Chương 23: Như bắt được vàng
Tứ Nghi
21/08/2024
Ánh mặt trời ấm áp làm người ta lầm tưởng mùa xuân đã đến, mãi đến khi gió nhẹ lững lờ thổi qua cầu, Bạch Chỉ mới tỉnh khỏi giấc mộng.
“Anh đang ở đâu?!”
Thậm chí Tô Trạch Thụy đang đi dạo cùng cô, cô cũng chỉ kịp vội vàng nói một câu “Em có việc”.
Dòng người đông đúc nhộn nhịp trên cầu, cô tựa như chú chim non sợ hãi lao ra khỏi khu rừng, xung quanh còn có người nhỏ giọng mắng thầm: “Chen chúc cái gì chứ? Nhanh lên…”
Nghĩ đang là năm mới, đột nhiên câu chuyện lại chuyển biến thành: “Vội đi gặp người trong lòng.”
Một chiếc áo khoác trắng lướt ngang qua vai, để lại một vệt đỏ tươi.
Nhịp tim của Bạch Chỉ gấp gáp gấp trăm lần nhịp trống trong tiệm nhạc cụ dọc dòng sông, hương thơm ngọt ngào mãi lưu luyến trên chóp mũi cô, cô kéo tay áo khoác, ra sức chạy nước rút giữa đám đông chật chội.
Đế giày đạp lên mặt đường lát đá, phát ra tiếng vang nặng nề, bị tiếng cười đùa sôi nổi xung quanh lấn át.
Cô chạy xuống cầu Hải Đường, chạy hết đường Thanh Hà, băng qua đường Liễu Tự, ra khỏi hẻm Thanh Liên, lao qua cánh cửa tồi tàn cuối đường Thanh Từ.
Vẫn không thể dừng lại.
Anh nói đang đợi cô bên một ngọn tháp nhỏ ở góc phố ngoài Xuân Đường cổ trấn.
Ánh nắng buổi chiều rực rỡ đến mức Bạch Chỉ ướt đẫm mồ hôi, ngay cả sợi tóc trên trán cũng ướt, dính lên trán cô, bị gió thổi đong đưa.
Cảm giác linh hồn khao khát lao ra khỏi sự ràng buộc của thể xác rất giống năm lớp mười một cô tham gia cuộc thi chạy ba ngàn mét.
Năm đó, đại hội thể thao của trường Trung học số 1 Nam Thành cực kỳ hào phóng, người thắng cuộc vừa có phần thưởng lại vừa được nhận tiền.
Tiền thưởng cho top ba trong cuộc thi chạy ba ngàn mét lần lượt là ba trăm, hai trăm, một trăm.
Không có người nào liều mạng xông pha như cô chỉ vì một, hai trăm tệ, rất nhiều người giảm tốc độ, còn có người bỏ cuộc.
Cô là người duy nhất nghiến răng nghiến lợi, kiên trì hoàn thành đường đua.
Ngày đó, gió mang theo mùi máu trong cổ họng cô, cô ngã xuống ở vạch đích trong tiếng cổ vũ của bạn bè, giành hạng nhì cuộc thi chạy ba ngàn mét năm đó.
Trong suốt mười mấy giây nín thở chạy đến vạch đích, trong đầu cô chỉ ngập tràn hình bóng một chàng trai lười biếng mỉm cười, gọi cô là em gái.
Sau đó, được nhận hai trăm tệ như ý nguyện, sống xa xỉ một ngày, mua một hộp bút, một quyển sổ mới tinh, xôi và mứt ngó sen.
Sổ và bút dùng để viết tâm tình về anh, xôi và mứt ngó sen là món bà ngoại thích.
Ngày đó, cô đặt anh và niềm vui của bà ngoại trong lòng.
Là một ý niệm khác về viên mãn.
–
Chiếc chuông đồng trong tòa tháp nhỏ vang lên êm dịu, một tay Bạch Chỉ nắm lấy khung cửa, thở hồng hộc, quét mắt như radar, tìm bóng hình đó trên phố.
