Chương 191: Bia linh hồn
Lục Giới
28/08/2021
Ban đêm, Diệp Thành đứng lặng hồi lâu trước ngôi nhà nhỏ bằng tre, tắm mình dưới ánh trăng, tận hưởng sức mạnh dồi dào khi đã vào được cảnh giới Nhân Nguyên.
Bên cạnh hắn là hình nộm Tử Huyên, nó đứng thẳng tắp như một cây lao, mặc dù là hình nộm nhưng vô cùng xinh đẹp, phong lưu, đứng dưới ánh trăng trong sáng cũng lẳng lặng hấp thu tinh hoa, cực kỳ quỷ dị.
Đã!
Diệp Thành bật cười lớn tiếng, hắn trở tay lấy kiếm Thiên Khuyết ra, sau đó múa kiếm trước ngôi nhà trúc nhỏ.
Không biết từ bao giờ, khi người đẫm mồ hôi hắn mới dừng lại. Diệp Thành vung tay cắm thanh Thiên Khuyết trên đất rồi xoay cổ, nhìn hình nộm Tử Huyên ở nơi không xa, cười nói: “Từ khi nâng cấp cho ngươi lên hình nộm Huyền Cấp vẫn chưa đánh với ngươi lần nào, lại đây đi!”
Nói xong Diệp Thành dùng suy nghĩ, ra lệnh cho Tử Huyên tấn công.
Ngay lập tức hình nộm Tử Huyên di chuyển với tốc độ cực nhanh, giống như một bóng ma, thoáng chốc đã sát phạt tới trước Diệp Thành, vung tay phất ra một đạo đại ấn.
Bát Hoang Quyền!
Diệp Thành không lùi bước mà tiến về phía trước, kết hợp cả tốc độ và sức mạnh, hoà với ý chí chiến đấu vô địch, tung ra một đấm.
Khi chống lại thiên kiếp, hắn đã lĩnh ngộ được Bát Hoang Quyền từ chân lý của Bát Hoang Trảm. Hắn cũng đã dựa vào Bát Hoang Quyền để chống lại tia sấm sét cuối cùng của thiên kiếp, dùng từ ngang ngược, bá đạo để hình dung quyền này là cực kỳ hợp lý.
Ầm!
Chưởng và quyền va chạm phát ra tiếng nổ ầm vang, Tử Huyên sừng sững không nhúc nhích, mà Diệp Thành thì lại bị lùi về sau.
“Tốt lắm”, Diệp Thành cười lớn rồi lại lao tới sát phạt lần nữa, vung ra Bát Hoang Quyền.
Tốc độ của hình nộm Tử Huyên không hề chậm, hơn nữa còn áp chế được Diệp Thành, ra tay càng hung hiểm hơn.
Ầm!
Oành oành!
Trận chiến giữa hai người càng lúc càng gay cấn, tiếng ầm vang liên tục vang lên, Tử Huyên cũng có đủ tư cách để thi triển bí pháp Huyền Mễ, có sự hỗ trợ của Tụ linh phù, nó liên tục tung bí thuật đánh về phía Diệp Thành khiến hắn không ngóc đầu dậy nổi.
Còn Diệp Thành, tuy đã rơi vào thế yếu nhưng vẫn như một con sư tử thô bạo, càng chiến càng hăng, khí huyết trong người sục sôi.
“Có thể một mình chiến đấu với Tề Dương và Dương Bân mà không thất bại, quả nhiên ngươi không bình thường”, trong trận chiến, Diệp Thành không chỉ một lần kinh ngạc cảm thán. Khi thật sự giao chiến với Tử Huyên, hắn mới phát hiện sự đáng sợ của hình nộm nữ nhân này.
Không biết từ lúc nào trận chiến kết thúc.
Tử Huyên lại đứng thẳng như cây lao ở một bên, quần áo có chút xộc xệch, trên người có nhiều vết thương nhưng đã từ từ hồi phục.
Còn Diệp Thành thì đã ngã gục dưới đất, chiến đấu cả đêm cho dù trong người hắn có Đan Hải và chân khí dồi dào thì cũng kiệt sức, hắn nhếch nhác thảm hại, toàn thân đầy máu.
Hắn nằm dưới ánh trăng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Sở Linh đã đến, thấy Diệp Thành vẫn đang ngủ say thì xách hắn đi.
“Tiền bối định đưa con đi đâu?”, Diệp Thành bị xách đi thì vừa kêu gào vừa vùng vẫy.
