Chương 348
Lục Giới
25/09/2023
“Đây là Ngọc Linh Trì”, Sở Huyên giới thiệu.
Nói rồi, cô không quên nhìn Diệp Thành với ánh mắt ý tứ: “Ngâm mình trong đó có thể trị thương, sau này ngươi sẽ còn tới đây nhiều”.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác rợn người.
Sẽ tới đây nhiều? Ý bà ta là gì? Là ngày ngày đánh ta sao?
“Đi thôi”, Sở Huyên lại lôi Diệp Thành đi.
“Thấy những viên đá trơn bóng kia không, đó chính là Tuệ Tâm Thạch, bình thường nhàn rỗi có thể ngồi lên đó, rất có lợi cho việc ngộ đạo”.
“Kia là Ngọc Linh Uyển, chuyên nuôi dưỡng linh thú, ngày thường đừng đụng đến chúng”.
Sở Huyên dẫn Diệp Thành đi một vòng, mỗi một nơi đều dừng lại giới thiệu cho Diệp Thành.
Cuối cùng, Sở Huyên dẫn Diệp Thành tới trước một cửa đá.
Cánh cửa đá này hết sức dày dặn, trên cửa còn khắc những phù văn mà Diệp Thành nhìn không hiểu, khe cửa giữa hai cánh cửa còn có một chữ rất to “Phong”.
“Đây là nơi nào ạ?”, Diệp Thành xoa cằm hỏi.
“Đây là Ngọc Linh Động Phủ”, Sở Huyên khẽ nói: “Ngày thường không được bén mảng tới đây”.
“Vì…vì sao ạ?”
“Vì có người ở trong bế quan”.
“Ấy”, Diệp Thành bất ngờ, quay sang nhìn Sở Huyên: “Ngọc Nữ Phong ngoài con và sư phụ còn có người thứ ba sao?”
“Không phải ngươi cho rằng vi sư là cô quả chứ?”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành.
Chậc!
Diệp Thành xoa xoa mũi, lại lần nữa nhìn về phía cửa đá, tỏ vẻ tò mò với người đang tu luyện ở trong.
“Nhớ lời ta nói, ngày thương nếu không có sự cho phép của ta, cấm lại gần nơi này”, Sở Huyên nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt nghiêm khắc hiếm có: “Nơi này còn có phong ấn, nhưng không phải hoàn toàn ngăn cách mối liên hệ với thế giới bên ngoài, sự nhiễu loạn bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến người bế quan”.
“Cái này thì con hiểu”.
“Đi thôi”, Sở Huyên rất tự nhiên giơ bàn tay thon dài ra lôi cổ Diệp Thành lên rời khỏi đây.
Cuối cùng, Sở Huyên đưa Diệp Thành đến một khu rừng trúc, rừng trúc xanh rì, vân khí bao quanh, thông qua khe hở giữa các cây trúc có thể lờ mờ trông thấy một hàng nhà trúc ở nơi rừng sâu.
“Sau này ngươi sẽ ở đây”, Sở Huyên chỉ vào căn nhà trúc nằm ở nơi xa.
“Nơi này rất tốt”, Diệp Thành mỉm cười, “không khí trong lành lại yên tĩnh, quả là một nơi tốt để tu luyện”.
“Hôm nay ngủ cho ngon đi, ngày mai bắt đầu tiến hành tu luyện ma quỷ”, Sở Huyên để lại một câu, cơ thể bắt đầu hư huyễn, sau đó thì biến mất khỏi tầm mắt Diệp Thành.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, sải bước đi.
Quay về nhà trúc, Diệp Thành háo hức lấy ra cả trăm túi đựng đồ, còn những túi đựng đồ này thì chẳng phải bàn, chính là chiến lợi phẩm của hắn trong rừng hoang.
Không thể phủ nhận thử thách ở rừng hoang lần này khiến hắn thu về món hời hậu hĩnh, đặc biệt là bảo bối trong túi đựng đồ của Tả Khâu Minh, Khổng Tào và Giang Dương vô cùng phong phú, chỉ tính mình linh thạch thôi cũng có tới hơn sáu trăm nghìn rồi.