Mùi máu trong miệng, khó khăn thở dốc, hình bóng anh trong tâm trí, tất cả đều giống hệt đại hội thể thao vào năm lớp mười một.
Nhưng cô nhìn thấy phố xá đông đúc, ngựa xe như nước, cả thế gian không liên quan gì đến cô, ồn ào, xôn xao, duy nhất chỉ không nhìn thấy anh.
Giữa chiều, mặt trời vẫn tỏa ánh nắng chói chang, nhưng cơn gió thoảng qua, mồ hôi cũng chầm chậm bay hơi, rõ ràng là rất lạnh.
Cô còn hoài nghi cuộc gọi vừa rồi là vì cô nhớ anh quá mà sinh ra mộng tưởng, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại.
Hương hoa bách hợp len lỏi vào mũi.
Cô dừng tay, rũ mắt nhìn, ngón tay thon dài từng khuấy đảo hàng đêm, nhẹ nhàng cầm một bó hoa bách hợp nở rộ, đưa đến trước mắt cô.
“Chúc mừng năm mới.” Anh nói.
Thanh âm vang bên tai cô, tựa như tiếng vọng của núi rừng, lưu luyến thật lâu, nhưng chỉ vây quanh cô.
Sau lưng cô có một nhiệt độ còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời vây quanh, một cánh tay mặc áo khoác đen vòng qua eo cô.
Vai cô nặng trĩu, anh tựa cằm, cọ cọ góc mặt lên cổ cô: “Không thích hoa bách hợp à?”
Cô nhìn ngây ngốc, không phản ứng, hai mắt mông lung như sương mù che phủ núi xa.
Anh nhẫn nại hỏi: “Em thích hoa gì? Anh không mua được hoa nhài, hoa hồng thì bình thường quá, không xứng với em, hay là em thích ——”
Anh chưa kịp dứt lời, cô đã cầm lấy bó hoa trên tay anh, lúc cúi đầu, một giọt nước mắt pha lê rơi thẳng xuống vỉa hè gập ghềnh.
Không hề vỡ vụn, chỉ bị tro bụi che phủ, nhanh chóng biến mất.
“Em thích lắm.” Cô nói, cắn răng nghẹn ngào, “Rất, rất thích.”
Hai cánh tay của anh vòng qua người cô, ôm cô từ phía sau, giữ thật chặt trong lòng.
Cảm giác nghẹt thở hoàn toàn tan biến từ lâu, cô ngửi thấy mùi hương êm dịu của hoa bách hợp.
Bất ngờ vì tìm thấy cầu vồng sau mưa.
Phó Huyền Tây vùi đầu lên vai cô, hít một hơi, không thể không cười khẽ: “Có phải vừa rồi em đi cướp kẹo hồ lô không, sao mùi hương trên người em lại ngọt ngào như vậy?”
Chớp mắt một cái, cảm xúc của cô đã chuyển thành ngại ngùng xấu hổ.
“Chỉ là… vô tình chạm vai người khác thôi.”
Anh không nghe, nhất quyết nghĩ cô thèm, vậy nên anh kéo cô đi mua một đống kẹo hồ lô.
–
Hiếm hoi lắm mới có một ngày trời ấm gió mát, một người thường xuyên di chuyển bằng xe như anh, hôm nay cũng sẵn lòng nắm tay cô bước dọc con đường đi mua kẹo hồ lô.
Hai bên con đường vẫn còn lưu lại những nét đặc trưng của cổ trấn, không hoa lệ như đô thị hiện đại.
Chủ yếu là phòng trà, quán rượu, thỉnh thoảng lại thấy mấy siêu thị nhỏ và vài cửa tiệm.
Trên con đường bình dị và xưa cũ này, không có nơi nào bán kẹo hồ lô, anh nắm tay cô, đi qua đại lộ Bạch Quả phồn hoa.
Biển tên đại lộ Bạch Quả có nền xanh chữ trắng, mũi tên hai chiều chỉ hướng Nam, Bắc, tán cây bạch quả vươn tận trời cao.
