Chương 577
Lục Giới
11/11/2023
“Về lý thuyết là như vậy”, Sở Huyên lên tiếng: “Nhưng Bạch Dực dám đụng tới bí pháp này thì nhât định có tự tin trong khoảng thời gian ngắn có thể đánh bại Diệp Thành, hắn ở cảnh giới Chân Dương, linh lực dồi dào, nếu luận về tiêu hao thì cho dù là tiêu hao cho mười mấy phần phân thân cùng lúc thì cũng có thể khiến Diệp Thành tiêu hao sức mạnh đến chết”.
Nói tới đây, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt lên chiến đài.
Trên chiến đài, thân hình Diệp Thành hết sức thảm hại, có vài lần hắn quả thực đã có thể tìm ra được Bạch Dực thực thụ nhưng một giây trước khi ra tay đã để hắn di chuyển sang phần phân thân mới.
Cứ như vậy, Bạch Dực di chuyển liên tục qua lại giữa các phần phân thân, Diệp Thành căn bản không thể biết trước được hắn sẽ ra tay với mình lúc nào.
Có điều, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại phân thân ảo ảnh, bí pháp này mặc dù huyền diệu nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Tiên Luân Nhãn có thể diễn tiến lại, cái hắn cần chỉ là thời gian.
“Sao nào, ngươi chỉ có chút sức mọn này thôi sao?”, thấy Diệp Thành nhếch nhác thảm hại, mười mấy tên Bạch Dực bật cười tôi độc.
Diệp Thành không nói gì. Miệng không nói nhưng trong lòng thầm cười lạnh lùng: “Ta đây nhiều bí pháp rồi thì chỉ cần chỉ cần dùng bất cứ bí pháp nào ta thích đánh bại ngươi thôi, nhưng những bí pháp đó dùng để gây sự chú ý của Cơ Tuyết Băng, ngươi vẫn chưa xứng để ta dốc hết sức”.
Những gì Diệp Thành nghĩ cũng là thực. Từ khi bắt đầu cuộc so tài tới bây giờ, hắn quả thực đã học mót được không ít bí pháp, giống như Tiên Thiên Canh Khí Kim Cang khó phá kia, một khi sử dụng thì cho dù là Bạch Dực cũng khó có thể công phá được phòng ngự bá đạo của hắn.
Thế nhưng ngay từ đầu Diệp Thành không muốn dùng tới những bí pháp này. Hắn biết trong cuộc so tài tam tông, người khiến hắn phải kiêng dè nhất chính là Cơ Tuyết Băng, những bí pháp mà hắn học được đều dùng để đối phó với cô ta, còn Bạch Dực, Hoa Vân hay những tên khác còn xa mới đủ tư cách khiến hắn sử dụng đến nhiều bí pháp.
Đương nhiên, giao đấu lâu như vậy rồi hắn cũng đã hiểu được thuật phân thân, có điều Diệp Thành vẫn không sử dụng bí pháp này đấu lại với Bạch Dực, vẫn là câu nói đó, bí pháp bất ngờ sẽ để dành cho Cơ Tuyết Băng.
“Tuyệt vọng rồi sao?”, mười mấy tên Bạch Dực nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt mỉa mai, chốc chốc lại cùng xông lên và để lại vết thương trên người Diệp Thành.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng: “Ngươi đã muốn đánh thì ta chơi với ngươi, mẹ kiếp, xem kẻ nào hao tổn đến chết”.
Nói rồi, Diệp Thành bỏ lại kiếm Xích Tiêu, tay không xông lên.
“Muốn chết”, một tên Bạch Dực lao tới, vừa ra tay đã tung ngay ra một đạo Ngũ Tinh Chưởng Ấn khủng khiếp.
Phá cho ta!
Diệp Thành khí huyết sục sôi, hắn đánh luôn ra một chưởng bát hoang: “Ta đây không quan tâm ngươi phân thân hay không, ta dùng mười phần sức mạnh chiến với ngươi”.
Bịch!
Tên Bạch Dực kia lập tức bị đánh tan, rõ ràng đó chỉ là ảo ảnh, cho dù là bản chính thì giây phút trước đó cũng sẽ di chuyển sang ảo ảnh khác rồi.
“Tiếp tục”, Diệp Thành càng hăng máu hơn, hắn lao lên như mãnh hổ, mỗi lần ra tay đều khiến Bạch Dực bị đánh đau đớn, hắn không định dùng cách đánh quá mạnh và dứt khoát để đánh bại Bạch Dực mà muốn từ từ khiến hắn hao kiệt toàn bộ sức lực.
