Chương 20: Xuân phong đắc ý
Tứ Nghi
21/08/2024
Trước khi máy bay cất cánh, Bạch Chỉ nhận được tin nhắn WeChat của Phó Huyền Tây.
Cô lưu tên anh là “Thám Hoa Lang” (*).
(*) Là một loại danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống khoa bảng Nho học thời phong kiến.
Ngày đó kết bạn WeChat xong, không muốn lưu họ tên đầy đủ, không thể nghĩ ra biệt danh nào, lại không khỏi nghĩ đến ——
Giữa mưa bụi mịt mù ở Giang Nam, gặp anh năm hai mươi tuổi, nụ cười của anh vô cùng rạng rỡ, hết sức đẹp mắt, thật giống thám hoa lang kiêu ngạo.
Lúc này, Thám Hoa Lang gửi tin nhắn WeChat: [Có đi lạc không?]
Bạch Chỉ cầm điện thoại, không nhịn cười được, trả lời: [Không có.]
Thám Hoa Lang nhắn: [Đến nơi gọi anh.]
Rõ ràng là anh quan tâm, nhưng lại không nói thêm từ nào, có vẻ hơi khuôn mẫu, lạnh lùng.
Nhưng Bạch Chỉ vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng, có lẽ bởi vì anh thường gọi điện thoại, dù cho đối phương là bạn bè hay cộng sự, khi ở bên anh, cô chưa từng thấy anh nhắn tin WeChat với ai.
Hình như chuyện lẳng lặng gõ chữ trên màn hình điện thoại chỉ rộng có mấy inch rốt cuộc còn mất thời gian hơn nói chuyện điện thoại, thật sự lãng phí cuộc đời.
Nhưng bây giờ, anh đang lãng phí thời gian đó với cô.
Nghĩ đến sau này phải từ biệt anh, trái tim cô chua xót, nhưng thời khắc này lại nhận được niềm an ủi to lớn, trở nên cực kỳ mềm mại.
–
Hôm nay Nam Thành không có tuyết, nhưng trời đã đổ mưa từ khi máy bay chưa hạ cánh.
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ ngồi máy bay, không hiểu quy trình, người đàn ông ngồi cạnh cô cũng ký gửi hành lý, máy bay vừa hạ cánh, cô đã đi theo sau lưng ông ta.
Người ta làm cái gì, cô cũng làm cái đó, cuối cùng cũng lấy được hành lý ra khỏi cổng thuận lợi.
Đã tám giờ rưỡi tối, bên ngoài mưa gió lạnh buốt, ánh đèn vàng mờ nhạt giao thoa cùng ánh đèn trắng lạnh lẽo, làm những người đứng ở cổng không muốn đi ra.
Rất nhiều taxi và xe cho thuê đứng bên ngoài đón khách, nhiệt tình kêu gọi, làm người ta cảm giác như mình là minh tinh nổi tiếng.
Bạch Chỉ lên một chiếc taxi mang biển số Nam Thành, ngồi vào ghế sau, gửi tin nhắn WeChat cho Phó Huyền Tây: [Em đến rồi, đang ngồi trên taxi, không bị lạc!]
Anh bảo cô gọi điện thoại, nhưng cô chỉ dám nhắn tin WeChat.
Cổ họng dường như nghẹn lại, khó lòng lên tiếng, tựa như một bể nước chanh chua xót dâng lên mắt, làm cô muốn khóc.
Cô không dám gọi anh, sợ nghe thấy giọng nói của anh sẽ bật khóc trong xe.
Lúc này, nhắn tin vẫn tốt hơn nói chuyện, có thể vờ nhẹ nhõm, vờ vui vẻ.
Màn đêm bên ngoài nhanh chóng lùi xa, Nam Thành không hoa lệ như Lâm Nghi, ngay cả cảnh đêm cũng mang vẻ tĩnh lặng, không ganh đua với đời.
Màn mưa che mờ cảnh đêm, đèn đường hai bên nhanh chóng lùi xa, tựa như tranh vừa vẽ xong đã bị người ta dùng khăn lông lau qua, màu sơn đều bị bôi đi mất, chỉ chừa lại một chút tàn dư.
