Chương 166
Lục Giới
18/08/2023
“Mở cho ta”, Diệp Thành hét lên, tận dụng luồng sức mạnh đó, hắn vùng vẫy thoát khỏi sự áp chế của bảo tháp do Lã Chí tạo ra.
Vù vù vù!
U u u!
Trong không gian như vang lên tiếng ác quỷ kêu gào, một luồng sức mạnh khủng khiếp thoát ra khỏi cơ thể Diệp Thành, khí tức này khát máu lạnh lùng, khiến không biết bao nhiêu tảng đá xung quanh vỡ vụn.
Lúc này, hình thái của hắn cũng có sự thay đổi lớn. Mái tóc màu đen của hắn dần chuyển thành màu máu, đôi mắt đen láy cũng mang theo sắc đỏ huyết, giữa hai đầu lông mày có một đạo ma văn xuất hiện, và sau sự xuất hiện của nó thì khí tức của Diệp Thành cũng theo đó mà lên cao.
“Ma…ma…”, thấy vậy, Lã Chí vô thức lùi lại phía sau.
A…!
Cơn đau đớn khiến Diệp Thành ôm đầu, lúc này hắn thật sự giống như một đại ma đầu.
Trông thấy Diệp Thành biến hoá giống như tẩu hoả nhập ma, Lã Chí sáng mắt, hắn rút kiếm sát phạt tới. Cơ thể Diệp Thành biến hoá quá dị thường khiến hắn dè chừng, hắn chỉ muốn giết Diệp Thành tránh hậu hoạ về sau.
Vút!
Lã Chí ra tay không nương tình, một kiếm mang chém giữa không trung.
Máu tươi bắn vọt ra ngoài. Nhát kiếm vừa rồi của Lã Chí đâm xuyên cơ thể Diệp Thành.
Lúc này, Diệp Thành mới ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ huyết nhìn chằm chằm vào Lã Chí, hắn liếm miệng và còn cười hết sức dị thường.
Lã Chí chợt run người, cái nhìn đó của Diệp Thành khiến hắn giống như bị một ác ma nhằm vào, toàn thân lạnh toát từ đầu tới chân.
“Ngươi muốn giết ta?”, Diệp Thành bật cười dị thường hơn. Ma niệm khát máu hung tàn choán lấy tâm trí hắn, nhưng bản năng làm người của hắn vẫn còn, đó chính là nếu Lã Chí giết hắn thì hắn sẽ không ngồi chờ chết.
Không đợi Lã Chí phản ứng, Diệp Thành đã giơ nắm đấm, đánh bay Lã Chí ra khỏi đó.
Trong không trung, Lã Chí ói ra cả miệng máu. Chưởng này của Diệp Thành rõ ràng bá đạo hơn trước đó rất nhiều và còn khiến hắn gãy ba cái xương sườn.
Khi ngã xuống, Lã Chí đập một hòn đá vỡ tan, mắt hắn đầy hận thù, “ngươi…”
“Giết”, Diệp Thành hét lớn, trông hắn lúc này không khác gì một đại ma đầu.
“Trấn áp”, thời khắc nguy hiểm, Lã Chí lại lần nữa sử dụng bảo tháp áp chế.
Có điều uy lực lần này của hắn lại không như ý nguyện, chủ yếu là Diệp Thành sau khi biến thái thì tốc độ cũng tăng lên rất nhiều, bảo tháp của hắn căn bản không thể theo kịp tốc độ nhanh như ma như quỷ của Diệp Thành.
Thấy vậy, Lã Chí lật người, hai tay nhanh chóng kết ấn, mười mấy đạo kiếm mang phóng vút ra ép về phía Diệp Thành.
Phập!
Phập!
Phập!
Có điều Diệp Thành lại không hề né tránh, hắn cứ để kiếm mang chém vào người mình để lại từng vệt máu dài.
“Ngươi…”, Lã Chí vô thức lùi về sau, hắn cảm nhận được luồng khí ma mị đang cuộn trào và cảm nhận được kẻ mà mình đang đối mặt không phải là một con người, nói chính xác hơn là một đại ma đầu, một đại ma cuồng điên.
