Chương 6
Lục Giới
05/08/2023
Đi ra khỏi cửa phòng, Diệp Thành đảo mắt nhìn xung quanh. Đây chính là một khu vườn nhỏ, phần giữa vườn còn trồng cây linh quả.
Giữa vườn, ngoài thiếu niên tên Hổ Oa ra thì còn một lão già nữa.
Cả ba người ngồi trước một cái bàn không quá lớn, bên cạnh còn có một con chim với thân hình to lớn đứng kề bên, lúc này nó đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào những món ăn được bày biện trên bàn. Trong giới tu sĩ, loài chim thế này được gọi với cái tên linh thú, được các tu sĩ dùng để cưỡi đi.
Sau cuộc trò chuyện, Diệp Thành mới biết đêm qua lão già cứu hắn tên là Trương Phong Niên, vì từng phạm phải sai lầm nên bị phế đi tu vi, đuổi khỏi tông môn. Còn nơi ông ta sống nằm ở dưới chân núi gần núi linh Hằng Nhạc Tông.
“Nào, tiểu Ưng, miếng này cho mày”, Hổ Oa gắp miếng thịt khô không nỡ ăn cho con chim khổng lồ kia, vừa nói vừa không quên xoa xoa cái đầu của nó, trông bộ cậu ta coi con chim này như người thân của mình vậy.
Phía này, Trương Phong Niên cười ôn hoà, nhìn Diệp Thành: “Cậu thanh niên, cậu cũng là tu sĩ phải không?”
Diệp Thành đang nhét đầy thức ăn vào miệng, ăn như hổ đói, vừa nghe thấy Trương Phong Niên hỏi vậy thì hoang mang đặt đũa xuống, gật đầu cười nói: “Vậy tiền bối là người của môn phái nào?”
“Lão già ta không môn không phái, chỉ là một người tu luyện tự do”.
“Thật đáng tiếc”, Trương Phong Niên thở dài: “Trông cậu phong nhã hào hoa, nên tìm một tông môn tu luyện mới phải, dù sao thì trong tông môn cũng có bí kíp tu luyện mà cậu cần, cũng không đến mức còn trẻ thế này mà tu vi mới đạt tầng ngưng khí thứ nhất”.
“Tiền bối nói phải ạ”, Diệp Thành lại nở nụ cười, vẫn cố gắng che giấu quá khứ của mình. Đương nhiên, có thể tu luyện lại lần nữa, hắn cũng sẽ tìm cho mình một môn phái để tu luyện.
Trương Phong Niên nói rất có lý. Làm một tu sĩ tự do không an toàn là một chuyện, thứ nhất, bí kíp tu luyện quả thực là vấn đề, còn khi đã là đệ tử của tông phái lại khác, chí ít thì có tông môn để dựa dẫm, bí kíp tu luyện cũng có sự đảm bảo nhất định.
Thấy Diệp Thành mải suy tư, Trương Phong Niên mới cười hiền từ: “Cậu thanh niên, cậu có hứng thú làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông không?”
“Đương nhiên có hứng thú rồi ạ”, Diệp Thành vội cười đáp lời.
Trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Thực lực của Hằng Nhạc Tông không hề kém cạnh Chính Dương Tông, vả lại lúc này hắn quả thật không có nơi nào để đi, lại đang ở đất của Hằng Nhạc Tông, nơi này nhất định là lựa chọn tốt nhất.
Có thể nói, lúc này Diệp Thành có động lực đầy mình. Trước kia Diệp Thành ở Chính Dương Tông cũng là một người rất nổi bật, hắn tin rằng có ngọn đuốc kia tương trợ thì tương lai không xa ở Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ rất rực rỡ.
“Tiền bối, yêu cầu của Hằng Nhạc Tông cũng cao phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Trương Phong Niên hỏi.
“Không vấn đề gì, ta viết một bức thư giới thiệu, ta tin có thể để cho cậu làm một đệ tử thực tập được”.
Thư giới thiệu?
Nghe ba từ này, Diệp Thành nhìn lại lão già đang ngồi trước mặt mình từ đầu tới chân. Mặc dù ông ta không thể tu luyện phế nhân nhưng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa của khu vườn nhỏ bị người ta tung một đạp đạp tung, ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đi vào.
