Chương 1242
Lục Giới
03/12/2021
“Đương nhiên từng xuất hiện rồi, cái gọi là Đấu Chiến Thánh Hoàng chính là đại đế của tộc Đấu Chiến Thánh Viêm, Đấu Chiến Thánh Hoàng có lẽ không phải là mạnh nhất trong một trăm ba mươi đế, nhưng lại là người sống ngắn nhất vì công pháp của tộc Đấu Chiến Thánh Viêm hết sức mạnh mẽ nên để lại vết thương, Đấu Chiến Thánh Hoàng thống trị Chư Thiên Vạn Vực chỉ trong ba mươi nghìn năm”.
“Ba mươi nghìn năm cũng đâu có ít”, Diệp Thành xoa cằm.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “Kẻ mạnh cấp Đại Đế có tuổi thọ ít nhất cũng phải tám mươi nghìn năm, thậm chí giống như Viêm Đế còn có thể cai trị hai thế, tổng cộng một trăm bốn muơi nghìn năm, so với bọn họ thì Đấu Chiến Thánh Hoàng có phải là một đại đế đoản mệnh hay không? Ông ta chính là người đoản mệnh, sống không nổi tám mươi nghìn năm trong số một trăm ba mươi đại đế”.
“Nếu ngươi nói vậy thì đúng là đoản mệnh rồi”, Diệp Thành tặc lưỡi, “có điều ba mươi nghìn năm đối với chúng ta mà nói thì lại rất dài”.
“Nếu như Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh thì sống bảy, tám mươi nghìn năm không thành vấn đề đâu”.
“Ôi trời, còn có chuyện này sao?”, Diệp Thành sáng mắt, đôi mắt đảo đi đảo lại.
“Huyết mạch duy nhất ngang hàng với Đại Đế đương nhiên có đặc quyền này”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Đặc quyền này đến hỗn độn thể cũng không có, có điều một kẻ có một nửa Hoang Cổ Thánh Thể như ngươi thì chỉ có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể mà không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, nếu như có ngày nào đó có thể đạt tới Đại Thành thì việc sống tới hai đến ba mươi nghìn năm là điều đương nhiên, thậm chí còn có thể hơn”.
“Nói vậy thì sau khi Hoang Cổ Thánh Thể thành đế thì há chẳng phải còn có thể sống lâu hơn cả Đại Đế bình thường sao?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “từ khi sơ khai của hỗn độn tới bây giờ thì chưa hề có tiền lệ Hoang Cổ Thánh Thể thành đế”.
“Vì…vì sao chứ?”, Diệp Thành hỏi lại.
“Có trời mới biết”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu: “Hoặc có lẽ vì Hoang Cổ Thánh Thể mà thành đế thì sẽ đụng tới một số cấm chế, Thánh Thể thành đế thì ta chưa nghe nói tới bao giờ nhưng thánh thể hồn bay phách tán dưới đế kiếp thì ta lại biết không hề ít, so với Hoang Cổ Thánh Thể thì những huyết mạch nghịch thiên khác có tiền lệ thành đế rồi, trong đó bao gồm cả hỗn độn thể, có điều có lẽ là việc của thời Hồng Hoang rồi”.
“Nghe ngươi nói vậy thì thế giới này đúng là lắm điều kì diệu”, Diệp Thành tấm tắc: “Trời xanh đúng là công bằng, cho người ta đặc quyền với tuổi thọ có thể ngang bằng với Đại Đế nhưng lại lấy đi đặc quyền không được thành Đế”.
“Biết đâu ngươi có thể thành đế chứ?”, Thái Hư Cổ Long bật cười.
“Không có khả năng đó đâu”.
“Diệp sư đệ, đệ có biết ai cứu chúng ta không?”, khi hai người nói chuyện thì Liễu Dật vừa trút rượu vào miệng nhìn sang Diệp Thành, “cho đệ đoán đệ chắc chắn không đoán ra được đâu”.
“Ba mươi nghìn năm cũng đâu có ít”, Diệp Thành xoa cằm.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “Kẻ mạnh cấp Đại Đế có tuổi thọ ít nhất cũng phải tám mươi nghìn năm, thậm chí giống như Viêm Đế còn có thể cai trị hai thế, tổng cộng một trăm bốn muơi nghìn năm, so với bọn họ thì Đấu Chiến Thánh Hoàng có phải là một đại đế đoản mệnh hay không? Ông ta chính là người đoản mệnh, sống không nổi tám mươi nghìn năm trong số một trăm ba mươi đại đế”.
“Nếu ngươi nói vậy thì đúng là đoản mệnh rồi”, Diệp Thành tặc lưỡi, “có điều ba mươi nghìn năm đối với chúng ta mà nói thì lại rất dài”.
“Nếu như Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh thì sống bảy, tám mươi nghìn năm không thành vấn đề đâu”.
“Ôi trời, còn có chuyện này sao?”, Diệp Thành sáng mắt, đôi mắt đảo đi đảo lại.
“Huyết mạch duy nhất ngang hàng với Đại Đế đương nhiên có đặc quyền này”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Đặc quyền này đến hỗn độn thể cũng không có, có điều một kẻ có một nửa Hoang Cổ Thánh Thể như ngươi thì chỉ có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể mà không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, nếu như có ngày nào đó có thể đạt tới Đại Thành thì việc sống tới hai đến ba mươi nghìn năm là điều đương nhiên, thậm chí còn có thể hơn”.
“Nói vậy thì sau khi Hoang Cổ Thánh Thể thành đế thì há chẳng phải còn có thể sống lâu hơn cả Đại Đế bình thường sao?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “từ khi sơ khai của hỗn độn tới bây giờ thì chưa hề có tiền lệ Hoang Cổ Thánh Thể thành đế”.
“Vì…vì sao chứ?”, Diệp Thành hỏi lại.
“Có trời mới biết”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu: “Hoặc có lẽ vì Hoang Cổ Thánh Thể mà thành đế thì sẽ đụng tới một số cấm chế, Thánh Thể thành đế thì ta chưa nghe nói tới bao giờ nhưng thánh thể hồn bay phách tán dưới đế kiếp thì ta lại biết không hề ít, so với Hoang Cổ Thánh Thể thì những huyết mạch nghịch thiên khác có tiền lệ thành đế rồi, trong đó bao gồm cả hỗn độn thể, có điều có lẽ là việc của thời Hồng Hoang rồi”.
“Nghe ngươi nói vậy thì thế giới này đúng là lắm điều kì diệu”, Diệp Thành tấm tắc: “Trời xanh đúng là công bằng, cho người ta đặc quyền với tuổi thọ có thể ngang bằng với Đại Đế nhưng lại lấy đi đặc quyền không được thành Đế”.
“Biết đâu ngươi có thể thành đế chứ?”, Thái Hư Cổ Long bật cười.
“Không có khả năng đó đâu”.
“Diệp sư đệ, đệ có biết ai cứu chúng ta không?”, khi hai người nói chuyện thì Liễu Dật vừa trút rượu vào miệng nhìn sang Diệp Thành, “cho đệ đoán đệ chắc chắn không đoán ra được đâu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.