Chương 7
Nam Khinh Ca
26/10/2022
Editor: YeQing
Beta: Suha
Cả hai người đều uống rượu nên Chu Khâm đã gọi taxi tới, trước tiên là đưa Cố Khinh Âm về nhà.
Ban đêm thành phố rực rỡ ánh đèn, đường nét lay động của các tòa cao ốc được phác họa bởi ánh đèn lộng lẫy, Cố Khinh Âm yên lặng, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nói với Chu Khâm: "Vẫn là cảnh đêm quê hương đẹp hơn."
Trăng là ánh sáng của quê nhà, ánh trăng ở nước ngoài mãi mãi không sánh bằng trong nước.
Chu Khâm im lặng nhìn góc nghiêng xinh đẹp rạng rỡ của cô, trong đầu nghĩ liệu cô trở về có một chút nguyên nhân nào là vì anh không.
Anh vì cô mà canh gác mảnh đất này lâu như vậy, điều khiến anh tiếp tục duy trì chẳng gì khác ngoài niềm hy vọng tự xây dựng đã tan vỡ, anh cảm thấy chỉ cần mình kiên trì thì vẫn có thể ở bên cô, nếu không một khi anh từ bỏ, giữa bọn họ sẽ không còn điểm giao nhau nào nữa.
Cố Khinh Âm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Khâm, đôi mắt xinh đẹp ấy đang đăm đăm nhìn cô, làm cơ thể cô không khỏi nóng lên.
Chết mất thôi, hormone nam của anh tăng rất nhanh, đến cả ánh mắt cũng đầy sự mê hoặc.
Chẳng trách nhiều nhân viên nữ trong công ty lại thầm thương trộm nhớ anh như vậy.
Đậu xe ở cửa tiểu khu xong, Cố Khinh Âm ngay cả lời khách sáo giả dối cũng không thèm nói, trực tiếp nói thẳng, "Em ở với mẹ, muộn như vậy mà còn mời anh vào nhà thật không tiện lắm."
Nói xong cô đẩy cửa xe đi xuống, Chu Khâm thấy cô để quên áo khoác ở trên xe, bất đắc dĩ bật cười, liền đuổi theo phía sau rồi đem áo phủ lên lưng cô.
"Lúc rảnh rỗi thì rèn luyện đầu óc một chút", kéo chùm tóc đuôi ngựa ra khỏi áo khoác, "Giúp ngăn ngừa bệnh Alzheimer."
Cố Khinh Âm đã quá mệt mỏi, không có tâm trạng cãi nhau với anh, yếu ớt xua tay, "Em vào đây, anh về đi."
Dứt lời, một giọng nói quen thuộc từ xa cất lên, "Con bé này sao lại về khuya như vậy hả?"
Cố Khinh Âm giật mình, xoay người liền nhìn thấy mẹ đang hướng về phía cô mà chạy nhanh tới, giữ chặt cánh tay cô xoay tròn 180 độ tại chỗ.
"Hôm nay con bận ở buổi quảng bá, sau khi kết thúc thì đi ăn cơm cùng sếp."
Ăn cơm cùng với sếp là không sai, cái này không thể tính là cô nói dối.
"Mới vừa rồi mẹ thấy con nói chuyện cùng ai vậy? Tên nhóc kia chở con về à?"
"Người lúc nãy sao, hỏi đường thôi ạ."
Cố Khinh Âm quay đầu lại liếc trộm một cái, Chu Khâm vậy mà vẫn còn ở đó.
Cũng may mà mẹ cô không đi kiểm tra, bị cô cưỡng ép kéo về nhà.
Đêm đó, Cố Khinh Âm ngủ rất say, nhắm mắt lại mở mắt ra liền đến sáng sớm ngày hôm sau, cô vò tóc, trong đầu chỉ xuất hiện 4 chữ -"Không muốn thức dậy"
Khó khăn ngồi dậy, Cố Khinh Âm cầm điện thoại lên, nhìn thấy Chu Khâm vậy mà gửi tin nhắn chào buổi sáng cho cô, cả người không khỏi giật mình.
Đại não của cô trống rỗng mấy giây sau đó mới nhớ lại ngày hôm qua mình cùng anh ta đã add Wechat với nhau.
Sâu ngủ biến mất một cách kì lạ, Cố Khinh Âm không trả lời anh, mà lại vào vòng bạn bè của anh trước.
