Chương 456
Lục Giới
20/10/2023
“Chắc đây chính là làng Sơn Hà rồi”, Diệp Thành trải bản đồ ra xem, lúc này mới nhìn về ngôi làng nhỏ trước mắt.
Hắn cất bản đồ đi rồi khẽ khàng bước vào ngôi làng, phát hiện đất dưới chân đều là màu đỏ, có vài chỗ vết máu còn chưa khô.
“Thật ghê tởm”, Diệp Thành lạnh giọng nói, sắc mặt như phủ thêm lớp sương giáng.
Cũng không thể trách hắn như vậy bởi vì trên đường đến đây, những gì hắn thấy toàn là nhà bị sụp đổ, tre trúc đượm máu, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu khi ngôi làng nhỏ này bị tàn sát là như thế nào.
Mặc dù là tu sĩ thì nên một lòng vấn đạo, nhưng hắn biết, cái gọi là tu sĩ cũng là do con người biến hoá mà thành, là người sẽ có trái tim của người phàm, con người cũng có thiện có ác, cái chết thảm của người vô tội, thân là tu sĩ, hắn cũng khó mà tha thứ.
“Họ đều là người vô tội, kẻ nào lại độc ác thế?”, vừa nói Diệp Thành vừa không ngừng tìm kiếm trong từng ngôi nhà, hy vọng có thể tìm ra manh mối.
Chỉ là sau khi tìm một lượt, hắn cũng không phát hiện ra điều gì, kẻ này làm việc rất thận trọng, không để lại chút sơ hở nào.
Trong lúc bất lực, hắn đành rời đi.
Sau đó hắn lại theo chỉ dẫn của tình báo, tìm đến hơn mười ngôi làng nhỏ khác cũng bị tàn sát, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Diệp Thành đến một ngôi làng nhỏ mới bị tàn sát gần đây nhất, thực sự cực kỳ thê thảm. Hắn là tu sĩ, linh hồn ở cấp Huyền, đi vào ngôi làng này rất dễ dàng tìm thấy oán niệm nặng nề của nơi đây.
Hế?
Đang đi, Diệp Thành chợt nhíu mày: “Linh hồn dao động”.
Hắn lập tức đi theo sự dao động yếu ớt của linh hồn, đến khi tới một gốc cây hoa đào khô héo mới dừng lại.
Từ xa, hắn nhìn thấy một bóng người mờ ảo lơ lửng ở đó, thân hình trong suốt, loáng thoáng có thể thấy là một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, cô bé đang lưỡng lự đi quanh gốc cây hoa đào.
“Hồn phách”, Diệp Thành nheo mắt, nhìn ra được thiếu nữ đó thuộc loại nào.
Hồn phách là linh hồn không hoàn chỉnh, nhưng có đặc tính nào đó của linh hồn, tu sĩ có linh hồn, người phàm có hồn phách.
Sau khi người phàm chết đi, hồn phách cũng sẽ tan biến, nhưng hồn phách vẫn có thể tồn tại trong trời đất thì ắt phải có niệm lực cực kỳ mạnh, niệm lực này có thể là chấp niệm, là oán niệm, nghĩa là họ còn lưu luyến thế gian này, vậy nên sẽ không biến mất trong thời gian rất dài.
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành bước về phía đó, có lẽ là hắn bước đi mang theo làn gió tới nên cơ thể mờ ảo của hồn phách thiếu nữ kia cũng khẽ lay động.
“Tiểu muội muội, khi còn sống muội là người của làng này sao?”, Diệp Thành nhìn hồn phách thiếu nữ rồi hỏi thử.
Thấy Diệp Thành nói chuyện với mình, thiếu nữ nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, gật đầu rồi lại lắc đầu, có vẻ thần chí không được rõ ràng.
Diệp Thành cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời của thiếu nữ.
Mặc dù hồn phách có niệm lực mạnh, có thể ở lại thế gian một thời gian, nhưng ký ức khi còn sống của họ hầu hết sẽ trong trạng thái không rõ ràng. Những gì họ có thể nhớ chỉ là những chuyện họ vương vấn khi còn sống, mà những chuyện họ vương vấn ấy cũng chính là ngọn nguồn niệm lực mạnh mẽ của họ.
