Chương 87
Lục Giới
05/08/2023
Ông ta vừa đi được mấy bước thì lại quay đầu nhìn tên béo: “Đúng rồi, ngươi vừa nói hắn có chân gì?”
Bị Hoàng Thạch Chân Nhân hỏi đột ngột, tên béo đảo mắt: “Chân…chân khí ạ”.
Nghe hắn ta nói vậy, đến Diệp Thành cũng không nhịn được mà bật cười.
“Khốn khiếp”, Hoàng Thạch Chân Nhân vung tay, gằn giọng: “Người của Hằng Nhạc Tông làm gì có ai không có chân khí, có gì mà kinh ngạc”.
Nói rồi, ông ta quay người vừa đi vừa lẩm bẩm.
Sau khi Hoàng Thạch Chân Nhân rời đi, tên béo bị đánh ngã ra đất mới lồm cồm bò dậy, khuôn mặt béo phệ của hắn vẫn còn hằn dấu tay.
“Lão già đáng chết, ông cứ đợi đấy cho tôi”, tên béo bưng mặt chửi bới sau lưng.
Ở bên, Diệp Thành liếc hắn, toan bỏ đi.
“Ngươi không được đi”, thấy Diệp Thành định bỏ đi, tên béo liền kéo hắn lại.
“Ngươi còn có việc gì nữa?”
“Có, có, có”, tên béo lập tức lên tiếng: “Dùng chân hoả của ngươi giúp ta luyện hoá một bảo bối”.
“Không rảnh”.
“Hoàng Lão, tên tiểu tử này…”
“Luyện, luyện, luyện”, Diệp Thành thật sự chẳng còn cách nào khác.
Cả hai người một người đi trước một người đi sau đi thẳng tới ngọn núi phía sau.
Ngày thường, vào khung giờ này, ngọn núi này không không thiếu bóng dáng của các đệ tử tới hái linh thảo, thế nhưng hôm nay nơi đây lại không một bóng người, tất cả đã đổ xô tới Phong Vân Đài rồi.
“Việc giữa hai chúng ta thống nhất trước, ta giúp ngươi luyện cũng được nhưng việc ta có chân hoả ngươi không được tiết lộ ra ngoài”.
Trên đường, Diệp Thành nhắc đi nhắc lại chuyện này.
“Việc này thì ngươi yên tâm, ta rất kín miệng hi hi hi”, tên béo vỗ ngực.
“Còn nữa, ta cũng không thể luyện không cho ngươi được, đưa năm trăm linh thạch cho ta, nếu không thì miễn bàn”.
“Giao dịch thành công”, tên béo rất hào phóng khiến Diệp Thành không khỏi hiếu kỳ về món bảo bối mà tên này muốn luyện, năm trăm linh thạch mà đồng ý không chớp mắt, bảo bối đó chắc hẳn bất phàm.
Cả hai tìm một hang động bí mật, tên béo lúc này mới rút ra bảo bối mà mình nói.
Đó là một chiếc gậy răng sói, màu đen xì, trông có vẻ dày dặn, đây chắc chắn là loại binh khí vô cùng hung hãn.
“Thấy chưa, trên này còn có một dòng khí đen”, tên béo cầm chiếc gậy răng sói tới gần, chỉ vào dòng khí đen đang quấn quanh chiếc gậy.
Diệp Thành ghé sát nhìn, dòng khí kia chỉ mảnh như sợi tóc, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra. Khí đen kia cho hắn cảm giác u ám, hắn ngửi ngửi, nó còn có mùi máu tanh nữa.
“Đây là cái gì?’, Diệp Thành chỉ vào khí đen kia mà hỏi.
“Trên gậy răng sói có tà niệm của chủ nhân trước kia, vì sự tồn tại của nó nên gậy không nhận chủ”.
Tà niệm!
Nghe vậy, Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn kinh ngạc. Tà niệm trước kia vẫn có thể tồn tại trong binh khí, như vậy có thể tưởng tượng được chủ nhân trước kia của gậy răng sói mạnh tới mức nào, còn chiếc gậy răng sói nhất định là thứ binh khí khủng khiếp.