Không ngờ anh ta vẫn còn là một thanh niên nghệ thuật, vòng bạn bè đều là chia sẻ nhạc.
Gần đây nhất có một bài là "Lâu rồi không gặp", Cố Khinh Âm nhận ra được điều gì đó, liếc mắt nhìn thời gian, hình như là ngày cô đi hội trường Gina H tham gia triển lãm lần đó, chẳng lẽ lúc đó Chu Khâm cũng ở đấy?
Cố Khinh Âm hít sâu một hơi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không phải bây giờ anh ta làm trong ngành công nghiệp quần áo sao? Ngày hôm đó có rất nhiều người trong nghề cũng tới.
Tiếp tục lướt xuống dưới là ca khúc được chia sẻ vào năm mới – "Anh hy vọng em vui vẻ"
Lướt xuống chút nữa là ngày sinh nhật của cô – "Ngày nắng"
Vào ngày lễ độc thân là – "Em của quá khứ"
Trong đầu Cố Khinh Âm chợt hiện ra một câu hát:
"Cô gái từng khiến bạn đau lòng, đến giờ vẫn lặng yên không hình bóng."
Cô không thể hiểu được quan điểm của anh khi chọn chia sẻ những bài hát này vào một ngày cụ thể, vội vàng thoát khỏi vòng bạn bè của anh, giống như chưa từng xem qua, tự nhiên nhắn lại cho anh: "Chu tổng, chào buổi sáng."
Cố Khinh Âm ở công ty rất ít khi có cơ hội gặp mặt Chu Khăm, nhưng hôm nay cô đi uống trà lại đúng lúc gặp phải anh, đi photo tài liệu cũng gặp anh, đi tới phòng ăn vẫn gặp anh, càng muốn tránh mặt anh lại càng không được như ý.
Rất nhanh, Cố Khinh Âm nhận ra.
Là anh cố tình tăng cơ hội gặp cô, tạo ra mọi sự trùng hợp để cô gặp được anh.
Bao gồm cả vòng bạn bè của anh cũng là cố ý để cô xem, nếu anh xấu hổ, có thể đặt ở chế độ hiển thị trong ba ngày.
Tâm trạng Cố Khinh Âm cả ngày hôm nay đều lên xuống thất thường, có điều bất thường không thể giải thích được, buổi tối khi tan làm, cô nhận được cuộc điện thoại từ cha mình, hỏi cô có thể cùng ông ăn bữa tối không, cô thẳng thừng từ chối nói không rảnh.
Nhưng cha cô sau đó lại dùng con bài tẩy, nói bà nội cô gần đây không được khỏe, cả ngày đều nhắc tới cô, trách cô về nước rồi mà vẫn không thường xuyên tới thăm họ.
Sau khi Cố Khinh Âm về nước chỉ đi thăm ông bà được hai lần, cô vốn định báo hiếu, nhưng họ lại sống chung với gia đình ba người của cha cô, mỗi lần đều gặp phải người mẹ kế kia, quả thực khiến cô buồn nôn.
Nghĩ đến việc bản thân đã lâu rồi không thăm ông bà, Cố Khinh Âm miễn cưỡng đồng ý, đồng ý tới nhà họ ăn cơm, nhưng yêu cầu là Ngụy Thiến và con gái bà ta không thể ở đó.
Cố Tường đương nhiên biết con gái ông là người có nguyên tắc như thế nào, không dám nói dối cô, sau khi đồng ý thì ông ta đưa cho Ngụy Thiến một tấm thẻ để hai mẹ con bọn họ đi ra ngoài.
Cố Khinh Âm đem cho ông bà một chút bánh ngọt, hai người họ nhìn thấy cô liền vô cùng vui vẻ, dễ dàng thỏa mãn như một đứa trẻ.
Người già thường thích lo lắng cho việc chung thân đại sự của bọn trẻ, lúc ăn cơm bà nội hỏi Cố Khinh Âm đã có bạn trai chưa.
Cố Khinh Âm nhìn về phía ông cô: "Ông là giáo sư đại học, học trò khắp nơi, biết nhiều thanh niên tài năng tuấn tú, giới thiệu vài người cho cháu chẳng phải là tốt rồi sao ạ?"
"Ông e rằng cháu sẽ không thích những người ông giới thiệu cho cháu đâu."
