Chương 161
Lục Giới
17/08/2023
Vút!
Một kiếm của Cơ Tuyết Băng đâm trúng vào vòng xoáy tím kia nhưng lại như đâm vào vũng bùn lầy, thế tấn công đều bị vòng xoáy kia làm lệch đi, còn sự di chuyển nhanh chóng của vòng xoáy tím kia khiến linh kiếm của cô ta cũng theo đó mà di chuyển theo.
Cơ Tuyết Băng lập tức lùi về sau ói ra máu.
“Muội còn có thể trụ tới bao giờ?”, Lã Chí bật cười, sải bước đi tới, thân hình như ma như quỷ, hắn vung tay tạo ra chưởng ấn.
Mũi chân Cơ Tuyết Băng chạm đất, cứ thế lùi tiếp về sau, vừa lùi vừa lau vệt máu trên khoé miệng sau đó cô ta dùng ngón tay còn rớm máu chỉ vào đầu lông mày.
Giữa hai đầu lông mày Cơ Tuyết Băng xuất hiện ấn ký hình hoa sen.
“Cấm thuật”, Diệp Thành thấy vậy thì nắm chặt tay.
Hắn rất hiểu Cơ Tuyết Băng, hắn có thể nhận ra Cơ Tuyết Băng sử dụng mật pháp gì, đó chính là một trong những cấm thuật của Chính Dương Tông, phải dùng tuổi thọ để đánh đổi.
Quả nhiên, giữa hai đầu lông mày Cơ Tuyết Băng sau khi xuất hiện ấn ký hình hoa sen thì tóc của cô dần bạc trắng, còn khí thế lúc này càng lúc càng lạnh hơn.
Lã Chí ở phía đối diện thấy sự thay đổi của Cơ Tuyết Băng thì không khỏi cau mày, có vẻ như hắn nhận ra cấm thuật này.
“Cho dù sử dụng mật pháp thì muội cho rằng muội có thể đấu với ta sao?”, khí thế của Lã Chí không vừa, còn hơn cả Cơ Tuyết Băng.
“Hai tháng không gặp mà muội ấy đã đột phá lên cảnh giới Chân Dương rồi”, Diệp Thành trong hang động cau mày.
A!
A!
Bên ngoài hang động, Cơ Tuyết Băng và Lã Chí đã bắt đầu đại chiến khiến những cây cổ thụ đổ rạp ra đất.
Diệp Thành có thể nhận ra Cơ Tuyết Băng mặc dù sử dụng cấm thuật nhưng vì thương thế và khí tức không ổn định, lại thêm tu vi vốn không bằng Lã Chí nên ngay từ đầu đã bị Lã Chí lấn lướt.
Lúc này mới đánh chưa đầy một phút mà trên người Cơ Tuyết Băng đã thêm vài vết thương, đối diện với thế tấn công của Lã Chí, cô không ngừng lùi về sau.
“Cơ Tuyết Băng sư muội, muội chiều theo ta đi”, Lã Chí nở nụ cười đểu cáng, đòn tấn công trên tay cứ thế tung ra.
Cơ Tuyết Băng thần sắc lạnh lùng, mặc dù bại dưới tay Lã Chí nhưng phong thái vẫn như xưa nhẹ nhàng như không, lại thêm mái tóc bạc trắng và khí chất lạnh lùng khiến cô mang theo nét riêng khác biệt.
“Hoa Tuyết Băng Liên”, Cơ Tuyết Băng nói một câu, sau đó dùng hai tay kết ấn chỉ thẳng vào Lã Chí.
Đột nhiên, trời có tuyết rơi, tuyết tụ lại thành từng đoá hoa sen màu trắng ngần, đoá hoa sen này mặc dù tuyệt đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
“Phong Tiếu”, Lã Chí cũng dùng mật thuật, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Chẳng mấy chốc, xung quanh hắn hình thành nên từng xoáy gió màu tím, còn Băng Tuyết Liên Hoa chỉ cần bày tới đều bị xoáy gió kia làm cho vỡ tan. Từng bông hoa sen rơi xuống, và ấn tay hắn thay đổi, cứ thế cho xoáy gió kia ngưng tụ thành sát kiếm sát phạt về phía Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng lùi về sau, đôi tay thon dài có linh quanhg bao quanh tung chưởng đánh tan sát kiếm đang bay tới.
“Không vội, còn nữa”, Lã Chí vung tay, một đạo chưởng ấn màu tím bay tới.
