Chương 393
Lục Giới
05/10/2023
Tuy nhiên hắn vừa bước được hai bước, bóng dáng như quỷ quái của Tử Huyên đã đứng chắn trước mặt hắn, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Diệp Thành, sao hắn có thể cho Tề Dương cơ hội đi cứu Dương Bân?
“Chết tiệt”, Tề Dương cắn răng nghiến lợi muốn xông tới cứu Dương Bân, nhưng sức mạnh của Tử Huyên quá mạnh, ngay cả đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông là hắn ta cũng không thể phá tan phòng ngự.
A!
Sau khi hét lên một tiếng cuối cùng, Dương Bân đã hoàn toàn ngất đi.
Để không xảy ra sơ sót, sau khi Dương Bân ngất đi, Diệp còn quất thêm hai roi nữa.
Tề Dương thấy không thể cứu vãn được thì cũng không dám hiếu chiến nữa. Có trời mới biết liệu mấy người Diệp Thành có xử chúng như vậy không! Nếu là như vậy thì kết cục của hắn ta sẽ còn thê thảm hơn Dương Bân.
Sau khi miễn cưỡng chiến đấu với Tử Huyên một hồi, Tề Dương nghĩ cũng không nghĩ liền xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi.
Tề Dương chuồn mất nhưng Diệp Thành không bảo Tử Huyên đuổi theo, với thực lực của Tề Dương, nếu hắn ta muốn trốn thì Tử Huyên cũng không ngăn được. Chúng không còn Thiên Linh Chú, chỉ có thể để Tề Dương đi.
Ngọn núi phía sau nội môn lại chìm vào tĩnh lặng.
Giờ phút này, bốn người đang ngồi xổm dưới đất, hai mắt sáng ngời nhìn vô số bảo bối trước mắt, đánh thắng trận đương nhiên sẽ được chia chiến lợi phẩm.
Dương Bân là đệ tử chân truyền nên bảo bối trong túi đựng đồ của hắn thật sự rất nhiều, mấy trăm nghìn linh thạch không nói, linh thảo, linh dịch, linh phù cũng nhiều đến mức bốn người nhìn mà liên tục nuốt nước bọt.
Điều duy nhất khiến bốn người bọn chúng thất vọng là trong túi đựng đồ của Dương Bân không có bí pháp huyền thuật. Đệ tử ở cấp bậc như hắn cho dù có bí pháp huyền thuật cũng sẽ ghi nhớ trong đầu chứ không cho người khác cơ hội lấy đi.
“Mỗi người lấy một phần tư, đừng lấy nhiều hơn”, Diệp Thành nói rồi rất tự giác bỏ hơn trăm ngàn linh thạch vào trong túi đựng đồ, mấy người Tạ Vân cũng không lề mề, tốc độ nhặt đồ cũng rất nhanh chóng.
“Ta lấy cái la bàn này”, phân linh thạch xong, Tạ Vân nhanh tay lẹ mắt ôm ngay Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn vào lòng.
Mắt nhìn của tên này được đấy, hình như hắn biết Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn, và cũng biết công dụng của nó.
“Ta lấy cây rìu phá núi này”, Hoắc Đằng cũng nhìn trúng một loại vũ khí tốt tương đương. Trước giờ hắn luôn hiếu chiến, thích nhất là những vũ khí hung hãn, giống như cặp đại chuỳ của hắn và chiếc rìu phá núi này.
“Vậy viên linh châu này sẽ thuộc về ta”, Hùng Nhị cũng không chậm, lanh lẹ đưa tay lấy viên linh châu đang phát ra linh quang, nhét vào đũng quần, không cần nói, đó cũng là một bảo bối tốt.
Diệp Thành đen mặt nhìn ba người họ.
Ba tên này không ngốc, đã nhặt sạch bảo bối tốt, để lại cho hắn những thứ đa phần là bình thường, điều này khiến hắn hiểu sâu sắc một đạo lý, đó là khi phân bảo bối với ba tên này, chỉ có một chữ: Nhanh.