"Úi giời, nhìn đẹp trai là được rồi, cháu gái của ba chỉ là một người nông cạn mà thôi."
Bà nội nghe vậy, cau mày phản đối: "Vậy không được, đẹp trai cũng đâu thể ăn được, quan trọng nhất vẫn là phải đáng tin cậy."
"Vâng, lời này rất có lý đấy ạ." Cố Khinh Âm lạnh lùng liếc mắt nhìn cha cô, "Một số người đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng hành vi lại tựa như đoàn tàu lửa, chỉ cần gặp chút kích thích, liền lệch khỏi đường ray."
Cố Tường "..."
Miệng lưỡi con bé này rốt cuộc là được di truyền từ ai thế?
————–
Cố Khinh Âm không ở lại chỗ của cha cô quá lâu, bản thảo thiết kế của Dương Việt vừa mới bắt đầu thực hiện, cô cần quay về làm việc.
Cố Tường đưa Cố Khinh Âm tới cửa, lấy ra một chiếc thẻ đưa cho cô, nhưng Cố Khinh Âm lại từ chối.
"Con còn có tay có chân, không nghĩ đến phải đi ăn xin."
"Đây là của cha ruột cho."
"Phải ha" Cố Khinh Âm bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cô không lấy thẻ vậy thì lại để hai mẹ con kia được lợi quá, cầm lấy thẻ hỏi, "Bên trong này còn bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, 20 vạn."
Cách đó không xa, một giọng nữ sắc bén truyền tới: "Tôi nói, sao tự nhiên lại bảo mẹ con tôi ra ngoài, hóa ra là Khinh Âm trở về."
Cố Tường nháy mắt ra hiệu cho Cố Khinh Âm, muốn cô chào hỏi bà ta, Cố Khinh Âm liếc nhìn túi đồ lớn nhỏ trong tay Ngụy Thiến và Ôn Dư đã gả chồng, cười lạnh một tiếng nói: "Bọn họ mua những thứ xa xỉ này, cộng lại chắc cũng phải lên đến mấy chục vạn đi?"
Ý là: Cho cô 20 vạn coi như đuổi ăn mày đi à?
Vẻ mặt của Cố Tường có chút khó xử, Ngụy Thiến vẫn còn cố tình mỉa mai Cố Khinh Âm: "Tôi còn nghĩ con đi du học được mấy năm, khi về chắc hẳn phải kiếm được nhiều tiền lắm, thì ra vẫn còn phải dựa vào sự giúp đỡ của cha con nha! Đúng rồi nhỉ, một đứa con gái như con cho dù có liều mạng thì cũng có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Cho nên học giỏi cũng vô ích."
Cố Khinh Âm nghe giọng chua ngoa của bà ta liền cảm thấy nhức đầu, cô đưa tay đoạt lấy chiếc túi Gucci trong tay bà ta, cầm chiếc túi liếc nhìn, quay đầu nói với Cố Tường: "Ba, con nhìn trúng chiếc túi này rồi, nhưng rất khó mua, không bằng tặng lại cho con đi?"
Bà ta càng nói cô không có tiền đồ thì cô càng cư xử theo cách này, vẻ mặt của Ngụy Thiến đột nhiên trở nên lúng túng, theo bản năng nói: "Không được, đây là tôi nhờ bạn giành giật trên website chính thức đấy."
"Dì là trưởng bối, nhường cho vãn bối chúng con không phải là điều nên làm sao, một năm con chả kiếm được bao nhiêu, đâu thể mua được chiếc túi tốt như vậy, người tặng cho con, con sẽ rất cảm kích."
Cố Khinh Âm cố ý nói điềm đạm với bộ dạng đáng thương, khiến cho Cố Tường cảm thông: "Bà nhiều túi như vậy, thôi tặng cho con bé đi."
"Ba, màu sắc già dặn, không thích hợp với chị." Ôn Dư đứng ra nói giúp mẹ.
Cố Khinh Âm liền nói: "Em không hiểu rồi, ở nơi làm việc phải trang điểm trưởng thành chút, chị thấy rất thích hợp."
"Chiếc túi này để sưu tầm, sao con có thể mang nó đi làm." Ngụy Thiến đã đau lòng đến rỉ máu.
Mắt Cố Khinh Âm đảo một cái, "Xem ra người nói lời này là đồng ý rồi. Vậy con cảm ơn nha."
