Chương 550
Lục Giới
05/11/2023
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn không thể nhìn thấu Cơ Tuyết Băng, trên người cô ta như có một sức mạnh thần bí bao phủ, ngay cả Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không nhìn ra.
Diệp Thành vô thức nhíu mày, mặc dù trên người Cơ Tuyết Băng không có chút dao động nào của linh lực, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được uy lực từ cô ta, thâm sâu không lường được, thần bí mà mạnh mẽ.
Mấy người phía Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt bên cạnh hắn cũng cau chặt lông mày.
“Dù khi ở trạng thái đỉnh phong, ta cũng vẫn kém cô ấy rất xa”, Liễu Dật lên tiếng đầu tiên.
“Rõ ràng là người nhưng sao muội lại cảm thấy cô ấy như một ngọn núi lớn khiến muội khó thở nhỉ?”, Dạ Vô Tuyết chau mày nói.
“Đệ thấy cô ấy giống như vực sâu u ám, sâu không thấy đáy”, Thạch Nham cũng lên tiếng.
“Nhìn chung đệ tử của tam tông, chắc không có ai là đối thủ của cô ấy”, Đoàn Ngự sắc mặt tái nhợt, nói với vẻ nghiêm nghị.
“Rất mạnh, mạnh một cách không hợp lẽ thường”.
Tất nhiên, người có vẻ mặt khó coi nhất trong số họ vẫn là Dương Bân – đệ tử chân truyền thứ bảy. Bởi vì hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông mà ngay cả Liễu Dật cũng nói khi huynh ấy ở trạng thái đỉnh phong cũng còn kém xa Cơ Tuyết Băng, huống chi là hắn.
“Đi thử đi!”, Dương Đỉnh Thiên nhìn Dương Bân.
Dù sợ hãi nhưng Dương Bân vẫn gật đầu, từ từ đứng dậy, cắn răng nhảy lên chiến đài.
“Phục Nhai, ngươi nghĩ tên nhóc Dương Bân kia có thể trụ được mấy chiêu?”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư vô nói với vẻ thích thú.
“Chà!”, Phục Nhai vuốt râu, trầm ngâm giây lát mới nói: “Ít nhất cũng được ba hiệp chứ! Tệ nhất cũng có thể kéo dài hai hiệp, đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc Tông, không thể một hiệp đã thua chứ!”
“Vậy chúng ta cược đi, ta cá hắn không thể trụ nổi một hiệp”.
“Ta cược ba hiệp”.
Khi hai người còn đang trêu đùa thì Dương Bân trên chiến đài đã rút linh kiếm ra, linh quang quanh quẩn nơi đầu mày, đồng thời hắn cũng triệu hồi binh khí bản mệnh, chỉ vậy thôi mà lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Mà Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện lại thờ ơ, không nói lời nào, cô ta chỉ khẽ di chuyển sau đó ngồi xếp bằng trên không cách mặt đất chưa đầy một trượng, bàn tay ngọc ngà khẽ phất, lấy ra một cây cổ cầm.
Động tác này của cô ta khiến người xem phía dưới không khỏi kinh ngạc.
Tỷ thí trên chiến đài mà cô ta lại định chơi đàn?
Tưng!
Khi mọi người còn đang ngạc nhiên, Cơ Tuyết Băng đã phất tay, nhẹ nhàng gảy đàn.
Sau đó tiếng đàn vang lên như đến từ chín tầng mây.
Ngón tay ngọc ngà của Cơ Tuyết Băng gảy nhẹ dây đàn, cô ta như Cửu Thiên Huyền Nữ đàn Cửu U Tiên Khúc.
Ở đây không có tiếng động nào khác, chỉ có tiếng đàn.
Khúc nhạc văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng như tuyết, đung đưa như gió, đau buồn mà thê lương.
Mọi người đều bị tiếng đàn này thu hút, tâm trạng ai cũng chìm đắm trong đó, rất nhiều người vô thức sờ mặt, thấy ướt mới phát hiện là nước mắt.
Bên dưới, trên ghế Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành thất thần lắc đầu để tỉnh táo lại, quay đầu nhìn mấy người phía Tư Đồ Nam bên cạnh thấy họ vẫn đang chìm đắm trong tiếng đàn, vẻ mặt mê mẩn.
“Tiếng đàn này thật đáng sợ”, Diệp Thành nhíu mày.
“Bây giờ ngươi biết sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể rồi chứ!”, Sở Huyên khẽ nói, người ở tu vi như cô ta, đương nhiên sẽ không bị tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng quấy nhiễu, nếu không Cơ Tuyết Băng thật sự thần thông quá.
