Chương 54: Chỉ có yêu
Tứ Nghi
21/08/2024
Thì ra cũng có người chơi trò này sao!
Bạch Chỉ thật sự dùng hết sức lực, giải cứu bàn tay ra khỏi miệng của Phó Huyền Tây.
“Anh, đi ra ngoài!” Bạch Chỉ cố gắng không nhớ đến cảm giác ẩm ướt, mềm mại, trơn nhẵn trên tay cô, xoay người rửa tay.
Phó Huyền Tây cúi đầu nhìn cô, khóe miệng còn dính sô cô la, trông hơi… phóng đãng, mê người.
Cô bé trước mặt không nhịn được cười, da mặt đỏ bừng.
Phó Huyền Tây nhướng mày, đưa ngón trỏ lau sô cô la trên khóe môi, liếc mắt, đưa tay, bôi lên khóe môi của Bạch Chỉ.
Không đợi người ta mắng, anh đã biến mất tăm.
Bạch Chỉ vừa tức giận vừa xấu hổ, đưa mu bàn tay lau qua khóe môi, hứng nước rửa mặt.
Nấu một bữa cơm tối, vừa lâu vừa hỗn loạn, mười giờ rưỡi mới được ăn.
Bạch Chỉ cẩn thận bưng bánh kem lên, tuy không tạo hình gì, chỉ quét kem, trang trí trái cây và sô cô la.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy đẹp hơn chiếc bánh năm ngoái, cô rất hài lòng.
“Đợi một chút.” Bạch Chỉ đột nhiên nhớ ra mình chưa lấy nến, lại chạy vào đảo bếp, nhìn tới nhìn lui, tìm thấy nến, thắp lên, “Anh mau cầu nguyện đi.”
Phó Huyền Tây nghe lời cô, chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Thổi nến xong, Bạch Chỉ lại bật đèn, căn phòng sáng lên.
“Ăn trước đi, em nghĩ anh đói lắm rồi.” Bạch Chỉ nói ra lời này, còn cảm thấy hơi áy náy, “Đều tại em, nấu ăn lâu như vậy.”
Cô vừa nói vừa điên cuồng gắp thức ăn vào chén của Phó Huyền Tây, Phó Huyền Tây vừa cầm đũa, đã thấy chén cơm tràn ngập thức ăn.
“…Bạch Chỉ.” Phó Huyền Tây đau đầu, đưa tay xoa trán, “Đừng gắp nữa.”
“Anh gầy đi rồi, anh không biết sao?” Bạch Chỉ đặt đũa xuống, hai tay chống cằm, ngẩng mặt nhìn anh, “Nhìn mặt mũi của anh kìa, không còn chút thịt nào cả.”
Phó Huyền Tây: “…”
Có lẽ anh thật sự chiều hư cô rồi.
Thật ra, bình thường anh ăn rất ít, nhưng Bạch Chỉ cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy, anh không chịu nổi.
Vừa thấy anh định đặt đũa xuống, cô đã bĩu môi tủi thân: “Em nấu ăn lâu như vậy…”
Phó Huyền Tây: “…Anh ăn.”
Ăn xong, Bạch Chỉ mang bánh kem mà mình làm ra, bảo Phó Huyền Tây nếm thử.
Phó Huyền Tây no căng bụng, nhìn thấy thức ăn đã đau đầu, nhưng vẫn giữ mặt mũi cho cô, nếm thử một chút.
Bạch Chỉ mong chờ: “Anh thấy thế nào?”
“Cũng được.” Phó Huyền Tây liếm khóe môi, thấy cô hơi thất vọng, anh vươn tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, “Rất ngon.”
Bạch Chỉ phát hiện ra, anh rất thích hôn cô.
Trước khi chia tay cũng vậy, bây giờ tái hợp cũng vậy.
Mà lúc hôn, anh không đứng đắn lắm, bàn tay rất lộn xộn.
Bạch Chỉ né tránh, giữ tay anh lại, thở hổn hển, nói muốn xem điện thoại của anh.
“Chờ một chút.” Phó Huyền Tây đưa tay vào túi, lấy điện thoại ra, đưa cho cô, “Em xem đi.”
“Mật khẩu là gì?”
“Dấu vân tay của em.”
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Anh cài đặt khi nào thế?”
Phó Huyền Tây ôm cô vào lòng, điều chỉnh vị trí ngồi của cô, còn tranh thủ hôn cô: “Vào đêm nào đó em ngủ rất say.”
Bạch Chỉ: “…”
Cô thử đưa ngón tay cái lên nút cảm ứng, đúng là mở ra thật.
Ý định ban đầu của cô chỉ là muốn xem điện thoại của anh lưu giữ bao nhiêu ký ức của họ, nhưng không ngờ màn hình khóa và ảnh nền đều là bức ảnh chụp cô trước xe cà phê trên đường phố Florence.
Ngây người một lát, Bạch Chỉ giả vờ bình tĩnh, mở album ảnh ra.
Có ảnh anh chụp từ phía sau lúc họ đi lên dãy núi Alps, ảnh chụp giữa những dây đèn giăng đầy trời ở Zurich vào đêm trước Giáng sinh, ảnh chụp trên đường phố Florence, ảnh chụp trên hòn đảo mùa hè giữa ngày đông.
Thật nhiều, thật nhiều.
