Chương 91
Lục Giới
05/08/2023
Đây chính là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thành. Mắt hắn nheo lại, hắn nhìn xung quanh nhưng thị lực có hạn, cuối cùng không nhìn ra có thứ gì khác thường.
“Đi thôi, đi thôi”, Hùng Nhị kéo Diệp Thành đi ra ngoài.
Mặc dù nhìn về nơi thâm sâu dò la nhưng Diệp Thành vẫn đi theo Hùng Nhị. Nếu có người nào đó biết bọn chúng tới đây để trộm Linh Thảo thì có trời mới biết xảy ra chuyện gì.
Có điều cả hai tên vừa đi tới phía dưới lầu các thì trên bầu trời đột nhiên có Thần Hồng xuất hiện.
“Hỏng rồi, cậu ta về rồi”, Hùng Nhị thầm rít lên.
“Đúng là đen tám đời”, Diệp Thành thầm mắng chửi, về lúc nào không về, lại cứ chọn đúng lúc này cơ chứ.
Hắn vừa dứt lời, một bóng hình từ trên trời giáng xuống.
Người này trông cũng đứng đắn, dáng người dong dỏng, có phong cách của bậc tiền bối cao nhân, có điều miệng hơi rộng một chút.
Người này chính là Lâm Thanh Sơn, cậu của Hùng Nhị, trưởng lão canh giữ Linh Thảo Viên.
“Cậu về rồi ạ?”, Hùng Nhị xoa xoa tay cười xoà.
“Hùng Nhị?”, Lâm Thanh Sơn giật mình, “đêm hôm cháu chạy tới Linh Thảo Viên làm gì?”
“Cũng…cũng không có việc gì ạ. Cha cháu muốn cưới vợ, bảo cháu tới gửi thiệp mời”.
“Cái gì?”, sắc mặt Lâm Thanh Sơn chợt tối sầm cả lại, ông ta nổi trận lôi đình khiến Diệp Thành ở bên suýt chút nữa thì quỳ xuống lạy Hùng Nhị. Tên này nói dối cũng không biết chớp mắt. Lừa thì lừa, sao lại đi lấy lý do từ bố mình như vậy chứ.
“Hùng Đại Hải, tôi thấy anh chán sống rồi đấy”, Lâm Thanh Sơn phẫn nộ, lập tức quay người hùng hổ bay về một phương, trông bộ dạng rõ vẻ đi tìm bố của Hùng Nhị tính sổ.
Diệp Thành có thể tưởng tượng được bố của Hùng Nhị sẽ phải gặp cái kết rất thảm.
“Ngây ra đấy làm gì, đi thôi”, thấy Lâm Thanh Sơn rời đi, Hùng Nhị lập tức kéo Diệp Thành đi ra khỏi Linh Thảo Viên.
“Ta nói này, ngươi không sợ cha ngươi xử ngươi sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị tò mò hỏi.
“Không sao, ngày nào ta cũng bị đánh”.
“………”
Đêm khuya, Diệp Thành và Hùng Nhị lại lần nữa ra sau núi Hằng Nhạc Tông. Vẫn tại sơn động lần trước, cả hai lúc này đang đếm số lượng Tuyết Ngọc Lan Hoa hái được.
“Hơn chín trăm cây, sắp phát tài rồi”.
“Luyện hết thành Ngọc Linh Dịch, chia mỗi bên một nửa, thế nào?”
“Đồng ý”.
Thế rồi cả hai tên tìm kiếm một lượt ở sau núi. Những Linh Thảo cần cho việc luyện chế Ngọc Linh Dịch không chỉ có mình Tuyết Ngọc Lan Hoa mà còn có vài Linh Thảo khác, cũng may chúng đều sinh trưởng ở sau núi.
Gần tới sáng, cả hai tên mới quay về sơn động trong trạng thái mệt nhoài. Bận rộn cả đêm, chúng cũng thu hoạch được đủ năm trăm phần dược thảo cần có để luyện chế Ngọc Linh Dịch.
“Bắt đầu”, Diệp Thành cố gắng tập trung, triệu gọi chân hoả, hoá thành hình thái cái lư.
