Chương 1130
Lục Giới
23/11/2021
Một đêm trôi qua, ngày mới lại tới.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, nhóm người phía Chung Giang đã tới Địa Cung, hơn nữa vẻ mặt đều không được ổn cho lắm.
Thấy mọi người tới, Diệp Thành chợt đứng dậy: “Xem ra là tin xấu”.
Chung Giang nghiêm nghị gật đầu: “Sư muội bị Chung Quy giữ lại rồi, xem ra huynh ấy đã hạ quyết tâm khai chiến với Viêm Hoàng nên mới giữ sư muội lại, như vậy họ cũng bớt đi một đối thủ mạnh”.
“Đã vậy thì khai chiến đi!”, Diệp Thành cất lời rồi bước ra khỏi Địa Cung, đi lên ngọn núi cao to hùng vĩ nhất Viêm Hoàng.
Trên đỉnh núi có một cái trống trận khổng lồ cao năm trượng.
Đây là trống trận được chế tạo bởi Thánh chủ đời đầu của Viêm Hoàng, chỉ khi có đại chiến mới dùng đến, mục đích là để triệu tập binh lính, khích lệ tinh thần của người dân Viêm Hoàng.
Tùng! Tùng! Tùng!
Diệp Thành bước lên phía trước, đánh vào trống trận, âm thanh phát ra vừa trầm vừa hùng hồn, vang vọng khắp Viêm Hoàng. Đây là một chiếc trống trận kỳ lạ, tiếng trống vang đến đâu, máu trong cơ thể của người Viêm Hoàng đều sục sôi đến đấy.
Đây là một dấu hiệu, tiếng trống trận vang lên là lúc đại quân Viêm Hoàng xuất phát.
Chẳng bao lâu sau, Chung Giang, Thiên Tông Lão Tổ, Sở Linh Ngọc, lão tổ nhà họ Tô, Chung Ly, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã dẫn đầu bước lên bầu trời.
Sau đó, những ngọn núi lớn khác của Viêm Hoàng cũng lần lượt có người đi ra, bước lên hư không.
Phía Đông có linh thú gầm thét, trên đầu mỗi linh thú đều có một người đang ngồi, khí thế ai nấy ngút trời.
Phía Tây truyền đến tiếng chiến xa nghiền nát hư không, trên mỗi chiến xa đều có một bóng người đang đứng, ai cũng mặc áo giáp, cầm chiến mâu trong tay, khí huyết cuộn trào nóng rực như lửa đốt.
Phía Nam có tiếng của phi kiếm, trên mỗi phi kiếm đều có một bóng người đứng thẳng tắp, toàn thân phát ra thần quang rực rỡ.
Phía Bắc mây mù cuộn trào, từng dáng người cường hãn đang tới, sát khí bay lên tận trời xanh.
Bùm!
Đùng đoàng!
Khí thế của đại quân Viêm Hoàng nối liền thành một thể, trấn áp hư không phát ra tiếng nổ ầm vang, các loại thần quang bắn lên bầu trời, đan xen thành một cảnh tượng tuyệt mỹ, cuối cùng ngưng tụ thành hai chữ vừa to vừa dày dặn lạ thường: Viêm Hoàng.
Bóng người rợp trời lần lượt đi về phía ngọn núi, binh khí trong tay mọi người rung lên, phát ra uy lực.
Lúc này mọi người đều cảm khái, nhất là các trưởng lão của Viêm Hoàng, bàn tay nhăn nheo cầm binh khí cũng hơi run, mấy trăm năm Viêm Hoàng bị chia cắt, cuối cùng cũng phải mở ra trận chiến thống nhất cuối cùng.
Diệp Thành đang gõ trống trận cũng đã buông dùi xuống, bước vào khoảng không.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, nhóm người phía Chung Giang đã tới Địa Cung, hơn nữa vẻ mặt đều không được ổn cho lắm.
Thấy mọi người tới, Diệp Thành chợt đứng dậy: “Xem ra là tin xấu”.
Chung Giang nghiêm nghị gật đầu: “Sư muội bị Chung Quy giữ lại rồi, xem ra huynh ấy đã hạ quyết tâm khai chiến với Viêm Hoàng nên mới giữ sư muội lại, như vậy họ cũng bớt đi một đối thủ mạnh”.
“Đã vậy thì khai chiến đi!”, Diệp Thành cất lời rồi bước ra khỏi Địa Cung, đi lên ngọn núi cao to hùng vĩ nhất Viêm Hoàng.
Trên đỉnh núi có một cái trống trận khổng lồ cao năm trượng.
Đây là trống trận được chế tạo bởi Thánh chủ đời đầu của Viêm Hoàng, chỉ khi có đại chiến mới dùng đến, mục đích là để triệu tập binh lính, khích lệ tinh thần của người dân Viêm Hoàng.
Tùng! Tùng! Tùng!
Diệp Thành bước lên phía trước, đánh vào trống trận, âm thanh phát ra vừa trầm vừa hùng hồn, vang vọng khắp Viêm Hoàng. Đây là một chiếc trống trận kỳ lạ, tiếng trống vang đến đâu, máu trong cơ thể của người Viêm Hoàng đều sục sôi đến đấy.
Đây là một dấu hiệu, tiếng trống trận vang lên là lúc đại quân Viêm Hoàng xuất phát.
Chẳng bao lâu sau, Chung Giang, Thiên Tông Lão Tổ, Sở Linh Ngọc, lão tổ nhà họ Tô, Chung Ly, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã dẫn đầu bước lên bầu trời.
Sau đó, những ngọn núi lớn khác của Viêm Hoàng cũng lần lượt có người đi ra, bước lên hư không.
Phía Đông có linh thú gầm thét, trên đầu mỗi linh thú đều có một người đang ngồi, khí thế ai nấy ngút trời.
Phía Tây truyền đến tiếng chiến xa nghiền nát hư không, trên mỗi chiến xa đều có một bóng người đang đứng, ai cũng mặc áo giáp, cầm chiến mâu trong tay, khí huyết cuộn trào nóng rực như lửa đốt.
Phía Nam có tiếng của phi kiếm, trên mỗi phi kiếm đều có một bóng người đứng thẳng tắp, toàn thân phát ra thần quang rực rỡ.
Phía Bắc mây mù cuộn trào, từng dáng người cường hãn đang tới, sát khí bay lên tận trời xanh.
Bùm!
Đùng đoàng!
Khí thế của đại quân Viêm Hoàng nối liền thành một thể, trấn áp hư không phát ra tiếng nổ ầm vang, các loại thần quang bắn lên bầu trời, đan xen thành một cảnh tượng tuyệt mỹ, cuối cùng ngưng tụ thành hai chữ vừa to vừa dày dặn lạ thường: Viêm Hoàng.
Bóng người rợp trời lần lượt đi về phía ngọn núi, binh khí trong tay mọi người rung lên, phát ra uy lực.
Lúc này mọi người đều cảm khái, nhất là các trưởng lão của Viêm Hoàng, bàn tay nhăn nheo cầm binh khí cũng hơi run, mấy trăm năm Viêm Hoàng bị chia cắt, cuối cùng cũng phải mở ra trận chiến thống nhất cuối cùng.
Diệp Thành đang gõ trống trận cũng đã buông dùi xuống, bước vào khoảng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.