Chương 21
Lục Giới
05/08/2023
Phập!
Sau tiếng dao sắc lạnh cắm vào ngực, lão già lưng gù ngẩng đầu nằm vật ra đất, lão ta định nói gì đó nhưng vừa há miệng, máu tươi đã trào ra, mắt lão ta không giấu nổi sự ngỡ ngàng, cho tới lúc chết, lão ta cũng không thể ngờ mình lại bỏ mạng dưới tay một tiểu bối ngưng khí tầng thứ nhất.
Ở một nơi khác, Diệp Thành loạng choạng nửa quỳ trên đất, hắn liên tiếp dùng vài chưởng bôn lôi khiến chân khí tiêu hao cạn kiệt, có điều, có thể giết chết lão già với tu vi cảnh giới Nhân Nguyên cũng đáng lắm, e rằng cho dù là trước đây, hắn cũng không thể có được chiến tích huy hoàng đến vậy.
Mặc dù hắn đánh lén mới có thể chiến thắng nhưng như vậy cũng đủ để tự hào rồi.
Diệp Thành cố gắng gượng dậy, không dám chậm trễ một phút giây nào. Hắn lấy túi đựng đồ của lão già kia, mang theo thanh Thiên Khuyết rồi vội vàng chuồn vào rừng sâu. Trước khi đi, hắn không quên ngắt lấy cây Tử Sâm Thảo.
Tìm thấy một cái hang động, Diệp Thành cố gắng trèo vào trong, lúc này hắn mới lấy túi đựng đồ của lão già lưng gù kia ra. Không thể phủ nhận, thân là cảnh giới Nhân Nguyên nên những bảo vật mà lão già kia thu lượm được quả thật phong phú.
Diệp Thành không có thời gian quan tâm tới những thứ khác, hắn lấy ra vài chai linh dịch, ngẩng cổ dốc cạn vào họng. Lúc này, vùng đan hải của hắn đã khô kiệt, hắn phải tiếp tục bổ sung tinh nguyên. Khu rừng này đầy rẫy những nguy hiểm, hắn cần hết sức cẩn trọng, duy trì trạng thái cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
Linh dịch vào cơ thể như nước suối nguồn ngọt lành tươi mát, chẳng mấy chốc đã chảy khắp cơ thể.
Chân hoả trong vùng đan hải cùng lúc xoay chuyển, hỗ trợ Diệp Thành luyện hoá linh dịch, luyện hoá chân khí thuần tuý, dần dần chảy vào vùng đan hải. Sắc mặt Diệp Thành tái nhợt lúc này dần hồng hào lên.
Không lâu sau đó, vùng đan hải của Diệp Thành lại tròn đầy, chân khí vàng kim cuộn trào như biển khơi.
Chỉ là hắn vẫn chưa thể đột phá lên tầng ngưng khí thứ hai.
“Tiến giới quả nhiên gian khổ”, thầm nhủ một câu, Diệp Thành lại mở mắt ra. Mặc dù hắn vẫn chưa thể thăng lên tầng cảnh giới mới nhưng vài chai linh dịch cũng không phải uống cho có. Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của mình đã thay đổi một cách rõ rệt.
Haiz!
Sau tiếng thở dài, Diệp Thành lại nhìn vào túi đựng đồ của lão già lưng gù. Vì tiến giới cần tiêu tốn rất nhiều linh dịch mà linh dịch bên trong túi đựng đồ chỉ còn ba, bốn chai, còn lại đều là tiền mặt mà các tu sĩ bình thường khác thường dùng: Linh thạch cũng phải hơn năm trăm, nói ra thì cũng coi là có chút của cải rồi.
Ngoài những thứ này ra thì còn lại là cả đống thuốc độc, số lượng cũng phải tới mấy chục chai khiến Diệp Thành nhìn mà chỉ biết tặc lưỡi.
“Rồi cũng sẽ dùng đến”, Diệp Thành không huỷ đi những thứ độc dược này để phòng sau này có lúc cần dùng.
Sau một hồi lục tìm, trong túi đựng đồ chỉ còn lại một đống linh khí đẳng cấp thấp, mãi tới khi trông thấy một quyển sách cổ đã ngả vàng thì mắt hắn mới sáng lên, có lẽ do hắn nhìn ra được ba chữ viết hoa trên mặt sách: Thú Tâm Nộ.
“Huyền thuật”, đôi mắt Diệp Thành bỗng trở nên nóng hơn, đây mới chính là thứ mà hắn thiếu.
Sau khi đếm kỹ càng, lại thêm có được những thu hoạch từ Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông nên huyền thuật của hắn cũng có được ngự khí cơ bản nhất và bôn lôi chưởng bá đạo.
Ngự khí chính là thủ đoạn cơ bản cần có của tu sĩ, đối diện với kẻ địch bình thường còn được, nhưng nếu gặp phải kẻ địch mạnh thì sẽ không có mấy tác dụng. Còn uy lực của bôn lôi chưởng lại không vừa, thế nhưng tiêu hao nhiều cho nên lúc này cái mà Diệp Thành thiếu nhất chính là huyền thuật.
“Đúng là muốn gì có nấy”, nghĩ vậy, Diệp Thành mở sách cổ ra, hắn mong chờ được nghiên cứu kỹ Thú Tâm Nộ.