Nói xong cô quay đầu bước đi, Ngụy Thiến ở sau lưng tức giận dậm chân tại chỗ.
Cố Tường lườm bà ta một cái, trách bà ta không phải con mình nên không đau lòng, làm cho Ngụy Thiến lập tức không nói lời nào.
Ôn Dư nói không sai, chiếc túi đó không thích hợp cho Cố Khinh Âm mang, cho nên về tới nhà cô trực tiếp đem cho mẹ cô, Hạ Vi yêu túi như mạng, trong nhà sưu tầm một đống các loại túi xa xỉ đa dạng, trùng hợp không có chiếc túi này, sau khi nhìn thấy chiếc túi liền kích động không thôi.
"Con đem ở đâu về vậy?"
Cố Khinh Âm sợ nói với mẹ cô là cướp được từ tay Ngụy Thiến bà sẽ không cần nữa, liền nói là chiến lợi phẩm của mình, không giải thích thêm nhiều.
Ngụy Thiến cũng không phải là đèn cạn dầu, không biết nghe được từ nơi nào hỏi được địa chỉ công ty của Cố Khinh Âm, giữa trưa ngày hôm sau trực tiếp tới, phải tìm cô lấy lại chiếc túi về.
Một chiếc túi đối với bà ta mà nói dĩ nhiên không là gì, nhưng chuyện này đánh vào tôn nghiêm của người mẹ kế, bực bội cả một tối càng nghĩ càng tức, lùi bước này không chừng từ nay về sau Cố Khinh Âm sẽ bắt nạt bà tiếp.
Cố Khinh Âm xuống đại sảnh tầng một, còn tưởng rằng ai tìm cô, kết quả nhìn thấy Ngụy Thiến, bà ta mặc chiếc váy dài làm bằng tơ, tay mang túi bản giới hạn, nghĩ tới những thứ này đều cướp được từ tay mẹ cô, Cố Khinh Âm không khỏi cảm thấy chán ghét.
"Đặc biệt tới tìm tôi là muốn lấy lại túi sao?" cô ngồi xuống bên cạnh Ngụy Thiến: "Có phải ba tôi rất ít cho bà tiêu tiền? Một chiếc túi cũng khiến bà so đo như vậy?"
Ngụy Thiến chưa lên tiếng liền bị cô hỏi ngược lại làm không nói nên lời, trước khi đến đây bà đã chuẩn bị một loạt lí do thoái thác, kết quả bị câu nói không ra gì kia của cô làm rối loạn suy nghĩ.
Ngồi nghiêm chỉnh, bà liếc nhìn Cố Khinh Âm: "Mẹ con chẳng lẽ không dạy con đồ của người khác không thể lấy sao?"
"Ôi, bà mà cũng hỏi tôi lời này sao, thật kì lạ", Cố Khinh Âm châm chọc cười một tiếng: "Nói đến lấy đồ của người khác không phải bà giỏi nhất sao?"
"À không đúng", đối thoại xoay chuyển, ánh mắt sắc bén trừng Ngụy Thiến: "Bà là cướp, không thể gọi là lấy được."
Ngụy Thiến nghe cô nói sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bà ta không ngờ được Cố Khinh Âm còn nhỏ tuổi vậy mà có khí thế mạnh đến thế.
"Vật mình cướp đoạt, chắc trong lòng cảm thấy không an tâm nhỉ. Tôi khuyên bà thành thật một chút, bằng không những thứ hiện tại bà đang có, tôi sẽ khiến chúng tan thành mây khói ngay."
Ngụy Thiến bị uy hiếp, tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy: "Tình cảm của bố mẹ con vốn không tốt, không có ta thì sẽ có người khác, sao con lại muốn nhắm vào ta."
"Là bà tự đưa tới cửa, để cho tôi nhắm vào không phải sao?", Cố Khinh Âm nói xong rồi đứng dậy "Tôi còn muốn đi ăn cơm trưa, đi thong thả không tiễn."
Ngụy Thiến nhìn bóng dáng lay động của cô, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Người được cưng chiều từ nhỏ đến lớn thật khác, khí chất cái khí chất cao quý ưu nhã trên người cô, con gái bà làm sao cũng không thể bắt chước được.
Bà nhất định sẽ giữ vững, bảo vệ hết thảy những thứ đang có, tuyệt đối không thể để cho con gái bà sống cuộc sống khổ cực được.
