Chương 486
Lục Giới
24/10/2023
“Tam thúc công, cứu con”, bọn họ vừa dứt lời, một đạo linh phù trong tay Thượng Quan Bác cũng vang lên giọng nói của Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Lần lượt vang lên tiếng kêu cứu như vậy, lẽ nào Thượng Quan Ngọc Nhi nhà ta đang đi cùng với Diệp Thành của quý tông?”
“Có lẽ là vậy, cả hai nhất định đang gặp rắc rối rồi”.
“Hướng đông bắc”, Sở Huyên đạp không, như một đạo thần hồng di chuyển với tốc độ nhanh chóng, vẻ mặt lo lắng: “Diệp Thành, con nhất định phải trụ được tới lúc sư phụ tới”.
Sau khi Sở Huyên rời đi, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và nhóm trưởng lão của Hằng Nhạc Tông cùng ba vị trưởng lão của nhà Thượng Quan cùng tăng tốc về phía đông bắc.
Rầm! Ầm! Ầm!
Tiếng động rầm trời vang lên, phía sau Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi, ngọn núi cao sụp đổ, lão già mặc đồ tím đang kéo gần khoảng cách với bọn họ.
“Đứng lại”, sau giọng nói u ám đó, chỉ thấy một bàn tay màu máu chèn xuống, một ngọn núi sụp đổ, cả hai đều bị đánh bay đi.
“Đi tách nhau ra”, Diệp Thành cố gắng đứng dậy, hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi chạy về hai hướng.
“Các ngươi chạy nổi không?”, lão già mặc đồ tím sát phạt tới, bàn tay che trời ấn xuống tóm về phía Thượng Quan Ngọc Nhi.
Thượng Quan Ngọc Nhi sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, cô ta thật sự tuyệt vọng, thầm nghĩ đây chính là thời khắc thập tử nhất sinh.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng hét rầm trời vang lên.
Grừ!
Sau đó tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên, chiếc roi ngọn lửa kim long khổng lồ vung tới từ phía sau lão già mặc áo bào tím.
Đúng thế, Diệp Thành vừa thoát ra được lại quay về sát phạt, quất xuống một roi.
Roi ngọn lửa kim long do Tiên Hoả biến thành, bởi vì lão già mặc áo bào tím đứng quá cao, khả năng công kích bình thường của hắn không thể đánh bại, chỉ có Tiên Hoả mới có thể miễn cưỡng chạm tới.
“Ngươi có chân hoả?”, thấy roi ngọn lửa kim long do thứ gì đó biến thành, hai mắt lão già mặc áo bào tím bừng lên ngọn lửa.
Phía dưới, Thượng Quan Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn lên hư không, không ngờ Diệp Thành đã trốn thoát rồi còn quay lại sát phạt. Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ trong lúc nguy nan, người ra tay cứu mình lại là tên lưu manh đã nhìn hết thân thể cô ta trong lò luyện đan.
Phụt!
Khi cô ta còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã hộc máu rồi bay ra ngoài.
“Không biết tự lượng sức mình”, lão già mặc áo bào tím đã sắp lên tới chín tầng trời, giống như vị đế vương của thế gian, lão ta lại lần nữa thò bàn tay nhăn nheo ra hoá thành một bàn tay có kích thước khoảng hai mươi trượng, tóm lấy Diệp Thành.
“Nếu lão tử ở cảnh giới Không Minh thì sẽ tiêu diệt ông từng phút một”, Diệp Thành gầm lên, vung một quyền Bát Hoang ra sau đó lại tiếp tục tung ra Hàng Long, Bát Hoang Trảm, Bôn Lôi Chưởng, Hám Sơn Chưởng và Nhất Dương Chỉ.
Nhưng những bí thuật thần thông mà hắn lấy làm hãnh diện trong mắt lão già mặc áo bào tím lại chẳng là gì.
Ầm!
“Lần lượt vang lên tiếng kêu cứu như vậy, lẽ nào Thượng Quan Ngọc Nhi nhà ta đang đi cùng với Diệp Thành của quý tông?”
“Có lẽ là vậy, cả hai nhất định đang gặp rắc rối rồi”.
“Hướng đông bắc”, Sở Huyên đạp không, như một đạo thần hồng di chuyển với tốc độ nhanh chóng, vẻ mặt lo lắng: “Diệp Thành, con nhất định phải trụ được tới lúc sư phụ tới”.
Sau khi Sở Huyên rời đi, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và nhóm trưởng lão của Hằng Nhạc Tông cùng ba vị trưởng lão của nhà Thượng Quan cùng tăng tốc về phía đông bắc.
Rầm! Ầm! Ầm!
Tiếng động rầm trời vang lên, phía sau Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi, ngọn núi cao sụp đổ, lão già mặc đồ tím đang kéo gần khoảng cách với bọn họ.
“Đứng lại”, sau giọng nói u ám đó, chỉ thấy một bàn tay màu máu chèn xuống, một ngọn núi sụp đổ, cả hai đều bị đánh bay đi.
“Đi tách nhau ra”, Diệp Thành cố gắng đứng dậy, hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi chạy về hai hướng.
“Các ngươi chạy nổi không?”, lão già mặc đồ tím sát phạt tới, bàn tay che trời ấn xuống tóm về phía Thượng Quan Ngọc Nhi.
Thượng Quan Ngọc Nhi sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, cô ta thật sự tuyệt vọng, thầm nghĩ đây chính là thời khắc thập tử nhất sinh.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng hét rầm trời vang lên.
Grừ!
Sau đó tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên, chiếc roi ngọn lửa kim long khổng lồ vung tới từ phía sau lão già mặc áo bào tím.
Đúng thế, Diệp Thành vừa thoát ra được lại quay về sát phạt, quất xuống một roi.
Roi ngọn lửa kim long do Tiên Hoả biến thành, bởi vì lão già mặc áo bào tím đứng quá cao, khả năng công kích bình thường của hắn không thể đánh bại, chỉ có Tiên Hoả mới có thể miễn cưỡng chạm tới.
“Ngươi có chân hoả?”, thấy roi ngọn lửa kim long do thứ gì đó biến thành, hai mắt lão già mặc áo bào tím bừng lên ngọn lửa.
Phía dưới, Thượng Quan Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn lên hư không, không ngờ Diệp Thành đã trốn thoát rồi còn quay lại sát phạt. Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ trong lúc nguy nan, người ra tay cứu mình lại là tên lưu manh đã nhìn hết thân thể cô ta trong lò luyện đan.
Phụt!
Khi cô ta còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã hộc máu rồi bay ra ngoài.
“Không biết tự lượng sức mình”, lão già mặc áo bào tím đã sắp lên tới chín tầng trời, giống như vị đế vương của thế gian, lão ta lại lần nữa thò bàn tay nhăn nheo ra hoá thành một bàn tay có kích thước khoảng hai mươi trượng, tóm lấy Diệp Thành.
“Nếu lão tử ở cảnh giới Không Minh thì sẽ tiêu diệt ông từng phút một”, Diệp Thành gầm lên, vung một quyền Bát Hoang ra sau đó lại tiếp tục tung ra Hàng Long, Bát Hoang Trảm, Bôn Lôi Chưởng, Hám Sơn Chưởng và Nhất Dương Chỉ.
Nhưng những bí thuật thần thông mà hắn lấy làm hãnh diện trong mắt lão già mặc áo bào tím lại chẳng là gì.
Ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.