Sau tiếng dao sắc lạnh cắm vào ngực, lão già lưng gù ngẩng đầu nằm vật ra đất, lão ta định nói gì đó nhưng vừa há miệng, máu tươi đã trào ra, mắt lão ta không giấu nổi sự ngỡ ngàng, cho tới lúc chết, lão ta cũng không thể ngờ mình lại bỏ mạng dưới tay một tiểu bối ngưng khí tầng thứ nhất.
Ở một nơi khác, Diệp Thành loạng choạng nửa quỳ trên đất, hắn liên tiếp dùng vài chưởng bôn lôi khiến chân khí tiêu hao cạn kiệt, có điều, có thể giết chết lão già với tu vi cảnh giới Nhân Nguyên cũng đáng lắm, e rằng cho dù là trước đây, hắn cũng không thể có được chiến tích huy hoàng đến vậy.
Mặc dù hắn đánh lén mới có thể chiến thắng nhưng như vậy cũng đủ để tự hào rồi.
Diệp Thành cố gắng gượng dậy, không dám chậm trễ một phút giây nào. Hắn lấy túi đựng đồ của lão già kia, mang theo thanh Thiên Khuyết rồi vội vàng chuồn vào rừng sâu. Trước khi đi, hắn không quên ngắt lấy cây Tử Sâm Thảo.
Tìm thấy một cái hang động, Diệp Thành cố gắng trèo vào trong, lúc này hắn mới lấy túi đựng đồ của lão già lưng gù kia ra. Không thể phủ nhận, thân là cảnh giới Nhân Nguyên nên những bảo vật mà lão già kia thu lượm được quả thật phong phú.
Diệp Thành không có thời gian quan tâm tới những thứ khác, hắn lấy ra vài chai linh dịch, ngẩng cổ dốc cạn vào họng. Lúc này, vùng đan hải của hắn đã khô kiệt, hắn phải tiếp tục bổ sung tinh nguyên. Khu rừng này đầy rẫy những nguy hiểm, hắn cần hết sức cẩn trọng, duy trì trạng thái cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
Linh dịch vào cơ thể như nước suối nguồn ngọt lành tươi mát, chẳng mấy chốc đã chảy khắp cơ thể.
Chân hoả trong vùng đan hải cùng lúc xoay chuyển, hỗ trợ Diệp Thành luyện hoá linh dịch, luyện hoá chân khí thuần tuý, dần dần chảy vào vùng đan hải. Sắc mặt Diệp Thành tái nhợt lúc này dần hồng hào lên.
Không lâu sau đó, vùng đan hải của Diệp Thành lại tròn đầy, chân khí vàng kim cuộn trào như biển khơi.
Chỉ là hắn vẫn chưa thể đột phá lên tầng ngưng khí thứ hai.
“Tiến giới quả nhiên gian khổ”, thầm nhủ một câu, Diệp Thành lại mở mắt ra. Mặc dù hắn vẫn chưa thể thăng lên tầng cảnh giới mới nhưng vài chai linh dịch cũng không phải uống cho có. Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của mình đã thay đổi một cách rõ rệt.
Haiz!
Sau tiếng thở dài, Diệp Thành lại nhìn vào túi đựng đồ của lão già lưng gù. Vì tiến giới cần tiêu tốn rất nhiều linh dịch mà linh dịch bên trong túi đựng đồ chỉ còn ba, bốn chai, còn lại đều là tiền mặt mà các tu sĩ bình thường khác thường dùng: Linh thạch cũng phải hơn năm trăm, nói ra thì cũng coi là có chút của cải rồi.
Ngoài những thứ này ra thì còn lại là cả đống thuốc độc, số lượng cũng phải tới mấy chục chai khiến Diệp Thành nhìn mà chỉ biết tặc lưỡi.
“Rồi cũng sẽ dùng đến”, Diệp Thành không huỷ đi những thứ độc dược này để phòng sau này có lúc cần dùng.
Sau một hồi lục tìm, trong túi đựng đồ chỉ còn lại một đống linh khí đẳng cấp thấp, mãi tới khi trông thấy một quyển sách cổ đã ngả vàng thì mắt hắn mới sáng lên, có lẽ do hắn nhìn ra được ba chữ viết hoa trên mặt sách: Thú Tâm Nộ.
“Huyền thuật”, đôi mắt Diệp Thành bỗng trở nên nóng hơn, đây mới chính là thứ mà hắn thiếu.
Sau khi đếm kỹ càng, lại thêm có được những thu hoạch từ Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông nên huyền thuật của hắn cũng có được ngự khí cơ bản nhất và bôn lôi chưởng bá đạo.
Ngự khí chính là thủ đoạn cơ bản cần có của tu sĩ, đối diện với kẻ địch bình thường còn được, nhưng nếu gặp phải kẻ địch mạnh thì sẽ không có mấy tác dụng. Còn uy lực của bôn lôi chưởng lại không vừa, thế nhưng tiêu hao nhiều cho nên lúc này cái mà Diệp Thành thiếu nhất chính là huyền thuật.
“Đúng là muốn gì có nấy”, nghĩ vậy, Diệp Thành mở sách cổ ra, hắn mong chờ được nghiên cứu kỹ Thú Tâm Nộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.