Beta: Suha
Cả hai người đều uống rượu nên Chu Khâm đã gọi taxi tới, trước tiên là đưa Cố Khinh Âm về nhà.
Ban đêm thành phố rực rỡ ánh đèn, đường nét lay động của các tòa cao ốc được phác họa bởi ánh đèn lộng lẫy, Cố Khinh Âm yên lặng, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nói với Chu Khâm: "Vẫn là cảnh đêm quê hương đẹp hơn."
Trăng là ánh sáng của quê nhà, ánh trăng ở nước ngoài mãi mãi không sánh bằng trong nước.
Chu Khâm im lặng nhìn góc nghiêng xinh đẹp rạng rỡ của cô, trong đầu nghĩ liệu cô trở về có một chút nguyên nhân nào là vì anh không.
Anh vì cô mà canh gác mảnh đất này lâu như vậy, điều khiến anh tiếp tục duy trì chẳng gì khác ngoài niềm hy vọng tự xây dựng đã tan vỡ, anh cảm thấy chỉ cần mình kiên trì thì vẫn có thể ở bên cô, nếu không một khi anh từ bỏ, giữa bọn họ sẽ không còn điểm giao nhau nào nữa.
Cố Khinh Âm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Khâm, đôi mắt xinh đẹp ấy đang đăm đăm nhìn cô, làm cơ thể cô không khỏi nóng lên.
Chết mất thôi, hormone nam của anh tăng rất nhanh, đến cả ánh mắt cũng đầy sự mê hoặc.
Chẳng trách nhiều nhân viên nữ trong công ty lại thầm thương trộm nhớ anh như vậy.
Đậu xe ở cửa tiểu khu xong, Cố Khinh Âm ngay cả lời khách sáo giả dối cũng không thèm nói, trực tiếp nói thẳng, "Em ở với mẹ, muộn như vậy mà còn mời anh vào nhà thật không tiện lắm."
Nói xong cô đẩy cửa xe đi xuống, Chu Khâm thấy cô để quên áo khoác ở trên xe, bất đắc dĩ bật cười, liền đuổi theo phía sau rồi đem áo phủ lên lưng cô.
"Lúc rảnh rỗi thì rèn luyện đầu óc một chút", kéo chùm tóc đuôi ngựa ra khỏi áo khoác, "Giúp ngăn ngừa bệnh Alzheimer."
Cố Khinh Âm đã quá mệt mỏi, không có tâm trạng cãi nhau với anh, yếu ớt xua tay, "Em vào đây, anh về đi."
Dứt lời, một giọng nói quen thuộc từ xa cất lên, "Con bé này sao lại về khuya như vậy hả?"
Cố Khinh Âm giật mình, xoay người liền nhìn thấy mẹ đang hướng về phía cô mà chạy nhanh tới, giữ chặt cánh tay cô xoay tròn 180 độ tại chỗ.
"Hôm nay con bận ở buổi quảng bá, sau khi kết thúc thì đi ăn cơm cùng sếp."
Ăn cơm cùng với sếp là không sai, cái này không thể tính là cô nói dối.
"Mới vừa rồi mẹ thấy con nói chuyện cùng ai vậy? Tên nhóc kia chở con về à?"
"Người lúc nãy sao, hỏi đường thôi ạ."
Cố Khinh Âm quay đầu lại liếc trộm một cái, Chu Khâm vậy mà vẫn còn ở đó.
Cũng may mà mẹ cô không đi kiểm tra, bị cô cưỡng ép kéo về nhà.
Đêm đó, Cố Khinh Âm ngủ rất say, nhắm mắt lại mở mắt ra liền đến sáng sớm ngày hôm sau, cô vò tóc, trong đầu chỉ xuất hiện 4 chữ -"Không muốn thức dậy"
Khó khăn ngồi dậy, Cố Khinh Âm cầm điện thoại lên, nhìn thấy Chu Khâm vậy mà gửi tin nhắn chào buổi sáng cho cô, cả người không khỏi giật mình.
Đại não của cô trống rỗng mấy giây sau đó mới nhớ lại ngày hôm qua mình cùng anh ta đã add Wechat với nhau.
Sâu ngủ biến mất một cách kì lạ, Cố Khinh Âm không trả lời anh, mà lại vào vòng bạn bè của anh trước.