“Tâm trí không vững chắc chắn sẽ loạn”, Sở Huyên hờ hững bảo.
Diệp Thành vô thức nhíu mày, mặc dù trên người Cơ Tuyết Băng không có chút dao động nào của linh lực, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được uy lực từ cô ta, thâm sâu không lường được, thần bí mà mạnh mẽ.
Mấy người phía Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt bên cạnh hắn cũng cau chặt lông mày.
“Dù khi ở trạng thái đỉnh phong, ta cũng vẫn kém cô ấy rất xa”, Liễu Dật lên tiếng đầu tiên.
“Rõ ràng là người nhưng sao muội lại cảm thấy cô ấy như một ngọn núi lớn khiến muội khó thở nhỉ?”, Dạ Vô Tuyết chau mày nói.
“Đệ thấy cô ấy giống như vực sâu u ám, sâu không thấy đáy”, Thạch Nham cũng lên tiếng.
“Nhìn chung đệ tử của tam tông, chắc không có ai là đối thủ của cô ấy”, Đoàn Ngự sắc mặt tái nhợt, nói với vẻ nghiêm nghị.
“Rất mạnh, mạnh một cách không hợp lẽ thường”.
Tất nhiên, người có vẻ mặt khó coi nhất trong số họ vẫn là Dương Bân – đệ tử chân truyền thứ bảy. Bởi vì hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông mà ngay cả Liễu Dật cũng nói khi huynh ấy ở trạng thái đỉnh phong cũng còn kém xa Cơ Tuyết Băng, huống chi là hắn.
“Đi thử đi!”, Dương Đỉnh Thiên nhìn Dương Bân.
Dù sợ hãi nhưng Dương Bân vẫn gật đầu, từ từ đứng dậy, cắn răng nhảy lên chiến đài.
“Phục Nhai, ngươi nghĩ tên nhóc Dương Bân kia có thể trụ được mấy chiêu?”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư vô nói với vẻ thích thú.
“Chà!”, Phục Nhai vuốt râu, trầm ngâm giây lát mới nói: “Ít nhất cũng được ba hiệp chứ! Tệ nhất cũng có thể kéo dài hai hiệp, đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc Tông, không thể một hiệp đã thua chứ!”
“Vậy chúng ta cược đi, ta cá hắn không thể trụ nổi một hiệp”.
“Ta cược ba hiệp”.
Khi hai người còn đang trêu đùa thì Dương Bân trên chiến đài đã rút linh kiếm ra, linh quang quanh quẩn nơi đầu mày, đồng thời hắn cũng triệu hồi binh khí bản mệnh, chỉ vậy thôi mà lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Mà Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện lại thờ ơ, không nói lời nào, cô ta chỉ khẽ di chuyển sau đó ngồi xếp bằng trên không cách mặt đất chưa đầy một trượng, bàn tay ngọc ngà khẽ phất, lấy ra một cây cổ cầm.
Động tác này của cô ta khiến người xem phía dưới không khỏi kinh ngạc.
Tỷ thí trên chiến đài mà cô ta lại định chơi đàn?
Tưng!
Khi mọi người còn đang ngạc nhiên, Cơ Tuyết Băng đã phất tay, nhẹ nhàng gảy đàn.
Sau đó tiếng đàn vang lên như đến từ chín tầng mây.
Ngón tay ngọc ngà của Cơ Tuyết Băng gảy nhẹ dây đàn, cô ta như Cửu Thiên Huyền Nữ đàn Cửu U Tiên Khúc.
Ở đây không có tiếng động nào khác, chỉ có tiếng đàn.
Khúc nhạc văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng như tuyết, đung đưa như gió, đau buồn mà thê lương.
Mọi người đều bị tiếng đàn này thu hút, tâm trạng ai cũng chìm đắm trong đó, rất nhiều người vô thức sờ mặt, thấy ướt mới phát hiện là nước mắt.
Bên dưới, trên ghế Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành thất thần lắc đầu để tỉnh táo lại, quay đầu nhìn mấy người phía Tư Đồ Nam bên cạnh thấy họ vẫn đang chìm đắm trong tiếng đàn, vẻ mặt mê mẩn.
“Tiếng đàn này thật đáng sợ”, Diệp Thành nhíu mày.
“Bây giờ ngươi biết sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể rồi chứ!”, Sở Huyên khẽ nói, người ở tu vi như cô ta, đương nhiên sẽ không bị tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng quấy nhiễu, nếu không Cơ Tuyết Băng thật sự thần thông quá.
“Tâm trí không vững chắc chắn sẽ loạn”, Sở Huyên hờ hững bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.