Chương 70
Lục Giới
05/08/2023
Ngày hôm nay đằng sau núi Hằng Nhạc Tông được định là một ngày không yên bình. Tiếng kêu thất thanh cứ thế vang lên, đợi tới khi các đệ tử đi hái linh thảo kịp chạy đến thì cảnh tượng trước mặt bọn họ hiện lên đều tương tự nhau. Người bị đánh ngất đi và những món đồ có giá trị trên người đều bị cướp không còn lại gì.
Vả lại người đánh lén lại chỉ đánh đệ tử của Địa Dương Phong.
Khi màn đêm dần buông xuống, các đệ tử đi hái linh thảo mới ra khỏi núi, người nào người nấy xôn xao bàn tán về sự việc kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay.
“Đều là đệ tử của Địa Dương Phong, chuyện gì thế không biết”.
“Không phải là đệ tử của hai ngọn núi khác làm chứ?”
“Ai mà biết được”.
“Có điều chắc chắn không thể là Diệp Thành, hôm qua hắn bị đánh rất thảm, không thể bình phục nhanh như vậy được”.
Tới tối, mười mấy đệ tử của Địa Dương Phong đều xôn xao bàn tán.
“Là ai làm?”, Cát Hồng biết việc thì mặt tối sầm cả lại, đây chẳng khác gì việc bôi nhọ Địa Dương Phong cả.
“Con không…không biết ạ”.
“Lúc chúng con tới thì các vị sư huynh đã bị đánh lén rồi”, bên dưới các đệ tử đều bò rạp ra đất, không dám thở mạnh.
“Sư tôn, kẻ to gan đánh lén đệ tử của Địa Dương Phong cũng chỉ có thể là tên Diệp Thành đó thôi ạ”, có đệ tử lên tiếng quả quyết.
“Ngươi bị mất não à?”, thấy tên đệ tử vừa lên tiếng, Cát Hồng bèn lên giọng nạt nộ: “Chịu hơn một trăm roi lửa, hắn không chết đã là phúc phần lắm rồi, còn có thể đứng dậy nổi hay sao?”
“Sư tôn dạy phải ạ, hôm nay con quả thực không hề trông thấy Diệp Thành”.
“Vậy…liệu có phải là người của Thiên Dương Phong và Địa Dương Phong không?”
“Nghe vậy, Cát Hồng hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh khiến người ta nhìn mà sợ hãi, trong đôi mắt hung hiểm kia hiện lên cái nhìn sắc bén.
“Điều tra cho ta, cho dù là ai, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả cái giá đắt”.
Lúc này, Diệp Thành – kẻ chủ mưu mọi chuyện diễn ra sau núi đã quay về Tiểu Linh Viên từ lúc nào, hắn nhanh chóng cởi chiếc áo choàng đen ra.
Diệp Thành hành sự cẩn trọng, có thể nói là không để xảy ra sai sót.
Thứ nhất, mắc áo choàng đen lên núi, không ai biết hắn là Diệp Thành, điều đó cũng có nghĩa rằng không ai nhìn thấy hắn, không ai gặp hắn lên núi, không lên núi có nghĩa rằng không có chứng cứ đổ tội cho hắn.
Thứ hai, khi đánh lén trên núi hắn cũng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, dùng bùn đất chát lên mặt, thay đổi dụng mạo, cho dù có phát hiện ra thì người ta rất khó nhận ra là hắn.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, hôm qua hắn chịu hơn một trăm roi lửa quật vào người, cho dù là ai thì cũng sẽ nghĩ rằng một kẻ chịu bằng ấy roi không chết cũng sẽ sống trong trạng thái hết sức thảm hại, không thể khoẻ mạnh mà đánh lén người khác được.
Mọi thứ đều trong tính toán của Diệp Thành.
Sự thực cũng chứng minh rằng cách làm của hắn rất có hiệu quả, chí ít thì cho tới lúc này, không ai nghi ngờ hắn.
Sung sướng quá!
Vả lại người đánh lén lại chỉ đánh đệ tử của Địa Dương Phong.
Khi màn đêm dần buông xuống, các đệ tử đi hái linh thảo mới ra khỏi núi, người nào người nấy xôn xao bàn tán về sự việc kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay.
“Đều là đệ tử của Địa Dương Phong, chuyện gì thế không biết”.
“Không phải là đệ tử của hai ngọn núi khác làm chứ?”
“Ai mà biết được”.
“Có điều chắc chắn không thể là Diệp Thành, hôm qua hắn bị đánh rất thảm, không thể bình phục nhanh như vậy được”.
Tới tối, mười mấy đệ tử của Địa Dương Phong đều xôn xao bàn tán.
“Là ai làm?”, Cát Hồng biết việc thì mặt tối sầm cả lại, đây chẳng khác gì việc bôi nhọ Địa Dương Phong cả.
“Con không…không biết ạ”.
“Lúc chúng con tới thì các vị sư huynh đã bị đánh lén rồi”, bên dưới các đệ tử đều bò rạp ra đất, không dám thở mạnh.
“Sư tôn, kẻ to gan đánh lén đệ tử của Địa Dương Phong cũng chỉ có thể là tên Diệp Thành đó thôi ạ”, có đệ tử lên tiếng quả quyết.
“Ngươi bị mất não à?”, thấy tên đệ tử vừa lên tiếng, Cát Hồng bèn lên giọng nạt nộ: “Chịu hơn một trăm roi lửa, hắn không chết đã là phúc phần lắm rồi, còn có thể đứng dậy nổi hay sao?”
“Sư tôn dạy phải ạ, hôm nay con quả thực không hề trông thấy Diệp Thành”.
“Vậy…liệu có phải là người của Thiên Dương Phong và Địa Dương Phong không?”
“Nghe vậy, Cát Hồng hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh khiến người ta nhìn mà sợ hãi, trong đôi mắt hung hiểm kia hiện lên cái nhìn sắc bén.
“Điều tra cho ta, cho dù là ai, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả cái giá đắt”.
Lúc này, Diệp Thành – kẻ chủ mưu mọi chuyện diễn ra sau núi đã quay về Tiểu Linh Viên từ lúc nào, hắn nhanh chóng cởi chiếc áo choàng đen ra.
Diệp Thành hành sự cẩn trọng, có thể nói là không để xảy ra sai sót.
Thứ nhất, mắc áo choàng đen lên núi, không ai biết hắn là Diệp Thành, điều đó cũng có nghĩa rằng không ai nhìn thấy hắn, không ai gặp hắn lên núi, không lên núi có nghĩa rằng không có chứng cứ đổ tội cho hắn.
Thứ hai, khi đánh lén trên núi hắn cũng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, dùng bùn đất chát lên mặt, thay đổi dụng mạo, cho dù có phát hiện ra thì người ta rất khó nhận ra là hắn.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, hôm qua hắn chịu hơn một trăm roi lửa quật vào người, cho dù là ai thì cũng sẽ nghĩ rằng một kẻ chịu bằng ấy roi không chết cũng sẽ sống trong trạng thái hết sức thảm hại, không thể khoẻ mạnh mà đánh lén người khác được.
Mọi thứ đều trong tính toán của Diệp Thành.
Sự thực cũng chứng minh rằng cách làm của hắn rất có hiệu quả, chí ít thì cho tới lúc này, không ai nghi ngờ hắn.
Sung sướng quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.