Nói rồi, cô không quên nhìn Diệp Thành với ánh mắt ý tứ: “Ngâm mình trong đó có thể trị thương, sau này ngươi sẽ còn tới đây nhiều”.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác rợn người.
Sẽ tới đây nhiều? Ý bà ta là gì? Là ngày ngày đánh ta sao?
“Đi thôi”, Sở Huyên lại lôi Diệp Thành đi.
“Thấy những viên đá trơn bóng kia không, đó chính là Tuệ Tâm Thạch, bình thường nhàn rỗi có thể ngồi lên đó, rất có lợi cho việc ngộ đạo”.
“Kia là Ngọc Linh Uyển, chuyên nuôi dưỡng linh thú, ngày thường đừng đụng đến chúng”.
Sở Huyên dẫn Diệp Thành đi một vòng, mỗi một nơi đều dừng lại giới thiệu cho Diệp Thành.
Cuối cùng, Sở Huyên dẫn Diệp Thành tới trước một cửa đá.
Cánh cửa đá này hết sức dày dặn, trên cửa còn khắc những phù văn mà Diệp Thành nhìn không hiểu, khe cửa giữa hai cánh cửa còn có một chữ rất to “Phong”.
“Đây là nơi nào ạ?”, Diệp Thành xoa cằm hỏi.
“Đây là Ngọc Linh Động Phủ”, Sở Huyên khẽ nói: “Ngày thường không được bén mảng tới đây”.
“Vì…vì sao ạ?”
“Vì có người ở trong bế quan”.
“Ấy”, Diệp Thành bất ngờ, quay sang nhìn Sở Huyên: “Ngọc Nữ Phong ngoài con và sư phụ còn có người thứ ba sao?”
“Không phải ngươi cho rằng vi sư là cô quả chứ?”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành.
Chậc!
Diệp Thành xoa xoa mũi, lại lần nữa nhìn về phía cửa đá, tỏ vẻ tò mò với người đang tu luyện ở trong.
“Nhớ lời ta nói, ngày thương nếu không có sự cho phép của ta, cấm lại gần nơi này”, Sở Huyên nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt nghiêm khắc hiếm có: “Nơi này còn có phong ấn, nhưng không phải hoàn toàn ngăn cách mối liên hệ với thế giới bên ngoài, sự nhiễu loạn bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến người bế quan”.
“Cái này thì con hiểu”.
“Đi thôi”, Sở Huyên rất tự nhiên giơ bàn tay thon dài ra lôi cổ Diệp Thành lên rời khỏi đây.
Cuối cùng, Sở Huyên đưa Diệp Thành đến một khu rừng trúc, rừng trúc xanh rì, vân khí bao quanh, thông qua khe hở giữa các cây trúc có thể lờ mờ trông thấy một hàng nhà trúc ở nơi rừng sâu.
“Sau này ngươi sẽ ở đây”, Sở Huyên chỉ vào căn nhà trúc nằm ở nơi xa.
“Nơi này rất tốt”, Diệp Thành mỉm cười, “không khí trong lành lại yên tĩnh, quả là một nơi tốt để tu luyện”.
“Hôm nay ngủ cho ngon đi, ngày mai bắt đầu tiến hành tu luyện ma quỷ”, Sở Huyên để lại một câu, cơ thể bắt đầu hư huyễn, sau đó thì biến mất khỏi tầm mắt Diệp Thành.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, sải bước đi.
Quay về nhà trúc, Diệp Thành háo hức lấy ra cả trăm túi đựng đồ, còn những túi đựng đồ này thì chẳng phải bàn, chính là chiến lợi phẩm của hắn trong rừng hoang.
Không thể phủ nhận thử thách ở rừng hoang lần này khiến hắn thu về món hời hậu hĩnh, đặc biệt là bảo bối trong túi đựng đồ của Tả Khâu Minh, Khổng Tào và Giang Dương vô cùng phong phú, chỉ tính mình linh thạch thôi cũng có tới hơn sáu trăm nghìn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.