Chương 69: Ngoại truyện 6
Tứ Nghi
21/08/2024
Giữa trưa hôm sau, Trịnh Miểu Miểu mới tỉnh dậy, trong phòng chỉ có mình cô ấy.
Đầu đau như búa bổ, miệng lưỡi khô khốc, hai mắt lờ đờ đau nhức nhìn quanh, sau đó cô ấy quay đầu, thấy một ly nước trên bàn đầu giường.
Đúng lúc thấy khát, cô ấy vươn tay cầm ly nước.
Hơi bất ngờ, hóa ra là nước ấm.
Trịnh Miểu Miểu ngồi dậy, hai tay cầm ly nước, nghiêng đầu uống ừng ực cả ly, còn có mấy giọt nước chưa kịp nuốt vào, theo khóe môi, chảy xuống giường.
Cổ họng đau rát cũng dần dần trở nên thoải mái, dường như cô ấy cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Ý thức từ từ trở về, cô ấy bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra từ đêm qua đến giờ.
Hình như cô ấy đang tụ tập đón giao thừa cùng mọi người, sau đó chơi trò chơi, uống rất nhiều rượu, cô ấy say khướt, Tần Trạch Nguyên cõng cô ấy lên phòng ngủ.
Sau đó thì sao?
Trịnh Miểu Miểu nhắm mắt, vỗ vỗ đầu mình.
Hình như là, nhớ ra rồi.
Có phải cô ấy đã kéo Tần Trạch Nguyên đến gần, hỏi anh ta có thích cô ấy không?
Sau đó, còn hôn anh ta?
Trịnh Miểu Miểu hít một hơi, cảm thấy mình điên rồi.
Cô ấy vội vàng xuống giường, nhìn thấy một đôi dép lê mới được đặt ngay ngắn cạnh giường.
Mang vào, cảm giác mềm mịn ấm áp, quần áo trên người vẫn giống hệt hôm qua, chỉ hơi nhăn nhúm một chút, còn lại cũng không có vấn đề gì.
Cả người nồng nặc mùi rượu, cô ấy chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Hứng nước rửa mặt, nhìn vào gương, thấy khóe môi bị xước.
Trịnh Miểu Miểu đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi, xuýt xoa một tiếng, thật sự rất đau.
Đừng nói là, tối hôm qua anh ta hôn trộm cô ấy?
Hoàn toàn không có ấn tượng.
Chỉ nhớ cô ấy hôn anh ta, sau đó xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không nhớ.
Trịnh Miểu Miểu cúi đầu nhìn quần áo lần nữa, không có vấn đề gì, lại nhìn cổ mình, cũng không có dấu tích, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhớ đến ly nước ấm trên bàn đầu giường.
Không cần nghĩ cũng biết ai chuẩn bị.
Nhưng mà, anh ta ở đâu?
Hôn xong bỏ chạy sao? Không muốn chịu trách nhiệm?
Trịnh Miểu Miểu lấy một bộ bàn chải đánh răng mới trong tủ, sau đó tức giận chạy đến bên giường xem điện thoại.
Cô ấy gọi Tần Trạch Nguyên, nhưng mới reo hai tiếng, người bên kia đã cúp máy.
Còn dám cúp máy của cô ấy nữa!
Trịnh Miểu Miểu tức giận chống hông, đang định gọi lại đã nghe tiếng bước chân ngoài cửa.
Cô ấy quay đầu, thấy chốt cửa chuyển động, sau đó, có người bước vào.
Bóng dáng cao lớn, quần áo gọn gàng, cầm hai chiếc túi lớn trong tay.
Còn ngửi thấy mùi thơm.
Trịnh Miểu Miểu định chất vấn mấy câu, bụng đã sôi ùng ục.
Người kia nhìn cô ấy chằm chằm, ban đầu còn hơi ngây người, sau đó bật cười: “Làm gì thế? Biết em đói, đây này, đã mua thức ăn sáng cho em.”
Anh ta đóng cửa, đặt đồ đạc lên bàn, còn hỏi cô ấy đã rửa mặt chưa: “Rửa mặt xong thì đến ăn đi, ly nước ấm trên bàn đầu giường, em đã uống chưa?”
Trịnh Miểu Miểu định hung hăng xông lên, nhưng cô ấy mang dép bông, trông không hung hăng chút nào, lại còn bước đi lẹp xẹp, trông không khác nào trẻ con xuống giường trút giận.
“Được rồi, đã mười giờ rưỡi, thức dậy mà còn bực bội sao?” Tần Trạch Nguyên nhìn cô ấy, lấy thức ăn sáng ra, mở nắp, bày ra, “Muốn ăn ngọt hay mặn, hay là cái gì cũng muốn ăn?”
Trịnh Miểu Miểu nhìn một lượt, anh ta mua trứng gà, sữa đậu nành, bánh hoa quế, tiểu long bao, bánh quẩy, còn có cháo và mì gạo.
“Muốn ăn hết.” Cô ấy nói.
“Vậy em ăn trước đi.” Tần Trạch Nguyên cắm ống hút, đẩy ly sữa đậu nành sang, “Uống một chút nhé?”
Trịnh Miểu Miểu cầm ly sữa đậu nành, không nóng hổi, nhưng vẫn ấm, cô ấy cúi đầu, ngậm ống hút, hút một ngụm, sau đó hỏi: “Anh thì sao? Anh ăn cái gì?”
“Em ăn thừa cái gì thì anh ăn cái đó.” Tần Trạch Nguyên vừa nói vừa giúp cô ấy lột vỏ trứng, sắc mặt và giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Da mặt Trịnh Miểu Miểu nóng bừng, nhưng cô ấy không muốn thừa nhận, lại đưa bàn chân chạm vào anh ta, “Chúng ta không còn tiền mua thức ăn nữa sao?”