Vù vù vù!
U u u!
Trong không gian như vang lên tiếng ác quỷ kêu gào, một luồng sức mạnh khủng khiếp thoát ra khỏi cơ thể Diệp Thành, khí tức này khát máu lạnh lùng, khiến không biết bao nhiêu tảng đá xung quanh vỡ vụn.
Lúc này, hình thái của hắn cũng có sự thay đổi lớn. Mái tóc màu đen của hắn dần chuyển thành màu máu, đôi mắt đen láy cũng mang theo sắc đỏ huyết, giữa hai đầu lông mày có một đạo ma văn xuất hiện, và sau sự xuất hiện của nó thì khí tức của Diệp Thành cũng theo đó mà lên cao.
“Ma…ma…”, thấy vậy, Lã Chí vô thức lùi lại phía sau.
A…!
Cơn đau đớn khiến Diệp Thành ôm đầu, lúc này hắn thật sự giống như một đại ma đầu.
Trông thấy Diệp Thành biến hoá giống như tẩu hoả nhập ma, Lã Chí sáng mắt, hắn rút kiếm sát phạt tới. Cơ thể Diệp Thành biến hoá quá dị thường khiến hắn dè chừng, hắn chỉ muốn giết Diệp Thành tránh hậu hoạ về sau.
Vút!
Lã Chí ra tay không nương tình, một kiếm mang chém giữa không trung.
Máu tươi bắn vọt ra ngoài. Nhát kiếm vừa rồi của Lã Chí đâm xuyên cơ thể Diệp Thành.
Lúc này, Diệp Thành mới ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ huyết nhìn chằm chằm vào Lã Chí, hắn liếm miệng và còn cười hết sức dị thường.
Lã Chí chợt run người, cái nhìn đó của Diệp Thành khiến hắn giống như bị một ác ma nhằm vào, toàn thân lạnh toát từ đầu tới chân.
“Ngươi muốn giết ta?”, Diệp Thành bật cười dị thường hơn. Ma niệm khát máu hung tàn choán lấy tâm trí hắn, nhưng bản năng làm người của hắn vẫn còn, đó chính là nếu Lã Chí giết hắn thì hắn sẽ không ngồi chờ chết.
Không đợi Lã Chí phản ứng, Diệp Thành đã giơ nắm đấm, đánh bay Lã Chí ra khỏi đó.
Trong không trung, Lã Chí ói ra cả miệng máu. Chưởng này của Diệp Thành rõ ràng bá đạo hơn trước đó rất nhiều và còn khiến hắn gãy ba cái xương sườn.
Khi ngã xuống, Lã Chí đập một hòn đá vỡ tan, mắt hắn đầy hận thù, “ngươi…”
“Giết”, Diệp Thành hét lớn, trông hắn lúc này không khác gì một đại ma đầu.
“Trấn áp”, thời khắc nguy hiểm, Lã Chí lại lần nữa sử dụng bảo tháp áp chế.
Có điều uy lực lần này của hắn lại không như ý nguyện, chủ yếu là Diệp Thành sau khi biến thái thì tốc độ cũng tăng lên rất nhiều, bảo tháp của hắn căn bản không thể theo kịp tốc độ nhanh như ma như quỷ của Diệp Thành.
Thấy vậy, Lã Chí lật người, hai tay nhanh chóng kết ấn, mười mấy đạo kiếm mang phóng vút ra ép về phía Diệp Thành.
Phập!
Phập!
Phập!
Có điều Diệp Thành lại không hề né tránh, hắn cứ để kiếm mang chém vào người mình để lại từng vệt máu dài.
“Ngươi…”, Lã Chí vô thức lùi về sau, hắn cảm nhận được luồng khí ma mị đang cuộn trào và cảm nhận được kẻ mà mình đang đối mặt không phải là một con người, nói chính xác hơn là một đại ma đầu, một đại ma cuồng điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.