Bị Hoàng Thạch Chân Nhân hỏi đột ngột, tên béo đảo mắt: “Chân…chân khí ạ”.
Nghe hắn ta nói vậy, đến Diệp Thành cũng không nhịn được mà bật cười.
“Khốn khiếp”, Hoàng Thạch Chân Nhân vung tay, gằn giọng: “Người của Hằng Nhạc Tông làm gì có ai không có chân khí, có gì mà kinh ngạc”.
Nói rồi, ông ta quay người vừa đi vừa lẩm bẩm.
Sau khi Hoàng Thạch Chân Nhân rời đi, tên béo bị đánh ngã ra đất mới lồm cồm bò dậy, khuôn mặt béo phệ của hắn vẫn còn hằn dấu tay.
“Lão già đáng chết, ông cứ đợi đấy cho tôi”, tên béo bưng mặt chửi bới sau lưng.
Ở bên, Diệp Thành liếc hắn, toan bỏ đi.
“Ngươi không được đi”, thấy Diệp Thành định bỏ đi, tên béo liền kéo hắn lại.
“Ngươi còn có việc gì nữa?”
“Có, có, có”, tên béo lập tức lên tiếng: “Dùng chân hoả của ngươi giúp ta luyện hoá một bảo bối”.
“Không rảnh”.
“Hoàng Lão, tên tiểu tử này…”
“Luyện, luyện, luyện”, Diệp Thành thật sự chẳng còn cách nào khác.
Cả hai người một người đi trước một người đi sau đi thẳng tới ngọn núi phía sau.
Ngày thường, vào khung giờ này, ngọn núi này không không thiếu bóng dáng của các đệ tử tới hái linh thảo, thế nhưng hôm nay nơi đây lại không một bóng người, tất cả đã đổ xô tới Phong Vân Đài rồi.
“Việc giữa hai chúng ta thống nhất trước, ta giúp ngươi luyện cũng được nhưng việc ta có chân hoả ngươi không được tiết lộ ra ngoài”.
Trên đường, Diệp Thành nhắc đi nhắc lại chuyện này.
“Việc này thì ngươi yên tâm, ta rất kín miệng hi hi hi”, tên béo vỗ ngực.
“Còn nữa, ta cũng không thể luyện không cho ngươi được, đưa năm trăm linh thạch cho ta, nếu không thì miễn bàn”.
“Giao dịch thành công”, tên béo rất hào phóng khiến Diệp Thành không khỏi hiếu kỳ về món bảo bối mà tên này muốn luyện, năm trăm linh thạch mà đồng ý không chớp mắt, bảo bối đó chắc hẳn bất phàm.
Cả hai tìm một hang động bí mật, tên béo lúc này mới rút ra bảo bối mà mình nói.
Đó là một chiếc gậy răng sói, màu đen xì, trông có vẻ dày dặn, đây chắc chắn là loại binh khí vô cùng hung hãn.
“Thấy chưa, trên này còn có một dòng khí đen”, tên béo cầm chiếc gậy răng sói tới gần, chỉ vào dòng khí đen đang quấn quanh chiếc gậy.
Diệp Thành ghé sát nhìn, dòng khí kia chỉ mảnh như sợi tóc, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra. Khí đen kia cho hắn cảm giác u ám, hắn ngửi ngửi, nó còn có mùi máu tanh nữa.
“Đây là cái gì?’, Diệp Thành chỉ vào khí đen kia mà hỏi.
“Trên gậy răng sói có tà niệm của chủ nhân trước kia, vì sự tồn tại của nó nên gậy không nhận chủ”.
Tà niệm!
Nghe vậy, Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn kinh ngạc. Tà niệm trước kia vẫn có thể tồn tại trong binh khí, như vậy có thể tưởng tượng được chủ nhân trước kia của gậy răng sói mạnh tới mức nào, còn chiếc gậy răng sói nhất định là thứ binh khí khủng khiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.