Giẫm lên những vệt nắng nho nhỏ, đi một đường đến cây bạch quả thứ bảy, mua một đống kẹo hồ lô của một ông chú.
Ông chú vui mừng đến mức đưa cho họ một mớ cỏ khô: “Thật sự không có đồ đựng, hai người cầm lấy cái này đi.”
Anh cầm lấy, nhưng hình như cũng không thích cầm một đống đồ đi trên đường, bắt cô giải quyết luôn.
Bạch Chỉ dở khóc dở cười: “Làm sao em ăn hết được?”
Anh lại cười, khẽ nhướng mày: “Ăn từ từ thôi, còn nếu ăn không được, em gặp ai thì đưa cho người đó một xiên.”
Cô nghe lời anh, thật sự dành nửa buổi chiều đứng ngoài đường, mỗi lần gặp được một bạn nhỏ lại đưa một xiên kẹo.
Khi đối phương từ chối nhận, cô lại nói hôm nay là ngày đầu tiên chú này ra đường bán kẹo, muốn quảng bá tiếng tăm.
Đối phương vui vẻ nhận lấy, hỏi: “Vậy ngày mai sẽ bán bao nhiêu tiền một xiên ạ?”
Bạch Chỉ thật sự gặp khó, nghĩ ngợi một hồi, lại kéo tay Phó Huyền Tây, mỉm cười nịnh hót: “Còn tùy vào tâm trạng của chú ấy.”
Sau đó, mặt trời dần dần khuất bóng, họ quay lại xe anh.
Anh rút khăn ướt lau tay, ngồi bên ghế lái vươn tay qua, dùng ngón cái lau nước đường đỏ trên khóe miệng của cô, thấp giọng nói: “Gọi anh là chú à?”
Cô vẫn còn cầm nửa xiên kẹo hồ lô trên tay, mới nuốt một viên vào miệng, cô cúi đầu phun hạt táo gai lên miếng khăn giấy trên tay.
Sau đó cô nói: “Ý em là các bạn nhỏ phải gọi anh là chú.”
Anh rũ mắt mỉm cười, hỏi: “Vậy em gọi anh là gì?”
“Gọi anh là…” Bạch Chỉ nuốt nước bọt, “Phó Huyền Tây.”
“Không có cách xưng hô nào êm tai một chút sao?”
“Tên của anh là êm tai nhất.”
Anh nheo mắt cười khẽ, đưa ngón tay còn dính nước đường lên miệng cô, thanh âm trầm thấp: “Mở miệng ra.”
Đầu ngón tay đã lau qua bằng khăn ướt, lại dính nước đường, mang theo cảm giác dính dính lành lạnh.
Đôi mắt hạnh khép hờ, cô chỉ do dự một giây, môi đỏ hé mở, liếm sạch nước đường.
Điều hòa trong xe bật mở, sáp thơm hương nhài nhàn nhạt tỏa ra, hòa lẫn cùng hương nước đường chua chua ngọt ngọt.
Hòa hợp diệu kỳ.
Lòng bàn tay ngứa ngáy, Phó Huyền Tây chăm chú ngắm nhìn, nhìn cô bé thuần khiết trước mặt, lại làm hành động quyến rũ người ta mà không hay không biết.
Sắc trời nơi đây hơi u ám, ánh nắng mơn man bên góc mặt của cô, tạo ra cảm giác mong manh dễ vỡ, hàng mi dài khẽ rũ xuống, như lông vũ nhẹ nhàng cọ vào lòng người.
Cọ xong lại bỏ chạy, sau đó quay đầu cọ thêm một chút, lại chạy mất.
Làm người ta không cách nào bắt được, cũng không cách nào chạm được, chỉ có đáy lòng là ngứa ngáy mãi.
Sáng nay Thẩm Tư Ngôn gọi cho anh, biết anh đang lái xe, anh ta tò mò hỏi: “Sao lại đi vậy, anh trai?”
Sao lại đi?