“Ngươi thoải mái chọn đi”, thấy sắc mặt Diệp Thành tối sầm, ba người dứt khoát nhìn lên bầu trời đầy sao phía xa.
“Chết tiệt”, Tề Dương cắn răng nghiến lợi muốn xông tới cứu Dương Bân, nhưng sức mạnh của Tử Huyên quá mạnh, ngay cả đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông là hắn ta cũng không thể phá tan phòng ngự.
A!
Sau khi hét lên một tiếng cuối cùng, Dương Bân đã hoàn toàn ngất đi.
Để không xảy ra sơ sót, sau khi Dương Bân ngất đi, Diệp còn quất thêm hai roi nữa.
Tề Dương thấy không thể cứu vãn được thì cũng không dám hiếu chiến nữa. Có trời mới biết liệu mấy người Diệp Thành có xử chúng như vậy không! Nếu là như vậy thì kết cục của hắn ta sẽ còn thê thảm hơn Dương Bân.
Sau khi miễn cưỡng chiến đấu với Tử Huyên một hồi, Tề Dương nghĩ cũng không nghĩ liền xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi.
Tề Dương chuồn mất nhưng Diệp Thành không bảo Tử Huyên đuổi theo, với thực lực của Tề Dương, nếu hắn ta muốn trốn thì Tử Huyên cũng không ngăn được. Chúng không còn Thiên Linh Chú, chỉ có thể để Tề Dương đi.
Ngọn núi phía sau nội môn lại chìm vào tĩnh lặng.
Giờ phút này, bốn người đang ngồi xổm dưới đất, hai mắt sáng ngời nhìn vô số bảo bối trước mắt, đánh thắng trận đương nhiên sẽ được chia chiến lợi phẩm.
Dương Bân là đệ tử chân truyền nên bảo bối trong túi đựng đồ của hắn thật sự rất nhiều, mấy trăm nghìn linh thạch không nói, linh thảo, linh dịch, linh phù cũng nhiều đến mức bốn người nhìn mà liên tục nuốt nước bọt.
Điều duy nhất khiến bốn người bọn chúng thất vọng là trong túi đựng đồ của Dương Bân không có bí pháp huyền thuật. Đệ tử ở cấp bậc như hắn cho dù có bí pháp huyền thuật cũng sẽ ghi nhớ trong đầu chứ không cho người khác cơ hội lấy đi.
“Mỗi người lấy một phần tư, đừng lấy nhiều hơn”, Diệp Thành nói rồi rất tự giác bỏ hơn trăm ngàn linh thạch vào trong túi đựng đồ, mấy người Tạ Vân cũng không lề mề, tốc độ nhặt đồ cũng rất nhanh chóng.
“Ta lấy cái la bàn này”, phân linh thạch xong, Tạ Vân nhanh tay lẹ mắt ôm ngay Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn vào lòng.
Mắt nhìn của tên này được đấy, hình như hắn biết Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn, và cũng biết công dụng của nó.
“Ta lấy cây rìu phá núi này”, Hoắc Đằng cũng nhìn trúng một loại vũ khí tốt tương đương. Trước giờ hắn luôn hiếu chiến, thích nhất là những vũ khí hung hãn, giống như cặp đại chuỳ của hắn và chiếc rìu phá núi này.
“Vậy viên linh châu này sẽ thuộc về ta”, Hùng Nhị cũng không chậm, lanh lẹ đưa tay lấy viên linh châu đang phát ra linh quang, nhét vào đũng quần, không cần nói, đó cũng là một bảo bối tốt.
Diệp Thành đen mặt nhìn ba người họ.
Ba tên này không ngốc, đã nhặt sạch bảo bối tốt, để lại cho hắn những thứ đa phần là bình thường, điều này khiến hắn hiểu sâu sắc một đạo lý, đó là khi phân bảo bối với ba tên này, chỉ có một chữ: Nhanh.
“Ngươi thoải mái chọn đi”, thấy sắc mặt Diệp Thành tối sầm, ba người dứt khoát nhìn lên bầu trời đầy sao phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.