Bạch Chỉ cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, ba phút trôi qua, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat.
Thất vọng, nhưng cũng mừng vì anh không gọi.
Có lẽ anh đang bận, gọi điện thoại sẽ quấy rầy anh, làm anh không vui.
Góc phải điện thoại hiện thời gian là tám giờ ba mươi ba phút.
Bình thường, giờ này anh đã về đến nhà, hoặc là đang ăn tối cùng cô, ngồi trên sofa đọc sách cùng cô, hoặc là làm chuyện khác.
Tối nay anh bận việc gì?
–
Tối nay, Phó Huyền Tây tụ tập cùng Thẩm Tư Ngôn.
Trịnh Tinh Dã dựa người trên sofa hút thuốc, nheo mắt nhìn anh, đùa giỡn: “Sao hôm nay không đưa em gái đi cùng? Cô ấy bị thất sủng rồi à?”
Phó Huyền Tây dựa người trên sofa, lười biếng nhướng mày: “Về nhà rồi.”
Mọi người cảm thấy kỳ lạ, trước đây có bao nhiêu cô gái muốn tiếp cận vị tiên sinh này, nghe nói hiện tại có mấy người đã từ bỏ ý định đó.
Trịnh Tinh Dã không nhịn được cười: “Mấy ngày trước gọi anh thế nào cũng không được, em gái vừa về nhà, chỉ gọi một lần, anh đã ra ngay, sao thế, cuộc sống hôn nhân của anh là vậy sao? Bà xã quản nghiêm à?”
Phó Huyền Tây liếc anh ta, không buồn để ý.
Thẩm Tư Ngôn hỏi: “Em gái là người ở đâu, về rồi có quay lại không?”
Tần Trạch Nguyên đá anh ta: “Người ta đã nói là về nhà, về, về, về, cậu không hiểu à, có về thì phải có quay lại, ngốc.”
“Tôi đánh chết cậu ——” Thẩm Tư Ngôn xoay người, đè Tần Trạch Nguyên xuống sofa, đánh hai cái, “Đá chết cụ cậu.”
“Cụ tôi xuống lỗ lâu rồi, cậu cũng muốn xuống lỗ à?”
“Cút con mẹ cậu đi.”
Trịnh Tinh Dã không muốn dính líu vào cuộc ẩu đả hết sức ấu trĩ này, mỉm cười đề nghị: “Hay là tôi gọi vài em gái đến chơi với chúng ta? Toàn đàn ông con trai, chẳng vui chút nào.”
Từ trước đến nay, anh ta là kiểu người không thể sống thiếu phụ nữ, không có phụ nữ thì không cam tâm, không có giờ phút nào là không nghĩ đến phụ nữ.
Tật xấu như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai, chẳng qua mọi người cũng không thèm để ý đến anh ta.
Thật ra anh ta cũng không quan tâm đối phương có để ý đến mình hay không, vừa dứt lời, anh ta đã gọi cho ai đó.
Lúc một nhóm phụ nữ bước vào, họ đã bắt đầu đánh bài.
Đang chơi nổ kim hoa (*), trình độ đánh bài của Thẩm Tư Ngôn kém cỏi vô cùng, đêm nay không chơi, chỉ ngồi bên cạnh học hỏi Phó Huyền Tây.
(*) Một kiểu đánh bài của Trung Quốc.
Đây là quán bar của Trịnh Tinh Dã, mọi người ở đây đều hết sức tinh tế, rất hiểu thiếu gia nhà mình, đưa đến đây toàn những em gái đặc biệt xinh đẹp.
Họ trang điểm đàng hoàng nhã nhặn, không hề nhỉn ra dáng vẻ phóng đãng.
Trịnh Tinh Dã ung dung vươn tay ôm một em gái, không đụng chạm, cũng không lên tiếng.
Tần Trạch Nguyên không cần, chỉ gọi người bưng trà, dâng nước, bóp vai.