Những ký ức này theo mấy bức ảnh, ùn ùn kéo đến, dần dần lấp đầy những khoảng trống trong tâm trí.
Sau đó cô kéo đến một đoạn video, mở ra, là nhà thờ Grossmünster ở Zurich.
Bạch Chỉ vẫn nhớ, đó là mùa hè năm ngoái.
Chiều hôm đó, họ lên tầng cao nhất của nhà thờ, gió rất mạnh, mùa hè ở Zurich không quá nóng nực, gió thổi qua càng làm người ta cảm thấy dễ chịu.
Khi đó, cô nghe có người nói tiếng Ý bên cạnh, tuy không hiểu, nhưng cô đã xem qua nhiều bộ phim Ý, có thể phân biệt được.
Tò mò hỏi Phó Huyền Tây, mới biết người Thụy Sỹ nói nhiều ngôn ngữ, ngôn ngữ chính thức là tiếng Đức, ngoài ra còn có tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Romansh.
Cô nhớ trước đây đã hỏi anh biết ngôn ngữ nào, chưa từng nghe anh nói tiếng Ý, còn mè nheo đòi anh nói tiếng Ý cho cô nghe, nhưng anh từ chối, còn véo mặt cô: “Em xem anh là ca sĩ opera à?”
“Không nói thì không nói.” Cô kiêu ngạo xoay người, đứng trên tầng cao nhất của nhà thờ, cảm nhận làn gió mùa hè của Zurich thổi qua người.
Đoạn video này chính là lúc cô xoay người, không để ý.
Gió thổi qua vạt váy trắng của cô như sóng biển, còn lờ mờ nghe thấy giọng nói của anh lọt vào.
Đó là câu nói tiếng Ý mà cô muốn nghe nhất.
Anh nói: “Ti amo (Anh yêu em).”
Thanh âm của anh rất nhẹ nhàng, bay theo làn gió.
Cho nên, cô đang quay lưng về phía anh, không hề nghe thấy.
–
Bạch Chỉ cảm thấy khó thở.
Cô có cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều thời khắc anh vô cùng yêu cô.
Thoát ra khỏi album ảnh, phát hiện còn có một album ảnh bị khóa lại.
Cô không có thói quen nhìn trộm bí mật của người khác, vậy nên cô đưa điện thoại đến trước mặt Phó Huyền Tây, hỏi ý kiến của anh: “Em xem album ảnh này được không?”
Phó Huyền Tây bấm điều khiển, tìm chương trình tivi, nghe cô hỏi như vậy, anh thong thả liếc nhìn, ánh mắt khẽ rung động.
Trái tim của Bạch Chỉ trùng xuống, mặc dù vẫn rất tò mò, nhưng cũng rất ngoan ngoãn, chuẩn bị đặt điện thoại xuống: “Vậy em không xem ——”
“Được.” Phó Huyền Tây chen ngang, “Mật khẩu vẫn là dấu vân tay của em.”
Anh nói xong, vỗ vỗ lên lưng cô: “Anh vào phòng tắm.”
Bạch Chỉ xoay người, ngồi xuống sofa, mở khóa album ảnh.
Chớp mắt một cái, đã ngây ngốc kinh ngạc.
Toàn bộ album ảnh này đều chỉ có cô.
Những video này, những bức ảnh này, đã bắt đầu từ khi nào?
Là từ ngày họ chia tay.
Trong những bức ảnh này, cô không còn mặc váy áo màu trắng như anh yêu thích, mỗi bức ảnh, cô lại mặc quần áo có màu sắc khác nhau, kiểu dáng khác nhau.
Có khi cô buộc tóc đuôi ngựa, có khi thắt bím thấp, có khi lại xõa tóc.
Cô đang mỉm cười, hoặc ngây ngốc, vô cảm.
Dáng vẻ nhàn nhã, dáng vẻ bụi bặm trong núi, dáng vẻ mạnh mẽ lúc cô xắn ống quần vượt sông.
Cô lái xe đạp, cô dừng bên đường mua trái cây, cô ôm quyển sách dày cộp chen chúc trên xe buýt, cô tay không dạo phố.
Còn có đêm trước buổi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, lúc cô ăn tối ở Thôi Thượng Các trong tòa nhà Thượng Đức, cô luôn cảm giác có ai đó theo dõi mình.
Hóa ra là anh, hóa ra là anh.
Họ ở cùng một tòa nhà, trên cùng một tầng, hai nhà hàng đối diện nhau, nhưng cô không nhìn thấy anh.
Hóa ra anh đã đến lễ tốt nghiệp, ngồi dưới khán đài, nhìn cô bước lên sân khấu nhận bằng.
Anh ẩn mình giữa đám đông, không bị cô phát hiện.
Chỉ lặng lẽ đứng từ xa dõi theo cô, ghi lại ngày quan trọng của cô.
Bạch Chỉ cắn răng nghẹn ngào, khoang mũi chua xót, cô kéo xuống, thấy một album video.
Bấm vào, hình ảnh hơi nhòe, hơi tối tăm mịt mù, không rõ là buổi sáng hay buổi tối.
Cô cúi đầu, đưa ngón trỏ lên miệng, dùng răng cắn, ngăn bản thân mình khóc không ngừng.
Video lóe sáng, sau đó cô đã thấy rõ đó là nơi nào.
Cũng nhớ, đó là khoảnh khắc nào.
