu có liên quan gì tới ta? Đúng rồi, gia gia ta đã bố trí xong khối Thiên Sinh Thần Ngọc kia, nếu như thuận lợi, nói không chừng ba ngàn năm là có thể nuôi dưỡng nên một đạo Thiên Mệnh Thần Phù. Nếu chậm, thời gian năm ngàn năm cũng đủ.
Trong lòng Vũ La cảm thấy hơi mơ hồ. Đám Đại Thánh Yêu tộc như Nhan Chi Tây đã sống mấy vạn năm, chờ thêm năm ngàn năm nữa là không thành vấn đề. Nhưng không biết mình có thể chờ được tới lúc đó không, thọ mệnh của Nhân tộc vốn kém xa thọ mệnh Yêu tộc.
Chuyện Nhan Chi Tây giao dịch với Trung Châu trước mắt chỉ truyền trong đám Đại Thánh Yêu tộc. Nhan Chi Tây còn phải nhất nhất thuyết phục những Đại Thánh Yêu tộc khác, dù sao bọn họ cũng đã tham gia đại chiến các tộc năm xưa, không có hảo cảm gì với Nhân tộc. Hiện tại lại hợp tác với Nhân tộc, có một vài Đại Thánh cảm thấy không hài lòng.
Sau lần giao dịch này, lão chuẩn bị tiết lộ một ít tin tức cho Bát Đại Thần Trủng, để cho bọn họ từ từ tiếp nhận.
Có Bát Đại Thần Trủng tham dự, các loại tài nguyên Đông Thổ mới có thể liên tục không ngừng chuyển vận đến Lạc Nhật hoang nguyên.
Vũ La không thuyết phục được Nhan Chi Vi, cũng có hơi thầm hận bọn tiểu tử Cửu Đại Thiên Môn kia tinh trùng lên não, cũng lắc đầu không nói nữa.
Có Yêu tộc tới báo cáo với Nhan Chi Vi: Hàng hóa đã chuẩn bị xong.
Nhan Chi Vi nhìn về phía Vũ La, Vũ La lập tức nói:
- Chờ ta với, ta triệu tập tất cả lại.
Lần hành động này, mỗi người Cửu Đại Thiên Môn đều mang theo mặt nạ Hồ Đồ che giấu thân phận.
Nhưng cũng giống như Chu Nghiên và Dịch Long khi trước, bọn họ gặp Yêu tộc lại không thể nói chuyện, không thể thi triển vũ lực.
Vũ La gọi tám người, cùng đi tới chỗ ước hẹn với Nhan Chi Vi.
Bên cạnh Nhan Chi Vi cũng có vài người, hiển nhiên đây là đại biểu cho những Đại Thánh Yêu tộc khác. Mặc dù bọn họ tới đây nhưng sắc mặt cũng lấy làm khó chịu, e rằng trong lòng không ít người cũng không phải là tinh nguyện.
Mà tám người phía sau Vũ La ai nấy trợn mắt thật to, muốn xem Đông Thổ trù phú phồn hoa tới mức nào.
Vũ La cùng Nhan Chi Vi nhìn nhau cười một tiếng. Trong lòng hai người cũng hiểu, sau lần trao đổi hàng hỏa này, những thanh âm nghi ngờ trong trận doanh của cả hai người cũng sẽ hoàn toàn giải trừ.
Trước mặt ích lợi lớn như vậy, bất cứ cường giả nào cũng sẽ quyết định sáng suốt hợp tác.
- Bắt đầu đi.
Vũ La lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra, khẽ rót vào một đạo linh lực.
Linh quang lóe lên, tất cả những gì trong không gian trữ vật bày ra trước mặt mọi người, cho dù là Nhan Chi Vi đã chuẩn bị tâm lý từ trước cũng sợ hết hồn. Về phần những đại biểu của Đại Thánh Yêu tộc khác sau lưng nàng, ai nấy đờ người ra, nhìn chăm chú không rời mắt.
Một lúc lâu sau mới có một tên Yêu tộc nuốt nước bọt đánh ực, ánh mắt giống như một con sói đói lóe lên ánh sáng xanh biếc. Hiển nhiên trong huyết mạch của tên Yêu tộc này, nhất định có huyết thống của viễn cổ Thương Lang.
- Đống khoáng thạch như ngọn núi này thật sự là quặng Ô Thiết hay sao?
Bên cạnh y lập tức có người tỏ vẻ khinh thường:
- Hừ, quả thật là tầm mắt hạn hẹp, quặng Ô Thiết đã là gì chứ. Ngươi nhịn khối khoáng thạch cao bằng người kia, đây chính là Thái Bạch Kim Tinh, trân quý hơn gấp mười lần so với quặng Ô Thiết.
- Hừ, tầm mắt ngươi xa ở chỗ nào, Thái Bạch Kim Tinh đã đáng gì? Có thấy không, khối khoáng thạch to bằng đầu người kia chính là Trầm Sa Bạch Đồng, trân quý hơn gấp trăm lần so với Thái Bạch Kim Tinh!