Một kiếm của Cơ Tuyết Băng đâm trúng vào vòng xoáy tím kia nhưng lại như đâm vào vũng bùn lầy, thế tấn công đều bị vòng xoáy kia làm lệch đi, còn sự di chuyển nhanh chóng của vòng xoáy tím kia khiến linh kiếm của cô ta cũng theo đó mà di chuyển theo.
Cơ Tuyết Băng lập tức lùi về sau ói ra máu.
“Muội còn có thể trụ tới bao giờ?”, Lã Chí bật cười, sải bước đi tới, thân hình như ma như quỷ, hắn vung tay tạo ra chưởng ấn.
Mũi chân Cơ Tuyết Băng chạm đất, cứ thế lùi tiếp về sau, vừa lùi vừa lau vệt máu trên khoé miệng sau đó cô ta dùng ngón tay còn rớm máu chỉ vào đầu lông mày.
Giữa hai đầu lông mày Cơ Tuyết Băng xuất hiện ấn ký hình hoa sen.
“Cấm thuật”, Diệp Thành thấy vậy thì nắm chặt tay.
Hắn rất hiểu Cơ Tuyết Băng, hắn có thể nhận ra Cơ Tuyết Băng sử dụng mật pháp gì, đó chính là một trong những cấm thuật của Chính Dương Tông, phải dùng tuổi thọ để đánh đổi.
Quả nhiên, giữa hai đầu lông mày Cơ Tuyết Băng sau khi xuất hiện ấn ký hình hoa sen thì tóc của cô dần bạc trắng, còn khí thế lúc này càng lúc càng lạnh hơn.
Lã Chí ở phía đối diện thấy sự thay đổi của Cơ Tuyết Băng thì không khỏi cau mày, có vẻ như hắn nhận ra cấm thuật này.
“Cho dù sử dụng mật pháp thì muội cho rằng muội có thể đấu với ta sao?”, khí thế của Lã Chí không vừa, còn hơn cả Cơ Tuyết Băng.
“Hai tháng không gặp mà muội ấy đã đột phá lên cảnh giới Chân Dương rồi”, Diệp Thành trong hang động cau mày.
A!
A!
Bên ngoài hang động, Cơ Tuyết Băng và Lã Chí đã bắt đầu đại chiến khiến những cây cổ thụ đổ rạp ra đất.
Diệp Thành có thể nhận ra Cơ Tuyết Băng mặc dù sử dụng cấm thuật nhưng vì thương thế và khí tức không ổn định, lại thêm tu vi vốn không bằng Lã Chí nên ngay từ đầu đã bị Lã Chí lấn lướt.
Lúc này mới đánh chưa đầy một phút mà trên người Cơ Tuyết Băng đã thêm vài vết thương, đối diện với thế tấn công của Lã Chí, cô không ngừng lùi về sau.
“Cơ Tuyết Băng sư muội, muội chiều theo ta đi”, Lã Chí nở nụ cười đểu cáng, đòn tấn công trên tay cứ thế tung ra.
Cơ Tuyết Băng thần sắc lạnh lùng, mặc dù bại dưới tay Lã Chí nhưng phong thái vẫn như xưa nhẹ nhàng như không, lại thêm mái tóc bạc trắng và khí chất lạnh lùng khiến cô mang theo nét riêng khác biệt.
“Hoa Tuyết Băng Liên”, Cơ Tuyết Băng nói một câu, sau đó dùng hai tay kết ấn chỉ thẳng vào Lã Chí.
Đột nhiên, trời có tuyết rơi, tuyết tụ lại thành từng đoá hoa sen màu trắng ngần, đoá hoa sen này mặc dù tuyệt đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
“Phong Tiếu”, Lã Chí cũng dùng mật thuật, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Chẳng mấy chốc, xung quanh hắn hình thành nên từng xoáy gió màu tím, còn Băng Tuyết Liên Hoa chỉ cần bày tới đều bị xoáy gió kia làm cho vỡ tan. Từng bông hoa sen rơi xuống, và ấn tay hắn thay đổi, cứ thế cho xoáy gió kia ngưng tụ thành sát kiếm sát phạt về phía Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng lùi về sau, đôi tay thon dài có linh quanhg bao quanh tung chưởng đánh tan sát kiếm đang bay tới.
“Không vội, còn nữa”, Lã Chí vung tay, một đạo chưởng ấn màu tím bay tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.