“Nói nhảm gì thế?”
“Vậy sao món nào cũng chỉ mua có một phần?”
“Không phải, anh không biết em muốn ăn cái gì, mỗi món cứ mua một phần thôi, anh nghĩ nhiều thức ăn như vậy, chắc em cũng không ăn hết, đừng lãng phí.” Tần Trạch Nguyên đưa quả trứng đã lột vỏ cho cô ấy, “Phải tiết kiệm, có hiểu không?”
Trịnh Miểu Miểu cắn một miếng trứng, lắc đầu: “Không hiểu.”
Lại nghĩ đến chuyện tình phong lưu trước kia của anh ta: “Cái này bao nhiêu tiền? Trước đây anh mua đồ cho bạn gái, không phải cứ thoải mái vung tay đến năm con số sao?”
Tần Trạch Nguyên nhìn cô, mỉm cười: “Mua đồ cho bạn gái, bỏ ra số tiền đó cũng hợp lý mà.”
“Ồ.” Trịnh Miểu Miểu không vui, “Người ta đáng giá hàng ngàn hàng vạn, còn em chỉ đáng giá mười mấy đồng.”
“Được rồi, ghen cái gì.” Tần Trạch Nguyên xoa tóc cô ấy, “Anh cũng chưa từng ra ngoài sáng sớm để mua thức ăn sáng cho cô gái nào khác ngoài em.”
Trịnh Miểu Miểu bĩu môi: “Ai ghen, anh là ai chứ, em ghen làm gì?”
Lại cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành: “Mà chưa kể, ai biết anh nói thật hay không.”
“Em đã không tin, anh cũng đâu thể làm gì được.” Tần Trạch Nguyên lau tay, “Dù sao thì…”
Trịnh Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn anh ta: “Hửm?”
“Anh chưa từng…” Tần Trạch Nguyên dừng lại, đưa tay lau khóe môi cô ấy, “Em ăn thế nào mà dính lung tung thế?”
Trịnh Miểu Miểu né về phía sau, da mặt nóng bừng, cô ấy cúi đầu, không dám nhìn anh ta, lại lẩm bẩm: “Ai cần anh quản?”
“Anh đâu dám quản em, sợ em quát tháo mắng anh, gọi anh là cái gã họ Tần, không chịu gọi một tiếng đàng hoàng.”
“Gọi thế nào mới là đàng hoàng?”
Tần Trạch Nguyên thật sự bế tắc, lâu thật lâu sau mới tự cười mình: “Bỏ đi, cứ gọi là chú, nghe êm tai.”
Chú.
Trịnh Miểu Miểu không vui: “Anh hôn em, còn bắt em gọi anh là chú, anh biến thái à?”
Tần Trạch Nguyên: “…”
Im lặng một hồi, anh ta mới nói: “Em hôn anh trước.”
Lại cảm thấy phiền: “Bỏ đi, muốn gọi gì thì gọi, gọi là cái gã họ Tần cũng được.”
Thấy thái độ của anh ta như vậy, Trịnh Miểu Miểu cũng không có ý định vạch trần tâm tư tình cảm giữa hai người họ.
Không biết tại sao lại giận, cô ấy lại đặt chén đũa lên bàn: “Không ăn nữa, anh cứ ăn từ từ đi.”
Nói xong, cô ấy cầm lấy đồ đạc, quay đầu bước ra, đóng sầm cửa, không thèm nhìn lại.
Tần Trạch Nguyên ngây người một lát, cuối cùng vẫn không đuổi theo, lại yên tĩnh ngồi bên bàn, ăn thức ăn sáng mà cô ấy chưa ăn hết.
–
Sau đó, Trịnh Miểu Miểu bắt đầu phụng phịu giận dỗi, chiến tranh lạnh với Tần Trạch Nguyên hết ba ngày.
Ban đầu, cô ấy cũng không có ý định chiến tranh lạnh lâu như vậy, nhưng Tần Trạch Nguyên không giúp ích, không dám đi tìm cô ấy, cho nên cô ấy mới chiến tranh lạnh lâu thế này.
Ngày thứ ba, cô ấy đích thân đi tìm Tần Trạch Nguyên, kết thúc trận chiến tranh lạnh này.
Ngày đó, Tần Trạch Nguyên đang đánh bài trong Ngày Đêm Không Mưa, cô ấy đi đến, hất đổ bàn bài, dọa Trịnh Tinh Dã hết hồn: “Làm gì vậy?”
“Chú chơi với mọi người đi, con đưa anh ta ra ngoài.”
Nói xong lời này, Trịnh Miểu Miểu nắm lấy cổ áo của Tần Trạch Nguyên, kéo anh ta ra ngoài.
“Nhẹ nhàng một chút được không, cổ của anh, em làm thế này, anh cảm giác như sắp đứt đầu rồi.” Tần Trạch Nguyên khom lưng, cúi đầu, theo cô ấy ra ngoài, “Anh không làm phiền em, cũng đâu có trêu chọc gì em.”
Trịnh Miểu Miểu không nói không rằng, kéo người ta vào bãi đỗ xe, đẩy vào.
Không đẩy được.
Cô ấy hơi xấu hổ, đành phải ra sức vừa đẩy vừa đạp người ta vào ghế sau.
Sau đó, cô ấy cũng chui vào, khóa cửa xe lại.
Tần Trạch Nguyên: “?”
Run lẩy bẩy, không hiểu sao còn hơi chờ mong điều gì đó.
“Em…”
“Im miệng!”
“…”
Chậc, hóa ra hoán đổi vị trí là thế này.
Trịnh Miểu Miểu lần mò trong bóng tối, mượn ánh đèn đường lờ mờ để nhìn anh ta.