Lúc trước Nhan Chi Vi ỷ vào hoa dung nguyệt mạo của mình khiến cho người Cửu Đại Thiên Môn thần hồn điên đảo, khiến cho Vũ La hết sức mất mặt. Hôm nay ngược lại, bộ dạng ngơ ngác của đám Yêu tộc sau lưng đã làm cho nàng cực kỳ xấu hổ.
Vũ La không cười nhạo, bởi vì hắn biết tình huống Đông Thổ. Nhưng tám người phía sau hắn không khỏi có chút đắc ý, ánh mắt nhìn Yêu tộc cũng trở nên có chút cao ngạo.
Vũ La quay đầu lại nhìn mọi người một, thầm nhủ các ngươi chớ nên đắc ý, chờ lát nữa người ta lấy sản vật Đông Thố ra, thử xem các ngươi bêu xấu thế nào.
Hắn nói với đám Yêu tộc:
- Chúng ta đã thương nghị với nhau, đây là lần đầu tiên hai bên giao dịch, để tỏ lòng thành, chúng ta quyết định lần này thêm vào hai thành khoáng thạch.Tiền tài động nhân tâm, đám Yêu tộc vừa nghe có thể lấy không hai thành, lập tức mắt ai nấy sáng rực. Đây không phải là một con số nhỏ chút nào, có thể nói mà không sợ khoa trương, hai thành này cho dù là Bát Đại Thần Trủng, chưa chắc đã kiếm được trong vòng một năm.
- Ha ha ha, ai nói Nhân tộc xảo trá, ta thấy bọn họ hết sức hào phóng...
- Được, chúng ta đồng ý giao dịch với Nhân tộc khẳng khái trượng nghĩa như vậy...
- Đương nhiên chúng ta không có ý kiến, kẻ nào dám phản đối, vậy phải hỏi quyền của lão tử trước đã...
Bọn Thương Ngọc Bác không hiểu được ngôn ngữ của Yêu tộc, bằng không e rằng lúc này đã không nhịn được phải bật cười.
Nhan Chi Vi liếc nhìn Vũ La một, hiển nhiên nàng biết khiến cho Nhân tộc chê cười. Ngọc chưởng nàng chậm rãi giơ lên, một điểm thần quang dần dần bay lên, là một dị bảo trữ vật có hình như răng sói.
Nhan Chi Vi cũng mở không gian trữ vật của mình ra, khoe đặc sản Đông Thổ trước mặt bọn Thương Ngọc Bác vốn đang cười thầm Yêu tộc.
Bọn Thương Ngọc Bác tức thì hít sâu một hơi khí lạnh, cả tám người giống như vừa trúng Định Thân thuật, đờ người ra tại chỗ.
Ngay cả Hứa Sơn Dương luôn tỏ ra lạnh nhạt, lúc này cũng sững sờ trong vài lần hô hấp mới khôi phục tinh thần, y đã là người khôi phục tinh thần nhanh nhất trong tám người.
Trong dị bảo trữ vật của Nhan Chi Vi, các loại dược liệu trân quý, tài liệu hung thú hiếm thấy thật sự là chồng chất như núi. Thất Phẩm Nhục Chỉ có thể khiến cho tu sĩ điên cuồng cướp đoạt ở Trung Châu, ở đây được đựng bằng một thùng gỗ thô to. Thiên Niên Lão Sâm vốn được bọn họ xem là thiên niên trân bảo, nơi đây chất thành đống như đống củi, lộn xộn ngổn ngang. Độc giác, vảy, nội đan của Tam Nhãn Giác Mãng, là hung thú tam phẩm, giống như một đống rác vứt bừa bãi trong một góc không ai để ý...
- Trời ơi!
Thương Ngọc Bác kinh hô thất thanh một tiếng, lúc này mọi người mới khôi phục tinh thần, nhớ lại vừa rồi còn cười nhạo Yêu tộc người ta, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Ai nấy len lén nhìn sang đám Yêu tộc, quả nhiên thấy được thần sắc vừa rồi của mình ở người đối diện.
Mọi người không khỏi có chút dở khóc dở cười, nhưng không nghi ngờ gì cũng rất là hưng phấn.
Lần trước Vũ La trở về, dù hắn mang về rất nhiều dược liệu trân quý, nhưng những thứ ấy cũng là thu hoạch của riêng Vũ La, Cửu Đại Thiên Môn không được chút nào cả.
Mặc dù Chu Thanh Giang đã nói cho Cửu Đại Thiên Môn biết, Đông Thổ trù phú tới mức nào, nhưng dù sao Chu Thanh Giang cũng chỉ nói suông. Những lời này lại thông qua chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn thuật lại cho môn hạ đệ tử. Dù sao người ngồi đến vị trí Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, hành sự đều lấy ổn thỏa làm trọng, không tới nỗi chưa nhìn thấy lợi ích gì đã vội vàng cho môn hạ đệ tử của mình ăn bánh vẽ.