Khi đó anh cũng tự hỏi bản thân mình như vậy, nhưng cuối cùng chỉ có một đáp án: “Đi xem một chút.”
Thẩm Tư Ngôn cực kỳ tò mò: “Đi xem cái gì?”
Anh không trả lời được, cúp máy.
Anh chưa từng làm chuyện như thế này.
Vừa cảm thấy ngốc, vừa muốn giả vờ ngốc.
Nếu như nhất định phải có đáp án.
Phó Huyền Tây rũ mắt hồi tưởng một lát, nhớ đến đêm qua, trên màn hình điện thoại của anh, đôi mắt của cô tỏa sáng rực rỡ như ánh sao, vừa mong mỏi vừa thận trọng, nói muốn nhìn thấy anh.
Cô gầy gò, nhỏ xíu, bị tuyết và màn đêm trống trải vây quanh.
Lẽ ra phải rất đáng thương, vậy mà cô không hề để lộ nỗi buồn, còn mỉm cười với anh.
Làm sao anh có thể không mềm lòng được?
Cảm thấy, cô ngoan ngoãn như vậy, không thể để cô một mình.
Anh cũng cảm thấy, thật khó nói cảm giác này không phải là thích, nhưng cũng thật khó nói đó chính là yêu.
Lòng bàn tay của anh có cảm giác mềm mại, khô ráo, anh cúi đầu nhìn cô bé hiểu chuyện, rút khăn giấy lau tay cho anh.
Cô cúi đầu, rất nghiêm túc, mũi nhỏ xinh xắn, tóc dài mềm mại trượt xuống vai, nửa gương mặt bị bóng tối che phủ.
Nhìn thế nào cũng thấy, trông rất ngoan ngoãn, dễ bị bắt nạt.
Bóng đêm bên ngoài đột ngột buông xuống, ánh đèn xe vội vã tới lui, họ đỗ xe dưới gốc cây bạch quả, đèn đường bên cạnh đột nhiên bật sáng.
Bạch Chỉ vò khăn giấy, nhét vào túi áo khoác, chuẩn bị xuống xe tìm thùng rác vứt đi.
Đúng lúc điện thoại rung lên, Tô Trạch Thụy hỏi khi nào cô quay lại.
Có lẽ là vì trời sắp tối rồi, cô lại vội vã rời đi như vậy, lâu thật lâu cũng chưa thấy trở về, anh ấy lo cô gặp chuyện.
Cô không trả lời tin nhắn, lại quay đầu hỏi Phó Huyền Tây có thể nghe nhạc thiếu nhi không.
Anh gật đầu, nghiêng người mở nhạc trong xe cho cô.
Hai người đến từ hai thế giới khác nhau, ngay cả danh sách nhạc cũng hoàn toàn khác biệt.
Danh sách nhạc trong xe anh toàn là nhạc bằng rất nhiều ngôn ngữ, tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Ý.
Nhạc tiếng Trung được sắp xếp vào một danh sách riêng biệt, lúc cô bấm vào, thấy toàn những ca khúc cô không thường xuyên nghe.
“Em kết nối Bluetooth điện thoại thì hơn.” Cô lấy điện thoại ra, mở Bluetooth, phát một ca khúc vô cùng ngọt ngào.
Phó Huyền Tây chưa từng nghe ca khúc này, giọng nữ yểu điệu hát “Em nhớ mùi vị của anh nhất”.
Anh ghé sát qua, nâng cằm Bạch Chỉ, hơi thở ấm nóng mơn man trên môi cô: “Em nhớ mùi vị của ai nhất?”
Điện thoại trong túi lại rung lên.
Bạch Chỉ không quan tâm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày anh, mắt hạnh chớp chớp, cong môi: “Của anh.”
Anh bên cạnh cô, hơi ấm cơ thể của anh thiêu đốt đầu ngón tay của cô, cảm giác vô cùng chân thật.
Khiến người ta cảm giác như bắt được vàng, làm sao bảo người ta bỏ đi được?
Tầm nhìn trước mắt bị che chắn, anh nâng cằm, hôn cô: “Cho em nếm thử.”