Đầu năm, Trịnh Tinh Dã và Bùi Tu Niên đều đã rời khỏi Nam Thành, cô được nhận vào làm thực tập sinh ở viện nghiên cứu, dường như hết thảy đều tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Sau đó, buổi tối mùa xuân lành lạnh, cô tăng ca tại một phòng thí nghiệm ở ngoại ô.
“Chúng ta gọi lẩu uyên ương được không? Dạo này tôi mọc mụn, không thể ăn cay được!”
“Được rồi, muốn ăn cái gì? Tôi xem thử.”
“Nhất định là thịt bò!”
“Khoai tây, khoai tây!”
“Nếu tôi nói muốn ăn xiên rau ngò, liệu có ai ám sát tôi không?”
“Sao cậu dám! Tôi bẻ đũa không cho cậu ăn!”
…
Bầu không khí trong phòng thí nghiệm ngày đó cực kỳ hòa hợp, tuy phải tăng ca, nhưng không ai than thở, giống như đang làm một việc mà họ cực kỳ hưởng thụ.
Sau đó, lẩu được giao đến, mọi người vào phòng ăn, chuyển ghế, xếp đũa, rót nước, hệt như đang ăn liên hoan.
Phó Huyền Tây ẩn mình ngoài vườn giữa đêm tối, lặng lẽ đứng nhìn sau một bụi hoa mai mùa đông, cửa sổ được mở ra để thông gió, anh còn có thể nghe người bên trong nói chuyện: “Chà, là lẩu Tự Phúc Hiên!”
Một chàng trai giơ ngón tay cái trước mặt thầy Hà: “Thầy Hà tốn kém rồi.”
“Chà… Chắc là thầy Hà kiếm được nhiều tiền lắm! Nghe nói bò viên Tự Phúc Hiên đều do đầu bếp nhà họ tự tay làm, cực kỳ đắt tiền, lại còn giới hạn số lượng, sao lại mua được nhiều thế này!”
“Còn lòng bò và tráng miệng nữa! Trời ơi, tự nhiên tôi cảm thấy tăng ca thật tuyệt vời, tôi yêu tăng ca, tôi muốn tăng ca mỗi ngày!”
Phó Huyền Tây châm một điếu thuốc, hút được một nửa, sợ mùi khói bay vào, anh dập điếu thuốc.
Nghe thấy lời này, không khỏi nhíu mày.
Tăng ca mỗi ngày cái gì, cô bé nhà anh đã gầy đến vậy rồi, còn phải tăng ca mỗi ngày sao.
Gọi người đặc biệt làm bò viên cho cô, cô cũng không ăn nhiều, chỉ gắp một miếng khoai tây, ăn từng chút từng chút, giống hệt như mèo.
Nhìn thấy, thật đau lòng.
Nhưng bầu không khí trong phòng thí nghiệm thật sự rất tốt, cô là người nhỏ tuổi nhất, tiền bối luôn miệng hỏi cô có muốn ăn cái này không, ăn cái kia không.
Còn giúp cô rót nước, lấy trái cây cho cô.
Lại lôi kéo cô vào mọi chủ đề trò chuyện, thỉnh thoảng lại chọc cho cô cười, không hề phớt lờ cô.
Phó Huyền Tây rất hài lòng, định tắt điện thoại.
Bận rộn công việc muốn chết, thấy cô sống tốt, định rời đi trước, nhưng lại nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô bé nhà mình đột nhiên thay đổi biểu cảm, giọng nói run rẩy: “Sao? Bà ngoại ngất xỉu ạ?”
Bầu không khí sôi nổi trong phòng thí nghiệm bị gián đoạn, mọi người quan tâm cô, an ủi cô, bảo cô đừng lo, hỏi cô có cần họ lái xe đưa về không.
Phó Huyền Tây nhíu mày lo lắng, cầm chìa khóa trong tay, giây tiếp theo, lại nghe giọng nói vờ bình tĩnh của cô: “Không, không cần, anh trai em sẽ đến đón em.”
Cô vội vàng cầm túi xách chạy ra ngoài, không để ý đến chuyện gì nữa.
Cứ như vậy, băng qua khoảng sân rộng, ngang qua Phó Huyền Tây, chỉ cách một bụi hoa mai mùa đông.
Khi đó, họ chỉ cách nhau chưa đầy một mét, bụi hoa mai mùa đông không cao, còn không che được nửa người anh.
Anh quên tránh đi, cô cũng không nhìn lại.
Đêm đó tuyết rơi, dần dần nặng hạt.
Giữa cơn mưa tuyết, cô chạy khuất khỏi tầm nhìn của anh, không quay đầu nhìn lại.
Phó Huyền Tây không phủi tuyết trên vai, cất bước đi theo cô.
Nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú nhã nhặn lái một chiếc xe máy, dừng lại, đưa mũ bảo hiểm cho Bạch Chỉ.
Thanh âm cách xa, nhưng từng chữ đều lọt vào tai anh:
“Đã gọi xe cấp cứu đưa bà đến bệnh viện, anh mang xe đi bảo dưỡng rồi, lên đi, anh đưa em đi đường tắt.”
Bạch Chỉ cầm lấy mũ bảo hiểm, đội lên, không chút do dự, ngồi lên xe.
Xe máy chạy đi, Phó Huyền Tây nắm chặt ngón tay lạnh cóng, lên chiếc xe sau lưng mình.