Hiện tại chính thức thấy được những thiên tài địa bảo này, bọn Thương Ngọc Bác mới hiểu rằng chẳng những chưởng môn của mình không khuếch đại, ngược lại còn hạ thấp.
Vũ La cùng Nhan Chi Vi tiến lên, cũng không phải là bắt đầu trao đổi, mà là bắt đầu thương lượng xem trao đối với tỷ lệ thế nào.
Trước khi đến Vũ La đã có chuẩn bị tâm lý, hẳn đây sẽ là một cuộc đàm phán dây dưa. Quả nhiên tiểu hồ ly Nhan Chi Vi này giảo hoạt cực kỳ, không ngừng cò kẻ mặc cả với Vũ La, cố gắng tranh thủ ích lợi vì Đông Thổ Yêu tộc.
Vũ La không vì chuyện này mà cảm thấy chán ghét Nhan Chi Vi. Nếu Nhan Chi Vi không tranh thủ lợi ích, chẳng khác nào là bán đứng cả Đông Thổ Yêu tộc, lúc ấy Vũ La mới xảy ra phản cảm với nàng.
Đám Yêu tộc phía sau Nhan Chi Vi cũng hiểu nếu so về giảo hoạt, bọn họ không phải là đối thủ của Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc, cho nên không ai nhúng vào, yên tâm giao công việc đàm phán cho Nhan Chi Vi.
Phe Vũ La kém hơn một chút. Mặc dù nghe không hiểu Vũ La nói gì, nhưng tất cả mọi người có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng lại có người xen mồm nhắc nhở Vũ La chuyện nọ chuyện kia. Bất quá hiện nay, uy danh Vũ La đã hết sức vững vàng, chỉ cần quay đầu lại trừng mắt, kẻ nhiều chuyện kia lập tức co đầu rụt cổ.
Cò kẻ mặc cả là một trận chiến giằng co kéo dài, loại chuyện như vậy không nghi ngờ gì chính là sở trường của Nhan Chi Vi. Bất quá Nhan Chi Vi cũng không có ép người quá đáng, ngược lại, mỗi khi nàng đàm phán được lợi thành công, tới hạng mục kế tiếp nhất định sẽ báo đáp lại cho Vũ La một phần lợi ích.
Cứ như vậy, xét trên đại thể, hiệp nghị trao đổi lần này vẫn là công bình, song phương không ai chịu thiệt thòi.
Đàm phán như vậy suốt một ngày, đến khi trời tối mới xem như kết thúc. Hơn nữa song phương cũng ước định, tương lai trong quá trình giao dịch gặp phải vấn đề gì, sẽ thương lượng cụ thể với nhau, sau đó mới quyết định.
Buổi tối Yêu tộc bắt đầu cuồng hoan, đốt lên một đống lửa khổng lồ, mang ra từng thùng rượu ngon. Nhan Chi Vi mời chín người Vũ La cùng nhau tham gia, sau khi bọn họ tới nơi mới phát hiện có không ít thiếu nữ Yêu tộc xinh đẹp. Ban đầu bọn Thương Ngọc Bác còn có hơi xấu hổ, nhưng sau khi nửa thùng rượu ngon vào bụng, lập tức trở nên hào phóng, đêm này quả thật chủ khách vui vầy.
Vũ La còn đòi Nhan Chi Vi cho mình mười thùng rượu ngon Đông Thổ, đây là cho hai pho tượng Bệ Ngạn.
Bọn Thương Ngọc Bác uống đến say mèm, Vũ La cùng Hứa Sơn Dương là hai người đến cuối cùng vẫn còn tỉnh táo. Mặc dù có hơi lắc lư, nhưng dưới sự trợ giúp của đám Yêu tộc, hai người vẫn đưa được bọn bảy người Thương Ngọc Bác trở về.
Hứa Sơn Dương cùng Vũ La không có gì nhiều để nói với nhau. Sau khi dàn xếp xong cho bọn Thương Ngọc Bác, không thèm chào hỏi, mạnh ai nấy trở về chỗ nghỉ của mình.
Vũ La trở lại thạch phòng mà Nhan Chi Vi an bài cho mình. Đông Thổ đơn giản hơn Trung Châu rất nhiều, trong nhà đá này cũng chỉ có bàn ghế đơn giản, không được tiện nghi cho lắm.
Hắn tu luyện một đại chu thiên Cửu Long Thôn Nhật, lập tức trong người không còn hơi rượu.
Chợt Vũ La mở bừng mắt, vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc.
Hắn đi tới cửa, xuyên qua khe của nhìn ra ngoài. Ngoài cửa cách đó không xa dưới một gốc cây có một bóng đen đang đứng. Vũ La âm thầm cười lạnh, mở cửa đi tới đối mặt bóng đen kia, hắn không nói lời nào, bóng đen kia cũng không nói chuyện. Hai người cứ như vậy đứng đối diện nhau, người nọ một thân áo choàng đen rộng thùng thình, trên mặt che vải đen chỉ chừa đôi mắt, không thể biết được rốt cục là ai.
