Chương 467
Lục Giới
20/10/2023
“Bí thuật không tồi nhưng đạo hành còn kém xa”, kẻ mặc huyết bào cười nham hiểm, lật tay đánh ra một chưởng.
Keng!
Âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau vang lên hết sức chói tai. Một đao khủng khiếp của Diệp Thành có vẻ như đã chém phải đá, không những không thể khiến tên kia bị thương mà đến cả hắn cũng bị đánh bay ra ngoài.
“Lãng phí thời gian”, kẻ mặc huyết bào cười u ám, huyễn hoá ra một bộ vuốt sắc lạnh đáng sợ cứ thế ép xuống về phía Diệp Thành.
Rắc!
Rắc!
Bộ vuốt kia quá mạnh, còn chưa chạm đất đã khiến mặt đất nứt lìa, vết nứt càng lúc càng kéo dài thêm.
Phụt!
Diệp Thành vừa đứng dậy đã phun ra ngụm máu, sắc mặt tức tối vô cùng: “Ép ta?”
Dứt lời, hắn nhắm mắt. Giây phút sau đó, hắn liền mở mắt, hai đạo ánh sáng màu máu chiếu từ trong mắt ra.
Vù! Vù! Vù!
Vù! Vù! Vù!
Trong chốc lát, như có âm thanh của ác quỷ kêu gào, từng luồng khí tức ma quỷ sục sôi trong người hắn. Luồng khí tức này bạo tàn mà khát máu, cứ thế bao quanh những tảng đá và cây cối xung quanh.
Lúc này, hình thái của hắn cũng có sự thay đổi rõ rệt.
Mái tóc đen dày dần chuyển thành màu máu, đôi mắt màu đen sâu thẳm lúc này còn có huyết sắc, giữa hai đầu lông màu có một đạo ma văn xuất hiện, sau khi ma văn xuất hiện, khí thế của hắn cũng mạnh mẽ hơn hẳn.
Rầm!
Sau tiếng động này, trên đỉnh đầu Diệp Thành có trường hồng xuyên qua phá tan bộ vuốt khổng lồ đang chèn ép xuống.
Phía này, kẻ mặc huyết bào bị ép lùi về sau, hắn ta nheo mắt nhìn Diệp Thành: “Ma đạo”.
“Giết”, khi kẻ mặc huyết bào kinh ngạc. Diệp Thành đã dẫm nát từng tảng đá xanh dưới chân, khí thế hừng hực, kiếm Xích Tiêu trong tay cũng được thay bằng roi sắt đánh vào linh hồn.
Mặc dù xuất hiện trong trạng thái ma đạo nhưng thần trí của hắn về cơ bản bị che lấp bởi sự thèm khát giết chóc, có điều phần tinh thần duy nhất mà hắn vẫn còn giữ rất rõ ràng đó chính là đối diện với kẻ mặc huyết bào kia thì roi sắt bá đạo hơn kiếm Xích Tiêu nhiều.
“Ta không quan tâm ngươi là người hay ma, hôm nay ngươi khó tránh khỏi cái chết”, kẻ mặc huyết bào rít lên, hắn lao tới, trong tay xuất hiện thêm sát kiếm màu máu, nhát kiếm vô tình cứ thế chĩa về phía trán của Diệp Thành.
Diệp Thành không hề tăng thêm phòng ngự, chỉ né người và để kẻ mặc huyết bào kia đâm vào vai mình.
Vù!
Roi sắt vung lên phát ra âm thanh vút vút, cứ thế nện thật mạnh vào phần trán của kẻ mặc huyết bào.
Hự!
Kẻ mặc huyết bào rít lên, đôi mắt mờ đi, phần khoé mắt, lỗ mũi và lỗ tai đều rỉ máu, sau khi trúng một roi thật mạnh từ Diệp Thành, đầu hắn ta ong ong.