Lúc cầm vô lăng, ngón tay cũng không mềm mại như mọi ngày, đành phải kiên trì đuổi theo chiếc xe máy đang chở cô gái của anh.
Đường tắt này chính là đoạn đường dài quanh núi.
Tuyết đã bao phủ núi rừng nhiều ngày liền, một khoảng không mênh mông, phản chiếu ánh trăng sáng ngời, còn có ánh đèn đường lạnh lẽo.
Phó Huyền Tây đặt điện thoại cạnh kính chắn gió, máy quay vẫn mở.
Anh nghĩ mình nên tắt đi, nhưng lại không động tay.
Hình như là rất lạnh, anh bật điều hòa trong xe, một lúc sau, ngón tay lạnh buốt mới khôi phục được trạng thái bình thường.
Anh cầm vô lăng, đạp ga, đạp phanh, giống như đang nhìn đường, nhưng cũng giống như không nhìn đường.
Tại sao lại có một người có thể kiểm soát tầm nhìn của anh chứ?
Trong tầm mắt của anh, chỉ còn lại núi rừng bao la giữa tuyết trắng, tuyết bay đầy trời, xe gắn máy rẽ hết ngã này đến ngã khác.
Cô gái của anh ôm eo người khác.
Phó Huyền Tây đã đọc rất nhiều sách, từng tranh cãi với mấy ông chú lớn tuổi trong hội đồng quản trị.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều khía cạnh của cuộc đời, có tốt, có xấu, có cả không tốt không xấu.
Nhưng bất kể là trải qua chuyện gì trong quá khứ, hay là có năng lực vượt trội nào, anh cũng không cách nào miêu tả chuẩn xác.
Trên hành trình gió sương mưa tuyết đó, anh đã cảm thấy như thế nào.
Trên đường đi, anh cũng không sử dụng hệ thống định vị, chỉ tiến lên theo chiếc xe máy kia.
Đêm đó tuyết bay đầy trời, cả đoạn đường núi, đèn đường cũng không sáng lắm, con đường phía trước mờ mịt mông lung, không phân biệt được phương hướng.
Bên cạnh là vách núi, sương mù dày đặc, có một giây phút nào đó, anh đã nghĩ bánh xe sẽ trượt trên tuyết, lao xuống vách núi.
May mà đi đường bình an, theo chiếc xe máy kia đến bệnh viện Nam Thành.
Anh đi theo cả một quãng đường, cả hai người trên xe máy đều không phát hiện ra anh.
Cũng tốt.
Điện thoại hết pin, tự động tắt, anh cầm chìa khóa xe, bước xuống, theo họ vào bệnh viện.
Tiếc nuối, chua xót đan xen với vui mừng, bình lặng.
Anh nghĩ, may mà trong lúc cô hoang mang, lo sợ, tứ cố vô thân, bên cạnh lại có một người đàn ông trầm tĩnh, không để cho cô một mình đấu tranh, một mình sụp đổ.
Nhưng cũng cảm thấy.
Thật đáng tiếc, người bên cạnh cô không phải là anh.
Đêm đó, anh gặp bác sĩ tìm hiểu tình hình, may mà không có vấn đề gì nghiêm trọng, bà ngoại đã tỉnh lại, là tình trạng nhồi máu não thường gặp ở người già.
Lúc ra khỏi bệnh viện, anh thấy cô bé nhà mình mệt mỏi ngồi cạnh giường bệnh, người đàn ông bên cạnh lại làm hết việc này đến việc kia.
Ông cụ giường bên trêu chọc: “Cháu ngoại và cháu rể của bà hiếu thảo quá.”
Anh không nghe nữa, đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Điện thoại trong xe đã sạc được một lúc, tự động mở lên, anh mở album ảnh ra xem, không ngờ đã quay đoạn video này dài như vậy.
Không nỡ xóa, cứ để đó.
Bây giờ Bạch Chỉ nhìn thấy video, cô bước ngang qua anh, chỉ chừa lại bóng lưng vội vã.
Cô ngồi trên xe máy lo lắng cho bà ngoại, cũng chỉ chừa lại cho anh một bóng lưng.
Suốt đoạn video dài một tiếng chín phút này, cô chưa bao giờ, chưa bao giờ quay đầu nhìn anh lấy một lần.
Họ đã từng gần nhau như vậy, nhưng cô không hề cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Bạch Chỉ nghĩ đến chuyện này, càng cảm thấy mình không xứng, nước mắt rơi không ngừng, rơi xuống màn hình điện thoại, tầm nhìn mờ mịt hư vô.
Bỗng nhiên lại cảm thấy hoang mang.
Cô phải làm thế nào, mới có thể xứng với tình yêu mà anh đã lang bạt kỳ hồ để trao cho cô?
Album ảnh được khóa bảo vệ này, anh một lòng ghi lại.
Xuân, hạ, thu, đông.
Anh chưa từng vắng mặt trong bất cứ mùa nào của đời cô.
Chỉ có cô, chỉ có cô vẫn luôn bỏ lỡ.
Bạch Chỉ lau nước mắt trên màn hình, tình cờ bấm vào danh bạ.
Cô đứng ở hàng đầu, được lưu tên là một từ tiếng Anh ——
Aurora.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Aurora: Cực quang, ánh rạng đông, là bất kỳ tia sáng nào, nói chung là ánh sáng.