Chỉ chốc lát sau, người nọ chậm rãi xoay người đi, cũng không nhanh lắm.
Vũ La tự nhiên không sợ hãi, lập tức theo sau.
Người nọ đi sâu vào vùng hoang dã, sau khi phát hiện Vũ La theo kịp bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, không bao lâu sau đã rời xa kiến trúc mới xây dựng trên Mộc Thần Trủng, chui vào trong một đám cỏ hoang cao quá đầu người.
Sau khi vào trong đám cỏ, không còn thấy bóng đen kia đâu nữa.
Vũ La theo vào, bên tai là tiếng gió thổi cỏ lay động nghe xào xạc. Hắn đi được vài bước, trước mắt bỗng nhiên trở nên trống trải, tới một mảnh đất trống giữa đám cỏ hoang.
Bóng đen kia đang đứng ở giữa mảnh đất trống, chắp tay sau lưng, yên lặng nhìn Vũ La chăm chú.
Vũ La cười lạnh:
- Đưa ta đến nơi đây, rốt cuộc muốn làm gì?
Người nọ vẫn không nói chuyện, bỗng nhiên đưa tay lên, tháo mặt nạ xuống. Vũ La cảm thấy bất ngờ:
- Thì ra là ngươi...
Sáng sớm hôm sau, chim chóc cùng côn trùng trên Lạc Nhật hoang nguyên thức dậy trước tiên, kêu vang bốn phía. Vũ La lần lượt đánh thức bọn Thương Ngọc Bác, mọi người cùng nhau đi giao dịch với Yêu tộc.
Quá trình giao dịch rất thuận lợi, không bao lâu sau đã hoàn thành.
Vũ La không chút trì hoãn, sau khi cáo biệt cùng Nhan Chi Vi bèn dẫn mọi người chạy về Ma Sơn, hy vọng có thể trở lại Trung Châu trước khi mặt trời lặn.
Lần này đi rồi, cũng không biết lần tới còn có cơ hội gặp lại hay không. Nghĩ đến chuyện có thể sẽ không còn được gặp lại Nhan Chi Vi, bọn Thương Ngọc Bác không khỏi có chút thương cảm, nhưng bọn họ cũng hiểu được rằng, muốn tiến tới với Nhan Chi Vi, ngay từ đầu đã là không có khả năng.
Những thứ này cũng không có quan hệ với Vũ La, bởi vì không còn Thần Điểu Phượng Hoàng trấn thủ, phía Nam Ma Sơn xuất hiện một lỗ hổng lớn. Vũ La mang theo bọn tám người Thương Ngọc Bác dễ dàng bay ra khỏi Ma Sơn, sau đó lượn một vòng rộng, bay tới Lạc Nhật hoang nguyên.
Dọc trên đường đi, ánh mắt tám người Thương Ngọc Bác nhìn Vũ La đã thay đổi rất nhiều.
Bọn họ đều được môn phái của mình phái tới tham gia hành động lần này, ngoại trừ tìm hiểu về Đông Thổ xem phồn hoa tới mức nào, còn có ý giám thị Vũ La.
Khoan nói tới chuyện khác, chỉ mới vừa rồi trong Ma Sơn, Thần Điểu Phượng Hoàng trước khi chết đi còn để lại thứ gì đó cho Vũ La. Có câu Phượng Hoàng bất tử, ai mà biết được tương lai Vũ La có thể phục sinh Thần Điểu Phượng Hoàng này không...
Huống chi bọn họ cũng đã nhìn ra, Vũ La biết vật đó để lại cho mình, chẳng lẽ trước đó hắn đã có mối liên quan với con Phượng Hoàng này?
Đủ các giả thuyết nhưng vẫn không thể đưa ra kết luận. Nhưng cũng sinh ra tác dụng, khiến cho trong lòng bọn họ âm thầm quyết định, phải tạo quan hệ tốt với Vũ La. Cho dù là những môn phái đối địch cũng định sau khi trở về sẽ khuyên chưởng môn, tối thiểu về mặt hợp tác Đông Thố, không nên xảy ra xung đột cùng Vũ La.
Lúc này Thần Điểu Đồng Hoàn đang đeo trên cổ tay Vũ La, nhưng hắn không cảm ứng được khí tức của Phượng Hoàng trong đó.
Nhưng thủy chung Thần Điểu Đồng Hoàn vẫn là pháp bảo của hắn, không cần tế luyện vẫn có thể sử dụng như trước.
Thật ra Vũ La rất muốn hỏi Phượng Hoàng này một chút, vì sao Thần Điểu Đồng Hoàn lại rời khỏi mình mà đi, sau khi tới chỗ Phượng Hoàng đã xảy ra chuyện gì.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cười hăng hắc trong đầu Vũ La:
- Thật là kiêu ngạo.
