Chương 694
Lục Giới
25/10/2021
Ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Trong hoang mạc, Diệp Thành lảo đảo bước về phía trước dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cơ thể hắn không còn chút linh lực nào.
Ba ngày qua hắn đã tiêu hết mấy triệu linh thạch, ngay cả linh quả, linh dịch và linh thảo cũng bị hắn ăn sạch, nhưng vẫn chưa ra được khỏi hoang mạc.
Tuy rằng không có linh lực, nhưng không có nghĩa tinh khí sẽ không mất đi, mỗi bước hắn đi, tinh khí chứa trong huyết mạch sẽ tiêu tán một chút, đáng sợ hơn nữa là tinh khí trong huyết mạch mất đi thì tuổi thọ của hắn cũng sẽ mất theo.
“Hôm nay là ngày chết của Diệp Thành ta sao?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, da miệng khô nứt, trong đôi mắt đen kịt hiện lên ánh sáng yếu ớt, có lẽ vì quá yếu ớt nên tầm nhìn của hắn cũng mờ đi.
Hắn biết mình đã sức cùng lực kiệt, nếu không có kỳ tích xảy ra thì chắc chắn hắn không trụ qua được nửa canh giờ. Hoang mạc này như ma cà rồng, hút sạch linh lực của hắn, tinh huyết, tuổi thọ của hắn, biến hắn thành một cái xác khô rồi chôn vùi trong hoang mạc vô tận này.
“Đây là số mệnh của mình sao?”, Diệp Thành mỉm cười mệt mỏi, một loạt dấu chân phía sau đã bị cát vàng vùi lấp, khiến hắn dù kiệt sức, cho đến chết cũng không để lại dấu vết.
Cuối cùng hắn bất lực ngã xuống lớp cát vàng.
Tuy nhiên, trước khi ngã xuống, hắn mơ hồ nhìn thấy một toà cung điện cũ kĩ, đôi mắt mờ mịt xẹt qua một tia sáng yếu ớt.
“Tử Huyên, đưa… đưa ta tới đó”, trước khi nhắm mắt hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên, và một giây trước khi nhắm mắt, hắn đã dùng chút linh khí cuối cùng để hạ lệnh cho nó.
Diệp Thành cảm thấy toàn thân ấm áp, hắn mở mắt ra.
Sau khi mơ màng một hồi, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn xung quanh.
“Đây là cung điện trong hoang mạc sao?”, Diệp Thành đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn nhớ lại chuyện đã làm trước khi ngất đi, đó là bảo hình nộm Tử Huyên đưa tới cung điện mà hắn nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, hắn nghiêng đầu nhìn Tử Huyên bên cạnh.
Hai mắt nó đờ đẫn, dáng đứng thẳng tắp như cây lao, nhìn thấy nó, Diệp Thành cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu không có hình nộm này thì có lẽ hắn đã bị chôn vùi dưới cát vàng.
“Ấy? Ở đây có linh khí này”, Diệp Thành như nghĩ đến điều gì đó, hắn cảm nhận thấy trong không khí có luồng linh khí mỏng manh, hơn nữa còn xâm nhập vào cơ thể hắn từng chút một, mặc dù rất ít nhưng cũng đủ để hắn khôi phục năng lực di chuyển.
Hơn nữa Diệp Thành còn phát hiện, trong cung điện này, tinh khí, thọ nguyên và linh lực của hắn không hề bị hao tổn, dường như cung điện này là một mảnh đất thanh tịnh trong hoang mạc, không chịu hạn chế của sức mạnh kỳ dị kia.
Trong hoang mạc, Diệp Thành lảo đảo bước về phía trước dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cơ thể hắn không còn chút linh lực nào.
Ba ngày qua hắn đã tiêu hết mấy triệu linh thạch, ngay cả linh quả, linh dịch và linh thảo cũng bị hắn ăn sạch, nhưng vẫn chưa ra được khỏi hoang mạc.
Tuy rằng không có linh lực, nhưng không có nghĩa tinh khí sẽ không mất đi, mỗi bước hắn đi, tinh khí chứa trong huyết mạch sẽ tiêu tán một chút, đáng sợ hơn nữa là tinh khí trong huyết mạch mất đi thì tuổi thọ của hắn cũng sẽ mất theo.
“Hôm nay là ngày chết của Diệp Thành ta sao?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, da miệng khô nứt, trong đôi mắt đen kịt hiện lên ánh sáng yếu ớt, có lẽ vì quá yếu ớt nên tầm nhìn của hắn cũng mờ đi.
Hắn biết mình đã sức cùng lực kiệt, nếu không có kỳ tích xảy ra thì chắc chắn hắn không trụ qua được nửa canh giờ. Hoang mạc này như ma cà rồng, hút sạch linh lực của hắn, tinh huyết, tuổi thọ của hắn, biến hắn thành một cái xác khô rồi chôn vùi trong hoang mạc vô tận này.
“Đây là số mệnh của mình sao?”, Diệp Thành mỉm cười mệt mỏi, một loạt dấu chân phía sau đã bị cát vàng vùi lấp, khiến hắn dù kiệt sức, cho đến chết cũng không để lại dấu vết.
Cuối cùng hắn bất lực ngã xuống lớp cát vàng.
Tuy nhiên, trước khi ngã xuống, hắn mơ hồ nhìn thấy một toà cung điện cũ kĩ, đôi mắt mờ mịt xẹt qua một tia sáng yếu ớt.
“Tử Huyên, đưa… đưa ta tới đó”, trước khi nhắm mắt hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên, và một giây trước khi nhắm mắt, hắn đã dùng chút linh khí cuối cùng để hạ lệnh cho nó.
Diệp Thành cảm thấy toàn thân ấm áp, hắn mở mắt ra.
Sau khi mơ màng một hồi, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn xung quanh.
“Đây là cung điện trong hoang mạc sao?”, Diệp Thành đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn nhớ lại chuyện đã làm trước khi ngất đi, đó là bảo hình nộm Tử Huyên đưa tới cung điện mà hắn nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, hắn nghiêng đầu nhìn Tử Huyên bên cạnh.
Hai mắt nó đờ đẫn, dáng đứng thẳng tắp như cây lao, nhìn thấy nó, Diệp Thành cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu không có hình nộm này thì có lẽ hắn đã bị chôn vùi dưới cát vàng.
“Ấy? Ở đây có linh khí này”, Diệp Thành như nghĩ đến điều gì đó, hắn cảm nhận thấy trong không khí có luồng linh khí mỏng manh, hơn nữa còn xâm nhập vào cơ thể hắn từng chút một, mặc dù rất ít nhưng cũng đủ để hắn khôi phục năng lực di chuyển.
Hơn nữa Diệp Thành còn phát hiện, trong cung điện này, tinh khí, thọ nguyên và linh lực của hắn không hề bị hao tổn, dường như cung điện này là một mảnh đất thanh tịnh trong hoang mạc, không chịu hạn chế của sức mạnh kỳ dị kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.