Bạch Chỉ thật sự dùng hết sức lực, giải cứu bàn tay ra khỏi miệng của Phó Huyền Tây.
“Anh, đi ra ngoài!” Bạch Chỉ cố gắng không nhớ đến cảm giác ẩm ướt, mềm mại, trơn nhẵn trên tay cô, xoay người rửa tay.
Phó Huyền Tây cúi đầu nhìn cô, khóe miệng còn dính sô cô la, trông hơi… phóng đãng, mê người.
Cô bé trước mặt không nhịn được cười, da mặt đỏ bừng.
Phó Huyền Tây nhướng mày, đưa ngón trỏ lau sô cô la trên khóe môi, liếc mắt, đưa tay, bôi lên khóe môi của Bạch Chỉ.
Không đợi người ta mắng, anh đã biến mất tăm.
Bạch Chỉ vừa tức giận vừa xấu hổ, đưa mu bàn tay lau qua khóe môi, hứng nước rửa mặt.
Nấu một bữa cơm tối, vừa lâu vừa hỗn loạn, mười giờ rưỡi mới được ăn.
Bạch Chỉ cẩn thận bưng bánh kem lên, tuy không tạo hình gì, chỉ quét kem, trang trí trái cây và sô cô la.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy đẹp hơn chiếc bánh năm ngoái, cô rất hài lòng.
“Đợi một chút.” Bạch Chỉ đột nhiên nhớ ra mình chưa lấy nến, lại chạy vào đảo bếp, nhìn tới nhìn lui, tìm thấy nến, thắp lên, “Anh mau cầu nguyện đi.”
Phó Huyền Tây nghe lời cô, chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Thổi nến xong, Bạch Chỉ lại bật đèn, căn phòng sáng lên.
“Ăn trước đi, em nghĩ anh đói lắm rồi.” Bạch Chỉ nói ra lời này, còn cảm thấy hơi áy náy, “Đều tại em, nấu ăn lâu như vậy.”
Cô vừa nói vừa điên cuồng gắp thức ăn vào chén của Phó Huyền Tây, Phó Huyền Tây vừa cầm đũa, đã thấy chén cơm tràn ngập thức ăn.
“…Bạch Chỉ.” Phó Huyền Tây đau đầu, đưa tay xoa trán, “Đừng gắp nữa.”
“Anh gầy đi rồi, anh không biết sao?” Bạch Chỉ đặt đũa xuống, hai tay chống cằm, ngẩng mặt nhìn anh, “Nhìn mặt mũi của anh kìa, không còn chút thịt nào cả.”
Phó Huyền Tây: “…”
Có lẽ anh thật sự chiều hư cô rồi.
Thật ra, bình thường anh ăn rất ít, nhưng Bạch Chỉ cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy, anh không chịu nổi.
Vừa thấy anh định đặt đũa xuống, cô đã bĩu môi tủi thân: “Em nấu ăn lâu như vậy…”
Phó Huyền Tây: “…Anh ăn.”
Ăn xong, Bạch Chỉ mang bánh kem mà mình làm ra, bảo Phó Huyền Tây nếm thử.
Phó Huyền Tây no căng bụng, nhìn thấy thức ăn đã đau đầu, nhưng vẫn giữ mặt mũi cho cô, nếm thử một chút.
Bạch Chỉ mong chờ: “Anh thấy thế nào?”
“Cũng được.” Phó Huyền Tây liếm khóe môi, thấy cô hơi thất vọng, anh vươn tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, “Rất ngon.”
Bạch Chỉ phát hiện ra, anh rất thích hôn cô.
Trước khi chia tay cũng vậy, bây giờ tái hợp cũng vậy.
Mà lúc hôn, anh không đứng đắn lắm, bàn tay rất lộn xộn.
Bạch Chỉ né tránh, giữ tay anh lại, thở hổn hển, nói muốn xem điện thoại của anh.
“Chờ một chút.” Phó Huyền Tây đưa tay vào túi, lấy điện thoại ra, đưa cho cô, “Em xem đi.”
“Mật khẩu là gì?”
“Dấu vân tay của em.”
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Anh cài đặt khi nào thế?”
Phó Huyền Tây ôm cô vào lòng, điều chỉnh vị trí ngồi của cô, còn tranh thủ hôn cô: “Vào đêm nào đó em ngủ rất say.”
Bạch Chỉ: “…”
Cô thử đưa ngón tay cái lên nút cảm ứng, đúng là mở ra thật.
Ý định ban đầu của cô chỉ là muốn xem điện thoại của anh lưu giữ bao nhiêu ký ức của họ, nhưng không ngờ màn hình khóa và ảnh nền đều là bức ảnh chụp cô trước xe cà phê trên đường phố Florence.
Ngây người một lát, Bạch Chỉ giả vờ bình tĩnh, mở album ảnh ra.
Có ảnh anh chụp từ phía sau lúc họ đi lên dãy núi Alps, ảnh chụp giữa những dây đèn giăng đầy trời ở Zurich vào đêm trước Giáng sinh, ảnh chụp trên đường phố Florence, ảnh chụp trên hòn đảo mùa hè giữa ngày đông.
Thật nhiều, thật nhiều.
Những ký ức này theo mấy bức ảnh, ùn ùn kéo đến, dần dần lấp đầy những khoảng trống trong tâm trí.
