Chương 374
Lục Giới
01/10/2023
Đúng vậy, hắn ta đã lên kế hoạch cho hành động lần này, cả đám người ở đây cũng do một tay hắn ta gọi tới, đường đệ của hắn là Tề Hạo bị Diệp Thành đánh cho thừa sống thiếu chết, danh dự của nhà họ Tề đất Nam Cương cũng bị đổ xuống sông xuống biển, thân là người tài kiệt xuất của nhà họ Tề, hắn ta phải lấy lại danh dự chứ.
Sự thật cũng đã chứng minh rằng kế hoạch của hắn ta rất thành công, ít nhất cũng khiến Diệp Thành không kịp trở tay.
Ầm! Ầm!
Tiếng ầm vang cứ liên tục chẳng dứt, Diệp Thành không dám thả lỏng một giây phút nào, mỗi khi hắn vừa rời khỏi thì vị trí thì những nơi hắn từng đứng đều bị từng đòn đánh tạo ra lỗ hổng sâu hoắm.
Hắn phải chạy, hắn nhất định phải chạy, không bàn đến sự đè nén của chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn đang bao phủ lấy hắn thì mỗi tên Tề Dương kia cũng khiến hắn bó tay chịu trói rồi, đã thế lại còn cả đám đệ tử nội môn muốn tính sổ với hắn đang đuổi phía sau nữa.
Nếu đứng giữa không trung nhìn xuống thì sẽ thấy sau lưng hắn là hơn trăm người đang đuổi theo sát nút, trông như một tấm lưới to bao vây lấy Diệp Thành.
Ở đây là khu vực sau núi của nội môn, tuy nó nằm trong phạm vi kết giới của tông môn nhưng nếu giờ hắn bị đuổi kịp thì không chết cũng bị đánh cho thảm hại.
Diệp Thành nghĩ vậy, hắn lại đưa mắt nhìn Bảo Tháp màu bạc như đang rạch đôi bầu trời để bay về phía này của Tề Dương, tòa bảo tháp đó mạnh thật, ngay cả thanh linh kiếm của người có cảnh giới Chân Dương như Tạ Vân cũng bị bắn ra xa chỉ với một chiêu thức thì còn nhắc gì đến kẻ đang ở cảnh giới Ngưng Khí như hắn chứ.
“Không thể để tòa bảo tháp kia chặn lại, không thì rắc rối lớn.” Diệp Thành lại tăng tốc độ.
Nhưng khi hắn mới vừa di chuyển được một bước chân. Chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh đeo nơi cổ tay của hắn lại rung lắc dữ dội, tiếp đó, ngôi sao thứ hai trên chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh sáng lên.
Trời ơi!
Diệp Thành không nhịn được câu chửi thề trong miệng: “Mày có thành ý vậy đấy hả? Sao lại chọn lúc này chứ?”
Ngay lập tức, sức nặng của chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn bỗng nặng thêm năm trăm cân, hắn đã quen với sức nặng hai trăm năm trăm cân của nó nên giờ Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn lại tự gia tăng trọng lượng, Diệp Thành bỗng cảm thấy sức ép tăng lên gấp bội, tốc độ và sức mạnh đều bị hạn chế tối đa.
Biến cố bất ngờ ghé đến khiến Diệp Thành không kịp trở tay, tốc độ chạy trốn của hắn bị hạn chế lại.
Ầm!
Tòa bảo tháp giữa không trung của Tề Dương lại vẽ ra tia sáng bạc.
Ầm!
Ngay lập tức, một tảng đá đồ sộ trên mặt đất bị đánh nát, Diệp Thần bị hạn chế về tốc độ nên không kịp tránh thoát, cơ thể hắn bắn ra phía xa.
“Còn chạy à?” Tiếng châm chọc vang lên, Tề Dương vụt đến như một cơn gió, tòa bảo tháp trên đầu hắn ta giáng xuống.
“Hàng Long!”
Diệp Thành gào lên, hắn ta vung cánh tay, chưởng Hàng Long vung về phía không trung.