Vừa rồi nó kêu gọi một hồi, Phượng Hoàng không hề đáp lại nửa lời, khiến cho lão nhân gia cảm thấy vô cùng mất mặt.
Vũ La cười nói:
- Lúc lão nhân gia ngài vừa tới, không phải cũng là như vậy hay sao?
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhớ lại một chút, quả thật có chuyện như vậy, rốt cục Thần Thú cũng có danh dự của mình. Ban đầu Thần Điểu Phượng Hoàng dẫn dụ Thần Điểu Đồng Hoàn của Vũ La, tự dưng lấy mất pháp bảo của hắn mà không có chút đền bù.
Đối với Phượng Hoàng, trong lòng nó cũng cảm thấy xấu hổ. Hôm nay thất thế sa cơ lại phải nhờ vào Thần Điểu Đồng Hoàn để nương náu trên thân thể Vũ La, chỉ sợ là Thần Thú Phượng Hoàng kiêu ngạo không có mặt mũi ra ngoài gặp Vũ La.
Ở phế tích của Mộc Thần Trủng, một tòa Thần Trủng càng to lớn hơn trước đang được xây dựng. Nơi này sẽ là nơi giao dịch giữa Trung Châu và Đông Thổ trong tương lai.
Trấn giữ nơi đây là tiểu hồ ly Nhan Chi Vi.
Có thể tưởng tượng lúc Nhan Chi Vi xuất hiện trước mặt các tu sĩ trẻ tuổi Trung Châu, vẻ mặt bọn họ thế nào. Nhan Chi Vi không hề để ý tới những người do Vũ La dẫn tới, trong lúc nàng giơ tay nhấc chân, cử chỉ đơn thuần mang theo chút quyến rũ khó lòng nhận biết, hoàn toàn là theo bản năng
Nhưng chỉ cần như vậy, Nhan Chi Vi đã thỏa mãn ảo tưởng về đạo lữ với đám tu sĩ thanh niên.
Cho nên vốn trước đây trong chín người, chỉ có một nhân tố không hải hòa là Vũ La. Nhưng hiện tại đã có thêm một Nhan Chi Vi, thỉnh thoảng lại có hai người vốn quan hệ không tệ với nhau, nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà sinh ra tranh chấp.
Vũ La biết rõ mị lực của Nhan Chi Vi, không thể làm gì khác bèn tới nói với nàng. Nhan Chi Vi vô cùng bất mãn, bĩu môi một:
- Đâu có liên quan gì tới ta? Đúng rồi, gia gia ta đã bố trí xong khối Thiên Sinh Thần Ngọc kia, nếu như thuận lợi, nói không chừng ba ngàn năm là có thể nuôi dưỡng nên một đạo Thiên Mệnh Thần Phù. Nếu chậm, thời gian năm ngàn năm cũng đủ.
Trong lòng Vũ La cảm thấy hơi mơ hồ. Đám Đại Thánh Yêu tộc như Nhan Chi Tây đã sống mấy vạn năm, chờ thêm năm ngàn năm nữa là không thành vấn đề. Nhưng không biết mình có thể chờ được tới lúc đó không, thọ mệnh của Nhân tộc vốn kém xa thọ mệnh Yêu tộc.
Chuyện Nhan Chi Tây giao dịch với Trung Châu trước mắt chỉ truyền trong đám Đại Thánh Yêu tộc. Nhan Chi Tây còn phải nhất nhất thuyết phục những Đại Thánh Yêu tộc khác, dù sao bọn họ cũng đã tham gia đại chiến các tộc năm xưa, không có hảo cảm gì với Nhân tộc. Hiện tại lại hợp tác với Nhân tộc, có một vài Đại Thánh cảm thấy không hài lòng.
Sau lần giao dịch này, lão chuẩn bị tiết lộ một ít tin tức cho Bát Đại Thần Trủng, để cho bọn họ từ từ tiếp nhận.
Có Bát Đại Thần Trủng tham dự, các loại tài nguyên Đông Thổ mới có thể liên tục không ngừng chuyển vận đến Lạc Nhật hoang nguyên.
Vũ La không thuyết phục được Nhan Chi Vi, cũng có hơi thầm hận bọn tiểu tử Cửu Đại Thiên Môn kia tinh trùng lên não, cũng lắc đầu không nói nữa.
Có Yêu tộc tới báo cáo với Nhan Chi Vi: Hàng hóa đã chuẩn bị xong.
Nhan Chi Vi nhìn về phía Vũ La, Vũ La lập tức nói:
- Chờ ta với, ta triệu tập tất cả lại.
Lần hành động này, mỗi người Cửu Đại Thiên Môn đều mang theo mặt nạ Hồ Đồ che giấu thân phận.
Nhưng cũng giống như Chu Nghiên và Dịch Long khi trước, bọn họ gặp Yêu tộc lại không thể nói chuyện, không thể thi triển vũ lực.
