Chương 416
Lục Giới
11/10/2023
Không biết từ bao giờ, trên người Diệp Thành có từng đường điện lôi xuất hiện, đến cả kinh mạch và xương cốt trong cơ thể cũng có điện lôi bao
quanh.
Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng đã được luyện hoá triệt để, phần tinh nguyên dồi dào được luyện hoá ra đã được đẩy vào vùng đan hải thông qua các kinh mạch. Chân khí màu vàng kim lấp lánh, trong chốc lát cuộn trào như từng đợt sóng muốn tìm lối thoát vậy.
“Phá cho ta”, nội tâm Diệp Thành như gào thét, hai tay nắm chặt, răng nghiến chặt hơn.
Roẹt!
Quả nhiên, ngay sau đó như có lớp màn chắn bị phá vỡ, tu vi của Diệp Thành mạnh hơn rất nhiều, hắn đã đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên.
“Không tồi”, Sở Huyên ở cách đó không xa lại lần nữa nở nụ cười hài lòng.
Rầm!
Có diều, cô vừa dứt lời thì trong không trung có một âm thanh dữ dội vang lên.
Ừm?
Âm thanh sấm sét đột nhiên vang lên khiến Sở Huyên không khỏi giật mình ngẩng đầu nhìn hư không.
Rầm! Đùng!
Tiếp đó, từng tiếng động rầm trời vang lên, bầu trời trong xanh lúc này chợt có mây và gió kéo đến, từng đám mây đen ngưng tụ lại, cả bầu trời và mặt đất chìm trong một màu u ám, giữa những đám mây đen rất dày kia xoẹt qua từng tia sét, trời xanh như phẫn nộ.
“Đó…đó là…”, Sở Huyên thẫn thờ nhìn vào hư không.
“Là thiên kiếp”, Sở Huyên thay đổi hẳn sắc mặt.
Rầm!
Ầm! Ầm!
Trời đất u ám, mây gió ùn ùn kéo đến, tiếng sấm rền dữ dội, từng đám mây đen nặng trĩu như muốn đè sập cả khoảng đất.
“Sao lại là thiên kiếp?”, Sở Huyên với vẻ mặt không sao tin nổi nhìn vào bầu trời, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
“Đó…đó là gì ạ?”, Diệp Thành ngồi trên vách núi đang chuẩn bị hấp thu linh khí của đất trời thì bị tiếng sấm rền kia làm thức tỉnh. Hắn ngỡ ngàng nhìn vào không trung, đây là lần đầu Diệp Thành thấy cảnh tượng u ám thế này.
“Thiên kiếp”.
“Thiên kiếp?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn nhớ tới mình từng đọc ở đâu đó, trên đời có một loại người vượt qua tạo hoá, gặp phải sự đố kỵ của trời xanh nên trời xanh giáng thiên kiếp để tiêu diệt người này.
“Đây..đây chính là thiên kiếp?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư không, từ khi trở thành tu sĩ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy thiên kiếp, cảnh tượng hùng tráng với uy lực tiêu diệt tất cả khiến hắn run rẩy.
“Ai mà mạnh đến mức khiến thiên kiếp xuất hiện thế này?”, nhìn lên bầu trời, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Còn nhìn gì nữa, đó chính là thiên kiếp của ngươi đấy”, thấy Diệp Thành tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, Sở Huyên vội nạt.
“Của…của con?”, Diệp Thành thẫn thờ: “Con chỉ mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên, sao lại kéo thiên kiếp tới được?”
“Thiên kiếp không dựa vào tu vi, chỉ dựa vào tài năng”, Sở Huyên vội nói.
Thú Nguyên của Thằn Lằn Huyền Băng đã được luyện hoá triệt để, phần tinh nguyên dồi dào được luyện hoá ra đã được đẩy vào vùng đan hải thông qua các kinh mạch. Chân khí màu vàng kim lấp lánh, trong chốc lát cuộn trào như từng đợt sóng muốn tìm lối thoát vậy.
“Phá cho ta”, nội tâm Diệp Thành như gào thét, hai tay nắm chặt, răng nghiến chặt hơn.
Roẹt!
Quả nhiên, ngay sau đó như có lớp màn chắn bị phá vỡ, tu vi của Diệp Thành mạnh hơn rất nhiều, hắn đã đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên.
“Không tồi”, Sở Huyên ở cách đó không xa lại lần nữa nở nụ cười hài lòng.
Rầm!
Có diều, cô vừa dứt lời thì trong không trung có một âm thanh dữ dội vang lên.
Ừm?
Âm thanh sấm sét đột nhiên vang lên khiến Sở Huyên không khỏi giật mình ngẩng đầu nhìn hư không.
Rầm! Đùng!
Tiếp đó, từng tiếng động rầm trời vang lên, bầu trời trong xanh lúc này chợt có mây và gió kéo đến, từng đám mây đen ngưng tụ lại, cả bầu trời và mặt đất chìm trong một màu u ám, giữa những đám mây đen rất dày kia xoẹt qua từng tia sét, trời xanh như phẫn nộ.
“Đó…đó là…”, Sở Huyên thẫn thờ nhìn vào hư không.
“Là thiên kiếp”, Sở Huyên thay đổi hẳn sắc mặt.
Rầm!
Ầm! Ầm!
Trời đất u ám, mây gió ùn ùn kéo đến, tiếng sấm rền dữ dội, từng đám mây đen nặng trĩu như muốn đè sập cả khoảng đất.
“Sao lại là thiên kiếp?”, Sở Huyên với vẻ mặt không sao tin nổi nhìn vào bầu trời, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
“Đó…đó là gì ạ?”, Diệp Thành ngồi trên vách núi đang chuẩn bị hấp thu linh khí của đất trời thì bị tiếng sấm rền kia làm thức tỉnh. Hắn ngỡ ngàng nhìn vào không trung, đây là lần đầu Diệp Thành thấy cảnh tượng u ám thế này.
“Thiên kiếp”.
“Thiên kiếp?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn nhớ tới mình từng đọc ở đâu đó, trên đời có một loại người vượt qua tạo hoá, gặp phải sự đố kỵ của trời xanh nên trời xanh giáng thiên kiếp để tiêu diệt người này.
“Đây..đây chính là thiên kiếp?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư không, từ khi trở thành tu sĩ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy thiên kiếp, cảnh tượng hùng tráng với uy lực tiêu diệt tất cả khiến hắn run rẩy.
“Ai mà mạnh đến mức khiến thiên kiếp xuất hiện thế này?”, nhìn lên bầu trời, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Còn nhìn gì nữa, đó chính là thiên kiếp của ngươi đấy”, thấy Diệp Thành tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, Sở Huyên vội nạt.
“Của…của con?”, Diệp Thành thẫn thờ: “Con chỉ mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên, sao lại kéo thiên kiếp tới được?”
“Thiên kiếp không dựa vào tu vi, chỉ dựa vào tài năng”, Sở Huyên vội nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.