Điện thoại cứ rung mãi.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Nghi Nghi: Nếm thử đi, có vị kẹo hồ lô.
“Anh đang ở đâu?!”
Thậm chí Tô Trạch Thụy đang đi dạo cùng cô, cô cũng chỉ kịp vội vàng nói một câu “Em có việc”.
Dòng người đông đúc nhộn nhịp trên cầu, cô tựa như chú chim non sợ hãi lao ra khỏi khu rừng, xung quanh còn có người nhỏ giọng mắng thầm: “Chen chúc cái gì chứ? Nhanh lên…”
Nghĩ đang là năm mới, đột nhiên câu chuyện lại chuyển biến thành: “Vội đi gặp người trong lòng.”
Một chiếc áo khoác trắng lướt ngang qua vai, để lại một vệt đỏ tươi.
Nhịp tim của Bạch Chỉ gấp gáp gấp trăm lần nhịp trống trong tiệm nhạc cụ dọc dòng sông, hương thơm ngọt ngào mãi lưu luyến trên chóp mũi cô, cô kéo tay áo khoác, ra sức chạy nước rút giữa đám đông chật chội.
Đế giày đạp lên mặt đường lát đá, phát ra tiếng vang nặng nề, bị tiếng cười đùa sôi nổi xung quanh lấn át.
Cô chạy xuống cầu Hải Đường, chạy hết đường Thanh Hà, băng qua đường Liễu Tự, ra khỏi hẻm Thanh Liên, lao qua cánh cửa tồi tàn cuối đường Thanh Từ.
Vẫn không thể dừng lại.
Anh nói đang đợi cô bên một ngọn tháp nhỏ ở góc phố ngoài Xuân Đường cổ trấn.
Ánh nắng buổi chiều rực rỡ đến mức Bạch Chỉ ướt đẫm mồ hôi, ngay cả sợi tóc trên trán cũng ướt, dính lên trán cô, bị gió thổi đong đưa.
Cảm giác linh hồn khao khát lao ra khỏi sự ràng buộc của thể xác rất giống năm lớp mười một cô tham gia cuộc thi chạy ba ngàn mét.
Năm đó, đại hội thể thao của trường Trung học số 1 Nam Thành cực kỳ hào phóng, người thắng cuộc vừa có phần thưởng lại vừa được nhận tiền.
Tiền thưởng cho top ba trong cuộc thi chạy ba ngàn mét lần lượt là ba trăm, hai trăm, một trăm.
Không có người nào liều mạng xông pha như cô chỉ vì một, hai trăm tệ, rất nhiều người giảm tốc độ, còn có người bỏ cuộc.
Cô là người duy nhất nghiến răng nghiến lợi, kiên trì hoàn thành đường đua.
Ngày đó, gió mang theo mùi máu trong cổ họng cô, cô ngã xuống ở vạch đích trong tiếng cổ vũ của bạn bè, giành hạng nhì cuộc thi chạy ba ngàn mét năm đó.
Trong suốt mười mấy giây nín thở chạy đến vạch đích, trong đầu cô chỉ ngập tràn hình bóng một chàng trai lười biếng mỉm cười, gọi cô là em gái.
Sau đó, được nhận hai trăm tệ như ý nguyện, sống xa xỉ một ngày, mua một hộp bút, một quyển sổ mới tinh, xôi và mứt ngó sen.
Sổ và bút dùng để viết tâm tình về anh, xôi và mứt ngó sen là món bà ngoại thích.
Ngày đó, cô đặt anh và niềm vui của bà ngoại trong lòng.
Là một ý niệm khác về viên mãn.
–
Chiếc chuông đồng trong tòa tháp nhỏ vang lên êm dịu, một tay Bạch Chỉ nắm lấy khung cửa, thở hồng hộc, quét mắt như radar, tìm bóng hình đó trên phố.
Mùi máu trong miệng, khó khăn thở dốc, hình bóng anh trong tâm trí, tất cả đều giống hệt đại hội thể thao vào năm lớp mười một.