Vũ La gọi tám người, cùng đi tới chỗ ước hẹn với Nhan Chi Vi.
Bên cạnh Nhan Chi Vi cũng có vài người, hiển nhiên đây là đại biểu cho những Đại Thánh Yêu tộc khác. Mặc dù bọn họ tới đây nhưng sắc mặt cũng lấy làm khó chịu, e rằng trong lòng không ít người cũng không phải là tinh nguyện.
Mà tám người phía sau Vũ La ai nấy trợn mắt thật to, muốn xem Đông Thổ trù phú phồn hoa tới mức nào.
Vũ La cùng Nhan Chi Vi nhìn nhau cười một tiếng. Trong lòng hai người cũng hiểu, sau lần trao đổi hàng hỏa này, những thanh âm nghi ngờ trong trận doanh của cả hai người cũng sẽ hoàn toàn giải trừ.
Trước mặt ích lợi lớn như vậy, bất cứ cường giả nào cũng sẽ quyết định sáng suốt hợp tác.
- Bắt đầu đi.
Vũ La lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra, khẽ rót vào một đạo linh lực.
Linh quang lóe lên, tất cả những gì trong không gian trữ vật bày ra trước mặt mọi người, cho dù là Nhan Chi Vi đã chuẩn bị tâm lý từ trước cũng sợ hết hồn. Về phần những đại biểu của Đại Thánh Yêu tộc khác sau lưng nàng, ai nấy đờ người ra, nhìn chăm chú không rời mắt.
Một lúc lâu sau mới có một tên Yêu tộc nuốt nước bọt đánh ực, ánh mắt giống như một con sói đói lóe lên ánh sáng xanh biếc. Hiển nhiên trong huyết mạch của tên Yêu tộc này, nhất định có huyết thống của viễn cổ Thương Lang.
- Đống khoáng thạch như ngọn núi này thật sự là quặng Ô Thiết hay sao?
Bên cạnh y lập tức có người tỏ vẻ khinh thường:
- Hừ, quả thật là tầm mắt hạn hẹp, quặng Ô Thiết đã là gì chứ. Ngươi nhịn khối khoáng thạch cao bằng người kia, đây chính là Thái Bạch Kim Tinh, trân quý hơn gấp mười lần so với quặng Ô Thiết.
- Hừ, tầm mắt ngươi xa ở chỗ nào, Thái Bạch Kim Tinh đã đáng gì? Có thấy không, khối khoáng thạch to bằng đầu người kia chính là Trầm Sa Bạch Đồng, trân quý hơn gấp trăm lần so với Thái Bạch Kim Tinh!
Lúc trước Nhan Chi Vi ỷ vào hoa dung nguyệt mạo của mình khiến cho người Cửu Đại Thiên Môn thần hồn điên đảo, khiến cho Vũ La hết sức mất mặt. Hôm nay ngược lại, bộ dạng ngơ ngác của đám Yêu tộc sau lưng đã làm cho nàng cực kỳ xấu hổ.
Vũ La không cười nhạo, bởi vì hắn biết tình huống Đông Thổ. Nhưng tám người phía sau hắn không khỏi có chút đắc ý, ánh mắt nhìn Yêu tộc cũng trở nên có chút cao ngạo.
Vũ La quay đầu lại nhìn mọi người một, thầm nhủ các ngươi chớ nên đắc ý, chờ lát nữa người ta lấy sản vật Đông Thố ra, thử xem các ngươi bêu xấu thế nào.
Hắn nói với đám Yêu tộc:
- Chúng ta đã thương nghị với nhau, đây là lần đầu tiên hai bên giao dịch, để tỏ lòng thành, chúng ta quyết định lần này thêm vào hai thành khoáng thạch.Tiền tài động nhân tâm, đám Yêu tộc vừa nghe có thể lấy không hai thành, lập tức mắt ai nấy sáng rực. Đây không phải là một con số nhỏ chút nào, có thể nói mà không sợ khoa trương, hai thành này cho dù là Bát Đại Thần Trủng, chưa chắc đã kiếm được trong vòng một năm.
- Ha ha ha, ai nói Nhân tộc xảo trá, ta thấy bọn họ hết sức hào phóng...
- Được, chúng ta đồng ý giao dịch với Nhân tộc khẳng khái trượng nghĩa như vậy...
- Đương nhiên chúng ta không có ý kiến, kẻ nào dám phản đối, vậy phải hỏi quyền của lão tử trước đã...
Bọn Thương Ngọc Bác không hiểu được ngôn ngữ của Yêu tộc, bằng không e rằng lúc này đã không nhịn được phải bật cười.
Nhan Chi Vi liếc nhìn Vũ La một, hiển nhiên nàng biết khiến cho Nhân tộc chê cười. Ngọc chưởng nàng chậm rãi giơ lên, một điểm thần quang dần dần bay lên, là một dị bảo trữ vật có hình như răng sói.