Sau đó cô kéo đến một đoạn video, mở ra, là nhà thờ Grossmünster ở Zurich.
Bạch Chỉ vẫn nhớ, đó là mùa hè năm ngoái.
Chiều hôm đó, họ lên tầng cao nhất của nhà thờ, gió rất mạnh, mùa hè ở Zurich không quá nóng nực, gió thổi qua càng làm người ta cảm thấy dễ chịu.
Khi đó, cô nghe có người nói tiếng Ý bên cạnh, tuy không hiểu, nhưng cô đã xem qua nhiều bộ phim Ý, có thể phân biệt được.
Tò mò hỏi Phó Huyền Tây, mới biết người Thụy Sỹ nói nhiều ngôn ngữ, ngôn ngữ chính thức là tiếng Đức, ngoài ra còn có tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Romansh.
Cô nhớ trước đây đã hỏi anh biết ngôn ngữ nào, chưa từng nghe anh nói tiếng Ý, còn mè nheo đòi anh nói tiếng Ý cho cô nghe, nhưng anh từ chối, còn véo mặt cô: “Em xem anh là ca sĩ opera à?”
“Không nói thì không nói.” Cô kiêu ngạo xoay người, đứng trên tầng cao nhất của nhà thờ, cảm nhận làn gió mùa hè của Zurich thổi qua người.
Đoạn video này chính là lúc cô xoay người, không để ý.
Gió thổi qua vạt váy trắng của cô như sóng biển, còn lờ mờ nghe thấy giọng nói của anh lọt vào.
Đó là câu nói tiếng Ý mà cô muốn nghe nhất.
Anh nói: “Ti amo (Anh yêu em).”
Thanh âm của anh rất nhẹ nhàng, bay theo làn gió.
Cho nên, cô đang quay lưng về phía anh, không hề nghe thấy.
–
Bạch Chỉ cảm thấy khó thở.
Cô có cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều thời khắc anh vô cùng yêu cô.
Thoát ra khỏi album ảnh, phát hiện còn có một album ảnh bị khóa lại.
Cô không có thói quen nhìn trộm bí mật của người khác, vậy nên cô đưa điện thoại đến trước mặt Phó Huyền Tây, hỏi ý kiến của anh: “Em xem album ảnh này được không?”
Phó Huyền Tây bấm điều khiển, tìm chương trình tivi, nghe cô hỏi như vậy, anh thong thả liếc nhìn, ánh mắt khẽ rung động.
Trái tim của Bạch Chỉ trùng xuống, mặc dù vẫn rất tò mò, nhưng cũng rất ngoan ngoãn, chuẩn bị đặt điện thoại xuống: “Vậy em không xem ——”
“Được.” Phó Huyền Tây chen ngang, “Mật khẩu vẫn là dấu vân tay của em.”
Anh nói xong, vỗ vỗ lên lưng cô: “Anh vào phòng tắm.”
Bạch Chỉ xoay người, ngồi xuống sofa, mở khóa album ảnh.
Chớp mắt một cái, đã ngây ngốc kinh ngạc.
Toàn bộ album ảnh này đều chỉ có cô.
Những video này, những bức ảnh này, đã bắt đầu từ khi nào?
Là từ ngày họ chia tay.
Trong những bức ảnh này, cô không còn mặc váy áo màu trắng như anh yêu thích, mỗi bức ảnh, cô lại mặc quần áo có màu sắc khác nhau, kiểu dáng khác nhau.
Có khi cô buộc tóc đuôi ngựa, có khi thắt bím thấp, có khi lại xõa tóc.
Cô đang mỉm cười, hoặc ngây ngốc, vô cảm.
Dáng vẻ nhàn nhã, dáng vẻ bụi bặm trong núi, dáng vẻ mạnh mẽ lúc cô xắn ống quần vượt sông.
Cô lái xe đạp, cô dừng bên đường mua trái cây, cô ôm quyển sách dày cộp chen chúc trên xe buýt, cô tay không dạo phố.
Còn có đêm trước buổi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, lúc cô ăn tối ở Thôi Thượng Các trong tòa nhà Thượng Đức, cô luôn cảm giác có ai đó theo dõi mình.
Hóa ra là anh, hóa ra là anh.
Họ ở cùng một tòa nhà, trên cùng một tầng, hai nhà hàng đối diện nhau, nhưng cô không nhìn thấy anh.
Hóa ra anh đã đến lễ tốt nghiệp, ngồi dưới khán đài, nhìn cô bước lên sân khấu nhận bằng.
Anh ẩn mình giữa đám đông, không bị cô phát hiện.
Chỉ lặng lẽ đứng từ xa dõi theo cô, ghi lại ngày quan trọng của cô.
Bạch Chỉ cắn răng nghẹn ngào, khoang mũi chua xót, cô kéo xuống, thấy một album video.
Bấm vào, hình ảnh hơi nhòe, hơi tối tăm mịt mù, không rõ là buổi sáng hay buổi tối.
Cô cúi đầu, đưa ngón trỏ lên miệng, dùng răng cắn, ngăn bản thân mình khóc không ngừng.
Video lóe sáng, sau đó cô đã thấy rõ đó là nơi nào.
Cũng nhớ, đó là khoảnh khắc nào.