Nhưng cô nhìn thấy phố xá đông đúc, ngựa xe như nước, cả thế gian không liên quan gì đến cô, ồn ào, xôn xao, duy nhất chỉ không nhìn thấy anh.
Giữa chiều, mặt trời vẫn tỏa ánh nắng chói chang, nhưng cơn gió thoảng qua, mồ hôi cũng chầm chậm bay hơi, rõ ràng là rất lạnh.
Cô còn hoài nghi cuộc gọi vừa rồi là vì cô nhớ anh quá mà sinh ra mộng tưởng, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại.
Hương hoa bách hợp len lỏi vào mũi.
Cô dừng tay, rũ mắt nhìn, ngón tay thon dài từng khuấy đảo hàng đêm, nhẹ nhàng cầm một bó hoa bách hợp nở rộ, đưa đến trước mắt cô.
“Chúc mừng năm mới.” Anh nói.
Thanh âm vang bên tai cô, tựa như tiếng vọng của núi rừng, lưu luyến thật lâu, nhưng chỉ vây quanh cô.
Sau lưng cô có một nhiệt độ còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời vây quanh, một cánh tay mặc áo khoác đen vòng qua eo cô.
Vai cô nặng trĩu, anh tựa cằm, cọ cọ góc mặt lên cổ cô: “Không thích hoa bách hợp à?”
Cô nhìn ngây ngốc, không phản ứng, hai mắt mông lung như sương mù che phủ núi xa.
Anh nhẫn nại hỏi: “Em thích hoa gì? Anh không mua được hoa nhài, hoa hồng thì bình thường quá, không xứng với em, hay là em thích ——”
Anh chưa kịp dứt lời, cô đã cầm lấy bó hoa trên tay anh, lúc cúi đầu, một giọt nước mắt pha lê rơi thẳng xuống vỉa hè gập ghềnh.
Không hề vỡ vụn, chỉ bị tro bụi che phủ, nhanh chóng biến mất.
“Em thích lắm.” Cô nói, cắn răng nghẹn ngào, “Rất, rất thích.”
Hai cánh tay của anh vòng qua người cô, ôm cô từ phía sau, giữ thật chặt trong lòng.
Cảm giác nghẹt thở hoàn toàn tan biến từ lâu, cô ngửi thấy mùi hương êm dịu của hoa bách hợp.
Bất ngờ vì tìm thấy cầu vồng sau mưa.
Phó Huyền Tây vùi đầu lên vai cô, hít một hơi, không thể không cười khẽ: “Có phải vừa rồi em đi cướp kẹo hồ lô không, sao mùi hương trên người em lại ngọt ngào như vậy?”
Chớp mắt một cái, cảm xúc của cô đã chuyển thành ngại ngùng xấu hổ.
“Chỉ là… vô tình chạm vai người khác thôi.”
Anh không nghe, nhất quyết nghĩ cô thèm, vậy nên anh kéo cô đi mua một đống kẹo hồ lô.
–
Hiếm hoi lắm mới có một ngày trời ấm gió mát, một người thường xuyên di chuyển bằng xe như anh, hôm nay cũng sẵn lòng nắm tay cô bước dọc con đường đi mua kẹo hồ lô.
Hai bên con đường vẫn còn lưu lại những nét đặc trưng của cổ trấn, không hoa lệ như đô thị hiện đại.
Chủ yếu là phòng trà, quán rượu, thỉnh thoảng lại thấy mấy siêu thị nhỏ và vài cửa tiệm.
Trên con đường bình dị và xưa cũ này, không có nơi nào bán kẹo hồ lô, anh nắm tay cô, đi qua đại lộ Bạch Quả phồn hoa.
Biển tên đại lộ Bạch Quả có nền xanh chữ trắng, mũi tên hai chiều chỉ hướng Nam, Bắc, tán cây bạch quả vươn tận trời cao.
Giẫm lên những vệt nắng nho nhỏ, đi một đường đến cây bạch quả thứ bảy, mua một đống kẹo hồ lô của một ông chú.