Một em gái muốn đến gần Phó Huyền Tây, Phó Huyền Tây chưa kịp đuổi, Thẩm Tư Ngôn đã khoát tay: “Tránh ra, tránh ra, không thấy anh trai bên này sao, đừng chen chúc qua đấy.”
Cũng không phải anh ta hống hách, chỉ là Phó thiếu gia nhà họ chưa từng thích phụ nữ kiểu này, cảm thấy không đứng đắn.
Trịnh Tinh Dã gọi người đến gần, ôm trái ôm phải, chẳng khác nào khách quen của nhà thổ.
Ngồi xem một ván bài, Thẩm Tư Ngôn đã ngứa tay, nhốn nháo hỏi Phó Huyền Tây: “Anh trai, cho tôi chơi một lát được không?”
Phó Huyền Tây không trả lời, đứng dậy nhường ghế cho anh ta.
Bên trong hơi ngột ngạt, anh cầm áo khoác ra ngoài hút thuốc.
Lúc chạm vào hộp thuốc, lại vô tình lướt qua điện thoại lạnh ngắt, hình như nhớ ra gì đó, anh lấy ra nhìn thời gian.
Đã chín giờ rưỡi rồi.
Không có cuộc gọi nhỡ, nhưng có một tin nhắn WeChat chưa đọc.
Phó Huyền Tây đứng trong gió, nheo mắt, thở ra khói bị gió cuốn đi, làm gương mặt anh hóa mờ ảo, tựa như lênh đênh trong một chuyến hải trình giữa màn đêm, gặp được một hòn đảo trong thế giới mộng tưởng.
Anh gọi một cuộc điện thoại.
–
Trong hẻm nhỏ khó lùi xe, Bạch Chỉ bảo tài xế taxi cho cô xuống xe ở đầu hẻm, cô tự đi bộ vào nhà.
Cô lấy dù trong ba lô, mở ra, chỉ vừa đủ che mưa cho chính mình, vali phải dầm mưa bên ngoài.
Đèn trong hẻm nhỏ leo lắt, vắng vẻ, nhưng cô không thấy sợ, không khí quen thuộc tiếp thêm dũng khí cho cô.
Đột nhiên điện thoại reo lên giữa đêm tối tĩnh mịch, cô dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi áo khoác, màn hình sáng lên, làm cô cảm thấy rất vui vẻ.
Còn chưa tới một trăm mét nữa là đến nhà, vậy mà cô lại dừng trước sân nhà của người ta, đứng giữa gió mưa nghe điện thoại.
“Đến nơi chưa?” Người bên kia hỏi, “Sao không gọi anh?”
Rõ ràng chỉ mới nửa ngày không nghe giọng anh, lúc này được nghe thấy, cảm giác như đã xa cách muôn trùng sông núi.
Bạch Chỉ hít một hơi, hơi thở hóa thành làn khói trắng giữa đêm mưa.
“Dạ rồi, em nhắn tin WeChat cho anh, sợ làm phiền anh.” Cô cố tình dùng giọng vui vẻ, sợ anh cảm thấy nhàm chán.
“Không phiền.” Anh nói.
Dừng một lát, anh lại hỏi: “Em về nhà chưa?”
“Dạ chưa.” Bạch Chỉ quay đầu nhìn sân nhà cô ngay trước mắt, nơi đó có một ngọn đèn đường, ánh sáng mờ mịt, chỉ lờ mờ nhìn thấy trong sân một chút: “Còn một phút nữa là đến nhà rồi.”
“Cũng được.” Anh cười khẽ, “Không đi lạc chứ?”
Bạch Chỉ cũng cười: “Em đâu có ngốc đến vậy.”
Người bên kia trầm mặc một lát, bảo cô đi ngủ sớm.
Cô nói dạ, không hỏi lý do tại sao mãi đến một tiếng sau, anh mới nhìn thấy tin nhắn của cô.
–
Bà ngoại chưa ngủ, còn quấn chăn ngồi trong phòng khách đợi cô.