Đầu năm, Trịnh Tinh Dã và Bùi Tu Niên đều đã rời khỏi Nam Thành, cô được nhận vào làm thực tập sinh ở viện nghiên cứu, dường như hết thảy đều tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Sau đó, buổi tối mùa xuân lành lạnh, cô tăng ca tại một phòng thí nghiệm ở ngoại ô.
“Chúng ta gọi lẩu uyên ương được không? Dạo này tôi mọc mụn, không thể ăn cay được!”
“Được rồi, muốn ăn cái gì? Tôi xem thử.”
“Nhất định là thịt bò!”
“Khoai tây, khoai tây!”
“Nếu tôi nói muốn ăn xiên rau ngò, liệu có ai ám sát tôi không?”
“Sao cậu dám! Tôi bẻ đũa không cho cậu ăn!”
…
Bầu không khí trong phòng thí nghiệm ngày đó cực kỳ hòa hợp, tuy phải tăng ca, nhưng không ai than thở, giống như đang làm một việc mà họ cực kỳ hưởng thụ.
Sau đó, lẩu được giao đến, mọi người vào phòng ăn, chuyển ghế, xếp đũa, rót nước, hệt như đang ăn liên hoan.
Phó Huyền Tây ẩn mình ngoài vườn giữa đêm tối, lặng lẽ đứng nhìn sau một bụi hoa mai mùa đông, cửa sổ được mở ra để thông gió, anh còn có thể nghe người bên trong nói chuyện: “Chà, là lẩu Tự Phúc Hiên!”
Một chàng trai giơ ngón tay cái trước mặt thầy Hà: “Thầy Hà tốn kém rồi.”
“Chà… Chắc là thầy Hà kiếm được nhiều tiền lắm! Nghe nói bò viên Tự Phúc Hiên đều do đầu bếp nhà họ tự tay làm, cực kỳ đắt tiền, lại còn giới hạn số lượng, sao lại mua được nhiều thế này!”
“Còn lòng bò và tráng miệng nữa! Trời ơi, tự nhiên tôi cảm thấy tăng ca thật tuyệt vời, tôi yêu tăng ca, tôi muốn tăng ca mỗi ngày!”
Phó Huyền Tây châm một điếu thuốc, hút được một nửa, sợ mùi khói bay vào, anh dập điếu thuốc.
Nghe thấy lời này, không khỏi nhíu mày.
Tăng ca mỗi ngày cái gì, cô bé nhà anh đã gầy đến vậy rồi, còn phải tăng ca mỗi ngày sao.
Gọi người đặc biệt làm bò viên cho cô, cô cũng không ăn nhiều, chỉ gắp một miếng khoai tây, ăn từng chút từng chút, giống hệt như mèo.
Nhìn thấy, thật đau lòng.
Nhưng bầu không khí trong phòng thí nghiệm thật sự rất tốt, cô là người nhỏ tuổi nhất, tiền bối luôn miệng hỏi cô có muốn ăn cái này không, ăn cái kia không.
Còn giúp cô rót nước, lấy trái cây cho cô.
Lại lôi kéo cô vào mọi chủ đề trò chuyện, thỉnh thoảng lại chọc cho cô cười, không hề phớt lờ cô.
Phó Huyền Tây rất hài lòng, định tắt điện thoại.
Bận rộn công việc muốn chết, thấy cô sống tốt, định rời đi trước, nhưng lại nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô bé nhà mình đột nhiên thay đổi biểu cảm, giọng nói run rẩy: “Sao? Bà ngoại ngất xỉu ạ?”
Bầu không khí sôi nổi trong phòng thí nghiệm bị gián đoạn, mọi người quan tâm cô, an ủi cô, bảo cô đừng lo, hỏi cô có cần họ lái xe đưa về không.
Phó Huyền Tây nhíu mày lo lắng, cầm chìa khóa trong tay, giây tiếp theo, lại nghe giọng nói vờ bình tĩnh của cô: “Không, không cần, anh trai em sẽ đến đón em.”
Cô vội vàng cầm túi xách chạy ra ngoài, không để ý đến chuyện gì nữa.
Cứ như vậy, băng qua khoảng sân rộng, ngang qua Phó Huyền Tây, chỉ cách một bụi hoa mai mùa đông.
Khi đó, họ chỉ cách nhau chưa đầy một mét, bụi hoa mai mùa đông không cao, còn không che được nửa người anh.
Anh quên tránh đi, cô cũng không nhìn lại.
Đêm đó tuyết rơi, dần dần nặng hạt.
Giữa cơn mưa tuyết, cô chạy khuất khỏi tầm nhìn của anh, không quay đầu nhìn lại.
Phó Huyền Tây không phủi tuyết trên vai, cất bước đi theo cô.
Nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú nhã nhặn lái một chiếc xe máy, dừng lại, đưa mũ bảo hiểm cho Bạch Chỉ.
Thanh âm cách xa, nhưng từng chữ đều lọt vào tai anh:
“Đã gọi xe cấp cứu đưa bà đến bệnh viện, anh mang xe đi bảo dưỡng rồi, lên đi, anh đưa em đi đường tắt.”
Bạch Chỉ cầm lấy mũ bảo hiểm, đội lên, không chút do dự, ngồi lên xe.
Xe máy chạy đi, Phó Huyền Tây nắm chặt ngón tay lạnh cóng, lên chiếc xe sau lưng mình.
