Chương 509
Lục Giới
30/10/2023
“Nhưng phải nói trước là không được đánh ta nữa đấy”, Diệp Thành phía sau Gia Cát Vũ thò đầu ra nói.
“Được”, nữ tử mặc y phục xanh thản nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Thành mới ho hắng bước ra. Chỉ thấy nữ nhân kia vươn tay ra, giọng nói lạnh lùng: “Giao linh phù vạn hoa của ta ra đây”.
Nghe vậy, không chỉ Gia Cát Vũ mà đến cả nữ nhân tóc bạc với tên Phục Linh đều quay sang nhìn Diệp Thành, thầm nhủ Diệp Thành bị đuổi bắt cũng không phải không có nguyên do. Lấy trộm đồ của người ta không bị bắt mới lạ.
Bị nhìn như vậy, Diệp Thành chỉ cười trừ, hắn rút ra một tấm linh phù với năm màu rực rỡ.
“Ta….ta thấy nó đẹp nên mới lấy để nghiên cứu thôi”, Diệp Thành cười xoà, đưa linh phù lại cho nữ tử kia.
Nữ tử mặc đồ xanh lạnh giọng, lấy lại linh phù Vạn Hoa cho vào túi đựng đồ, sau đó còn không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt lạnh lùng.
“Bích Du, sao con đã xuất quan rồi”, Phục Linh chợt nhìn nữ tử kia và hỏi.
“Bà bà, con muốn tới Chính Dương Tông”, nữ tử với tên Bích Du bặm môi.
“Ấy, cô cũng muốn tới Chính Dương Tông sao?”, Diệp Thành tiến tới, xoa xoa tay cười xoà: “Cũng vừa hay ta cũng đang tới Chính Dương Tông đây”.
Có điều nghe câu nói đó của Diệp Thành, Bích Du lại vờ như không nghe thấy, khuôn mặt không biểu cảm, cơ thể toát ra khí lạnh khiến người ta rợn người.
“Con cũng muốn tới xem Huyền Linh Chi Thể sao?”, Phục Linh nhìn Bích Du.
“Con thua không phục”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu.
Cuộc hội thoại của hai người khiến con mắt của Diệp Thành phải đảo đi đảo lại, hắn tò mò nhìn nữ tử với tên Bích Du, có lẽ cô ta đã từng giao đấu với Cơ Tuyết Băng nhưng bị thua nên lần này mới xuất quan muốn tìm Cơ Tuyết Băng giao chiến.
Haiz!
Phục Linh thở dài: “Ta biết không ngăn được con, thôi tuỳ con”.
“Đa tạ bà bà”.
“Thua cũng đã thua rồi, không cần phải cưỡng cầu”.
Khi hai người đang nói, Gia Cát Vũ từ từ đi tới: “Đã vậy thì ta đưa Bích Du tới đó”.
“Còn con, còn con nữa”, Diệp Thành tiến tới, chỉ sợ Gia Cát Vũ bỏ mình ở lại.
“Không thiếu ngươi được”.
Trong bầu hư không mênh mông, phi kiếm khổng lồ rẽ ngang trời, còn Gia Cát Vũ, Diệp Thành và Bích Du đang ngồi khoanh chân trên đó.
Cả chặng đường, Gia Cát Vũ ngồi phía trước ôm một bình hồ lô rượu nhâm nhi trông hết sức phong thái, bên cạnh là Bích Du chẳng nói một lời nào, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia không để lộ cảm xúc, lúc nào cũng bày ra bộ dạng lạnh lùng khiến người ta chẳng thể lại gần.
Diệp Thành cảm thấy mất hứng, hắn lấy thanh Thiên Khuyết ra, liên tục lau chùi thanh kiếm giết thời gian.
“Bích Du, con và Huyền Linh Chi Thể từng giao đấu, con nghĩ thế nào về huyết mạch nghịch thiên đó?”, cuối cùng, Gia Cát Vũ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó.
Nghe vậy, Diệp Thành đang mải miết lau kiếm cũng dỏng tai lên nghe.
