Chương 399
Lục Giới
06/10/2023
“Chúng con có thể có chuyện gì chứ?”
“Nói dối là không tốt đâu”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành: “Nếu vi sư đoán không nhầm thì ngươi và Linh Nhi đã gặp nhau từ trước, hai lần trước ngươi gặp ta là muốn bỏ chạy, lúc đó ngươi nhầm ta với Linh Nhi phải không?”
Nghe vậy, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.
“Giả bộ với ta vô dụng thôi”, Sở Huyên lại tự rót cho mình chén rượu, vừa thưởng rượu vừa mỉm cười: “Nói, sao lại biết muội muội của ta”.
Nghe vậy, Sở Linh hoá thành đèn đá trên bàn phản ứng lại trước tiên, cô khẽ đụng đậy nhưng không hiện thân.
Phía này Diệp Thành ho hắng xoa xoa mũi: “Thực ra cũng không có gì, có một lần con trộm linh đan của tiền bối ấy, lúc đó con vẫn chưa vào Hằng Nhạc Tông, con cũng không biết Sở Linh tiền bối là người của Hằng Nhạc Tông, nếu con mà biết thì có đánh chết con cũng không dám trộm”.
“Một tên ở cảnh giới Ngưng Khí mà có thể trộm được linh đan của người ở cảnh giới Không Minh?”, Sở Huyên nghe mà cảm thấy nực cười. Mặc dù biết lần này Diệp Thành vẫn đang nói dối nhưng không truy hỏi tiếp nữa.
Diệp Thành tươi cười xoa xoa mũi. Hắn có thể nói sao? Hắn dám nói sao? Sao hắn có thể nói mình đã lấy đi đời con gái của muội muội Sở Huyên? Nếu mà nói ra thì không cần Sở Linh ra tay, sư phụ xinh đẹp của hắn sẽ bóp chết hắn.
“Việc này ta không hỏi nữa”, Sở Huyên uống rượu no say, mỉm cười nói tiếp: “Đêm nay ngủ cho ngon, sáng mai tiếp tục luyện ma quỷ”.
Nói rồi, Sở Huyên ra khỏi phòng nhanh như cơn gió, trước khi đi còn không quên nở nụ cười khiến người ta mê mẩn và nhìn ngọn đèn đá trên mặt bàn.
Sở Huyên rời đi, ngọn đèn đá kia chợt hoá lại thành cơ thể Sở Linh như ban đầu, sau khi chắc chắn Sở Huyên đã rời đi, Sở Linh mới vỗ ngực thở phào: “Cũng may không phát hiện ra”.
Nói rồi, Sở Linh lại lần nữa hung hãn nhấc Diệp Thành lên, trợn mắt doạ hắn: “Tiểu tử, đừng quên những lời ta nói, ta không phải doạ ngươi đâu, nếu không thì người sẽ chết rất thảm đấy”.
Nói rồi, Sở Linh cũng đi như một cơn gió.
Sau khi Sở Linh rời đi Diệp Thành mới ngồi phịch xuống đất.
Được lắm. Cả hai chị em song sinh nửa đêm lần lượt tìm đến, suýt chút nữa thì ta đã đái ra quần vài lần rồi.
“Cô ấy quyết định không giết mình nữa sao?”, Diệp Thành cầm vò rượu trong tay trút vào miệng khẽ lẩm bẩm.
“Có lẽ là sư phụ nhúng tay vào nên mới tha cho mình một mạng”.
“Nói vậy thì mình không cần phải rời khỏi Hằng Nhạc Tông nữa rồi?”
Mặc dù là vậy nhưng Diệp Thành vẫn cảm thấy có phần lo lắng, từ giờ về sau mỗi lần ngủ đều phải mở một mắt, nếu không, chỉ cần bất cẩn không chú ý thôi thì sẽ bị Sở Linh bóp chết ngay tại giường, nữ nhân điên này việc gì cũng có thể làm ra được.
“Không nghĩ nữa”, Diệp Thành quay quay đầu sau đó triệu gọi Tử Huyên ra.
Tử Huyên hiện giờ đã là hình nộm Huyền Cấp, khác xa so với trước kia. Cuộc đại chiến sau núi chứng minh được thực lực của Tử Huyên đã ngoài sự dự liệu của hắn. Nó có thể một mình chiến đấu với hai đệ tử chân truyền và rất nhiều đệ tử nội môn mà không bại trận, chuyện này đã vượt qua phạm trù của một hình nộm Huyền Cấp, rõ ràng mạnh đến mức khiến người ta phải trầm trồ.
“Lần này may mà có mày”, Tử Huyên đứng thẳng như cây lao, còn Diệp Thành không ngừng đi xung quanh nó.