Ở bên, Hùng Nhị cũng lấy lại tinh thần làm trợ thủ cho Diệp Thành, lần lượt cho Linh Thảo vào lư lửa theo lời dặn của Diệp Thành.
“Đi thôi, đi thôi”, Hùng Nhị kéo Diệp Thành đi ra ngoài.
Mặc dù nhìn về nơi thâm sâu dò la nhưng Diệp Thành vẫn đi theo Hùng Nhị. Nếu có người nào đó biết bọn chúng tới đây để trộm Linh Thảo thì có trời mới biết xảy ra chuyện gì.
Có điều cả hai tên vừa đi tới phía dưới lầu các thì trên bầu trời đột nhiên có Thần Hồng xuất hiện.
“Hỏng rồi, cậu ta về rồi”, Hùng Nhị thầm rít lên.
“Đúng là đen tám đời”, Diệp Thành thầm mắng chửi, về lúc nào không về, lại cứ chọn đúng lúc này cơ chứ.
Hắn vừa dứt lời, một bóng hình từ trên trời giáng xuống.
Người này trông cũng đứng đắn, dáng người dong dỏng, có phong cách của bậc tiền bối cao nhân, có điều miệng hơi rộng một chút.
Người này chính là Lâm Thanh Sơn, cậu của Hùng Nhị, trưởng lão canh giữ Linh Thảo Viên.
“Cậu về rồi ạ?”, Hùng Nhị xoa xoa tay cười xoà.
“Hùng Nhị?”, Lâm Thanh Sơn giật mình, “đêm hôm cháu chạy tới Linh Thảo Viên làm gì?”
“Cũng…cũng không có việc gì ạ. Cha cháu muốn cưới vợ, bảo cháu tới gửi thiệp mời”.
“Cái gì?”, sắc mặt Lâm Thanh Sơn chợt tối sầm cả lại, ông ta nổi trận lôi đình khiến Diệp Thành ở bên suýt chút nữa thì quỳ xuống lạy Hùng Nhị. Tên này nói dối cũng không biết chớp mắt. Lừa thì lừa, sao lại đi lấy lý do từ bố mình như vậy chứ.
“Hùng Đại Hải, tôi thấy anh chán sống rồi đấy”, Lâm Thanh Sơn phẫn nộ, lập tức quay người hùng hổ bay về một phương, trông bộ dạng rõ vẻ đi tìm bố của Hùng Nhị tính sổ.
Diệp Thành có thể tưởng tượng được bố của Hùng Nhị sẽ phải gặp cái kết rất thảm.
“Ngây ra đấy làm gì, đi thôi”, thấy Lâm Thanh Sơn rời đi, Hùng Nhị lập tức kéo Diệp Thành đi ra khỏi Linh Thảo Viên.
“Ta nói này, ngươi không sợ cha ngươi xử ngươi sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị tò mò hỏi.
“Không sao, ngày nào ta cũng bị đánh”.
“………”
Đêm khuya, Diệp Thành và Hùng Nhị lại lần nữa ra sau núi Hằng Nhạc Tông. Vẫn tại sơn động lần trước, cả hai lúc này đang đếm số lượng Tuyết Ngọc Lan Hoa hái được.
“Hơn chín trăm cây, sắp phát tài rồi”.
“Luyện hết thành Ngọc Linh Dịch, chia mỗi bên một nửa, thế nào?”
“Đồng ý”.
Thế rồi cả hai tên tìm kiếm một lượt ở sau núi. Những Linh Thảo cần cho việc luyện chế Ngọc Linh Dịch không chỉ có mình Tuyết Ngọc Lan Hoa mà còn có vài Linh Thảo khác, cũng may chúng đều sinh trưởng ở sau núi.
Gần tới sáng, cả hai tên mới quay về sơn động trong trạng thái mệt nhoài. Bận rộn cả đêm, chúng cũng thu hoạch được đủ năm trăm phần dược thảo cần có để luyện chế Ngọc Linh Dịch.
“Bắt đầu”, Diệp Thành cố gắng tập trung, triệu gọi chân hoả, hoá thành hình thái cái lư.
Ở bên, Hùng Nhị cũng lấy lại tinh thần làm trợ thủ cho Diệp Thành, lần lượt cho Linh Thảo vào lư lửa theo lời dặn của Diệp Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.