Chương 358
Lục Giới
28/09/2023
Sở dĩ hình nộm Phong Ảnh có thể thi triển mật thuật và huyền thuật tự do như vậy là bởi vì nó có linh lực chống đỡ.
Vậy thì điểm yếu của hình nộm là linh phù đang phong ấn linh lực trên cơ thế nó, nếu như hủy linh phù đi thì huyền thuật và mật thuật của hình nộm có cũng như không.
“Tại mình nghĩ phức tạp quá rồi”. Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhét vào miệng ba viên Hồi Huyền Đan.
Chân khí trong cơ thể hắn ngay lập tức được nạp đầy.
Cách ra đòn của Diệp Thành cũng thay đổi, không phải là mù quáng đối đầu chính diện với hình nộm mà âm thầm tích tụ sức mạnh, tạo ra một đòn tấn công phá vỡ cơ thể hình nộm kia.
Cảnh tượng trên Diễn Võ Đài lúc này như thế này, Diệp Thành không tránh cũng không đánh mà bị hình nộm đuổi chạy loạn khắp chiến đài.
Rồi đột nhiên, một luồng sáng bạc vụt bay ra từ tay áo Diệp Thành rồi bị hắn lén giữ chặt trong tay.
Sau đó, chân khí Đan Hải của Diệp Thành cũng cuộn trào, truyền hết vào trong Xích Tiêu Kiếm.
U!
U!
Xích Tiêu Kiếm được lấp đầy bởi chân khí nên rung lên, thanh kiếm phản chiếu ánh trăng tàn phát ra ánh kiếm sắc lẹm, nếu như xuất kiếm, chắc chắn đủ để xẻ núi san động.
Reng!
Theo sau tiếng reng sắc lạnh, Diệp Thành dũng mãnh nhào lên phía trước, sau khi chịu một đòn đau đớn từ hình nộm Phong Ảnh, kiếm Xích Tiêu cũng được hắn đâm thẳng về phía bụng dưới của hình nộm.
Rẹt!
Tiếng kim loại chạm vào nhau đột nhiên vang lên, mặc dù cơ thể của hình nộm rất vững chãi nhưng vẫn bị kiếm của Diệp Thành chém qua như thường, đương nhiên, lá linh phù trên bụng dưới của hình nộm cũng bị đâm xuyên tại trận.
Uỳnh!
Hình nộm dùng tay tung chưởng khiến Diệp Thành ngã nhào ra.
Còn nó thì cũng bị Diệp Thành khoét một cái lỗ ở bụng, linh phù bị hỏng khiến linh lực dồi dào bay ra, tan biến trong đất trời.
“Không còn linh lực, không thể thi triển huyền thuật và mật thuật nữa thì mày chẳng qua chỉ là đống sắt vụn”. Diệp Thành bị ngã lăn ra ngoài trước đó thì lúc này đang xông tới như mãnh hổ: “Xem ông có đánh chết mày không”.
Rầm!
Trên diễn võ đài vang lên âm thanh vang vọng khắp Ngọc Nữ Phong, một chưởng của Diệp Thành khiến hình nộm kia lảo đảo lùi về sau.
Đòn phản công của hình nộm Phong Ảnh được tung ra, có điều, đòn tất công này so với trước đó thật sự còn kém xa.
Tất cả đều là vì linh phù phong ấn linh lực bên trong cơ thể nó đã bị Diệp Thành huỷ đi, còn chiêu này của nó mặc dù là huyền thuật không hề yếu nhưng lại không có linh lực chống đỡ, nên có cũng như không.
“Tới lượt ta rồi”, Diệp Thành hắng giọng, lao lên như đạn pháo.
Hám sơn!
Không đợi Phong Ảnh đứng vững, hắn đã tung luôn ra một chưởng Hám Sơn đầy bá đạo.
Một chưởng đánh ra như đánh vào tấm thép, bề mặt cơ thể của hình nộm Phong Ảnh phát ra những đốm lửa, nhưng hình nộm Phong Ảnh không có linh lực bảo vệ cơ thể, cơ thể lập tức bị một chưởng của Diệp Thành đánh lõm vào trong, một đạo chưởng ấn nhìn rõ mồn một.
