Chương 560
Lục Giới
09/11/2023
“Hắn ta có lẽ là hậu nhân của Vân Khâu, đệ tử thứ ba của ta”, Huyền Thần nói rồi nhìn sang phía Hoa Vân của Chính Dương Tông, “còn tiểu tử tên Hoa Vân kia nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ là hậu nhân của Ngọc Cơ”.
“Đúng là mới lạ”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hậu nhân của đại đồ đệ từng là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ hai là đệ tử chân truyền đệ nhất của Thanh Vân Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ ba là đệ tử chân truyền đệ nhất của Hằng Nhạc Tông, cả ba người đều là những kỳ tài trăm năm mới gặp. Trông bọn họ mà ta không khỏi cảm thấy bất ngờ”.
“Đáng tiếc, thời đại này lại có Huyền Linh Chi Thể”, Phục Nhai ở bên tặc lưỡi: “Bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.
Khi cả ba đang nói chuyện thì Hoa Vân bên dưới đã đáp lên chiến đài, sau đó không quên hướng ánh mắt hứng thú về phía Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông: “Nếu sợ thua thì không cần lên đâu”.
Liễu Dật mỉm cười không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy.
“Sư huynh, nếu có thể thì đừng đánh trận này”, Diệp Thành cũng đứng dậy, hắn khẽ kéo áo Liễu Dật.
“Đệ tử của Hằng Nhạc Tông không bao giờ biết sợ chiến đấu”, Liễu Dật mỉm cười khẽ đẩy tay Diệp Thành.
“Sư huynh”, Diệp Thành định ngăn lại nhưng Liễu Dật đã lên chiến đài, và trong giây phút ngắn ngủi đó, hắn rõ ràng có thể nhìn ra được sự tuyệt vọng trong mắt Liễu Dật.
Trên chiến đài lúc này chợt vang lên âm thanh chói tai.
Phụt!
Khi Diệp Thành nhìn về phía này, Liễu Dật đã phun ra máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn, phần ngực còn có từng vết thương rỉ máu, trên vai trái là vết thương do nhát kiếm gây nên.
Haiz!
Thấy Liễu Dật như vậy, tứ phía liền vang lên tiếng thở dài.
Nếu không phải vì Cơ Tuyết Băng thì Hoa Vân chính là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, ở một ý nghĩa nhất định nào đó thì Hoa Vân xếp cùng hàng trong nội môn với Liễu Dật.
Đệ tử cùng đẳng cấp quyết đấu lẽ ra sẽ là màn tranh tài gay cấn, thế nhưng vì Liễu Dật có đạo thương trên người, đến sáu phần công lực cũng khó có thể phát huy do vậy mà ngay từ đầu hắn đã bị lép vế, mãi tới lúc này, hắn vẫn không thể có cơ hội phản kháng.
“Liễu Dật, ta thật sự đã đánh giá cao ngươi rồi”, Hoa Vân không tiếp tục tấn công mà ngược lại còn vừa phủi bụi trên vai, vừa cười giễu cợt, bộ dạng rõ vẻ coi thường Liễu Dật.
“Ngươi của hiện tại không có tư cách là đối thủ của ta”, Hoa Vân cười tôi độc, lúc này mới nhìn sang Liễu Dật.
Liễu Dật không nói gì, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Liễu Dật lấy tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, sau đó khẽ cau mày.
Đột nhiên, Hoa Vân ở phía đối diện nheo mắt.
“Chưởng môn sư huynh…”, trên vị trí ngồi của Hằng Nhạc Tông, những người phía Đạo Huyền Chân Nhân tái mặt, lần lượt nhìn sang Dương Đỉnh Thiên như biết được Liễu Dật sắp sử dụng bí pháp cấm kỵ khủng khiếp thế nào.
Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu không nói gì, bàn tay trong tay áo đã nắm lại trắng ởn ngay giây phút Liễu Dật kết ấn.
“Hắn cuối cùng cũng sử dụng cấm thuật”, Sở Huyên thở dài.