“Ta đây có vùng đan hải rộng lớn, lại có chín phần phân thân không ngừng truyền tinh nguyên đại địa, ta không tin không thể khiến ngươi hao kiệt toàn bộ sức lực”, Diệp Thành thầm nhủ.
Bịch! Rầm! Ầm!
Nói tới đây, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt lên chiến đài.
Trên chiến đài, thân hình Diệp Thành hết sức thảm hại, có vài lần hắn quả thực đã có thể tìm ra được Bạch Dực thực thụ nhưng một giây trước khi ra tay đã để hắn di chuyển sang phần phân thân mới.
Cứ như vậy, Bạch Dực di chuyển liên tục qua lại giữa các phần phân thân, Diệp Thành căn bản không thể biết trước được hắn sẽ ra tay với mình lúc nào.
Có điều, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại phân thân ảo ảnh, bí pháp này mặc dù huyền diệu nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Tiên Luân Nhãn có thể diễn tiến lại, cái hắn cần chỉ là thời gian.
“Sao nào, ngươi chỉ có chút sức mọn này thôi sao?”, thấy Diệp Thành nhếch nhác thảm hại, mười mấy tên Bạch Dực bật cười tôi độc.
Diệp Thành không nói gì. Miệng không nói nhưng trong lòng thầm cười lạnh lùng: “Ta đây nhiều bí pháp rồi thì chỉ cần chỉ cần dùng bất cứ bí pháp nào ta thích đánh bại ngươi thôi, nhưng những bí pháp đó dùng để gây sự chú ý của Cơ Tuyết Băng, ngươi vẫn chưa xứng để ta dốc hết sức”.
Những gì Diệp Thành nghĩ cũng là thực. Từ khi bắt đầu cuộc so tài tới bây giờ, hắn quả thực đã học mót được không ít bí pháp, giống như Tiên Thiên Canh Khí Kim Cang khó phá kia, một khi sử dụng thì cho dù là Bạch Dực cũng khó có thể công phá được phòng ngự bá đạo của hắn.
Thế nhưng ngay từ đầu Diệp Thành không muốn dùng tới những bí pháp này. Hắn biết trong cuộc so tài tam tông, người khiến hắn phải kiêng dè nhất chính là Cơ Tuyết Băng, những bí pháp mà hắn học được đều dùng để đối phó với cô ta, còn Bạch Dực, Hoa Vân hay những tên khác còn xa mới đủ tư cách khiến hắn sử dụng đến nhiều bí pháp.
Đương nhiên, giao đấu lâu như vậy rồi hắn cũng đã hiểu được thuật phân thân, có điều Diệp Thành vẫn không sử dụng bí pháp này đấu lại với Bạch Dực, vẫn là câu nói đó, bí pháp bất ngờ sẽ để dành cho Cơ Tuyết Băng.
“Tuyệt vọng rồi sao?”, mười mấy tên Bạch Dực nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt mỉa mai, chốc chốc lại cùng xông lên và để lại vết thương trên người Diệp Thành.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng: “Ngươi đã muốn đánh thì ta chơi với ngươi, mẹ kiếp, xem kẻ nào hao tổn đến chết”.
Nói rồi, Diệp Thành bỏ lại kiếm Xích Tiêu, tay không xông lên.
“Muốn chết”, một tên Bạch Dực lao tới, vừa ra tay đã tung ngay ra một đạo Ngũ Tinh Chưởng Ấn khủng khiếp.
Phá cho ta!
Diệp Thành khí huyết sục sôi, hắn đánh luôn ra một chưởng bát hoang: “Ta đây không quan tâm ngươi phân thân hay không, ta dùng mười phần sức mạnh chiến với ngươi”.
Bịch!
Tên Bạch Dực kia lập tức bị đánh tan, rõ ràng đó chỉ là ảo ảnh, cho dù là bản chính thì giây phút trước đó cũng sẽ di chuyển sang ảo ảnh khác rồi.
“Tiếp tục”, Diệp Thành càng hăng máu hơn, hắn lao lên như mãnh hổ, mỗi lần ra tay đều khiến Bạch Dực bị đánh đau đớn, hắn không định dùng cách đánh quá mạnh và dứt khoát để đánh bại Bạch Dực mà muốn từ từ khiến hắn hao kiệt toàn bộ sức lực.
“Ta đây có vùng đan hải rộng lớn, lại có chín phần phân thân không ngừng truyền tinh nguyên đại địa, ta không tin không thể khiến ngươi hao kiệt toàn bộ sức lực”, Diệp Thành thầm nhủ.
Bịch! Rầm! Ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.