Bà đội nón len, lộ ra vài sợi tóc trắng trên trán, mặc áo bông thật dày, quấn tấm chăn thật cũ.
Mặt tròn, dáng vẻ tốt bụng, trông rất phúc hậu.
Trước chân có một cái lò, trên lò có một cái nồi đất, khói trắng bốc lên.
Bạch Chỉ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi canh gà.
“Bà ngoại!” Cô ném vali sang một bên, cúi người ôm bà, ngửi mùi hương xà phòng thân thuộc trên người bà, toàn bộ trái tim đều tan chảy.
Bà ngoại cười ha hả, chỉ về phía chén muỗng, mở nắp nồi ra cho cô nhìn: “Đường về nhà vừa lạnh vừa đói, mau ăn canh gà cho ấm.”
Bạch Chỉ nghe lời, ngồi xuống múc canh gà, hỏi dạo này bà thế nào, hỏi tại sao giờ này bà chưa ngủ, không phải đã nói là không cần chờ sao.
“Sao bà ngủ được, con về đến nhà, bà phải nhìn thấy con mới yên tâm, sợ trên đường xảy ra chuyện gì.” Bà cụ âu yếm xoa đầu cô.
Nhìn cô một hồi lâu, mới hài lòng nhận xét: “Lần này về nhà, trông con tốt hơn mọi khi, sắc mặt cũng tốt.”
Bạch Chỉ cười hồn nhiên: “Dạ, lần này ông chủ của con rất tốt, ngày ngày con được ăn thật no, cũng rất vui vẻ.”
“Ông chủ tốt như vậy, con nhớ phải trả ơn người ta.” Bà cụ dạy cô đạo lý cuộc sống, “Không thì ông chủ sẽ buồn lòng.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Con biết rồi, bà ngoại.”
–
Phó Huyền Tây quay lại phòng riêng trong quán bar, lấy đồ rời đi.
Trịnh Tinh Dã hỏi: “Sao không ở lại chơi một lát, sớm như vậy mà đi làm gì?”
Anh nói buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.
Trịnh Tinh Dã cười anh, em gái đi rồi mà còn có giờ giới nghiêm sao, sớm như vậy mà đã về nhà.
Anh phớt lờ, rời đi.
Vẫn là Quý Hải lái xe, nhìn vào gương chiếu hậu, thấy ông chủ nhà mình ngồi ghế sau từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, còn khẽ nhíu mày, hình như không thoải mái lắm.
Chưa được bao lâu đã bị cô bé ảnh hưởng.
Giường chỉ có một người, lạnh lẽo hết sức, Phó Huyền Tây trở mình, vô thức chạm vào chỗ nằm bên cạnh.
Trống rỗng, lạnh lẽo.
Anh mở mắt, buồn ngủ nhưng không ngủ được.
Bạch Chỉ bảo bà ngoại đi ngủ, dọn dẹp nồi đất và chén muỗng, tắm xong đi ra, đúng lúc điện thoại trên giường sáng lên, sau đó lại tắt.
Cô vừa lau tóc vừa bước đến, đầu ngón tay ửng đỏ mở khóa điện thoại.
Là cuộc gọi nhỡ của Phó Huyền Tây, hơi bất ngờ.
Bạch Chỉ gọi lại ngay.
Chuông reo ba giây, anh đã bắt máy, giọng điệu bình tĩnh, không lộ ra cơn giận nào: “Sao em không nghe máy?”
Sợ bà ngoại tỉnh giấc, Bạch Chỉ nhỏ giọng giải thích: “Vừa rồi em đi tắm.”
Đầu dây bên kia trầm lặng không nói, Bạch Chỉ không thể không hỏi: “Anh buồn ngủ rồi à?”
“Ừ…” Phó Huyền Tây dừng lại, “Bạch Chỉ.”
“Em đây.”
Lại trầm lặng.
Bạch Chỉ nhỏ giọng gọi anh: “Anh ngủ chưa?”
“Bạch Chỉ.” Anh lại gọi, thanh âm trầm khàn.