Tuy tiếng rồng ngân vang hùng hồn là vậy nhưng cú đánh chống chọi ấy lại chẳng là gì trước sức mạnh của tòa Bảo Tháp, bóng hình rồng vàng tan biến trong giây phút, Diệp Thành còn chưa đứng vững sau đòn tấn công vừa rồi, giờ lại tiếp tục bị đánh bay ra xa.
Sự thật cũng đã chứng minh rằng kế hoạch của hắn ta rất thành công, ít nhất cũng khiến Diệp Thành không kịp trở tay.
Ầm! Ầm!
Tiếng ầm vang cứ liên tục chẳng dứt, Diệp Thành không dám thả lỏng một giây phút nào, mỗi khi hắn vừa rời khỏi thì vị trí thì những nơi hắn từng đứng đều bị từng đòn đánh tạo ra lỗ hổng sâu hoắm.
Hắn phải chạy, hắn nhất định phải chạy, không bàn đến sự đè nén của chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn đang bao phủ lấy hắn thì mỗi tên Tề Dương kia cũng khiến hắn bó tay chịu trói rồi, đã thế lại còn cả đám đệ tử nội môn muốn tính sổ với hắn đang đuổi phía sau nữa.
Nếu đứng giữa không trung nhìn xuống thì sẽ thấy sau lưng hắn là hơn trăm người đang đuổi theo sát nút, trông như một tấm lưới to bao vây lấy Diệp Thành.
Ở đây là khu vực sau núi của nội môn, tuy nó nằm trong phạm vi kết giới của tông môn nhưng nếu giờ hắn bị đuổi kịp thì không chết cũng bị đánh cho thảm hại.
Diệp Thành nghĩ vậy, hắn lại đưa mắt nhìn Bảo Tháp màu bạc như đang rạch đôi bầu trời để bay về phía này của Tề Dương, tòa bảo tháp đó mạnh thật, ngay cả thanh linh kiếm của người có cảnh giới Chân Dương như Tạ Vân cũng bị bắn ra xa chỉ với một chiêu thức thì còn nhắc gì đến kẻ đang ở cảnh giới Ngưng Khí như hắn chứ.
“Không thể để tòa bảo tháp kia chặn lại, không thì rắc rối lớn.” Diệp Thành lại tăng tốc độ.
Nhưng khi hắn mới vừa di chuyển được một bước chân. Chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh đeo nơi cổ tay của hắn lại rung lắc dữ dội, tiếp đó, ngôi sao thứ hai trên chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh sáng lên.
Trời ơi!
Diệp Thành không nhịn được câu chửi thề trong miệng: “Mày có thành ý vậy đấy hả? Sao lại chọn lúc này chứ?”
Ngay lập tức, sức nặng của chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn bỗng nặng thêm năm trăm cân, hắn đã quen với sức nặng hai trăm năm trăm cân của nó nên giờ Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn lại tự gia tăng trọng lượng, Diệp Thành bỗng cảm thấy sức ép tăng lên gấp bội, tốc độ và sức mạnh đều bị hạn chế tối đa.
Biến cố bất ngờ ghé đến khiến Diệp Thành không kịp trở tay, tốc độ chạy trốn của hắn bị hạn chế lại.
Ầm!
Tòa bảo tháp giữa không trung của Tề Dương lại vẽ ra tia sáng bạc.
Ầm!
Ngay lập tức, một tảng đá đồ sộ trên mặt đất bị đánh nát, Diệp Thần bị hạn chế về tốc độ nên không kịp tránh thoát, cơ thể hắn bắn ra phía xa.
“Còn chạy à?” Tiếng châm chọc vang lên, Tề Dương vụt đến như một cơn gió, tòa bảo tháp trên đầu hắn ta giáng xuống.
“Hàng Long!”
Diệp Thành gào lên, hắn ta vung cánh tay, chưởng Hàng Long vung về phía không trung.
Tuy tiếng rồng ngân vang hùng hồn là vậy nhưng cú đánh chống chọi ấy lại chẳng là gì trước sức mạnh của tòa Bảo Tháp, bóng hình rồng vàng tan biến trong giây phút, Diệp Thành còn chưa đứng vững sau đòn tấn công vừa rồi, giờ lại tiếp tục bị đánh bay ra xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.