Vẫn còn rất đẹp trai, nhưng mà, tại sao vào thời khắc quan trọng như vậy, da mặt dày lại biến mất tăm?
“Sao anh không đi tìm em!” Cô ấy hỏi.
Tần Trạch Nguyên cao lớn, chân dài, bị đè lên ghế sau như vậy cũng hơi bất công với anh ta.
Anh ta ngồi thẳng dậy, tìm tư thế thoải mái, sau đó nắm lấy tay cô ấy: “Em nhớ anh à?”
“Nhớ cái đầu anh!” Trịnh Miểu Miểu tức giận nói, “Anh có còn là đàn ông không?”
Trịnh Miểu Miểu rất xinh đẹp, mà còn là nét đẹp tinh tế, quyến rũ.
Tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, trắng trẻo, trong veo như dòng nước, giống hệt búp bê, tức giận thế này, gương mặt rất biểu cảm.
Tần Trạch Nguyên nhìn cô ấy, mỉm cười: “Tại sao anh không phải là đàn ông?”
“Anh trốn tránh, anh không tìm em!” Trịnh Miểu Miểu tức giận đến mức hốc mắt ửng đỏ, đôi môi run rẩy, trông như muốn khóc, tủi thân hết sức.
Tần Trạch Nguyên đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô ấy: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, anh sai rồi, nhé?”
“Anh không nghiêm túc gì cả!”
“Không nghiêm túc chỗ nào?”
“Anh xin lỗi không nghiêm túc!”
“Được rồi, được rồi, anh không nghiêm túc, anh sai rồi, anh gây ra tội lỗi tày trời, anh rời đi mà không tạm biệt em, tiểu thư rộng lượng, tha thứ cho anh lần này được không?”
Trịnh Miểu Miểu lao vào lồng ngực của anh ta, bắt đầu khóc: “Sao anh lại làm vậy…”
Tần Trạch Nguyên hết hồn, ôm người ta trong lòng, dỗ dành một hồi lâu: “Sao thế, anh đâu có bắt nạt em.”
“Anh nói anh thích em, vậy mà anh không theo đuổi em…” Trịnh Miểu Miểu khóc hết nước mắt, “Anh chơi đùa với em hu hu hu.”
Tần Trạch Nguyên ngẩn người một lát.
Chuyện gì thế này?
Cô ấy cũng không hề nói cô ấy thích anh ta, làm sao anh ta dám theo đuổi?
Anh ta thể hiện tình cảm với cô ấy rõ ràng như vậy, còn tưởng nếu cô ấy cũng thích anh ta, chắc chắn sẽ nói với anh ta.
Tần Trạch Nguyên vỗ lưng Trịnh Miểu Miểu an ủi một lát, sau đó do dự hỏi: “Vậy em có thích anh không?”
“Không thích!”
Nhìn đi, vẫn là không thích.
Vậy anh ta còn theo đuổi cái gì?
“Được rồi.” Tần Trạch Nguyên nói, “Vậy anh không làm phiền em nữa, nhé? Sau này anh sẽ không nói thích em, chỉ vụng trộm thích thôi, không để em phát hiện, được không?”
“Không được!”
Tần Trạch Nguyên cười giận: “Vậy em muốn thế nào, cái gì cũng không được, hay là giết anh đi.”
Trịnh Miểu Miểu không nói lời nào, chỉ rúc vào lòng anh ta mà khóc, khóc đến nước mắt nước mũi đều dây vào áo khoác của anh ta.
Tần Trạch Nguyên cúi đầu, nhìn cái đầu nhỏ của cô ấy, không thấy rõ mặt, chỉ thấy sau gáy.
Vừa khóc vừa thút tha thút thít.
Anh ta ngẩng đầu, chạm vào gáy của cô ấy, bất lực nói: “Đừng khóc nữa, nhé? Nếu em cảm thấy mất mặt, cảm thấy không vui vì anh không theo đuổi em, vậy thì anh sẽ theo đuổi em, em đồng ý hay không cũng chẳng sao, vui vẻ là được rồi.”
Vừa nói ra lời này, Tần Trạch Nguyên có cảm giác như bản thân mình là thiểm cẩu (*).
(*) Chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.
Nhưng đâu còn cách nào khác!
Anh ta cũng không muốn làm thiểm cẩu.
Nhưng cô ấy rúc vào lòng anh ta mà khóc!
Khóc đến mức trái tim người ta mềm nhũn, tan chảy, vụn vỡ, dán rồi lại vỡ, không hề hoàn chỉnh, cảm thấy rất khó chịu.
Trịnh Miểu Miểu hít mũi, ngẩng đầu, hai mắt sưng đỏ, nắm lấy cổ tay anh ta, cắn một cái.
“Úi…” Tần Trạch Nguyên hít một hơi, cũng không né tránh, còn cười, “Hả giận chưa?”
Trịnh Miểu Miểu nhìn biểu cảm của anh ta, chớp mắt, một giọt nước mắt lại rơi xuống.
“Sao cắn anh rồi còn khóc thế?” Tần Trạch Nguyên đưa tay còn lại lên, lau nước mắt cho cô ấy, “Tổ tông, đừng gọi tôi là chú nữa, gọi tôi là Tiểu Tần đi, tôi gọi ngài là tổ tông.”
Trịnh Miểu Miểu bật cười, vừa khóc vừa cười, hai tay liên tục đánh lên người anh ta: “Sao anh lại đáng ghét thế!”
Tần Trạch Nguyên thấy cô ấy cười, cũng vui vẻ: “Vậy anh có được theo đuổi em không, tổ tông?”
“Theo đuổi từ từ thôi.” Trịnh Miểu Miểu nghiến răng nghiến lợi, “Chờ xem em có chơi chết anh không!”
