Chương 340
Lục Giới
20/09/2021
Sáng sớm, Diệp Thành thức dậy từ sớm, hắn khoác lên mình bộ đạo bào mới rồi quay người bước về phía bên ngoài rừng trúc.
Vừa ra khỏi khu rừng trúc, Diệp Thành liền trông thấy Sở Huyên đã đứng cách đó không xa như đang đợi hắn vậy.
“Chào buổi sáng, sư phụ”, Diệp Thành nhanh nhảu chạy tới.
“Hiếm khi thấy con thay bộ đạo bào mới”, Sở Huyên có vẻ rất hứng thú liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, chốc chốc lại giơ tay véo má Diệp Thành: “Ừm, chải chuốt một chút trông cũng tuấn tú đấy”.
“Con trông tuấn tú vậy sao? Sư phụ, tối nay có muốn ngủ với con không?”, Diệp Thành xoa xoa tay cười xoà: “Hay là con ngủ với người cũng được”.
Nghe vậy, Sở Huyên liền nhướng mắt tươi cười nhìn Diệp Thành: “Sao nào? Muốn lên giường với sư phụ thế à?”
“Muốn ạ”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Muốn ta cũng không cho”, Sở Huyên lườm hắn một cái.
“Không thì sư phụ ra cái giá đi, tiểu gia đây có thừa tiền”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉnh lại y phục sau đó vuốt tóc với vẻ tự sướng.
“Được thôi. Chín mươi triệu linh thạch, sư phụ cho ngươi ngủ”.
“Có thể ngủ trước rồi đưa tiền sau không ạ?”, Diệp Thành tươi cười.
“Được, đương nhiên là được”, Sở Huyên hất tóc mái, trong tay xuất hiện thêm cái kéo thong thả duỗi duõi móng tay như không có chuyện gì vừa nói: “Có điều ngươi phải để lại gì đó chỗ ta”.
“Vậy….vậy thì thôi ạ”, Diệp Thành cười trừ, hắn vô thức che đi đũng quần của mình, thế nhưng cho dù là vậy thì hắn vẫn cảm thấy nơi đũng quần đau nhói.
“Chắc chắn không ngủ nữa chứ?”, Sở Huyên quay mặt lại nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hào hứng.
“Không…không ngủ nữa ạ”.
“Đã không ngủ nữa thì đi thôi”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành, di chuyển một cách duyên dáng.
Hừ!
Diệp Thành hắng giọng ưỡn ngực đi theo. Đợi tới khi hai người tới thì trước đại điện của Hằng Nhạc Tông đã có rất nhiều người rồi. Trong đó có chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng, Tề Dương cũng đến. Hắn cũng trông thấy Tề Dương, Tề Hạo, Khổng Tào, Giang Giương, đến cả Tử Sam, Giang Hạo và Doãn Chí Bình ở ngoại môn cũng xuất hiện.
Ngoài bọn họ ra thì Đạo Huyền Chân Nhân, Đạo Giới Chân Nhân, Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên có mặt, đến cả thủ toạ của tam đại chủ phong ở ngoại môn, Từ Phúc của Linh Đan Các, Chu Đại Phúc của Linh Khí Các cũng tề tựu đông đủ.
“Sao mình có một dự cảm chẳng lành nhỉ?”, trong đám người, Tư Đồ Nam bứt đầu gãi tai.
“Hôm qua lúc sư tôn nói suýt nữa khiến ta đái ra quần”, Tạ Vân tặc lưỡi.
“Hay là chúng ta chuồn đi”, Hùng Nhị xoa mũi.
“Ồ, đều có mặt ở đây cả rồi sao?”, khi mấy người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã ghé đến, hắn đi quanh một vòng rồi mới xoa xoa cằm hướng ánh mắt nhìn Hùng Nhị ở cách mình gần nhất, và nói chính xác hơn là hắn nhìn vào cái túi quần của Hùng Nhị.
“Ngươi nói cho ta biết vay tiền làm gì đã”, Hùng Nhị vẫn cố giữ chặt túi quần.
“Chơi gái”.