“Im miệng”, Sở Linh tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành chỉ đành im lặng không nói, mặc cho Sở Linh xách mình đi như xách gà, sau đó bay lên mây tới Ngọc Nữ Phong, bước vào Ngọc Linh Động Phủ nơi Sở Linh bế quan.
Cô thả hắn vào trong thạch thất. Thạch thất không lớn, chu vi khoảng năm mươi trượng, không có đồ trang trí gì, mỗi hướng Đông Tây Nam Bắc đều có một bia đá ngọc cao hơn hai trượng. Trên bia đá ngọc được khắc phù văn rườm rà, chính giữa có một chữ “Linh” lớn hơn một chút.
“Đây là đâu?”, Diệp Thành quan sát một lượt rồi hỏi Sở Linh.
“Linh thất”, Sở Linh trả lời rất thản nhiên, sau đó vẽ một vòng tròn khoảng mười thước ở chính giữa thạch thất.
“Ngươi đứng vào đó”, Sở Linh nhìn Diệp Thành.
Mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng Diệp Thành vẫn ngoan ngoãn chạy vào vòng tròn.
“Đây là Linh thất chuyên dùng để luyện linh hồn”, Sở Linh bắt đầu giới thiệu cho Diệp Thành, khi nói còn chỉ vào bốn bia đá ngọc dựng ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc: “Bốn bia đá ngọc này được gọi là bia linh hồn, một khi giải được cấm chế sẽ tự động phát ra tiếng rung, tiếng rung ấy chính là để công kích linh hồn”.
“Thật kỳ diệu”, Diệp Thành xoa cằm, thầm nói Ngọc Nữ Phong này có rất nhiều thứ quái lạ.
“Bây giờ ta sẽ giải cấm chế của bia linh hồn”, Sở Linh nói rồi chỉ vào vòng tròn dưới chân Diệp Thành: “Còn ngươi, không được ra khỏi vòng tròn này”.
“Đơn giản vậy thôi sao?”
Nghe giọng điệu thoải mái của Diệp Thành, Sở Linh khẽ nhướng mày, khoé môi nở nụ cười quyến rũ: “Ừm, đơn giản vậy thôi. Nếu ngươi chuẩn bị xong rồi thì sẽ bắt đầu ngay bây giờ”.
Được!
Diệp Thành đứng yên, hít sâu một hơi.
“Lát nữa nếu đau có thể hét ra thoải mái”, câu này của Sở Linh khiến Diệp Thành thảng thốt.
Ngay sau đó một tay Sở Linh kết ấn, miệng khẽ nói: “Mở”.
Ngay tức khắc, bốn bia linh hồn đồng loạt rung lên, phù văn trên đó cũng sáng lên.
Ù ù!
Ngay sau đó bốn bia linh hồn rung lên, tiếng rung nhắm vào chính giữa thạch thất, nói chính xác hơn là Diệp Thành đang đứng trong vòng tròn trung tâm.
Lúc này Sở Linh ở bên cạnh đã rất tự giác bịt tai lại.
A!
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu như chọc tiết lợn của Diệp Thành vang lên, những âm thanh rung động từ bốn phía vọng vào đầu hắn, khiến đầu hắn ong ong như búa bổ.
“Cảm giác thế nào?”, Sở Linh bịt tai cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành, thấy Diệp Thành đau đớn, ỉu xìu thì khá vui sướng.
“Ta chỉ có thể bị động chịu đựng thế này thôi sao?”, Diệp Thành vừa ngồi xổm ôm đầu vừa gào lên.
Sau khi Sở Linh đi, Diệp Thành ôm đầu quỳ trên đất, tai, mắt, mũi đều chảy máu.
Bia linh hồn rất kỳ lạ, phát ra tiếng rung tấn công trực tiếp vào linh hồn, là sự tồn tại vô hình, dù cho thực lực Diệp Thành rất mạnh nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể bị động chịu đựng.
A!
Khi chịu đựng đến cực điểm, Diệp Thành ôm đầu gào to, cảm giác đầu như muốn nổ tung.
Bên ngoài thạch thất, Sở Linh tìm một chỗ dễ chịu rồi ngồi xuống nhàn nhã cắt móng tay, thi thoảng lại liếc về phía thạch thất, thỉnh thoảng trong đôi mắt đẹp lại hiện lên tia nhìn khác thường, cô lẩm bẩm tự nói: “Nửa tiếng rồi, khả năng chịu đựng linh hồn của tiểu tử này vượt xa dự tính của mình!”