“Em thì có thủ đoạn gì chứ, bạn nhỏ?” Tần Trạch Nguyên lơ đãng, lại gãi trán, “Nhưng anh chưa từng theo đuổi ai, anh phải làm sao bây giờ?”
Trịnh Miểu Miểu trừng mắt nhìn anh ta: “Tùy anh!”
–
Tần Trạch Nguyên thật sự bắt đầu theo đuổi Trịnh Miểu Miểu.
Khỏi cần phải nói, theo đuổi công khai thế này, thật sự quá thú vị.
Không cần biết cô ấy có đồng ý hay không, ngày nào anh ta cũng hỏi: “Em có muốn làm bạn gái anh không?”
Tuy biết cô ấy không đồng ý, nhưng mỗi lần nghe anh ta hỏi như vậy, cô ấy đều cảm thấy vui vẻ.
Còn ngày ngày tặng hoa, tặng quà, chở cô ấy đi hóng gió, đưa cô ấy ra ngoài chơi, đi dạo phố, đi xem phim.
Nhưng anh ta không dám nắm tay cô ấy.
Hết lần này đến lần khác, bàn tay anh ta chạm vào bàn tay cô ấy, nhưng anh ta cong ngón tay lại, không dám nắm tay cô ấy.
Cũng có lúc, cô ấy cố tình hỏi trước mặt anh ta: “Ai đây, ai đây, anh có quen không? Em thấy rất đẹp trai, anh xin thông tin liên lạc cho em được không?”
Anh ta cảm thấy mình là người theo đuổi, có thể quang minh chính đại từ chối yêu cầu không hợp lý này.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn đi hỏi thông tin liên lạc, tự tay đưa cho cô ấy, chọc cô ấy giận hết sức: “Anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại đi!”
Không thể nào, tại sao vẫn là lỗi của anh ta vậy?
Tần Trạch Nguyên cay đắng, nhưng Tần Trạch Nguyên không dám nói.
Nhưng anh ta biết rút kinh nghiệm, lần sau gặp tình huống thế này, anh ta kiên quyết từ chối: “Xin cái đầu em, anh không quen.”
Tần Trạch Nguyên cứ vậy theo đuổi cô ấy tận mấy tháng trời, mùa xuân ghé qua, đến đám cưới của Phó Huyền Tây và Bạch Chỉ.
Được lắm, anh em tốt cùng nhau lớn lên, người ta đã kết hôn rồi, còn mình anh ta là thiểm cẩu độc thân.
Tần Trạch Nguyên cảm thấy thế này không được, cho nên đã nói với Trịnh Miểu Miểu, anh ta sẽ không theo đuổi cô ấy nữa.
Hốc mắt của Trịnh Miểu Miểu đỏ lên: “Anh thích cô gái khác sao?”
“Không có.” Tần Trạch Nguyên nghiêm túc nói, “Anh chỉ thích em.”
“Vậy sao anh không theo đuổi em?”
“Em không đồng ý, anh còn theo đuổi em làm gì, em không nghĩ nếu làm thế này, anh sẽ rất mệt mỏi sao, không khác nào thiểm cẩu, mà anh đâu phải như vậy.”
“Vậy em đồng ý!” Trịnh Miểu Miểu vừa khóc vừa la.
Tần Trạch Nguyên ngây người một lát: “Không cần… Anh thích em, làm thiểm cẩu cũng là chuyện của anh, không liên quan đến em, tại sao em phải đồng ý vì chuyện này chứ?”
Lại nói: “Anh sẽ không làm phiền em nữa, chúng ta sống cuộc đời của chúng ta, ai tìm được người mình thích, người còn lại sẽ chúc phúc, được không?”
“Anh rất mệt mỏi, nhưng anh già rồi, cũng không quan trọng nữa, em còn trẻ, đừng phí thời gian bên anh làm gì.”
“Đi tìm người em thích đi, nhưng lần này cho anh gặp người đó, anh kiểm chứng giúp em, nếu sau này hai người kết hôn, anh sẽ tặng hai người một căn nhà.”
Tần Trạch Nguyên thật sự suy nghĩ nghiêm túc: “Nếu em nghĩ một căn nhà là không đủ, anh cũng có thể tặng cho em một chiếc xe để làm của hồi môn, hay là em thích cái gì, anh sẽ chuẩn bị cho em.”
Còn nói: “Nhưng cũng phải chừa lại một chút tiền cho bà xã của anh, tuy không biết sau này bà xã của anh là ai, nhưng chắc chắn anh sẽ kết hôn, cũng không thể để người ta tủi thân được, đúng không?”
Trịnh Miểu Miểu chỉ nhìn anh ta, nghe anh ta nói muốn buông tay, sau này còn muốn cưới người khác làm bà xã.
Trong lòng cô ấy khó chịu, tựa như ngàn mũi kim châm chích, cứ khóc mãi.
Cô ấy khóc không ngừng, cuối cùng còn hung hăng vươn tay đẩy đẩy anh ta: “Em đã nói em đồng ý, sao anh còn không chịu!”
“Tại sao anh không quan tâm em! Sau này em không muốn gặp lại anh nữa!”
Cô ấy xoay người chạy đi, hai chân còn mang giày cao gót, vừa chạy được hai bước đã trật chân, ngã xuống đất.
Tần Trạch Nguyên vội vàng chạy đến đỡ cô ấy, bị cô ấy vừa đánh vừa mắng: “Anh cút đi! Không cho anh chạm vào em nữa!”
“Anh đỡ em dậy rồi cút đi sau có được không?”
“Không phải anh không muốn làm thiểm cẩu nữa sao? Anh thì khác thiểm cẩu chỗ nào chứ?”