Không ngờ anh ta vẫn còn là một thanh niên nghệ thuật, vòng bạn bè đều là chia sẻ nhạc.
Gần đây nhất có một bài là "Lâu rồi không gặp", Cố Khinh Âm nhận ra được điều gì đó, liếc mắt nhìn thời gian, hình như là ngày cô đi hội trường Gina H tham gia triển lãm lần đó, chẳng lẽ lúc đó Chu Khâm cũng ở đấy?
Cố Khinh Âm hít sâu một hơi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không phải bây giờ anh ta làm trong ngành công nghiệp quần áo sao? Ngày hôm đó có rất nhiều người trong nghề cũng tới.
Tiếp tục lướt xuống dưới là ca khúc được chia sẻ vào năm mới – "Anh hy vọng em vui vẻ"
Lướt xuống chút nữa là ngày sinh nhật của cô – "Ngày nắng"
Vào ngày lễ độc thân là – "Em của quá khứ"
Trong đầu Cố Khinh Âm chợt hiện ra một câu hát:
"Cô gái từng khiến bạn đau lòng, đến giờ vẫn lặng yên không hình bóng."
Cô không thể hiểu được quan điểm của anh khi chọn chia sẻ những bài hát này vào một ngày cụ thể, vội vàng thoát khỏi vòng bạn bè của anh, giống như chưa từng xem qua, tự nhiên nhắn lại cho anh: "Chu tổng, chào buổi sáng."
Cố Khinh Âm ở công ty rất ít khi có cơ hội gặp mặt Chu Khăm, nhưng hôm nay cô đi uống trà lại đúng lúc gặp phải anh, đi photo tài liệu cũng gặp anh, đi tới phòng ăn vẫn gặp anh, càng muốn tránh mặt anh lại càng không được như ý.
Rất nhanh, Cố Khinh Âm nhận ra.
Là anh cố tình tăng cơ hội gặp cô, tạo ra mọi sự trùng hợp để cô gặp được anh.
Bao gồm cả vòng bạn bè của anh cũng là cố ý để cô xem, nếu anh xấu hổ, có thể đặt ở chế độ hiển thị trong ba ngày.
Tâm trạng Cố Khinh Âm cả ngày hôm nay đều lên xuống thất thường, có điều bất thường không thể giải thích được, buổi tối khi tan làm, cô nhận được cuộc điện thoại từ cha mình, hỏi cô có thể cùng ông ăn bữa tối không, cô thẳng thừng từ chối nói không rảnh.
Nhưng cha cô sau đó lại dùng con bài tẩy, nói bà nội cô gần đây không được khỏe, cả ngày đều nhắc tới cô, trách cô về nước rồi mà vẫn không thường xuyên tới thăm họ.
Sau khi Cố Khinh Âm về nước chỉ đi thăm ông bà được hai lần, cô vốn định báo hiếu, nhưng họ lại sống chung với gia đình ba người của cha cô, mỗi lần đều gặp phải người mẹ kế kia, quả thực khiến cô buồn nôn.
Nghĩ đến việc bản thân đã lâu rồi không thăm ông bà, Cố Khinh Âm miễn cưỡng đồng ý, đồng ý tới nhà họ ăn cơm, nhưng yêu cầu là Ngụy Thiến và con gái bà ta không thể ở đó.
Cố Tường đương nhiên biết con gái ông là người có nguyên tắc như thế nào, không dám nói dối cô, sau khi đồng ý thì ông ta đưa cho Ngụy Thiến một tấm thẻ để hai mẹ con bọn họ đi ra ngoài.
Cố Khinh Âm đem cho ông bà một chút bánh ngọt, hai người họ nhìn thấy cô liền vô cùng vui vẻ, dễ dàng thỏa mãn như một đứa trẻ.
Người già thường thích lo lắng cho việc chung thân đại sự của bọn trẻ, lúc ăn cơm bà nội hỏi Cố Khinh Âm đã có bạn trai chưa.
Cố Khinh Âm nhìn về phía ông cô: "Ông là giáo sư đại học, học trò khắp nơi, biết nhiều thanh niên tài năng tuấn tú, giới thiệu vài người cho cháu chẳng phải là tốt rồi sao ạ?"
"Ông e rằng cháu sẽ không thích những người ông giới thiệu cho cháu đâu."