Ông chú vui mừng đến mức đưa cho họ một mớ cỏ khô: “Thật sự không có đồ đựng, hai người cầm lấy cái này đi.”
Anh cầm lấy, nhưng hình như cũng không thích cầm một đống đồ đi trên đường, bắt cô giải quyết luôn.
Bạch Chỉ dở khóc dở cười: “Làm sao em ăn hết được?”
Anh lại cười, khẽ nhướng mày: “Ăn từ từ thôi, còn nếu ăn không được, em gặp ai thì đưa cho người đó một xiên.”
Cô nghe lời anh, thật sự dành nửa buổi chiều đứng ngoài đường, mỗi lần gặp được một bạn nhỏ lại đưa một xiên kẹo.
Khi đối phương từ chối nhận, cô lại nói hôm nay là ngày đầu tiên chú này ra đường bán kẹo, muốn quảng bá tiếng tăm.
Đối phương vui vẻ nhận lấy, hỏi: “Vậy ngày mai sẽ bán bao nhiêu tiền một xiên ạ?”
Bạch Chỉ thật sự gặp khó, nghĩ ngợi một hồi, lại kéo tay Phó Huyền Tây, mỉm cười nịnh hót: “Còn tùy vào tâm trạng của chú ấy.”
Sau đó, mặt trời dần dần khuất bóng, họ quay lại xe anh.
Anh rút khăn ướt lau tay, ngồi bên ghế lái vươn tay qua, dùng ngón cái lau nước đường đỏ trên khóe miệng của cô, thấp giọng nói: “Gọi anh là chú à?”
Cô vẫn còn cầm nửa xiên kẹo hồ lô trên tay, mới nuốt một viên vào miệng, cô cúi đầu phun hạt táo gai lên miếng khăn giấy trên tay.
Sau đó cô nói: “Ý em là các bạn nhỏ phải gọi anh là chú.”
Anh rũ mắt mỉm cười, hỏi: “Vậy em gọi anh là gì?”
“Gọi anh là…” Bạch Chỉ nuốt nước bọt, “Phó Huyền Tây.”
“Không có cách xưng hô nào êm tai một chút sao?”
“Tên của anh là êm tai nhất.”
Anh nheo mắt cười khẽ, đưa ngón tay còn dính nước đường lên miệng cô, thanh âm trầm thấp: “Mở miệng ra.”
Đầu ngón tay đã lau qua bằng khăn ướt, lại dính nước đường, mang theo cảm giác dính dính lành lạnh.
Đôi mắt hạnh khép hờ, cô chỉ do dự một giây, môi đỏ hé mở, liếm sạch nước đường.
Điều hòa trong xe bật mở, sáp thơm hương nhài nhàn nhạt tỏa ra, hòa lẫn cùng hương nước đường chua chua ngọt ngọt.
Hòa hợp diệu kỳ.
Lòng bàn tay ngứa ngáy, Phó Huyền Tây chăm chú ngắm nhìn, nhìn cô bé thuần khiết trước mặt, lại làm hành động quyến rũ người ta mà không hay không biết.
Sắc trời nơi đây hơi u ám, ánh nắng mơn man bên góc mặt của cô, tạo ra cảm giác mong manh dễ vỡ, hàng mi dài khẽ rũ xuống, như lông vũ nhẹ nhàng cọ vào lòng người.
Cọ xong lại bỏ chạy, sau đó quay đầu cọ thêm một chút, lại chạy mất.
Làm người ta không cách nào bắt được, cũng không cách nào chạm được, chỉ có đáy lòng là ngứa ngáy mãi.
Sáng nay Thẩm Tư Ngôn gọi cho anh, biết anh đang lái xe, anh ta tò mò hỏi: “Sao lại đi vậy, anh trai?”
Sao lại đi?
Khi đó anh cũng tự hỏi bản thân mình như vậy, nhưng cuối cùng chỉ có một đáp án: “Đi xem một chút.”
Thẩm Tư Ngôn cực kỳ tò mò: “Đi xem cái gì?”