“Khốn khiếp”.
“Chưởng giáo đến rồi”, không biết là ai hô lên câu này.
Vừa ra khỏi khu rừng trúc, Diệp Thành liền trông thấy Sở Huyên đã đứng cách đó không xa như đang đợi hắn vậy.
“Chào buổi sáng, sư phụ”, Diệp Thành nhanh nhảu chạy tới.
“Hiếm khi thấy con thay bộ đạo bào mới”, Sở Huyên có vẻ rất hứng thú liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, chốc chốc lại giơ tay véo má Diệp Thành: “Ừm, chải chuốt một chút trông cũng tuấn tú đấy”.
“Con trông tuấn tú vậy sao? Sư phụ, tối nay có muốn ngủ với con không?”, Diệp Thành xoa xoa tay cười xoà: “Hay là con ngủ với người cũng được”.
Nghe vậy, Sở Huyên liền nhướng mắt tươi cười nhìn Diệp Thành: “Sao nào? Muốn lên giường với sư phụ thế à?”
“Muốn ạ”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Muốn ta cũng không cho”, Sở Huyên lườm hắn một cái.
“Không thì sư phụ ra cái giá đi, tiểu gia đây có thừa tiền”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉnh lại y phục sau đó vuốt tóc với vẻ tự sướng.
“Được thôi. Chín mươi triệu linh thạch, sư phụ cho ngươi ngủ”.
“Có thể ngủ trước rồi đưa tiền sau không ạ?”, Diệp Thành tươi cười.
“Được, đương nhiên là được”, Sở Huyên hất tóc mái, trong tay xuất hiện thêm cái kéo thong thả duỗi duõi móng tay như không có chuyện gì vừa nói: “Có điều ngươi phải để lại gì đó chỗ ta”.
“Vậy….vậy thì thôi ạ”, Diệp Thành cười trừ, hắn vô thức che đi đũng quần của mình, thế nhưng cho dù là vậy thì hắn vẫn cảm thấy nơi đũng quần đau nhói.
“Chắc chắn không ngủ nữa chứ?”, Sở Huyên quay mặt lại nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hào hứng.
“Không…không ngủ nữa ạ”.
“Đã không ngủ nữa thì đi thôi”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành, di chuyển một cách duyên dáng.
Hừ!
Diệp Thành hắng giọng ưỡn ngực đi theo. Đợi tới khi hai người tới thì trước đại điện của Hằng Nhạc Tông đã có rất nhiều người rồi. Trong đó có chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng, Tề Dương cũng đến. Hắn cũng trông thấy Tề Dương, Tề Hạo, Khổng Tào, Giang Giương, đến cả Tử Sam, Giang Hạo và Doãn Chí Bình ở ngoại môn cũng xuất hiện.
Ngoài bọn họ ra thì Đạo Huyền Chân Nhân, Đạo Giới Chân Nhân, Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên có mặt, đến cả thủ toạ của tam đại chủ phong ở ngoại môn, Từ Phúc của Linh Đan Các, Chu Đại Phúc của Linh Khí Các cũng tề tựu đông đủ.
“Sao mình có một dự cảm chẳng lành nhỉ?”, trong đám người, Tư Đồ Nam bứt đầu gãi tai.
“Hôm qua lúc sư tôn nói suýt nữa khiến ta đái ra quần”, Tạ Vân tặc lưỡi.
“Hay là chúng ta chuồn đi”, Hùng Nhị xoa mũi.
“Ồ, đều có mặt ở đây cả rồi sao?”, khi mấy người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã ghé đến, hắn đi quanh một vòng rồi mới xoa xoa cằm hướng ánh mắt nhìn Hùng Nhị ở cách mình gần nhất, và nói chính xác hơn là hắn nhìn vào cái túi quần của Hùng Nhị.
“Ngươi nói cho ta biết vay tiền làm gì đã”, Hùng Nhị vẫn cố giữ chặt túi quần.
“Chơi gái”.
“Khốn khiếp”.
“Chưởng giáo đến rồi”, không biết là ai hô lên câu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.