“Em…” Bạch Chỉ hơi hoang mang, “Anh sao thế?”
“Ngủ một mình, hơi lạnh.”
Cô lưu tên anh là “Thám Hoa Lang” (*).
(*) Là một loại danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống khoa bảng Nho học thời phong kiến.
Ngày đó kết bạn WeChat xong, không muốn lưu họ tên đầy đủ, không thể nghĩ ra biệt danh nào, lại không khỏi nghĩ đến ——
Giữa mưa bụi mịt mù ở Giang Nam, gặp anh năm hai mươi tuổi, nụ cười của anh vô cùng rạng rỡ, hết sức đẹp mắt, thật giống thám hoa lang kiêu ngạo.
Lúc này, Thám Hoa Lang gửi tin nhắn WeChat: [Có đi lạc không?]
Bạch Chỉ cầm điện thoại, không nhịn cười được, trả lời: [Không có.]
Thám Hoa Lang nhắn: [Đến nơi gọi anh.]
Rõ ràng là anh quan tâm, nhưng lại không nói thêm từ nào, có vẻ hơi khuôn mẫu, lạnh lùng.
Nhưng Bạch Chỉ vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng, có lẽ bởi vì anh thường gọi điện thoại, dù cho đối phương là bạn bè hay cộng sự, khi ở bên anh, cô chưa từng thấy anh nhắn tin WeChat với ai.
Hình như chuyện lẳng lặng gõ chữ trên màn hình điện thoại chỉ rộng có mấy inch rốt cuộc còn mất thời gian hơn nói chuyện điện thoại, thật sự lãng phí cuộc đời.
Nhưng bây giờ, anh đang lãng phí thời gian đó với cô.
Nghĩ đến sau này phải từ biệt anh, trái tim cô chua xót, nhưng thời khắc này lại nhận được niềm an ủi to lớn, trở nên cực kỳ mềm mại.
–
Hôm nay Nam Thành không có tuyết, nhưng trời đã đổ mưa từ khi máy bay chưa hạ cánh.
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ ngồi máy bay, không hiểu quy trình, người đàn ông ngồi cạnh cô cũng ký gửi hành lý, máy bay vừa hạ cánh, cô đã đi theo sau lưng ông ta.
Người ta làm cái gì, cô cũng làm cái đó, cuối cùng cũng lấy được hành lý ra khỏi cổng thuận lợi.
Đã tám giờ rưỡi tối, bên ngoài mưa gió lạnh buốt, ánh đèn vàng mờ nhạt giao thoa cùng ánh đèn trắng lạnh lẽo, làm những người đứng ở cổng không muốn đi ra.
Rất nhiều taxi và xe cho thuê đứng bên ngoài đón khách, nhiệt tình kêu gọi, làm người ta cảm giác như mình là minh tinh nổi tiếng.
Bạch Chỉ lên một chiếc taxi mang biển số Nam Thành, ngồi vào ghế sau, gửi tin nhắn WeChat cho Phó Huyền Tây: [Em đến rồi, đang ngồi trên taxi, không bị lạc!]
Anh bảo cô gọi điện thoại, nhưng cô chỉ dám nhắn tin WeChat.
Cổ họng dường như nghẹn lại, khó lòng lên tiếng, tựa như một bể nước chanh chua xót dâng lên mắt, làm cô muốn khóc.
Cô không dám gọi anh, sợ nghe thấy giọng nói của anh sẽ bật khóc trong xe.
Lúc này, nhắn tin vẫn tốt hơn nói chuyện, có thể vờ nhẹ nhõm, vờ vui vẻ.
Màn đêm bên ngoài nhanh chóng lùi xa, Nam Thành không hoa lệ như Lâm Nghi, ngay cả cảnh đêm cũng mang vẻ tĩnh lặng, không ganh đua với đời.
Màn mưa che mờ cảnh đêm, đèn đường hai bên nhanh chóng lùi xa, tựa như tranh vừa vẽ xong đã bị người ta dùng khăn lông lau qua, màu sơn đều bị bôi đi mất, chỉ chừa lại một chút tàn dư.