Anh không trả lời được, cúp máy.
Anh chưa từng làm chuyện như thế này.
Vừa cảm thấy ngốc, vừa muốn giả vờ ngốc.
Nếu như nhất định phải có đáp án.
Phó Huyền Tây rũ mắt hồi tưởng một lát, nhớ đến đêm qua, trên màn hình điện thoại của anh, đôi mắt của cô tỏa sáng rực rỡ như ánh sao, vừa mong mỏi vừa thận trọng, nói muốn nhìn thấy anh.
Cô gầy gò, nhỏ xíu, bị tuyết và màn đêm trống trải vây quanh.
Lẽ ra phải rất đáng thương, vậy mà cô không hề để lộ nỗi buồn, còn mỉm cười với anh.
Làm sao anh có thể không mềm lòng được?
Cảm thấy, cô ngoan ngoãn như vậy, không thể để cô một mình.
Anh cũng cảm thấy, thật khó nói cảm giác này không phải là thích, nhưng cũng thật khó nói đó chính là yêu.
Lòng bàn tay của anh có cảm giác mềm mại, khô ráo, anh cúi đầu nhìn cô bé hiểu chuyện, rút khăn giấy lau tay cho anh.
Cô cúi đầu, rất nghiêm túc, mũi nhỏ xinh xắn, tóc dài mềm mại trượt xuống vai, nửa gương mặt bị bóng tối che phủ.
Nhìn thế nào cũng thấy, trông rất ngoan ngoãn, dễ bị bắt nạt.
Bóng đêm bên ngoài đột ngột buông xuống, ánh đèn xe vội vã tới lui, họ đỗ xe dưới gốc cây bạch quả, đèn đường bên cạnh đột nhiên bật sáng.
Bạch Chỉ vò khăn giấy, nhét vào túi áo khoác, chuẩn bị xuống xe tìm thùng rác vứt đi.
Đúng lúc điện thoại rung lên, Tô Trạch Thụy hỏi khi nào cô quay lại.
Có lẽ là vì trời sắp tối rồi, cô lại vội vã rời đi như vậy, lâu thật lâu cũng chưa thấy trở về, anh ấy lo cô gặp chuyện.
Cô không trả lời tin nhắn, lại quay đầu hỏi Phó Huyền Tây có thể nghe nhạc thiếu nhi không.
Anh gật đầu, nghiêng người mở nhạc trong xe cho cô.
Hai người đến từ hai thế giới khác nhau, ngay cả danh sách nhạc cũng hoàn toàn khác biệt.
Danh sách nhạc trong xe anh toàn là nhạc bằng rất nhiều ngôn ngữ, tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Ý.
Nhạc tiếng Trung được sắp xếp vào một danh sách riêng biệt, lúc cô bấm vào, thấy toàn những ca khúc cô không thường xuyên nghe.
“Em kết nối Bluetooth điện thoại thì hơn.” Cô lấy điện thoại ra, mở Bluetooth, phát một ca khúc vô cùng ngọt ngào.
Phó Huyền Tây chưa từng nghe ca khúc này, giọng nữ yểu điệu hát “Em nhớ mùi vị của anh nhất”.
Anh ghé sát qua, nâng cằm Bạch Chỉ, hơi thở ấm nóng mơn man trên môi cô: “Em nhớ mùi vị của ai nhất?”
Điện thoại trong túi lại rung lên.
Bạch Chỉ không quan tâm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày anh, mắt hạnh chớp chớp, cong môi: “Của anh.”
Anh bên cạnh cô, hơi ấm cơ thể của anh thiêu đốt đầu ngón tay của cô, cảm giác vô cùng chân thật.
Khiến người ta cảm giác như bắt được vàng, làm sao bảo người ta bỏ đi được?
Tầm nhìn trước mắt bị che chắn, anh nâng cằm, hôn cô: “Cho em nếm thử.”
Điện thoại cứ rung mãi.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Nghi Nghi: Nếm thử đi, có vị kẹo hồ lô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.