Lúc này Diệp Thành không hề ngưng tay, cứ thế xông lên trước quất ra ba roi khiến tên kia lùi liên tiếp về sau.
Keng!
Âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau vang lên hết sức chói tai. Một đao khủng khiếp của Diệp Thành có vẻ như đã chém phải đá, không những không thể khiến tên kia bị thương mà đến cả hắn cũng bị đánh bay ra ngoài.
“Lãng phí thời gian”, kẻ mặc huyết bào cười u ám, huyễn hoá ra một bộ vuốt sắc lạnh đáng sợ cứ thế ép xuống về phía Diệp Thành.
Rắc!
Rắc!
Bộ vuốt kia quá mạnh, còn chưa chạm đất đã khiến mặt đất nứt lìa, vết nứt càng lúc càng kéo dài thêm.
Phụt!
Diệp Thành vừa đứng dậy đã phun ra ngụm máu, sắc mặt tức tối vô cùng: “Ép ta?”
Dứt lời, hắn nhắm mắt. Giây phút sau đó, hắn liền mở mắt, hai đạo ánh sáng màu máu chiếu từ trong mắt ra.
Vù! Vù! Vù!
Vù! Vù! Vù!
Trong chốc lát, như có âm thanh của ác quỷ kêu gào, từng luồng khí tức ma quỷ sục sôi trong người hắn. Luồng khí tức này bạo tàn mà khát máu, cứ thế bao quanh những tảng đá và cây cối xung quanh.
Lúc này, hình thái của hắn cũng có sự thay đổi rõ rệt.
Mái tóc đen dày dần chuyển thành màu máu, đôi mắt màu đen sâu thẳm lúc này còn có huyết sắc, giữa hai đầu lông màu có một đạo ma văn xuất hiện, sau khi ma văn xuất hiện, khí thế của hắn cũng mạnh mẽ hơn hẳn.
Rầm!
Sau tiếng động này, trên đỉnh đầu Diệp Thành có trường hồng xuyên qua phá tan bộ vuốt khổng lồ đang chèn ép xuống.
Phía này, kẻ mặc huyết bào bị ép lùi về sau, hắn ta nheo mắt nhìn Diệp Thành: “Ma đạo”.
“Giết”, khi kẻ mặc huyết bào kinh ngạc. Diệp Thành đã dẫm nát từng tảng đá xanh dưới chân, khí thế hừng hực, kiếm Xích Tiêu trong tay cũng được thay bằng roi sắt đánh vào linh hồn.
Mặc dù xuất hiện trong trạng thái ma đạo nhưng thần trí của hắn về cơ bản bị che lấp bởi sự thèm khát giết chóc, có điều phần tinh thần duy nhất mà hắn vẫn còn giữ rất rõ ràng đó chính là đối diện với kẻ mặc huyết bào kia thì roi sắt bá đạo hơn kiếm Xích Tiêu nhiều.
“Ta không quan tâm ngươi là người hay ma, hôm nay ngươi khó tránh khỏi cái chết”, kẻ mặc huyết bào rít lên, hắn lao tới, trong tay xuất hiện thêm sát kiếm màu máu, nhát kiếm vô tình cứ thế chĩa về phía trán của Diệp Thành.
Diệp Thành không hề tăng thêm phòng ngự, chỉ né người và để kẻ mặc huyết bào kia đâm vào vai mình.
Vù!
Roi sắt vung lên phát ra âm thanh vút vút, cứ thế nện thật mạnh vào phần trán của kẻ mặc huyết bào.
Hự!
Kẻ mặc huyết bào rít lên, đôi mắt mờ đi, phần khoé mắt, lỗ mũi và lỗ tai đều rỉ máu, sau khi trúng một roi thật mạnh từ Diệp Thành, đầu hắn ta ong ong.
Lúc này Diệp Thành không hề ngưng tay, cứ thế xông lên trước quất ra ba roi khiến tên kia lùi liên tiếp về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.