Lúc cầm vô lăng, ngón tay cũng không mềm mại như mọi ngày, đành phải kiên trì đuổi theo chiếc xe máy đang chở cô gái của anh.
Đường tắt này chính là đoạn đường dài quanh núi.
Tuyết đã bao phủ núi rừng nhiều ngày liền, một khoảng không mênh mông, phản chiếu ánh trăng sáng ngời, còn có ánh đèn đường lạnh lẽo.
Phó Huyền Tây đặt điện thoại cạnh kính chắn gió, máy quay vẫn mở.
Anh nghĩ mình nên tắt đi, nhưng lại không động tay.
Hình như là rất lạnh, anh bật điều hòa trong xe, một lúc sau, ngón tay lạnh buốt mới khôi phục được trạng thái bình thường.
Anh cầm vô lăng, đạp ga, đạp phanh, giống như đang nhìn đường, nhưng cũng giống như không nhìn đường.
Tại sao lại có một người có thể kiểm soát tầm nhìn của anh chứ?
Trong tầm mắt của anh, chỉ còn lại núi rừng bao la giữa tuyết trắng, tuyết bay đầy trời, xe gắn máy rẽ hết ngã này đến ngã khác.
Cô gái của anh ôm eo người khác.
Phó Huyền Tây đã đọc rất nhiều sách, từng tranh cãi với mấy ông chú lớn tuổi trong hội đồng quản trị.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều khía cạnh của cuộc đời, có tốt, có xấu, có cả không tốt không xấu.
Nhưng bất kể là trải qua chuyện gì trong quá khứ, hay là có năng lực vượt trội nào, anh cũng không cách nào miêu tả chuẩn xác.
Trên hành trình gió sương mưa tuyết đó, anh đã cảm thấy như thế nào.
Trên đường đi, anh cũng không sử dụng hệ thống định vị, chỉ tiến lên theo chiếc xe máy kia.
Đêm đó tuyết bay đầy trời, cả đoạn đường núi, đèn đường cũng không sáng lắm, con đường phía trước mờ mịt mông lung, không phân biệt được phương hướng.
Bên cạnh là vách núi, sương mù dày đặc, có một giây phút nào đó, anh đã nghĩ bánh xe sẽ trượt trên tuyết, lao xuống vách núi.
May mà đi đường bình an, theo chiếc xe máy kia đến bệnh viện Nam Thành.
Anh đi theo cả một quãng đường, cả hai người trên xe máy đều không phát hiện ra anh.
Cũng tốt.
Điện thoại hết pin, tự động tắt, anh cầm chìa khóa xe, bước xuống, theo họ vào bệnh viện.
Tiếc nuối, chua xót đan xen với vui mừng, bình lặng.
Anh nghĩ, may mà trong lúc cô hoang mang, lo sợ, tứ cố vô thân, bên cạnh lại có một người đàn ông trầm tĩnh, không để cho cô một mình đấu tranh, một mình sụp đổ.
Nhưng cũng cảm thấy.
Thật đáng tiếc, người bên cạnh cô không phải là anh.
Đêm đó, anh gặp bác sĩ tìm hiểu tình hình, may mà không có vấn đề gì nghiêm trọng, bà ngoại đã tỉnh lại, là tình trạng nhồi máu não thường gặp ở người già.
Lúc ra khỏi bệnh viện, anh thấy cô bé nhà mình mệt mỏi ngồi cạnh giường bệnh, người đàn ông bên cạnh lại làm hết việc này đến việc kia.
Ông cụ giường bên trêu chọc: “Cháu ngoại và cháu rể của bà hiếu thảo quá.”
Anh không nghe nữa, đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Điện thoại trong xe đã sạc được một lúc, tự động mở lên, anh mở album ảnh ra xem, không ngờ đã quay đoạn video này dài như vậy.
Không nỡ xóa, cứ để đó.
Bây giờ Bạch Chỉ nhìn thấy video, cô bước ngang qua anh, chỉ chừa lại bóng lưng vội vã.
Cô ngồi trên xe máy lo lắng cho bà ngoại, cũng chỉ chừa lại cho anh một bóng lưng.
Suốt đoạn video dài một tiếng chín phút này, cô chưa bao giờ, chưa bao giờ quay đầu nhìn anh lấy một lần.
Họ đã từng gần nhau như vậy, nhưng cô không hề cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Bạch Chỉ nghĩ đến chuyện này, càng cảm thấy mình không xứng, nước mắt rơi không ngừng, rơi xuống màn hình điện thoại, tầm nhìn mờ mịt hư vô.
Bỗng nhiên lại cảm thấy hoang mang.
Cô phải làm thế nào, mới có thể xứng với tình yêu mà anh đã lang bạt kỳ hồ để trao cho cô?
Album ảnh được khóa bảo vệ này, anh một lòng ghi lại.
Xuân, hạ, thu, đông.
Anh chưa từng vắng mặt trong bất cứ mùa nào của đời cô.
Chỉ có cô, chỉ có cô vẫn luôn bỏ lỡ.
Bạch Chỉ lau nước mắt trên màn hình, tình cờ bấm vào danh bạ.
Cô đứng ở hàng đầu, được lưu tên là một từ tiếng Anh ——
Aurora.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Aurora: Cực quang, ánh rạng đông, là bất kỳ tia sáng nào, nói chung là ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.