Bạch Chỉ cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, ba phút trôi qua, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat.
Thất vọng, nhưng cũng mừng vì anh không gọi.
Có lẽ anh đang bận, gọi điện thoại sẽ quấy rầy anh, làm anh không vui.
Góc phải điện thoại hiện thời gian là tám giờ ba mươi ba phút.
Bình thường, giờ này anh đã về đến nhà, hoặc là đang ăn tối cùng cô, ngồi trên sofa đọc sách cùng cô, hoặc là làm chuyện khác.
Tối nay anh bận việc gì?
–
Tối nay, Phó Huyền Tây tụ tập cùng Thẩm Tư Ngôn.
Trịnh Tinh Dã dựa người trên sofa hút thuốc, nheo mắt nhìn anh, đùa giỡn: “Sao hôm nay không đưa em gái đi cùng? Cô ấy bị thất sủng rồi à?”
Phó Huyền Tây dựa người trên sofa, lười biếng nhướng mày: “Về nhà rồi.”
Mọi người cảm thấy kỳ lạ, trước đây có bao nhiêu cô gái muốn tiếp cận vị tiên sinh này, nghe nói hiện tại có mấy người đã từ bỏ ý định đó.
Trịnh Tinh Dã không nhịn được cười: “Mấy ngày trước gọi anh thế nào cũng không được, em gái vừa về nhà, chỉ gọi một lần, anh đã ra ngay, sao thế, cuộc sống hôn nhân của anh là vậy sao? Bà xã quản nghiêm à?”
Phó Huyền Tây liếc anh ta, không buồn để ý.
Thẩm Tư Ngôn hỏi: “Em gái là người ở đâu, về rồi có quay lại không?”
Tần Trạch Nguyên đá anh ta: “Người ta đã nói là về nhà, về, về, về, cậu không hiểu à, có về thì phải có quay lại, ngốc.”
“Tôi đánh chết cậu ——” Thẩm Tư Ngôn xoay người, đè Tần Trạch Nguyên xuống sofa, đánh hai cái, “Đá chết cụ cậu.”
“Cụ tôi xuống lỗ lâu rồi, cậu cũng muốn xuống lỗ à?”
“Cút con mẹ cậu đi.”
Trịnh Tinh Dã không muốn dính líu vào cuộc ẩu đả hết sức ấu trĩ này, mỉm cười đề nghị: “Hay là tôi gọi vài em gái đến chơi với chúng ta? Toàn đàn ông con trai, chẳng vui chút nào.”
Từ trước đến nay, anh ta là kiểu người không thể sống thiếu phụ nữ, không có phụ nữ thì không cam tâm, không có giờ phút nào là không nghĩ đến phụ nữ.
Tật xấu như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai, chẳng qua mọi người cũng không thèm để ý đến anh ta.
Thật ra anh ta cũng không quan tâm đối phương có để ý đến mình hay không, vừa dứt lời, anh ta đã gọi cho ai đó.
Lúc một nhóm phụ nữ bước vào, họ đã bắt đầu đánh bài.
Đang chơi nổ kim hoa (*), trình độ đánh bài của Thẩm Tư Ngôn kém cỏi vô cùng, đêm nay không chơi, chỉ ngồi bên cạnh học hỏi Phó Huyền Tây.
(*) Một kiểu đánh bài của Trung Quốc.
Đây là quán bar của Trịnh Tinh Dã, mọi người ở đây đều hết sức tinh tế, rất hiểu thiếu gia nhà mình, đưa đến đây toàn những em gái đặc biệt xinh đẹp.
Họ trang điểm đàng hoàng nhã nhặn, không hề nhỉn ra dáng vẻ phóng đãng.
Trịnh Tinh Dã ung dung vươn tay ôm một em gái, không đụng chạm, cũng không lên tiếng.
Tần Trạch Nguyên không cần, chỉ gọi người bưng trà, dâng nước, bóp vai.