Tần Trạch Nguyên ôm ngang người cô ấy, bế lên xe.
“Lại làm thiểm cẩu một thời gian nữa vậy.”
Đầu đau như búa bổ, miệng lưỡi khô khốc, hai mắt lờ đờ đau nhức nhìn quanh, sau đó cô ấy quay đầu, thấy một ly nước trên bàn đầu giường.
Đúng lúc thấy khát, cô ấy vươn tay cầm ly nước.
Hơi bất ngờ, hóa ra là nước ấm.
Trịnh Miểu Miểu ngồi dậy, hai tay cầm ly nước, nghiêng đầu uống ừng ực cả ly, còn có mấy giọt nước chưa kịp nuốt vào, theo khóe môi, chảy xuống giường.
Cổ họng đau rát cũng dần dần trở nên thoải mái, dường như cô ấy cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Ý thức từ từ trở về, cô ấy bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra từ đêm qua đến giờ.
Hình như cô ấy đang tụ tập đón giao thừa cùng mọi người, sau đó chơi trò chơi, uống rất nhiều rượu, cô ấy say khướt, Tần Trạch Nguyên cõng cô ấy lên phòng ngủ.
Sau đó thì sao?
Trịnh Miểu Miểu nhắm mắt, vỗ vỗ đầu mình.
Hình như là, nhớ ra rồi.
Có phải cô ấy đã kéo Tần Trạch Nguyên đến gần, hỏi anh ta có thích cô ấy không?
Sau đó, còn hôn anh ta?
Trịnh Miểu Miểu hít một hơi, cảm thấy mình điên rồi.
Cô ấy vội vàng xuống giường, nhìn thấy một đôi dép lê mới được đặt ngay ngắn cạnh giường.
Mang vào, cảm giác mềm mịn ấm áp, quần áo trên người vẫn giống hệt hôm qua, chỉ hơi nhăn nhúm một chút, còn lại cũng không có vấn đề gì.
Cả người nồng nặc mùi rượu, cô ấy chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Hứng nước rửa mặt, nhìn vào gương, thấy khóe môi bị xước.
Trịnh Miểu Miểu đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi, xuýt xoa một tiếng, thật sự rất đau.
Đừng nói là, tối hôm qua anh ta hôn trộm cô ấy?
Hoàn toàn không có ấn tượng.
Chỉ nhớ cô ấy hôn anh ta, sau đó xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không nhớ.
Trịnh Miểu Miểu cúi đầu nhìn quần áo lần nữa, không có vấn đề gì, lại nhìn cổ mình, cũng không có dấu tích, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhớ đến ly nước ấm trên bàn đầu giường.
Không cần nghĩ cũng biết ai chuẩn bị.
Nhưng mà, anh ta ở đâu?
Hôn xong bỏ chạy sao? Không muốn chịu trách nhiệm?
Trịnh Miểu Miểu lấy một bộ bàn chải đánh răng mới trong tủ, sau đó tức giận chạy đến bên giường xem điện thoại.
Cô ấy gọi Tần Trạch Nguyên, nhưng mới reo hai tiếng, người bên kia đã cúp máy.
Còn dám cúp máy của cô ấy nữa!
Trịnh Miểu Miểu tức giận chống hông, đang định gọi lại đã nghe tiếng bước chân ngoài cửa.
Cô ấy quay đầu, thấy chốt cửa chuyển động, sau đó, có người bước vào.
Bóng dáng cao lớn, quần áo gọn gàng, cầm hai chiếc túi lớn trong tay.
Còn ngửi thấy mùi thơm.
Trịnh Miểu Miểu định chất vấn mấy câu, bụng đã sôi ùng ục.
Người kia nhìn cô ấy chằm chằm, ban đầu còn hơi ngây người, sau đó bật cười: “Làm gì thế? Biết em đói, đây này, đã mua thức ăn sáng cho em.”
Anh ta đóng cửa, đặt đồ đạc lên bàn, còn hỏi cô ấy đã rửa mặt chưa: “Rửa mặt xong thì đến ăn đi, ly nước ấm trên bàn đầu giường, em đã uống chưa?”
Trịnh Miểu Miểu định hung hăng xông lên, nhưng cô ấy mang dép bông, trông không hung hăng chút nào, lại còn bước đi lẹp xẹp, trông không khác nào trẻ con xuống giường trút giận.
“Được rồi, đã mười giờ rưỡi, thức dậy mà còn bực bội sao?” Tần Trạch Nguyên nhìn cô ấy, lấy thức ăn sáng ra, mở nắp, bày ra, “Muốn ăn ngọt hay mặn, hay là cái gì cũng muốn ăn?”
Trịnh Miểu Miểu nhìn một lượt, anh ta mua trứng gà, sữa đậu nành, bánh hoa quế, tiểu long bao, bánh quẩy, còn có cháo và mì gạo.
“Muốn ăn hết.” Cô ấy nói.
“Vậy em ăn trước đi.” Tần Trạch Nguyên cắm ống hút, đẩy ly sữa đậu nành sang, “Uống một chút nhé?”
Trịnh Miểu Miểu cầm ly sữa đậu nành, không nóng hổi, nhưng vẫn ấm, cô ấy cúi đầu, ngậm ống hút, hút một ngụm, sau đó hỏi: “Anh thì sao? Anh ăn cái gì?”
“Em ăn thừa cái gì thì anh ăn cái đó.” Tần Trạch Nguyên vừa nói vừa giúp cô ấy lột vỏ trứng, sắc mặt và giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Da mặt Trịnh Miểu Miểu nóng bừng, nhưng cô ấy không muốn thừa nhận, lại đưa bàn chân chạm vào anh ta, “Chúng ta không còn tiền mua thức ăn nữa sao?”
“Nói nhảm gì thế?”