“Rất mạnh ạ”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu và chỉ nói đúng ba từ.
“Được”, nữ tử mặc y phục xanh thản nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Thành mới ho hắng bước ra. Chỉ thấy nữ nhân kia vươn tay ra, giọng nói lạnh lùng: “Giao linh phù vạn hoa của ta ra đây”.
Nghe vậy, không chỉ Gia Cát Vũ mà đến cả nữ nhân tóc bạc với tên Phục Linh đều quay sang nhìn Diệp Thành, thầm nhủ Diệp Thành bị đuổi bắt cũng không phải không có nguyên do. Lấy trộm đồ của người ta không bị bắt mới lạ.
Bị nhìn như vậy, Diệp Thành chỉ cười trừ, hắn rút ra một tấm linh phù với năm màu rực rỡ.
“Ta….ta thấy nó đẹp nên mới lấy để nghiên cứu thôi”, Diệp Thành cười xoà, đưa linh phù lại cho nữ tử kia.
Nữ tử mặc đồ xanh lạnh giọng, lấy lại linh phù Vạn Hoa cho vào túi đựng đồ, sau đó còn không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt lạnh lùng.
“Bích Du, sao con đã xuất quan rồi”, Phục Linh chợt nhìn nữ tử kia và hỏi.
“Bà bà, con muốn tới Chính Dương Tông”, nữ tử với tên Bích Du bặm môi.
“Ấy, cô cũng muốn tới Chính Dương Tông sao?”, Diệp Thành tiến tới, xoa xoa tay cười xoà: “Cũng vừa hay ta cũng đang tới Chính Dương Tông đây”.
Có điều nghe câu nói đó của Diệp Thành, Bích Du lại vờ như không nghe thấy, khuôn mặt không biểu cảm, cơ thể toát ra khí lạnh khiến người ta rợn người.
“Con cũng muốn tới xem Huyền Linh Chi Thể sao?”, Phục Linh nhìn Bích Du.
“Con thua không phục”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu.
Cuộc hội thoại của hai người khiến con mắt của Diệp Thành phải đảo đi đảo lại, hắn tò mò nhìn nữ tử với tên Bích Du, có lẽ cô ta đã từng giao đấu với Cơ Tuyết Băng nhưng bị thua nên lần này mới xuất quan muốn tìm Cơ Tuyết Băng giao chiến.
Haiz!
Phục Linh thở dài: “Ta biết không ngăn được con, thôi tuỳ con”.
“Đa tạ bà bà”.
“Thua cũng đã thua rồi, không cần phải cưỡng cầu”.
Khi hai người đang nói, Gia Cát Vũ từ từ đi tới: “Đã vậy thì ta đưa Bích Du tới đó”.
“Còn con, còn con nữa”, Diệp Thành tiến tới, chỉ sợ Gia Cát Vũ bỏ mình ở lại.
“Không thiếu ngươi được”.
Trong bầu hư không mênh mông, phi kiếm khổng lồ rẽ ngang trời, còn Gia Cát Vũ, Diệp Thành và Bích Du đang ngồi khoanh chân trên đó.
Cả chặng đường, Gia Cát Vũ ngồi phía trước ôm một bình hồ lô rượu nhâm nhi trông hết sức phong thái, bên cạnh là Bích Du chẳng nói một lời nào, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia không để lộ cảm xúc, lúc nào cũng bày ra bộ dạng lạnh lùng khiến người ta chẳng thể lại gần.
Diệp Thành cảm thấy mất hứng, hắn lấy thanh Thiên Khuyết ra, liên tục lau chùi thanh kiếm giết thời gian.
“Bích Du, con và Huyền Linh Chi Thể từng giao đấu, con nghĩ thế nào về huyết mạch nghịch thiên đó?”, cuối cùng, Gia Cát Vũ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó.
Nghe vậy, Diệp Thành đang mải miết lau kiếm cũng dỏng tai lên nghe.
“Rất mạnh ạ”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu và chỉ nói đúng ba từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.