Một em gái muốn đến gần Phó Huyền Tây, Phó Huyền Tây chưa kịp đuổi, Thẩm Tư Ngôn đã khoát tay: “Tránh ra, tránh ra, không thấy anh trai bên này sao, đừng chen chúc qua đấy.”
Cũng không phải anh ta hống hách, chỉ là Phó thiếu gia nhà họ chưa từng thích phụ nữ kiểu này, cảm thấy không đứng đắn.
Trịnh Tinh Dã gọi người đến gần, ôm trái ôm phải, chẳng khác nào khách quen của nhà thổ.
Ngồi xem một ván bài, Thẩm Tư Ngôn đã ngứa tay, nhốn nháo hỏi Phó Huyền Tây: “Anh trai, cho tôi chơi một lát được không?”
Phó Huyền Tây không trả lời, đứng dậy nhường ghế cho anh ta.
Bên trong hơi ngột ngạt, anh cầm áo khoác ra ngoài hút thuốc.
Lúc chạm vào hộp thuốc, lại vô tình lướt qua điện thoại lạnh ngắt, hình như nhớ ra gì đó, anh lấy ra nhìn thời gian.
Đã chín giờ rưỡi rồi.
Không có cuộc gọi nhỡ, nhưng có một tin nhắn WeChat chưa đọc.
Phó Huyền Tây đứng trong gió, nheo mắt, thở ra khói bị gió cuốn đi, làm gương mặt anh hóa mờ ảo, tựa như lênh đênh trong một chuyến hải trình giữa màn đêm, gặp được một hòn đảo trong thế giới mộng tưởng.
Anh gọi một cuộc điện thoại.
–
Trong hẻm nhỏ khó lùi xe, Bạch Chỉ bảo tài xế taxi cho cô xuống xe ở đầu hẻm, cô tự đi bộ vào nhà.
Cô lấy dù trong ba lô, mở ra, chỉ vừa đủ che mưa cho chính mình, vali phải dầm mưa bên ngoài.
Đèn trong hẻm nhỏ leo lắt, vắng vẻ, nhưng cô không thấy sợ, không khí quen thuộc tiếp thêm dũng khí cho cô.
Đột nhiên điện thoại reo lên giữa đêm tối tĩnh mịch, cô dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi áo khoác, màn hình sáng lên, làm cô cảm thấy rất vui vẻ.
Còn chưa tới một trăm mét nữa là đến nhà, vậy mà cô lại dừng trước sân nhà của người ta, đứng giữa gió mưa nghe điện thoại.
“Đến nơi chưa?” Người bên kia hỏi, “Sao không gọi anh?”
Rõ ràng chỉ mới nửa ngày không nghe giọng anh, lúc này được nghe thấy, cảm giác như đã xa cách muôn trùng sông núi.
Bạch Chỉ hít một hơi, hơi thở hóa thành làn khói trắng giữa đêm mưa.
“Dạ rồi, em nhắn tin WeChat cho anh, sợ làm phiền anh.” Cô cố tình dùng giọng vui vẻ, sợ anh cảm thấy nhàm chán.
“Không phiền.” Anh nói.
Dừng một lát, anh lại hỏi: “Em về nhà chưa?”
“Dạ chưa.” Bạch Chỉ quay đầu nhìn sân nhà cô ngay trước mắt, nơi đó có một ngọn đèn đường, ánh sáng mờ mịt, chỉ lờ mờ nhìn thấy trong sân một chút: “Còn một phút nữa là đến nhà rồi.”
“Cũng được.” Anh cười khẽ, “Không đi lạc chứ?”
Bạch Chỉ cũng cười: “Em đâu có ngốc đến vậy.”
Người bên kia trầm mặc một lát, bảo cô đi ngủ sớm.
Cô nói dạ, không hỏi lý do tại sao mãi đến một tiếng sau, anh mới nhìn thấy tin nhắn của cô.
–
Bà ngoại chưa ngủ, còn quấn chăn ngồi trong phòng khách đợi cô.
Bà đội nón len, lộ ra vài sợi tóc trắng trên trán, mặc áo bông thật dày, quấn tấm chăn thật cũ.
