Chương 517
Lục Giới
14/10/2021
“Con chỉ sợ không có mục tiêu là con thì Doãn Chí Bình sẽ lại làm liên luỵ đến Hùng Nhị và mấy người phía Tạ Vân”.
“Cái này thì con yên tâm”, Sở Huyên cười nói: “Chưởng môn sư huynh đã có lời trên hội trưởng lão, nếu Doãn Chí Bình còn vô thiên vô pháp vi phạm môn quy thì xử lí nghiêm minh, huynh ấy sẽ không ngại tiền trảm hậu tấu, vả lại còn cho người âm thầm theo dõi hắn rồi”.
“Xem ra Hằng Nhạc Tông bên ngoài rất yên bình nhưng bên trong lại đầy nguy hiểm”, Diệp Thành lắc đầu cười nói.
“Đợi một ngày con làm chưởng giáo rồi con sẽ hiểu được thế nào là chính trị”, Sở Huyên khẽ cười đáp.
“Sư phụ, con hơi mệt rồi”.
“Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta xuất phát”, Sở Huyên nói rồi đứng dậy.
“Không phải mệt như vậy”, Diệp Thành lắc đầu, hắn nhìn Sở Huyên phía bên này, cười nói: “Sư phụ, người có từng nghĩ tới quy ẩn bao giờ chưa?”
“Quy ẩn?”, Sở Huyên khẽ cau mày, lúc này cô mới thực sự hiểu ra hàm ý thực sự trong từ “mệt” mà Diệp Thành nói.
“Đúng vậy, không quan tâm tới chuyện tông môn, không màng tới thế giới tu luyện phức tạp nữa”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên, trong ánh mắt hắn còn mang theo cái nhìn hi vọng: “Nếu mọi người đồng ý thì chúng ta tới thế giới người phàm tìm một nơi yên ắng trồng rừng mười dặm, khai hoang ruộng đất bỏ lại thế giới hỗn loạn kia, mặt trời lên thì ta làm việc, mặt trời lặn thì ta nghỉ ngơi”.
Phía này, nghe Diệp Thành nói vậy, đôi mắt Sở Huyên chợt mơ hồ, khoé miệng chợt nở nụ cười ngọt ngào như nhìn ra được cảnh tượng bình dị mà Diệp Thành đang nói.
Không thể phủ nhận Sở Huyên cũng đang lung lay, sâu thẳm tâm hồn cô đã chán ghét sự giả dối âu lo, cô khát khao được yên bình.
Có điều cô đã nhanh chóng tỉnh lại sau giây phút thẫn thờ đó, nhìn Diệp Thành mỉm cười, nói: “Ta có thể cho rằng đây là sự trốn tránh của con không?”
“Được rồi, con thừa nhận nhưng con thấy như vậy rất tốt, cũng chỉ là chốn yên vui thôi mà, mặc hay không mặc y phục cũng chẳng sao, lúc đó làm gì cũng tiện, quan trọng hơn cả là rất kích thích, chúng ta…ái, ái, ái….sao lại ra tay rồi chứ?”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã phải bỏ chạy.
“Chết đi”, phía sau, Sở Huyên đã nhặt một hòn đá ném qua, cảnh tượng tuyệt đẹp yên bình lại vì câu nói của Diệp Thành mà trở nên xấu xí, Sở Huyên vốn dĩ còn đang động lòng thì trong phút chốc đã phải động chân tay.
Haiz!
Diệp Thành lắc đầu, hắn sải bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong.
……….
“Cái này thì con yên tâm”, Sở Huyên cười nói: “Chưởng môn sư huynh đã có lời trên hội trưởng lão, nếu Doãn Chí Bình còn vô thiên vô pháp vi phạm môn quy thì xử lí nghiêm minh, huynh ấy sẽ không ngại tiền trảm hậu tấu, vả lại còn cho người âm thầm theo dõi hắn rồi”.
“Xem ra Hằng Nhạc Tông bên ngoài rất yên bình nhưng bên trong lại đầy nguy hiểm”, Diệp Thành lắc đầu cười nói.
“Đợi một ngày con làm chưởng giáo rồi con sẽ hiểu được thế nào là chính trị”, Sở Huyên khẽ cười đáp.
“Sư phụ, con hơi mệt rồi”.
“Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta xuất phát”, Sở Huyên nói rồi đứng dậy.
“Không phải mệt như vậy”, Diệp Thành lắc đầu, hắn nhìn Sở Huyên phía bên này, cười nói: “Sư phụ, người có từng nghĩ tới quy ẩn bao giờ chưa?”
“Quy ẩn?”, Sở Huyên khẽ cau mày, lúc này cô mới thực sự hiểu ra hàm ý thực sự trong từ “mệt” mà Diệp Thành nói.
“Đúng vậy, không quan tâm tới chuyện tông môn, không màng tới thế giới tu luyện phức tạp nữa”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên, trong ánh mắt hắn còn mang theo cái nhìn hi vọng: “Nếu mọi người đồng ý thì chúng ta tới thế giới người phàm tìm một nơi yên ắng trồng rừng mười dặm, khai hoang ruộng đất bỏ lại thế giới hỗn loạn kia, mặt trời lên thì ta làm việc, mặt trời lặn thì ta nghỉ ngơi”.
Phía này, nghe Diệp Thành nói vậy, đôi mắt Sở Huyên chợt mơ hồ, khoé miệng chợt nở nụ cười ngọt ngào như nhìn ra được cảnh tượng bình dị mà Diệp Thành đang nói.
Không thể phủ nhận Sở Huyên cũng đang lung lay, sâu thẳm tâm hồn cô đã chán ghét sự giả dối âu lo, cô khát khao được yên bình.
Có điều cô đã nhanh chóng tỉnh lại sau giây phút thẫn thờ đó, nhìn Diệp Thành mỉm cười, nói: “Ta có thể cho rằng đây là sự trốn tránh của con không?”
“Được rồi, con thừa nhận nhưng con thấy như vậy rất tốt, cũng chỉ là chốn yên vui thôi mà, mặc hay không mặc y phục cũng chẳng sao, lúc đó làm gì cũng tiện, quan trọng hơn cả là rất kích thích, chúng ta…ái, ái, ái….sao lại ra tay rồi chứ?”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã phải bỏ chạy.
“Chết đi”, phía sau, Sở Huyên đã nhặt một hòn đá ném qua, cảnh tượng tuyệt đẹp yên bình lại vì câu nói của Diệp Thành mà trở nên xấu xí, Sở Huyên vốn dĩ còn đang động lòng thì trong phút chốc đã phải động chân tay.
Haiz!
Diệp Thành lắc đầu, hắn sải bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong.
……….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.