Không lâu sau Sở Huyên quay lại, liếc mắt nhìn Diệp Thành trong thạch thất rồi mới nhìn sang Sở Linh: “Hắn vào bao lâu rồi?”
Bên cạnh hắn là hình nộm Tử Huyên, nó đứng thẳng tắp như một cây lao, mặc dù là hình nộm nhưng vô cùng xinh đẹp, phong lưu, đứng dưới ánh trăng trong sáng cũng lẳng lặng hấp thu tinh hoa, cực kỳ quỷ dị.
Đã!
Diệp Thành bật cười lớn tiếng, hắn trở tay lấy kiếm Thiên Khuyết ra, sau đó múa kiếm trước ngôi nhà trúc nhỏ.
Không biết từ bao giờ, khi người đẫm mồ hôi hắn mới dừng lại. Diệp Thành vung tay cắm thanh Thiên Khuyết trên đất rồi xoay cổ, nhìn hình nộm Tử Huyên ở nơi không xa, cười nói: “Từ khi nâng cấp cho ngươi lên hình nộm Huyền Cấp vẫn chưa đánh với ngươi lần nào, lại đây đi!”
Nói xong Diệp Thành dùng suy nghĩ, ra lệnh cho Tử Huyên tấn công.
Ngay lập tức hình nộm Tử Huyên di chuyển với tốc độ cực nhanh, giống như một bóng ma, thoáng chốc đã sát phạt tới trước Diệp Thành, vung tay phất ra một đạo đại ấn.
Bát Hoang Quyền!
Diệp Thành không lùi bước mà tiến về phía trước, kết hợp cả tốc độ và sức mạnh, hoà với ý chí chiến đấu vô địch, tung ra một đấm.
Khi chống lại thiên kiếp, hắn đã lĩnh ngộ được Bát Hoang Quyền từ chân lý của Bát Hoang Trảm. Hắn cũng đã dựa vào Bát Hoang Quyền để chống lại tia sấm sét cuối cùng của thiên kiếp, dùng từ ngang ngược, bá đạo để hình dung quyền này là cực kỳ hợp lý.
Ầm!
Chưởng và quyền va chạm phát ra tiếng nổ ầm vang, Tử Huyên sừng sững không nhúc nhích, mà Diệp Thành thì lại bị lùi về sau.
“Tốt lắm”, Diệp Thành cười lớn rồi lại lao tới sát phạt lần nữa, vung ra Bát Hoang Quyền.
Tốc độ của hình nộm Tử Huyên không hề chậm, hơn nữa còn áp chế được Diệp Thành, ra tay càng hung hiểm hơn.
Ầm!
Oành oành!
Trận chiến giữa hai người càng lúc càng gay cấn, tiếng ầm vang liên tục vang lên, Tử Huyên cũng có đủ tư cách để thi triển bí pháp Huyền Mễ, có sự hỗ trợ của Tụ linh phù, nó liên tục tung bí thuật đánh về phía Diệp Thành khiến hắn không ngóc đầu dậy nổi.
Còn Diệp Thành, tuy đã rơi vào thế yếu nhưng vẫn như một con sư tử thô bạo, càng chiến càng hăng, khí huyết trong người sục sôi.
“Có thể một mình chiến đấu với Tề Dương và Dương Bân mà không thất bại, quả nhiên ngươi không bình thường”, trong trận chiến, Diệp Thành không chỉ một lần kinh ngạc cảm thán. Khi thật sự giao chiến với Tử Huyên, hắn mới phát hiện sự đáng sợ của hình nộm nữ nhân này.
Không biết từ lúc nào trận chiến kết thúc.
Tử Huyên lại đứng thẳng như cây lao ở một bên, quần áo có chút xộc xệch, trên người có nhiều vết thương nhưng đã từ từ hồi phục.
Còn Diệp Thành thì đã ngã gục dưới đất, chiến đấu cả đêm cho dù trong người hắn có Đan Hải và chân khí dồi dào thì cũng kiệt sức, hắn nhếch nhác thảm hại, toàn thân đầy máu.
Hắn nằm dưới ánh trăng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Sở Linh đã đến, thấy Diệp Thành vẫn đang ngủ say thì xách hắn đi.
“Tiền bối định đưa con đi đâu?”, Diệp Thành bị xách đi thì vừa kêu gào vừa vùng vẫy.
“Im miệng”, Sở Linh tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành chỉ đành im lặng không nói, mặc cho Sở Linh xách mình đi như xách gà, sau đó bay lên mây tới Ngọc Nữ Phong, bước vào Ngọc Linh Động Phủ nơi Sở Linh bế quan.
