Chương 219
Lục Giới
27/08/2023
Từ Phúc cứ thế đi mất một ngày, mãi tới khi màn đêm buông xuống vẫn còn chưa về, trong lúc này, Diệp Thành đã luyện ra được ba viên Hồi Huyền Đan, mặc dù phẩm chất không cao nhưng hắn cũng tiến bộ thấy rõ.
Ngưng!
Diệp Thành khẽ lên tiếng, viên Hồi Huyền Đan thứ năm được luyện thành công, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng vì việc kiểm soát chân hoả vẫn chưa chính xác khiến Hồi Huyền Đan được kết thành sau đó lập tức vỡ tan.
Vù!
Lư luyện đan rung lên, bên trong nó vang lên từng tiếng nổ lách tách.
Woa!
Diệp Thành giật mình lùi về sau, hắn đau đầu dữ dội, có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên đã kinh động đến Tề Nguyệt đang bế quan. Cô ta nhanh chóng chạy ra khỏi phiến điện.
“Ngươi làm gì vậy?”, Tề Nguyệt đi lên trước, cô ta lên giọng, lại thêm chuyện trước đó Từ Phúc muốn gán ghép cô với Diệp Thành khiến giọng nói của cô ta càng thêm phần lạnh lùng, ánh mắt nhìn Diệp Thành rõ vẻ khó chịu.
“Ta không làm gì cả, ta chỉ…”
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đến đây chỉ là để dọn dẹp, đừng có đụng chạm đồ đạc linh tinh”, Tề Nguyệt nghiêm giọng.
Nghe vậy, Diệp Thành có vẻ bất ngờ, hắn không ngờ Từ Phúc không hề nói với Tề Nguyệt về mục đích hắn đến đây khiến cô ta vẫn cho rằng hắn tới để dọn dẹp.
Diệp Thành chẳng nói gì, hắn lồm cồm bò dậy, chẳng buồn giải thích.
Ừm?
Đột nhiên, Tề Nguyệt liếc thấy trên hông Diệp Thành có treo một tấm lệnh bài, bên trên lệnh bài khắc chữ “Đan”, là thủ từ của Linh Đan Các, Tề Nguyệt đương nhiên nhận ra tấm lệnh bài này của Từ Phúc.
“Lệnh bài này từ đâu tới?”, Tề Nguyệt lạnh mặt nhìn Diệp Thành.
“Từ trưởng lão đưa cho ta”.
“Nói dối”, Tề Nguyệt nhẩm niệm gọi linh kiếm, kề vào vai Diệp Thành: “Lệnh bài của sư tôn không bao giờ rời khỏi người, cho dù là ta thì sư tôn cũng không dễ dàng giao lệnh bài như vậy, lẽ nào sư tôn lại giao cho một tên đệ tử chuyên dọn dẹp như ngươi?”
Nghe vậy Diệp Thành vô thức cau mày.
“Nói, có phải ngươi trộm từ chỗ sư tôn không?”, linh kiếm của Tề Nguyệt cứ thế chĩa vào hầu họng Diệp Thành.
“Nguyệt Nhi”, đúng lúc này, một giọng nói rất trầm vang lên, Từ Phúc đã trở về.
“Sư tôn”, Tề Nguyệt vội thu lại linh kiếm, chắp tay hành lễ sau đó liếc Diệp Thành ở phía sau: “Hắn ta giở trò bên cạnh lư luyện đan, còn trộm lệnh bài của người ạ”.
“Giở trò gì, ta quang minh chính đại được chưa nào?”
“Ngươi bớt giảo biện đi, ta đều trông thấy cả rồi”.
“Được rồi”, Từ Phúc hạ giọng nhìn sang Tề Nguyệt, “lệnh bài là ta đưa cho hắn”.
“Sư tôn, sao người lại…”
“Là ta đưa lệnh bài cho hắn tới Linh Thảo Viên hái Linh Thảo, còn hắn cũng không phải tới đây để dọn dẹp mà tới để giúp ta luyện đan. Hắn là một luyện đan sư”.
Ngưng!
Diệp Thành khẽ lên tiếng, viên Hồi Huyền Đan thứ năm được luyện thành công, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng vì việc kiểm soát chân hoả vẫn chưa chính xác khiến Hồi Huyền Đan được kết thành sau đó lập tức vỡ tan.
Vù!
Lư luyện đan rung lên, bên trong nó vang lên từng tiếng nổ lách tách.
Woa!
Diệp Thành giật mình lùi về sau, hắn đau đầu dữ dội, có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên đã kinh động đến Tề Nguyệt đang bế quan. Cô ta nhanh chóng chạy ra khỏi phiến điện.
“Ngươi làm gì vậy?”, Tề Nguyệt đi lên trước, cô ta lên giọng, lại thêm chuyện trước đó Từ Phúc muốn gán ghép cô với Diệp Thành khiến giọng nói của cô ta càng thêm phần lạnh lùng, ánh mắt nhìn Diệp Thành rõ vẻ khó chịu.
“Ta không làm gì cả, ta chỉ…”
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đến đây chỉ là để dọn dẹp, đừng có đụng chạm đồ đạc linh tinh”, Tề Nguyệt nghiêm giọng.
Nghe vậy, Diệp Thành có vẻ bất ngờ, hắn không ngờ Từ Phúc không hề nói với Tề Nguyệt về mục đích hắn đến đây khiến cô ta vẫn cho rằng hắn tới để dọn dẹp.
Diệp Thành chẳng nói gì, hắn lồm cồm bò dậy, chẳng buồn giải thích.
Ừm?
Đột nhiên, Tề Nguyệt liếc thấy trên hông Diệp Thành có treo một tấm lệnh bài, bên trên lệnh bài khắc chữ “Đan”, là thủ từ của Linh Đan Các, Tề Nguyệt đương nhiên nhận ra tấm lệnh bài này của Từ Phúc.
“Lệnh bài này từ đâu tới?”, Tề Nguyệt lạnh mặt nhìn Diệp Thành.
“Từ trưởng lão đưa cho ta”.
“Nói dối”, Tề Nguyệt nhẩm niệm gọi linh kiếm, kề vào vai Diệp Thành: “Lệnh bài của sư tôn không bao giờ rời khỏi người, cho dù là ta thì sư tôn cũng không dễ dàng giao lệnh bài như vậy, lẽ nào sư tôn lại giao cho một tên đệ tử chuyên dọn dẹp như ngươi?”
Nghe vậy Diệp Thành vô thức cau mày.
“Nói, có phải ngươi trộm từ chỗ sư tôn không?”, linh kiếm của Tề Nguyệt cứ thế chĩa vào hầu họng Diệp Thành.
“Nguyệt Nhi”, đúng lúc này, một giọng nói rất trầm vang lên, Từ Phúc đã trở về.
“Sư tôn”, Tề Nguyệt vội thu lại linh kiếm, chắp tay hành lễ sau đó liếc Diệp Thành ở phía sau: “Hắn ta giở trò bên cạnh lư luyện đan, còn trộm lệnh bài của người ạ”.
“Giở trò gì, ta quang minh chính đại được chưa nào?”
“Ngươi bớt giảo biện đi, ta đều trông thấy cả rồi”.
“Được rồi”, Từ Phúc hạ giọng nhìn sang Tề Nguyệt, “lệnh bài là ta đưa cho hắn”.
“Sư tôn, sao người lại…”
“Là ta đưa lệnh bài cho hắn tới Linh Thảo Viên hái Linh Thảo, còn hắn cũng không phải tới đây để dọn dẹp mà tới để giúp ta luyện đan. Hắn là một luyện đan sư”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.