Vậy thì điểm yếu của hình nộm là linh phù đang phong ấn linh lực trên cơ thế nó, nếu như hủy linh phù đi thì huyền thuật và mật thuật của hình nộm có cũng như không.
“Tại mình nghĩ phức tạp quá rồi”. Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhét vào miệng ba viên Hồi Huyền Đan.
Chân khí trong cơ thể hắn ngay lập tức được nạp đầy.
Cách ra đòn của Diệp Thành cũng thay đổi, không phải là mù quáng đối đầu chính diện với hình nộm mà âm thầm tích tụ sức mạnh, tạo ra một đòn tấn công phá vỡ cơ thể hình nộm kia.
Cảnh tượng trên Diễn Võ Đài lúc này như thế này, Diệp Thành không tránh cũng không đánh mà bị hình nộm đuổi chạy loạn khắp chiến đài.
Rồi đột nhiên, một luồng sáng bạc vụt bay ra từ tay áo Diệp Thành rồi bị hắn lén giữ chặt trong tay.
Sau đó, chân khí Đan Hải của Diệp Thành cũng cuộn trào, truyền hết vào trong Xích Tiêu Kiếm.
U!
U!
Xích Tiêu Kiếm được lấp đầy bởi chân khí nên rung lên, thanh kiếm phản chiếu ánh trăng tàn phát ra ánh kiếm sắc lẹm, nếu như xuất kiếm, chắc chắn đủ để xẻ núi san động.
Reng!
Theo sau tiếng reng sắc lạnh, Diệp Thành dũng mãnh nhào lên phía trước, sau khi chịu một đòn đau đớn từ hình nộm Phong Ảnh, kiếm Xích Tiêu cũng được hắn đâm thẳng về phía bụng dưới của hình nộm.
Rẹt!
Tiếng kim loại chạm vào nhau đột nhiên vang lên, mặc dù cơ thể của hình nộm rất vững chãi nhưng vẫn bị kiếm của Diệp Thành chém qua như thường, đương nhiên, lá linh phù trên bụng dưới của hình nộm cũng bị đâm xuyên tại trận.
Uỳnh!
Hình nộm dùng tay tung chưởng khiến Diệp Thành ngã nhào ra.
Còn nó thì cũng bị Diệp Thành khoét một cái lỗ ở bụng, linh phù bị hỏng khiến linh lực dồi dào bay ra, tan biến trong đất trời.
“Không còn linh lực, không thể thi triển huyền thuật và mật thuật nữa thì mày chẳng qua chỉ là đống sắt vụn”. Diệp Thành bị ngã lăn ra ngoài trước đó thì lúc này đang xông tới như mãnh hổ: “Xem ông có đánh chết mày không”.
Rầm!
Trên diễn võ đài vang lên âm thanh vang vọng khắp Ngọc Nữ Phong, một chưởng của Diệp Thành khiến hình nộm kia lảo đảo lùi về sau.
Đòn phản công của hình nộm Phong Ảnh được tung ra, có điều, đòn tất công này so với trước đó thật sự còn kém xa.
Tất cả đều là vì linh phù phong ấn linh lực bên trong cơ thể nó đã bị Diệp Thành huỷ đi, còn chiêu này của nó mặc dù là huyền thuật không hề yếu nhưng lại không có linh lực chống đỡ, nên có cũng như không.
“Tới lượt ta rồi”, Diệp Thành hắng giọng, lao lên như đạn pháo.
Hám sơn!
Không đợi Phong Ảnh đứng vững, hắn đã tung luôn ra một chưởng Hám Sơn đầy bá đạo.
Một chưởng đánh ra như đánh vào tấm thép, bề mặt cơ thể của hình nộm Phong Ảnh phát ra những đốm lửa, nhưng hình nộm Phong Ảnh không có linh lực bảo vệ cơ thể, cơ thể lập tức bị một chưởng của Diệp Thành đánh lõm vào trong, một đạo chưởng ấn nhìn rõ mồn một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.