“Vậy sao món nào cũng chỉ mua có một phần?”
“Không phải, anh không biết em muốn ăn cái gì, mỗi món cứ mua một phần thôi, anh nghĩ nhiều thức ăn như vậy, chắc em cũng không ăn hết, đừng lãng phí.” Tần Trạch Nguyên đưa quả trứng đã lột vỏ cho cô ấy, “Phải tiết kiệm, có hiểu không?”
Trịnh Miểu Miểu cắn một miếng trứng, lắc đầu: “Không hiểu.”
Lại nghĩ đến chuyện tình phong lưu trước kia của anh ta: “Cái này bao nhiêu tiền? Trước đây anh mua đồ cho bạn gái, không phải cứ thoải mái vung tay đến năm con số sao?”
Tần Trạch Nguyên nhìn cô, mỉm cười: “Mua đồ cho bạn gái, bỏ ra số tiền đó cũng hợp lý mà.”
“Ồ.” Trịnh Miểu Miểu không vui, “Người ta đáng giá hàng ngàn hàng vạn, còn em chỉ đáng giá mười mấy đồng.”
“Được rồi, ghen cái gì.” Tần Trạch Nguyên xoa tóc cô ấy, “Anh cũng chưa từng ra ngoài sáng sớm để mua thức ăn sáng cho cô gái nào khác ngoài em.”
Trịnh Miểu Miểu bĩu môi: “Ai ghen, anh là ai chứ, em ghen làm gì?”
Lại cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành: “Mà chưa kể, ai biết anh nói thật hay không.”
“Em đã không tin, anh cũng đâu thể làm gì được.” Tần Trạch Nguyên lau tay, “Dù sao thì…”
Trịnh Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn anh ta: “Hửm?”
“Anh chưa từng…” Tần Trạch Nguyên dừng lại, đưa tay lau khóe môi cô ấy, “Em ăn thế nào mà dính lung tung thế?”
Trịnh Miểu Miểu né về phía sau, da mặt nóng bừng, cô ấy cúi đầu, không dám nhìn anh ta, lại lẩm bẩm: “Ai cần anh quản?”
“Anh đâu dám quản em, sợ em quát tháo mắng anh, gọi anh là cái gã họ Tần, không chịu gọi một tiếng đàng hoàng.”
“Gọi thế nào mới là đàng hoàng?”
Tần Trạch Nguyên thật sự bế tắc, lâu thật lâu sau mới tự cười mình: “Bỏ đi, cứ gọi là chú, nghe êm tai.”
Chú.
Trịnh Miểu Miểu không vui: “Anh hôn em, còn bắt em gọi anh là chú, anh biến thái à?”
Tần Trạch Nguyên: “…”
Im lặng một hồi, anh ta mới nói: “Em hôn anh trước.”
Lại cảm thấy phiền: “Bỏ đi, muốn gọi gì thì gọi, gọi là cái gã họ Tần cũng được.”
Thấy thái độ của anh ta như vậy, Trịnh Miểu Miểu cũng không có ý định vạch trần tâm tư tình cảm giữa hai người họ.
Không biết tại sao lại giận, cô ấy lại đặt chén đũa lên bàn: “Không ăn nữa, anh cứ ăn từ từ đi.”
Nói xong, cô ấy cầm lấy đồ đạc, quay đầu bước ra, đóng sầm cửa, không thèm nhìn lại.
Tần Trạch Nguyên ngây người một lát, cuối cùng vẫn không đuổi theo, lại yên tĩnh ngồi bên bàn, ăn thức ăn sáng mà cô ấy chưa ăn hết.
–
Sau đó, Trịnh Miểu Miểu bắt đầu phụng phịu giận dỗi, chiến tranh lạnh với Tần Trạch Nguyên hết ba ngày.
Ban đầu, cô ấy cũng không có ý định chiến tranh lạnh lâu như vậy, nhưng Tần Trạch Nguyên không giúp ích, không dám đi tìm cô ấy, cho nên cô ấy mới chiến tranh lạnh lâu thế này.
Ngày thứ ba, cô ấy đích thân đi tìm Tần Trạch Nguyên, kết thúc trận chiến tranh lạnh này.
Ngày đó, Tần Trạch Nguyên đang đánh bài trong Ngày Đêm Không Mưa, cô ấy đi đến, hất đổ bàn bài, dọa Trịnh Tinh Dã hết hồn: “Làm gì vậy?”
“Chú chơi với mọi người đi, con đưa anh ta ra ngoài.”
Nói xong lời này, Trịnh Miểu Miểu nắm lấy cổ áo của Tần Trạch Nguyên, kéo anh ta ra ngoài.
“Nhẹ nhàng một chút được không, cổ của anh, em làm thế này, anh cảm giác như sắp đứt đầu rồi.” Tần Trạch Nguyên khom lưng, cúi đầu, theo cô ấy ra ngoài, “Anh không làm phiền em, cũng đâu có trêu chọc gì em.”
Trịnh Miểu Miểu không nói không rằng, kéo người ta vào bãi đỗ xe, đẩy vào.
Không đẩy được.
Cô ấy hơi xấu hổ, đành phải ra sức vừa đẩy vừa đạp người ta vào ghế sau.
Sau đó, cô ấy cũng chui vào, khóa cửa xe lại.
Tần Trạch Nguyên: “?”
Run lẩy bẩy, không hiểu sao còn hơi chờ mong điều gì đó.
“Em…”
“Im miệng!”
“…”
Chậc, hóa ra hoán đổi vị trí là thế này.
Trịnh Miểu Miểu lần mò trong bóng tối, mượn ánh đèn đường lờ mờ để nhìn anh ta.
Vẫn còn rất đẹp trai, nhưng mà, tại sao vào thời khắc quan trọng như vậy, da mặt dày lại biến mất tăm?