“Cấm thuật”, Diệp Thành lẩm bẩm, tập trung quan sát Liễu Dật.
“Đúng là mới lạ”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hậu nhân của đại đồ đệ từng là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ hai là đệ tử chân truyền đệ nhất của Thanh Vân Tông, hậu nhân của đồ đệ thứ ba là đệ tử chân truyền đệ nhất của Hằng Nhạc Tông, cả ba người đều là những kỳ tài trăm năm mới gặp. Trông bọn họ mà ta không khỏi cảm thấy bất ngờ”.
“Đáng tiếc, thời đại này lại có Huyền Linh Chi Thể”, Phục Nhai ở bên tặc lưỡi: “Bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể làm nền mà thôi”.
Khi cả ba đang nói chuyện thì Hoa Vân bên dưới đã đáp lên chiến đài, sau đó không quên hướng ánh mắt hứng thú về phía Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông: “Nếu sợ thua thì không cần lên đâu”.
Liễu Dật mỉm cười không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy.
“Sư huynh, nếu có thể thì đừng đánh trận này”, Diệp Thành cũng đứng dậy, hắn khẽ kéo áo Liễu Dật.
“Đệ tử của Hằng Nhạc Tông không bao giờ biết sợ chiến đấu”, Liễu Dật mỉm cười khẽ đẩy tay Diệp Thành.
“Sư huynh”, Diệp Thành định ngăn lại nhưng Liễu Dật đã lên chiến đài, và trong giây phút ngắn ngủi đó, hắn rõ ràng có thể nhìn ra được sự tuyệt vọng trong mắt Liễu Dật.
Trên chiến đài lúc này chợt vang lên âm thanh chói tai.
Phụt!
Khi Diệp Thành nhìn về phía này, Liễu Dật đã phun ra máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn, phần ngực còn có từng vết thương rỉ máu, trên vai trái là vết thương do nhát kiếm gây nên.
Haiz!
Thấy Liễu Dật như vậy, tứ phía liền vang lên tiếng thở dài.
Nếu không phải vì Cơ Tuyết Băng thì Hoa Vân chính là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, ở một ý nghĩa nhất định nào đó thì Hoa Vân xếp cùng hàng trong nội môn với Liễu Dật.
Đệ tử cùng đẳng cấp quyết đấu lẽ ra sẽ là màn tranh tài gay cấn, thế nhưng vì Liễu Dật có đạo thương trên người, đến sáu phần công lực cũng khó có thể phát huy do vậy mà ngay từ đầu hắn đã bị lép vế, mãi tới lúc này, hắn vẫn không thể có cơ hội phản kháng.
“Liễu Dật, ta thật sự đã đánh giá cao ngươi rồi”, Hoa Vân không tiếp tục tấn công mà ngược lại còn vừa phủi bụi trên vai, vừa cười giễu cợt, bộ dạng rõ vẻ coi thường Liễu Dật.
“Ngươi của hiện tại không có tư cách là đối thủ của ta”, Hoa Vân cười tôi độc, lúc này mới nhìn sang Liễu Dật.
Liễu Dật không nói gì, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Liễu Dật lấy tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, sau đó khẽ cau mày.
Đột nhiên, Hoa Vân ở phía đối diện nheo mắt.
“Chưởng môn sư huynh…”, trên vị trí ngồi của Hằng Nhạc Tông, những người phía Đạo Huyền Chân Nhân tái mặt, lần lượt nhìn sang Dương Đỉnh Thiên như biết được Liễu Dật sắp sử dụng bí pháp cấm kỵ khủng khiếp thế nào.
Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu không nói gì, bàn tay trong tay áo đã nắm lại trắng ởn ngay giây phút Liễu Dật kết ấn.
“Hắn cuối cùng cũng sử dụng cấm thuật”, Sở Huyên thở dài.
“Cấm thuật”, Diệp Thành lẩm bẩm, tập trung quan sát Liễu Dật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.