Hắn cất bản đồ đi rồi khẽ khàng bước vào ngôi làng, phát hiện đất dưới chân đều là màu đỏ, có vài chỗ vết máu còn chưa khô.
“Thật ghê tởm”, Diệp Thành lạnh giọng nói, sắc mặt như phủ thêm lớp sương giáng.
Cũng không thể trách hắn như vậy bởi vì trên đường đến đây, những gì hắn thấy toàn là nhà bị sụp đổ, tre trúc đượm máu, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu khi ngôi làng nhỏ này bị tàn sát là như thế nào.
Mặc dù là tu sĩ thì nên một lòng vấn đạo, nhưng hắn biết, cái gọi là tu sĩ cũng là do con người biến hoá mà thành, là người sẽ có trái tim của người phàm, con người cũng có thiện có ác, cái chết thảm của người vô tội, thân là tu sĩ, hắn cũng khó mà tha thứ.
“Họ đều là người vô tội, kẻ nào lại độc ác thế?”, vừa nói Diệp Thành vừa không ngừng tìm kiếm trong từng ngôi nhà, hy vọng có thể tìm ra manh mối.
Chỉ là sau khi tìm một lượt, hắn cũng không phát hiện ra điều gì, kẻ này làm việc rất thận trọng, không để lại chút sơ hở nào.
Trong lúc bất lực, hắn đành rời đi.
Sau đó hắn lại theo chỉ dẫn của tình báo, tìm đến hơn mười ngôi làng nhỏ khác cũng bị tàn sát, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Diệp Thành đến một ngôi làng nhỏ mới bị tàn sát gần đây nhất, thực sự cực kỳ thê thảm. Hắn là tu sĩ, linh hồn ở cấp Huyền, đi vào ngôi làng này rất dễ dàng tìm thấy oán niệm nặng nề của nơi đây.
Hế?
Đang đi, Diệp Thành chợt nhíu mày: “Linh hồn dao động”.
Hắn lập tức đi theo sự dao động yếu ớt của linh hồn, đến khi tới một gốc cây hoa đào khô héo mới dừng lại.
Từ xa, hắn nhìn thấy một bóng người mờ ảo lơ lửng ở đó, thân hình trong suốt, loáng thoáng có thể thấy là một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, cô bé đang lưỡng lự đi quanh gốc cây hoa đào.
“Hồn phách”, Diệp Thành nheo mắt, nhìn ra được thiếu nữ đó thuộc loại nào.
Hồn phách là linh hồn không hoàn chỉnh, nhưng có đặc tính nào đó của linh hồn, tu sĩ có linh hồn, người phàm có hồn phách.
Sau khi người phàm chết đi, hồn phách cũng sẽ tan biến, nhưng hồn phách vẫn có thể tồn tại trong trời đất thì ắt phải có niệm lực cực kỳ mạnh, niệm lực này có thể là chấp niệm, là oán niệm, nghĩa là họ còn lưu luyến thế gian này, vậy nên sẽ không biến mất trong thời gian rất dài.
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành bước về phía đó, có lẽ là hắn bước đi mang theo làn gió tới nên cơ thể mờ ảo của hồn phách thiếu nữ kia cũng khẽ lay động.
“Tiểu muội muội, khi còn sống muội là người của làng này sao?”, Diệp Thành nhìn hồn phách thiếu nữ rồi hỏi thử.
Thấy Diệp Thành nói chuyện với mình, thiếu nữ nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, gật đầu rồi lại lắc đầu, có vẻ thần chí không được rõ ràng.
Diệp Thành cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời của thiếu nữ.
Mặc dù hồn phách có niệm lực mạnh, có thể ở lại thế gian một thời gian, nhưng ký ức khi còn sống của họ hầu hết sẽ trong trạng thái không rõ ràng. Những gì họ có thể nhớ chỉ là những chuyện họ vương vấn khi còn sống, mà những chuyện họ vương vấn ấy cũng chính là ngọn nguồn niệm lực mạnh mẽ của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.