Chương 269
Lục Giới
09/09/2023
Dưới con mắt chứng kiến của hàng chục nghìn người, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.
Đừng nói gì, ông đây chỉ muốn yên tĩnh chút thôi mà. Diệp Thành dùng hai tay bưng mặt.
Kiếp trước ta tạo nghiệp gì đây không biết. Hắn thật sự nội thương trầm trọng, dạ dày đau, bụng đau, toàn thân đau nhức, trước là Doãn Chí Bình, sau là Giang Hạo. Được lắm! Hai tên này thì khỏi phải nói rồi, có điều Tạ Vân, mẹ kiếp, ngươi chui từ đâu ra vậy, ta chơi với Doãn Chí Bình và Giang Hạo tới số rồi.
Người ta đều có thể thuận lợi sống sót, sao tới ta thì số phận lại trắc trở như vậy chứ.
“Lần này hắn có lẽ là nhận thua thôi”, bên dưới bàn tán xôn xao.
“Lẽ nào hắn còn mơ mộng muốn đánh bại Tạ Vân?”
“Không phải chứ? Tạ Vân là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương đấy”.
Nghe xung quanh bàn tán, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn tự nhận cho dù là ở trạng thái Đỉnh Phong cũng không thể đấu lại được với Tạ Vân chứ đừng nói là khả năng chiến đấu đến một nửa hắn cũng không phát huy được.
“Mệnh, đây chính là mệnh”, ở bên, không biết Tạ Vân tìm đâu ra một tẩu thuốc, rít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt thoải mái, hắn không quên vỗ vai Diệp Thành: “Quen là tốt, quen là tốt”.
“Cút! Ta đây không nói chuyện với ngươi”.
Nói rồi, Diệp Thành cuối cùng cũng giơ tay. Hắn sợ rồi, thật sự sợ rồi, còn chưa lên chiến đài đã bỏ đấu, điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ tham gia vào trận Phục Hoạt để thoát khỏi vòng vây.
Trận chiến lại tiếp tục, cuộc đại chiến sau đó có thể nói là lên đến cao trào, đều là những đệ tử tinh anh được chọn lựa, người nào người nấy tu vi bất phàm, thân mang mật pháp.
Có điều điều khiến Đạo Huyền Chân Nhân phải trầm trồ đó là trong vòng đấu thứ ba, mặc dù cũng là hai kẻ mạnh gặp nhau nhưng các đệ tử nằm trong nhóm mười người đứng đầu đều không ai được lựa chọn để đấu với nhau.
Ở vị trí ngồi, Diệp Thành chống cằm chăm chú quan sát trận đại chiến.
Vì trận huyết chiến với Giang Hạo, Doãn Chí Bình mà khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực, cho dù là nuốt một viên Hồi Huyền Đan nhưng vẫn không thể quay về trạng thái Đỉnh Phong, có điều đối với hắn mà nói như vậy cũng là đủ rồi.
“Dược thảo ta đã chuẩn bị đủ rồi, bao giờ chúng ta bắt đầu luyện đan?”, ở bên, Tề Vân xoa xoa tay hỏi.
Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn sang tên này và lên giọng thắc mắc: “Tại sao ngươi không tìm Từ Phúc trưởng lão mà luyện đan, để trưởng lão luyện không phải là tay nghề cao sao?”
“Cái này ấy à?”, Tạ Vân ho hắng, không quên liếc nhìn Từ Phúc trên vân đoan rồi lại gại gại mũi, nói: “Ta sợ trưởng lão đánh ta”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày: “Nghe ngươi nói kìa, ngươi không trộm đan dược của ông ấy chứ?”
“Ăn nói hàm hồ, ta chưa bao giờ từng trộm”.
“Có quỷ mới tin”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân rồi lại nhìn lên chiến đài. Lúc này, trên chiến đài đang diễn ra trận quyết đấu giữa Tề Nguyệt và một đệ tử chân truyền của Tàng Thư Các.
Đây cũng là trận quyết đấu chẳng có gì kịch tính, thân là tủ từ của Linh Đan Các, thực lực của Tề Nguyệt chẳng phải bàn, cái này thì Diệp Thành đã được trải nghiệm. Ở ngoại môn, ngoài các đệ tử nằm trong top mười người ra thì không ai là đối thủ của cô ta.
Sau Tề Nguyệt, Diệp Thành lại nhìn sang Hùng Nhị, người đấu với Hùng Nhị chính là một đệ tử chân truyền của Giới Luật Đường.
Mặc dù Diệp Thành không đánh giá cao Hùng Nhị nhưng trận quyết đấu này hắn đánh rất hay, Hùng Nhị với tu vi và thực lực yếu hơn nhưng hắn lại thành công trong việc lợi dụng gậy răng sói để đánh tên đệ tử kia ra khỏi chiến đài.