Nhan Chi Vi cũng mở không gian trữ vật của mình ra, khoe đặc sản Đông Thổ trước mặt bọn Thương Ngọc Bác vốn đang cười thầm Yêu tộc.
Bọn Thương Ngọc Bác tức thì hít sâu một hơi khí lạnh, cả tám người giống như vừa trúng Định Thân thuật, đờ người ra tại chỗ.
Ngay cả Hứa Sơn Dương luôn tỏ ra lạnh nhạt, lúc này cũng sững sờ trong vài lần hô hấp mới khôi phục tinh thần, y đã là người khôi phục tinh thần nhanh nhất trong tám người.
Trong dị bảo trữ vật của Nhan Chi Vi, các loại dược liệu trân quý, tài liệu hung thú hiếm thấy thật sự là chồng chất như núi. Thất Phẩm Nhục Chỉ có thể khiến cho tu sĩ điên cuồng cướp đoạt ở Trung Châu, ở đây được đựng bằng một thùng gỗ thô to. Thiên Niên Lão Sâm vốn được bọn họ xem là thiên niên trân bảo, nơi đây chất thành đống như đống củi, lộn xộn ngổn ngang. Độc giác, vảy, nội đan của Tam Nhãn Giác Mãng, là hung thú tam phẩm, giống như một đống rác vứt bừa bãi trong một góc không ai để ý...
- Trời ơi!
Thương Ngọc Bác kinh hô thất thanh một tiếng, lúc này mọi người mới khôi phục tinh thần, nhớ lại vừa rồi còn cười nhạo Yêu tộc người ta, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Ai nấy len lén nhìn sang đám Yêu tộc, quả nhiên thấy được thần sắc vừa rồi của mình ở người đối diện.
Mọi người không khỏi có chút dở khóc dở cười, nhưng không nghi ngờ gì cũng rất là hưng phấn.
Lần trước Vũ La trở về, dù hắn mang về rất nhiều dược liệu trân quý, nhưng những thứ ấy cũng là thu hoạch của riêng Vũ La, Cửu Đại Thiên Môn không được chút nào cả.
Mặc dù Chu Thanh Giang đã nói cho Cửu Đại Thiên Môn biết, Đông Thổ trù phú tới mức nào, nhưng dù sao Chu Thanh Giang cũng chỉ nói suông. Những lời này lại thông qua chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn thuật lại cho môn hạ đệ tử. Dù sao người ngồi đến vị trí Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, hành sự đều lấy ổn thỏa làm trọng, không tới nỗi chưa nhìn thấy lợi ích gì đã vội vàng cho môn hạ đệ tử của mình ăn bánh vẽ.
Hiện tại chính thức thấy được những thiên tài địa bảo này, bọn Thương Ngọc Bác mới hiểu rằng chẳng những chưởng môn của mình không khuếch đại, ngược lại còn hạ thấp.
Vũ La cùng Nhan Chi Vi tiến lên, cũng không phải là bắt đầu trao đổi, mà là bắt đầu thương lượng xem trao đối với tỷ lệ thế nào.
Trước khi đến Vũ La đã có chuẩn bị tâm lý, hẳn đây sẽ là một cuộc đàm phán dây dưa. Quả nhiên tiểu hồ ly Nhan Chi Vi này giảo hoạt cực kỳ, không ngừng cò kẻ mặc cả với Vũ La, cố gắng tranh thủ ích lợi vì Đông Thổ Yêu tộc.
Vũ La không vì chuyện này mà cảm thấy chán ghét Nhan Chi Vi. Nếu Nhan Chi Vi không tranh thủ lợi ích, chẳng khác nào là bán đứng cả Đông Thổ Yêu tộc, lúc ấy Vũ La mới xảy ra phản cảm với nàng.
Đám Yêu tộc phía sau Nhan Chi Vi cũng hiểu nếu so về giảo hoạt, bọn họ không phải là đối thủ của Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc, cho nên không ai nhúng vào, yên tâm giao công việc đàm phán cho Nhan Chi Vi.
Phe Vũ La kém hơn một chút. Mặc dù nghe không hiểu Vũ La nói gì, nhưng tất cả mọi người có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng lại có người xen mồm nhắc nhở Vũ La chuyện nọ chuyện kia. Bất quá hiện nay, uy danh Vũ La đã hết sức vững vàng, chỉ cần quay đầu lại trừng mắt, kẻ nhiều chuyện kia lập tức co đầu rụt cổ.
Cò kẻ mặc cả là một trận chiến giằng co kéo dài, loại chuyện như vậy không nghi ngờ gì chính là sở trường của Nhan Chi Vi. Bất quá Nhan Chi Vi cũng không có ép người quá đáng, ngược lại, mỗi khi nàng đàm phán được lợi thành công, tới hạng mục kế tiếp nhất định sẽ báo đáp lại cho Vũ La một phần lợi ích.
Cứ như vậy, xét trên đại thể, hiệp nghị trao đổi lần này vẫn là công bình, song phương không ai chịu thiệt thòi.