“Ồ? Ăn cơm sao?”, thanh niên kia bật cười, nói với giọng chế nhạo.
Giữa vườn, ngoài thiếu niên tên Hổ Oa ra thì còn một lão già nữa.
Cả ba người ngồi trước một cái bàn không quá lớn, bên cạnh còn có một con chim với thân hình to lớn đứng kề bên, lúc này nó đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào những món ăn được bày biện trên bàn. Trong giới tu sĩ, loài chim thế này được gọi với cái tên linh thú, được các tu sĩ dùng để cưỡi đi.
Sau cuộc trò chuyện, Diệp Thành mới biết đêm qua lão già cứu hắn tên là Trương Phong Niên, vì từng phạm phải sai lầm nên bị phế đi tu vi, đuổi khỏi tông môn. Còn nơi ông ta sống nằm ở dưới chân núi gần núi linh Hằng Nhạc Tông.
“Nào, tiểu Ưng, miếng này cho mày”, Hổ Oa gắp miếng thịt khô không nỡ ăn cho con chim khổng lồ kia, vừa nói vừa không quên xoa xoa cái đầu của nó, trông bộ cậu ta coi con chim này như người thân của mình vậy.
Phía này, Trương Phong Niên cười ôn hoà, nhìn Diệp Thành: “Cậu thanh niên, cậu cũng là tu sĩ phải không?”
Diệp Thành đang nhét đầy thức ăn vào miệng, ăn như hổ đói, vừa nghe thấy Trương Phong Niên hỏi vậy thì hoang mang đặt đũa xuống, gật đầu cười nói: “Vậy tiền bối là người của môn phái nào?”
“Lão già ta không môn không phái, chỉ là một người tu luyện tự do”.
“Thật đáng tiếc”, Trương Phong Niên thở dài: “Trông cậu phong nhã hào hoa, nên tìm một tông môn tu luyện mới phải, dù sao thì trong tông môn cũng có bí kíp tu luyện mà cậu cần, cũng không đến mức còn trẻ thế này mà tu vi mới đạt tầng ngưng khí thứ nhất”.
“Tiền bối nói phải ạ”, Diệp Thành lại nở nụ cười, vẫn cố gắng che giấu quá khứ của mình. Đương nhiên, có thể tu luyện lại lần nữa, hắn cũng sẽ tìm cho mình một môn phái để tu luyện.
Trương Phong Niên nói rất có lý. Làm một tu sĩ tự do không an toàn là một chuyện, thứ nhất, bí kíp tu luyện quả thực là vấn đề, còn khi đã là đệ tử của tông phái lại khác, chí ít thì có tông môn để dựa dẫm, bí kíp tu luyện cũng có sự đảm bảo nhất định.
Thấy Diệp Thành mải suy tư, Trương Phong Niên mới cười hiền từ: “Cậu thanh niên, cậu có hứng thú làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông không?”
“Đương nhiên có hứng thú rồi ạ”, Diệp Thành vội cười đáp lời.
Trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Thực lực của Hằng Nhạc Tông không hề kém cạnh Chính Dương Tông, vả lại lúc này hắn quả thật không có nơi nào để đi, lại đang ở đất của Hằng Nhạc Tông, nơi này nhất định là lựa chọn tốt nhất.
Có thể nói, lúc này Diệp Thành có động lực đầy mình. Trước kia Diệp Thành ở Chính Dương Tông cũng là một người rất nổi bật, hắn tin rằng có ngọn đuốc kia tương trợ thì tương lai không xa ở Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ rất rực rỡ.
“Tiền bối, yêu cầu của Hằng Nhạc Tông cũng cao phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Trương Phong Niên hỏi.
“Không vấn đề gì, ta viết một bức thư giới thiệu, ta tin có thể để cho cậu làm một đệ tử thực tập được”.
Thư giới thiệu?
Nghe ba từ này, Diệp Thành nhìn lại lão già đang ngồi trước mặt mình từ đầu tới chân. Mặc dù ông ta không thể tu luyện phế nhân nhưng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa của khu vườn nhỏ bị người ta tung một đạp đạp tung, ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đi vào.
“Ồ? Ăn cơm sao?”, thanh niên kia bật cười, nói với giọng chế nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.