Cô thả hắn vào trong thạch thất. Thạch thất không lớn, chu vi khoảng năm mươi trượng, không có đồ trang trí gì, mỗi hướng Đông Tây Nam Bắc đều có một bia đá ngọc cao hơn hai trượng. Trên bia đá ngọc được khắc phù văn rườm rà, chính giữa có một chữ “Linh” lớn hơn một chút.
“Đây là đâu?”, Diệp Thành quan sát một lượt rồi hỏi Sở Linh.
“Linh thất”, Sở Linh trả lời rất thản nhiên, sau đó vẽ một vòng tròn khoảng mười thước ở chính giữa thạch thất.
“Ngươi đứng vào đó”, Sở Linh nhìn Diệp Thành.
Mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng Diệp Thành vẫn ngoan ngoãn chạy vào vòng tròn.
“Đây là Linh thất chuyên dùng để luyện linh hồn”, Sở Linh bắt đầu giới thiệu cho Diệp Thành, khi nói còn chỉ vào bốn bia đá ngọc dựng ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc: “Bốn bia đá ngọc này được gọi là bia linh hồn, một khi giải được cấm chế sẽ tự động phát ra tiếng rung, tiếng rung ấy chính là để công kích linh hồn”.
“Thật kỳ diệu”, Diệp Thành xoa cằm, thầm nói Ngọc Nữ Phong này có rất nhiều thứ quái lạ.
“Bây giờ ta sẽ giải cấm chế của bia linh hồn”, Sở Linh nói rồi chỉ vào vòng tròn dưới chân Diệp Thành: “Còn ngươi, không được ra khỏi vòng tròn này”.
“Đơn giản vậy thôi sao?”
Nghe giọng điệu thoải mái của Diệp Thành, Sở Linh khẽ nhướng mày, khoé môi nở nụ cười quyến rũ: “Ừm, đơn giản vậy thôi. Nếu ngươi chuẩn bị xong rồi thì sẽ bắt đầu ngay bây giờ”.
Được!
Diệp Thành đứng yên, hít sâu một hơi.
“Lát nữa nếu đau có thể hét ra thoải mái”, câu này của Sở Linh khiến Diệp Thành thảng thốt.
Ngay sau đó một tay Sở Linh kết ấn, miệng khẽ nói: “Mở”.
Ngay tức khắc, bốn bia linh hồn đồng loạt rung lên, phù văn trên đó cũng sáng lên.
Ù ù!
Ngay sau đó bốn bia linh hồn rung lên, tiếng rung nhắm vào chính giữa thạch thất, nói chính xác hơn là Diệp Thành đang đứng trong vòng tròn trung tâm.
Lúc này Sở Linh ở bên cạnh đã rất tự giác bịt tai lại.
A!
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu như chọc tiết lợn của Diệp Thành vang lên, những âm thanh rung động từ bốn phía vọng vào đầu hắn, khiến đầu hắn ong ong như búa bổ.
“Cảm giác thế nào?”, Sở Linh bịt tai cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành, thấy Diệp Thành đau đớn, ỉu xìu thì khá vui sướng.
“Ta chỉ có thể bị động chịu đựng thế này thôi sao?”, Diệp Thành vừa ngồi xổm ôm đầu vừa gào lên.
Sau khi Sở Linh đi, Diệp Thành ôm đầu quỳ trên đất, tai, mắt, mũi đều chảy máu.
Bia linh hồn rất kỳ lạ, phát ra tiếng rung tấn công trực tiếp vào linh hồn, là sự tồn tại vô hình, dù cho thực lực Diệp Thành rất mạnh nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể bị động chịu đựng.
A!
Khi chịu đựng đến cực điểm, Diệp Thành ôm đầu gào to, cảm giác đầu như muốn nổ tung.
Bên ngoài thạch thất, Sở Linh tìm một chỗ dễ chịu rồi ngồi xuống nhàn nhã cắt móng tay, thi thoảng lại liếc về phía thạch thất, thỉnh thoảng trong đôi mắt đẹp lại hiện lên tia nhìn khác thường, cô lẩm bẩm tự nói: “Nửa tiếng rồi, khả năng chịu đựng linh hồn của tiểu tử này vượt xa dự tính của mình!”
Không lâu sau Sở Huyên quay lại, liếc mắt nhìn Diệp Thành trong thạch thất rồi mới nhìn sang Sở Linh: “Hắn vào bao lâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.