Đừng nói gì, ông đây chỉ muốn yên tĩnh chút thôi mà. Diệp Thành dùng hai tay bưng mặt.
Kiếp trước ta tạo nghiệp gì đây không biết. Hắn thật sự nội thương trầm trọng, dạ dày đau, bụng đau, toàn thân đau nhức, trước là Doãn Chí Bình, sau là Giang Hạo. Được lắm! Hai tên này thì khỏi phải nói rồi, có điều Tạ Vân, mẹ kiếp, ngươi chui từ đâu ra vậy, ta chơi với Doãn Chí Bình và Giang Hạo tới số rồi.
Người ta đều có thể thuận lợi sống sót, sao tới ta thì số phận lại trắc trở như vậy chứ.
“Lần này hắn có lẽ là nhận thua thôi”, bên dưới bàn tán xôn xao.
“Lẽ nào hắn còn mơ mộng muốn đánh bại Tạ Vân?”
“Không phải chứ? Tạ Vân là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương đấy”.
Nghe xung quanh bàn tán, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn tự nhận cho dù là ở trạng thái Đỉnh Phong cũng không thể đấu lại được với Tạ Vân chứ đừng nói là khả năng chiến đấu đến một nửa hắn cũng không phát huy được.
“Mệnh, đây chính là mệnh”, ở bên, không biết Tạ Vân tìm đâu ra một tẩu thuốc, rít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt thoải mái, hắn không quên vỗ vai Diệp Thành: “Quen là tốt, quen là tốt”.
“Cút! Ta đây không nói chuyện với ngươi”.
Nói rồi, Diệp Thành cuối cùng cũng giơ tay. Hắn sợ rồi, thật sự sợ rồi, còn chưa lên chiến đài đã bỏ đấu, điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ tham gia vào trận Phục Hoạt để thoát khỏi vòng vây.
Trận chiến lại tiếp tục, cuộc đại chiến sau đó có thể nói là lên đến cao trào, đều là những đệ tử tinh anh được chọn lựa, người nào người nấy tu vi bất phàm, thân mang mật pháp.
Có điều điều khiến Đạo Huyền Chân Nhân phải trầm trồ đó là trong vòng đấu thứ ba, mặc dù cũng là hai kẻ mạnh gặp nhau nhưng các đệ tử nằm trong nhóm mười người đứng đầu đều không ai được lựa chọn để đấu với nhau.
Ở vị trí ngồi, Diệp Thành chống cằm chăm chú quan sát trận đại chiến.
Vì trận huyết chiến với Giang Hạo, Doãn Chí Bình mà khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực, cho dù là nuốt một viên Hồi Huyền Đan nhưng vẫn không thể quay về trạng thái Đỉnh Phong, có điều đối với hắn mà nói như vậy cũng là đủ rồi.
“Dược thảo ta đã chuẩn bị đủ rồi, bao giờ chúng ta bắt đầu luyện đan?”, ở bên, Tề Vân xoa xoa tay hỏi.
Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn sang tên này và lên giọng thắc mắc: “Tại sao ngươi không tìm Từ Phúc trưởng lão mà luyện đan, để trưởng lão luyện không phải là tay nghề cao sao?”
“Cái này ấy à?”, Tạ Vân ho hắng, không quên liếc nhìn Từ Phúc trên vân đoan rồi lại gại gại mũi, nói: “Ta sợ trưởng lão đánh ta”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày: “Nghe ngươi nói kìa, ngươi không trộm đan dược của ông ấy chứ?”
“Ăn nói hàm hồ, ta chưa bao giờ từng trộm”.
“Có quỷ mới tin”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân rồi lại nhìn lên chiến đài. Lúc này, trên chiến đài đang diễn ra trận quyết đấu giữa Tề Nguyệt và một đệ tử chân truyền của Tàng Thư Các.
Đây cũng là trận quyết đấu chẳng có gì kịch tính, thân là tủ từ của Linh Đan Các, thực lực của Tề Nguyệt chẳng phải bàn, cái này thì Diệp Thành đã được trải nghiệm. Ở ngoại môn, ngoài các đệ tử nằm trong top mười người ra thì không ai là đối thủ của cô ta.
Sau Tề Nguyệt, Diệp Thành lại nhìn sang Hùng Nhị, người đấu với Hùng Nhị chính là một đệ tử chân truyền của Giới Luật Đường.
Mặc dù Diệp Thành không đánh giá cao Hùng Nhị nhưng trận quyết đấu này hắn đánh rất hay, Hùng Nhị với tu vi và thực lực yếu hơn nhưng hắn lại thành công trong việc lợi dụng gậy răng sói để đánh tên đệ tử kia ra khỏi chiến đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.