“Sao anh không đi tìm em!” Cô ấy hỏi.
Tần Trạch Nguyên cao lớn, chân dài, bị đè lên ghế sau như vậy cũng hơi bất công với anh ta.
Anh ta ngồi thẳng dậy, tìm tư thế thoải mái, sau đó nắm lấy tay cô ấy: “Em nhớ anh à?”
“Nhớ cái đầu anh!” Trịnh Miểu Miểu tức giận nói, “Anh có còn là đàn ông không?”
Trịnh Miểu Miểu rất xinh đẹp, mà còn là nét đẹp tinh tế, quyến rũ.
Tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, trắng trẻo, trong veo như dòng nước, giống hệt búp bê, tức giận thế này, gương mặt rất biểu cảm.
Tần Trạch Nguyên nhìn cô ấy, mỉm cười: “Tại sao anh không phải là đàn ông?”
“Anh trốn tránh, anh không tìm em!” Trịnh Miểu Miểu tức giận đến mức hốc mắt ửng đỏ, đôi môi run rẩy, trông như muốn khóc, tủi thân hết sức.
Tần Trạch Nguyên đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô ấy: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, anh sai rồi, nhé?”
“Anh không nghiêm túc gì cả!”
“Không nghiêm túc chỗ nào?”
“Anh xin lỗi không nghiêm túc!”
“Được rồi, được rồi, anh không nghiêm túc, anh sai rồi, anh gây ra tội lỗi tày trời, anh rời đi mà không tạm biệt em, tiểu thư rộng lượng, tha thứ cho anh lần này được không?”
Trịnh Miểu Miểu lao vào lồng ngực của anh ta, bắt đầu khóc: “Sao anh lại làm vậy…”
Tần Trạch Nguyên hết hồn, ôm người ta trong lòng, dỗ dành một hồi lâu: “Sao thế, anh đâu có bắt nạt em.”
“Anh nói anh thích em, vậy mà anh không theo đuổi em…” Trịnh Miểu Miểu khóc hết nước mắt, “Anh chơi đùa với em hu hu hu.”
Tần Trạch Nguyên ngẩn người một lát.
Chuyện gì thế này?
Cô ấy cũng không hề nói cô ấy thích anh ta, làm sao anh ta dám theo đuổi?
Anh ta thể hiện tình cảm với cô ấy rõ ràng như vậy, còn tưởng nếu cô ấy cũng thích anh ta, chắc chắn sẽ nói với anh ta.
Tần Trạch Nguyên vỗ lưng Trịnh Miểu Miểu an ủi một lát, sau đó do dự hỏi: “Vậy em có thích anh không?”
“Không thích!”
Nhìn đi, vẫn là không thích.
Vậy anh ta còn theo đuổi cái gì?
“Được rồi.” Tần Trạch Nguyên nói, “Vậy anh không làm phiền em nữa, nhé? Sau này anh sẽ không nói thích em, chỉ vụng trộm thích thôi, không để em phát hiện, được không?”
“Không được!”
Tần Trạch Nguyên cười giận: “Vậy em muốn thế nào, cái gì cũng không được, hay là giết anh đi.”
Trịnh Miểu Miểu không nói lời nào, chỉ rúc vào lòng anh ta mà khóc, khóc đến nước mắt nước mũi đều dây vào áo khoác của anh ta.
Tần Trạch Nguyên cúi đầu, nhìn cái đầu nhỏ của cô ấy, không thấy rõ mặt, chỉ thấy sau gáy.
Vừa khóc vừa thút tha thút thít.
Anh ta ngẩng đầu, chạm vào gáy của cô ấy, bất lực nói: “Đừng khóc nữa, nhé? Nếu em cảm thấy mất mặt, cảm thấy không vui vì anh không theo đuổi em, vậy thì anh sẽ theo đuổi em, em đồng ý hay không cũng chẳng sao, vui vẻ là được rồi.”
Vừa nói ra lời này, Tần Trạch Nguyên có cảm giác như bản thân mình là thiểm cẩu (*).
(*) Chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.
Nhưng đâu còn cách nào khác!
Anh ta cũng không muốn làm thiểm cẩu.
Nhưng cô ấy rúc vào lòng anh ta mà khóc!
Khóc đến mức trái tim người ta mềm nhũn, tan chảy, vụn vỡ, dán rồi lại vỡ, không hề hoàn chỉnh, cảm thấy rất khó chịu.
Trịnh Miểu Miểu hít mũi, ngẩng đầu, hai mắt sưng đỏ, nắm lấy cổ tay anh ta, cắn một cái.
“Úi…” Tần Trạch Nguyên hít một hơi, cũng không né tránh, còn cười, “Hả giận chưa?”
Trịnh Miểu Miểu nhìn biểu cảm của anh ta, chớp mắt, một giọt nước mắt lại rơi xuống.
“Sao cắn anh rồi còn khóc thế?” Tần Trạch Nguyên đưa tay còn lại lên, lau nước mắt cho cô ấy, “Tổ tông, đừng gọi tôi là chú nữa, gọi tôi là Tiểu Tần đi, tôi gọi ngài là tổ tông.”
Trịnh Miểu Miểu bật cười, vừa khóc vừa cười, hai tay liên tục đánh lên người anh ta: “Sao anh lại đáng ghét thế!”
Tần Trạch Nguyên thấy cô ấy cười, cũng vui vẻ: “Vậy anh có được theo đuổi em không, tổ tông?”
“Theo đuổi từ từ thôi.” Trịnh Miểu Miểu nghiến răng nghiến lợi, “Chờ xem em có chơi chết anh không!”