Đàm phán như vậy suốt một ngày, đến khi trời tối mới xem như kết thúc. Hơn nữa song phương cũng ước định, tương lai trong quá trình giao dịch gặp phải vấn đề gì, sẽ thương lượng cụ thể với nhau, sau đó mới quyết định.
Buổi tối Yêu tộc bắt đầu cuồng hoan, đốt lên một đống lửa khổng lồ, mang ra từng thùng rượu ngon. Nhan Chi Vi mời chín người Vũ La cùng nhau tham gia, sau khi bọn họ tới nơi mới phát hiện có không ít thiếu nữ Yêu tộc xinh đẹp. Ban đầu bọn Thương Ngọc Bác còn có hơi xấu hổ, nhưng sau khi nửa thùng rượu ngon vào bụng, lập tức trở nên hào phóng, đêm này quả thật chủ khách vui vầy.
Vũ La còn đòi Nhan Chi Vi cho mình mười thùng rượu ngon Đông Thổ, đây là cho hai pho tượng Bệ Ngạn.
Bọn Thương Ngọc Bác uống đến say mèm, Vũ La cùng Hứa Sơn Dương là hai người đến cuối cùng vẫn còn tỉnh táo. Mặc dù có hơi lắc lư, nhưng dưới sự trợ giúp của đám Yêu tộc, hai người vẫn đưa được bọn bảy người Thương Ngọc Bác trở về.
Hứa Sơn Dương cùng Vũ La không có gì nhiều để nói với nhau. Sau khi dàn xếp xong cho bọn Thương Ngọc Bác, không thèm chào hỏi, mạnh ai nấy trở về chỗ nghỉ của mình.
Vũ La trở lại thạch phòng mà Nhan Chi Vi an bài cho mình. Đông Thổ đơn giản hơn Trung Châu rất nhiều, trong nhà đá này cũng chỉ có bàn ghế đơn giản, không được tiện nghi cho lắm.
Hắn tu luyện một đại chu thiên Cửu Long Thôn Nhật, lập tức trong người không còn hơi rượu.
Chợt Vũ La mở bừng mắt, vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc.
Hắn đi tới cửa, xuyên qua khe của nhìn ra ngoài. Ngoài cửa cách đó không xa dưới một gốc cây có một bóng đen đang đứng. Vũ La âm thầm cười lạnh, mở cửa đi tới đối mặt bóng đen kia, hắn không nói lời nào, bóng đen kia cũng không nói chuyện. Hai người cứ như vậy đứng đối diện nhau, người nọ một thân áo choàng đen rộng thùng thình, trên mặt che vải đen chỉ chừa đôi mắt, không thể biết được rốt cục là ai.
Chỉ chốc lát sau, người nọ chậm rãi xoay người đi, cũng không nhanh lắm.
Vũ La tự nhiên không sợ hãi, lập tức theo sau.
Người nọ đi sâu vào vùng hoang dã, sau khi phát hiện Vũ La theo kịp bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, không bao lâu sau đã rời xa kiến trúc mới xây dựng trên Mộc Thần Trủng, chui vào trong một đám cỏ hoang cao quá đầu người.
Sau khi vào trong đám cỏ, không còn thấy bóng đen kia đâu nữa.
Vũ La theo vào, bên tai là tiếng gió thổi cỏ lay động nghe xào xạc. Hắn đi được vài bước, trước mắt bỗng nhiên trở nên trống trải, tới một mảnh đất trống giữa đám cỏ hoang.
Bóng đen kia đang đứng ở giữa mảnh đất trống, chắp tay sau lưng, yên lặng nhìn Vũ La chăm chú.
Vũ La cười lạnh:
- Đưa ta đến nơi đây, rốt cuộc muốn làm gì?
Người nọ vẫn không nói chuyện, bỗng nhiên đưa tay lên, tháo mặt nạ xuống. Vũ La cảm thấy bất ngờ:
- Thì ra là ngươi...
Sáng sớm hôm sau, chim chóc cùng côn trùng trên Lạc Nhật hoang nguyên thức dậy trước tiên, kêu vang bốn phía. Vũ La lần lượt đánh thức bọn Thương Ngọc Bác, mọi người cùng nhau đi giao dịch với Yêu tộc.
Quá trình giao dịch rất thuận lợi, không bao lâu sau đã hoàn thành.
Vũ La không chút trì hoãn, sau khi cáo biệt cùng Nhan Chi Vi bèn dẫn mọi người chạy về Ma Sơn, hy vọng có thể trở lại Trung Châu trước khi mặt trời lặn.
Lần này đi rồi, cũng không biết lần tới còn có cơ hội gặp lại hay không. Nghĩ đến chuyện có thể sẽ không còn được gặp lại Nhan Chi Vi, bọn Thương Ngọc Bác không khỏi có chút thương cảm, nhưng bọn họ cũng hiểu được rằng, muốn tiến tới với Nhan Chi Vi, ngay từ đầu đã là không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.