"Úi giời, nhìn đẹp trai là được rồi, cháu gái của ba chỉ là một người nông cạn mà thôi."
Bà nội nghe vậy, cau mày phản đối: "Vậy không được, đẹp trai cũng đâu thể ăn được, quan trọng nhất vẫn là phải đáng tin cậy."
"Vâng, lời này rất có lý đấy ạ." Cố Khinh Âm lạnh lùng liếc mắt nhìn cha cô, "Một số người đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng hành vi lại tựa như đoàn tàu lửa, chỉ cần gặp chút kích thích, liền lệch khỏi đường ray."
Cố Tường "..."
Miệng lưỡi con bé này rốt cuộc là được di truyền từ ai thế?
————–
Cố Khinh Âm không ở lại chỗ của cha cô quá lâu, bản thảo thiết kế của Dương Việt vừa mới bắt đầu thực hiện, cô cần quay về làm việc.
Cố Tường đưa Cố Khinh Âm tới cửa, lấy ra một chiếc thẻ đưa cho cô, nhưng Cố Khinh Âm lại từ chối.
"Con còn có tay có chân, không nghĩ đến phải đi ăn xin."
"Đây là của cha ruột cho."
"Phải ha" Cố Khinh Âm bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cô không lấy thẻ vậy thì lại để hai mẹ con kia được lợi quá, cầm lấy thẻ hỏi, "Bên trong này còn bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, 20 vạn."
Cách đó không xa, một giọng nữ sắc bén truyền tới: "Tôi nói, sao tự nhiên lại bảo mẹ con tôi ra ngoài, hóa ra là Khinh Âm trở về."
Cố Tường nháy mắt ra hiệu cho Cố Khinh Âm, muốn cô chào hỏi bà ta, Cố Khinh Âm liếc nhìn túi đồ lớn nhỏ trong tay Ngụy Thiến và Ôn Dư đã gả chồng, cười lạnh một tiếng nói: "Bọn họ mua những thứ xa xỉ này, cộng lại chắc cũng phải lên đến mấy chục vạn đi?"
Ý là: Cho cô 20 vạn coi như đuổi ăn mày đi à?
Vẻ mặt của Cố Tường có chút khó xử, Ngụy Thiến vẫn còn cố tình mỉa mai Cố Khinh Âm: "Tôi còn nghĩ con đi du học được mấy năm, khi về chắc hẳn phải kiếm được nhiều tiền lắm, thì ra vẫn còn phải dựa vào sự giúp đỡ của cha con nha! Đúng rồi nhỉ, một đứa con gái như con cho dù có liều mạng thì cũng có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Cho nên học giỏi cũng vô ích."
Cố Khinh Âm nghe giọng chua ngoa của bà ta liền cảm thấy nhức đầu, cô đưa tay đoạt lấy chiếc túi Gucci trong tay bà ta, cầm chiếc túi liếc nhìn, quay đầu nói với Cố Tường: "Ba, con nhìn trúng chiếc túi này rồi, nhưng rất khó mua, không bằng tặng lại cho con đi?"
Bà ta càng nói cô không có tiền đồ thì cô càng cư xử theo cách này, vẻ mặt của Ngụy Thiến đột nhiên trở nên lúng túng, theo bản năng nói: "Không được, đây là tôi nhờ bạn giành giật trên website chính thức đấy."
"Dì là trưởng bối, nhường cho vãn bối chúng con không phải là điều nên làm sao, một năm con chả kiếm được bao nhiêu, đâu thể mua được chiếc túi tốt như vậy, người tặng cho con, con sẽ rất cảm kích."
Cố Khinh Âm cố ý nói điềm đạm với bộ dạng đáng thương, khiến cho Cố Tường cảm thông: "Bà nhiều túi như vậy, thôi tặng cho con bé đi."
"Ba, màu sắc già dặn, không thích hợp với chị." Ôn Dư đứng ra nói giúp mẹ.
Cố Khinh Âm liền nói: "Em không hiểu rồi, ở nơi làm việc phải trang điểm trưởng thành chút, chị thấy rất thích hợp."
"Chiếc túi này để sưu tầm, sao con có thể mang nó đi làm." Ngụy Thiến đã đau lòng đến rỉ máu.
Mắt Cố Khinh Âm đảo một cái, "Xem ra người nói lời này là đồng ý rồi. Vậy con cảm ơn nha."