“Em thì có thủ đoạn gì chứ, bạn nhỏ?” Tần Trạch Nguyên lơ đãng, lại gãi trán, “Nhưng anh chưa từng theo đuổi ai, anh phải làm sao bây giờ?”
Trịnh Miểu Miểu trừng mắt nhìn anh ta: “Tùy anh!”
–
Tần Trạch Nguyên thật sự bắt đầu theo đuổi Trịnh Miểu Miểu.
Khỏi cần phải nói, theo đuổi công khai thế này, thật sự quá thú vị.
Không cần biết cô ấy có đồng ý hay không, ngày nào anh ta cũng hỏi: “Em có muốn làm bạn gái anh không?”
Tuy biết cô ấy không đồng ý, nhưng mỗi lần nghe anh ta hỏi như vậy, cô ấy đều cảm thấy vui vẻ.
Còn ngày ngày tặng hoa, tặng quà, chở cô ấy đi hóng gió, đưa cô ấy ra ngoài chơi, đi dạo phố, đi xem phim.
Nhưng anh ta không dám nắm tay cô ấy.
Hết lần này đến lần khác, bàn tay anh ta chạm vào bàn tay cô ấy, nhưng anh ta cong ngón tay lại, không dám nắm tay cô ấy.
Cũng có lúc, cô ấy cố tình hỏi trước mặt anh ta: “Ai đây, ai đây, anh có quen không? Em thấy rất đẹp trai, anh xin thông tin liên lạc cho em được không?”
Anh ta cảm thấy mình là người theo đuổi, có thể quang minh chính đại từ chối yêu cầu không hợp lý này.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn đi hỏi thông tin liên lạc, tự tay đưa cho cô ấy, chọc cô ấy giận hết sức: “Anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại đi!”
Không thể nào, tại sao vẫn là lỗi của anh ta vậy?
Tần Trạch Nguyên cay đắng, nhưng Tần Trạch Nguyên không dám nói.
Nhưng anh ta biết rút kinh nghiệm, lần sau gặp tình huống thế này, anh ta kiên quyết từ chối: “Xin cái đầu em, anh không quen.”
Tần Trạch Nguyên cứ vậy theo đuổi cô ấy tận mấy tháng trời, mùa xuân ghé qua, đến đám cưới của Phó Huyền Tây và Bạch Chỉ.
Được lắm, anh em tốt cùng nhau lớn lên, người ta đã kết hôn rồi, còn mình anh ta là thiểm cẩu độc thân.
Tần Trạch Nguyên cảm thấy thế này không được, cho nên đã nói với Trịnh Miểu Miểu, anh ta sẽ không theo đuổi cô ấy nữa.
Hốc mắt của Trịnh Miểu Miểu đỏ lên: “Anh thích cô gái khác sao?”
“Không có.” Tần Trạch Nguyên nghiêm túc nói, “Anh chỉ thích em.”
“Vậy sao anh không theo đuổi em?”
“Em không đồng ý, anh còn theo đuổi em làm gì, em không nghĩ nếu làm thế này, anh sẽ rất mệt mỏi sao, không khác nào thiểm cẩu, mà anh đâu phải như vậy.”
“Vậy em đồng ý!” Trịnh Miểu Miểu vừa khóc vừa la.
Tần Trạch Nguyên ngây người một lát: “Không cần… Anh thích em, làm thiểm cẩu cũng là chuyện của anh, không liên quan đến em, tại sao em phải đồng ý vì chuyện này chứ?”
Lại nói: “Anh sẽ không làm phiền em nữa, chúng ta sống cuộc đời của chúng ta, ai tìm được người mình thích, người còn lại sẽ chúc phúc, được không?”
“Anh rất mệt mỏi, nhưng anh già rồi, cũng không quan trọng nữa, em còn trẻ, đừng phí thời gian bên anh làm gì.”
“Đi tìm người em thích đi, nhưng lần này cho anh gặp người đó, anh kiểm chứng giúp em, nếu sau này hai người kết hôn, anh sẽ tặng hai người một căn nhà.”
Tần Trạch Nguyên thật sự suy nghĩ nghiêm túc: “Nếu em nghĩ một căn nhà là không đủ, anh cũng có thể tặng cho em một chiếc xe để làm của hồi môn, hay là em thích cái gì, anh sẽ chuẩn bị cho em.”
Còn nói: “Nhưng cũng phải chừa lại một chút tiền cho bà xã của anh, tuy không biết sau này bà xã của anh là ai, nhưng chắc chắn anh sẽ kết hôn, cũng không thể để người ta tủi thân được, đúng không?”
Trịnh Miểu Miểu chỉ nhìn anh ta, nghe anh ta nói muốn buông tay, sau này còn muốn cưới người khác làm bà xã.
Trong lòng cô ấy khó chịu, tựa như ngàn mũi kim châm chích, cứ khóc mãi.
Cô ấy khóc không ngừng, cuối cùng còn hung hăng vươn tay đẩy đẩy anh ta: “Em đã nói em đồng ý, sao anh còn không chịu!”
“Tại sao anh không quan tâm em! Sau này em không muốn gặp lại anh nữa!”
Cô ấy xoay người chạy đi, hai chân còn mang giày cao gót, vừa chạy được hai bước đã trật chân, ngã xuống đất.
Tần Trạch Nguyên vội vàng chạy đến đỡ cô ấy, bị cô ấy vừa đánh vừa mắng: “Anh cút đi! Không cho anh chạm vào em nữa!”
“Anh đỡ em dậy rồi cút đi sau có được không?”
“Không phải anh không muốn làm thiểm cẩu nữa sao? Anh thì khác thiểm cẩu chỗ nào chứ?”
Tần Trạch Nguyên ôm ngang người cô ấy, bế lên xe.
“Lại làm thiểm cẩu một thời gian nữa vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.