Mặt tròn, dáng vẻ tốt bụng, trông rất phúc hậu.
Trước chân có một cái lò, trên lò có một cái nồi đất, khói trắng bốc lên.
Bạch Chỉ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi canh gà.
“Bà ngoại!” Cô ném vali sang một bên, cúi người ôm bà, ngửi mùi hương xà phòng thân thuộc trên người bà, toàn bộ trái tim đều tan chảy.
Bà ngoại cười ha hả, chỉ về phía chén muỗng, mở nắp nồi ra cho cô nhìn: “Đường về nhà vừa lạnh vừa đói, mau ăn canh gà cho ấm.”
Bạch Chỉ nghe lời, ngồi xuống múc canh gà, hỏi dạo này bà thế nào, hỏi tại sao giờ này bà chưa ngủ, không phải đã nói là không cần chờ sao.
“Sao bà ngủ được, con về đến nhà, bà phải nhìn thấy con mới yên tâm, sợ trên đường xảy ra chuyện gì.” Bà cụ âu yếm xoa đầu cô.
Nhìn cô một hồi lâu, mới hài lòng nhận xét: “Lần này về nhà, trông con tốt hơn mọi khi, sắc mặt cũng tốt.”
Bạch Chỉ cười hồn nhiên: “Dạ, lần này ông chủ của con rất tốt, ngày ngày con được ăn thật no, cũng rất vui vẻ.”
“Ông chủ tốt như vậy, con nhớ phải trả ơn người ta.” Bà cụ dạy cô đạo lý cuộc sống, “Không thì ông chủ sẽ buồn lòng.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Con biết rồi, bà ngoại.”
–
Phó Huyền Tây quay lại phòng riêng trong quán bar, lấy đồ rời đi.
Trịnh Tinh Dã hỏi: “Sao không ở lại chơi một lát, sớm như vậy mà đi làm gì?”
Anh nói buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.
Trịnh Tinh Dã cười anh, em gái đi rồi mà còn có giờ giới nghiêm sao, sớm như vậy mà đã về nhà.
Anh phớt lờ, rời đi.
Vẫn là Quý Hải lái xe, nhìn vào gương chiếu hậu, thấy ông chủ nhà mình ngồi ghế sau từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, còn khẽ nhíu mày, hình như không thoải mái lắm.
Chưa được bao lâu đã bị cô bé ảnh hưởng.
Giường chỉ có một người, lạnh lẽo hết sức, Phó Huyền Tây trở mình, vô thức chạm vào chỗ nằm bên cạnh.
Trống rỗng, lạnh lẽo.
Anh mở mắt, buồn ngủ nhưng không ngủ được.
Bạch Chỉ bảo bà ngoại đi ngủ, dọn dẹp nồi đất và chén muỗng, tắm xong đi ra, đúng lúc điện thoại trên giường sáng lên, sau đó lại tắt.
Cô vừa lau tóc vừa bước đến, đầu ngón tay ửng đỏ mở khóa điện thoại.
Là cuộc gọi nhỡ của Phó Huyền Tây, hơi bất ngờ.
Bạch Chỉ gọi lại ngay.
Chuông reo ba giây, anh đã bắt máy, giọng điệu bình tĩnh, không lộ ra cơn giận nào: “Sao em không nghe máy?”
Sợ bà ngoại tỉnh giấc, Bạch Chỉ nhỏ giọng giải thích: “Vừa rồi em đi tắm.”
Đầu dây bên kia trầm lặng không nói, Bạch Chỉ không thể không hỏi: “Anh buồn ngủ rồi à?”
“Ừ…” Phó Huyền Tây dừng lại, “Bạch Chỉ.”
“Em đây.”
Lại trầm lặng.
Bạch Chỉ nhỏ giọng gọi anh: “Anh ngủ chưa?”
“Bạch Chỉ.” Anh lại gọi, thanh âm trầm khàn.
“Em…” Bạch Chỉ hơi hoang mang, “Anh sao thế?”
“Ngủ một mình, hơi lạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.