“Nói dối là không tốt đâu”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành: “Nếu vi sư đoán không nhầm thì ngươi và Linh Nhi đã gặp nhau từ trước, hai lần trước ngươi gặp ta là muốn bỏ chạy, lúc đó ngươi nhầm ta với Linh Nhi phải không?”
Nghe vậy, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.
“Giả bộ với ta vô dụng thôi”, Sở Huyên lại tự rót cho mình chén rượu, vừa thưởng rượu vừa mỉm cười: “Nói, sao lại biết muội muội của ta”.
Nghe vậy, Sở Linh hoá thành đèn đá trên bàn phản ứng lại trước tiên, cô khẽ đụng đậy nhưng không hiện thân.
Phía này Diệp Thành ho hắng xoa xoa mũi: “Thực ra cũng không có gì, có một lần con trộm linh đan của tiền bối ấy, lúc đó con vẫn chưa vào Hằng Nhạc Tông, con cũng không biết Sở Linh tiền bối là người của Hằng Nhạc Tông, nếu con mà biết thì có đánh chết con cũng không dám trộm”.
“Một tên ở cảnh giới Ngưng Khí mà có thể trộm được linh đan của người ở cảnh giới Không Minh?”, Sở Huyên nghe mà cảm thấy nực cười. Mặc dù biết lần này Diệp Thành vẫn đang nói dối nhưng không truy hỏi tiếp nữa.
Diệp Thành tươi cười xoa xoa mũi. Hắn có thể nói sao? Hắn dám nói sao? Sao hắn có thể nói mình đã lấy đi đời con gái của muội muội Sở Huyên? Nếu mà nói ra thì không cần Sở Linh ra tay, sư phụ xinh đẹp của hắn sẽ bóp chết hắn.
“Việc này ta không hỏi nữa”, Sở Huyên uống rượu no say, mỉm cười nói tiếp: “Đêm nay ngủ cho ngon, sáng mai tiếp tục luyện ma quỷ”.
Nói rồi, Sở Huyên ra khỏi phòng nhanh như cơn gió, trước khi đi còn không quên nở nụ cười khiến người ta mê mẩn và nhìn ngọn đèn đá trên mặt bàn.
Sở Huyên rời đi, ngọn đèn đá kia chợt hoá lại thành cơ thể Sở Linh như ban đầu, sau khi chắc chắn Sở Huyên đã rời đi, Sở Linh mới vỗ ngực thở phào: “Cũng may không phát hiện ra”.
Nói rồi, Sở Linh lại lần nữa hung hãn nhấc Diệp Thành lên, trợn mắt doạ hắn: “Tiểu tử, đừng quên những lời ta nói, ta không phải doạ ngươi đâu, nếu không thì người sẽ chết rất thảm đấy”.
Nói rồi, Sở Linh cũng đi như một cơn gió.
Sau khi Sở Linh rời đi Diệp Thành mới ngồi phịch xuống đất.
Được lắm. Cả hai chị em song sinh nửa đêm lần lượt tìm đến, suýt chút nữa thì ta đã đái ra quần vài lần rồi.
“Cô ấy quyết định không giết mình nữa sao?”, Diệp Thành cầm vò rượu trong tay trút vào miệng khẽ lẩm bẩm.
“Có lẽ là sư phụ nhúng tay vào nên mới tha cho mình một mạng”.
“Nói vậy thì mình không cần phải rời khỏi Hằng Nhạc Tông nữa rồi?”
Mặc dù là vậy nhưng Diệp Thành vẫn cảm thấy có phần lo lắng, từ giờ về sau mỗi lần ngủ đều phải mở một mắt, nếu không, chỉ cần bất cẩn không chú ý thôi thì sẽ bị Sở Linh bóp chết ngay tại giường, nữ nhân điên này việc gì cũng có thể làm ra được.
“Không nghĩ nữa”, Diệp Thành quay quay đầu sau đó triệu gọi Tử Huyên ra.
Tử Huyên hiện giờ đã là hình nộm Huyền Cấp, khác xa so với trước kia. Cuộc đại chiến sau núi chứng minh được thực lực của Tử Huyên đã ngoài sự dự liệu của hắn. Nó có thể một mình chiến đấu với hai đệ tử chân truyền và rất nhiều đệ tử nội môn mà không bại trận, chuyện này đã vượt qua phạm trù của một hình nộm Huyền Cấp, rõ ràng mạnh đến mức khiến người ta phải trầm trồ.
“Lần này may mà có mày”, Tử Huyên đứng thẳng như cây lao, còn Diệp Thành không ngừng đi xung quanh nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.