Nói xong cô quay đầu bước đi, Ngụy Thiến ở sau lưng tức giận dậm chân tại chỗ.
Cố Tường lườm bà ta một cái, trách bà ta không phải con mình nên không đau lòng, làm cho Ngụy Thiến lập tức không nói lời nào.
Ôn Dư nói không sai, chiếc túi đó không thích hợp cho Cố Khinh Âm mang, cho nên về tới nhà cô trực tiếp đem cho mẹ cô, Hạ Vi yêu túi như mạng, trong nhà sưu tầm một đống các loại túi xa xỉ đa dạng, trùng hợp không có chiếc túi này, sau khi nhìn thấy chiếc túi liền kích động không thôi.
"Con đem ở đâu về vậy?"
Cố Khinh Âm sợ nói với mẹ cô là cướp được từ tay Ngụy Thiến bà sẽ không cần nữa, liền nói là chiến lợi phẩm của mình, không giải thích thêm nhiều.
Ngụy Thiến cũng không phải là đèn cạn dầu, không biết nghe được từ nơi nào hỏi được địa chỉ công ty của Cố Khinh Âm, giữa trưa ngày hôm sau trực tiếp tới, phải tìm cô lấy lại chiếc túi về.
Một chiếc túi đối với bà ta mà nói dĩ nhiên không là gì, nhưng chuyện này đánh vào tôn nghiêm của người mẹ kế, bực bội cả một tối càng nghĩ càng tức, lùi bước này không chừng từ nay về sau Cố Khinh Âm sẽ bắt nạt bà tiếp.
Cố Khinh Âm xuống đại sảnh tầng một, còn tưởng rằng ai tìm cô, kết quả nhìn thấy Ngụy Thiến, bà ta mặc chiếc váy dài làm bằng tơ, tay mang túi bản giới hạn, nghĩ tới những thứ này đều cướp được từ tay mẹ cô, Cố Khinh Âm không khỏi cảm thấy chán ghét.
"Đặc biệt tới tìm tôi là muốn lấy lại túi sao?" cô ngồi xuống bên cạnh Ngụy Thiến: "Có phải ba tôi rất ít cho bà tiêu tiền? Một chiếc túi cũng khiến bà so đo như vậy?"
Ngụy Thiến chưa lên tiếng liền bị cô hỏi ngược lại làm không nói nên lời, trước khi đến đây bà đã chuẩn bị một loạt lí do thoái thác, kết quả bị câu nói không ra gì kia của cô làm rối loạn suy nghĩ.
Ngồi nghiêm chỉnh, bà liếc nhìn Cố Khinh Âm: "Mẹ con chẳng lẽ không dạy con đồ của người khác không thể lấy sao?"
"Ôi, bà mà cũng hỏi tôi lời này sao, thật kì lạ", Cố Khinh Âm châm chọc cười một tiếng: "Nói đến lấy đồ của người khác không phải bà giỏi nhất sao?"
"À không đúng", đối thoại xoay chuyển, ánh mắt sắc bén trừng Ngụy Thiến: "Bà là cướp, không thể gọi là lấy được."
Ngụy Thiến nghe cô nói sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bà ta không ngờ được Cố Khinh Âm còn nhỏ tuổi vậy mà có khí thế mạnh đến thế.
"Vật mình cướp đoạt, chắc trong lòng cảm thấy không an tâm nhỉ. Tôi khuyên bà thành thật một chút, bằng không những thứ hiện tại bà đang có, tôi sẽ khiến chúng tan thành mây khói ngay."
Ngụy Thiến bị uy hiếp, tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy: "Tình cảm của bố mẹ con vốn không tốt, không có ta thì sẽ có người khác, sao con lại muốn nhắm vào ta."
"Là bà tự đưa tới cửa, để cho tôi nhắm vào không phải sao?", Cố Khinh Âm nói xong rồi đứng dậy "Tôi còn muốn đi ăn cơm trưa, đi thong thả không tiễn."
Ngụy Thiến nhìn bóng dáng lay động của cô, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Người được cưng chiều từ nhỏ đến lớn thật khác, khí chất cái khí chất cao quý ưu nhã trên người cô, con gái bà làm sao cũng không thể bắt chước được.
Bà nhất định sẽ giữ vững, bảo vệ hết thảy những thứ đang có, tuyệt đối không thể để cho con gái bà sống cuộc sống khổ cực được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.