Chương 745
Lục Giới
28/10/2021
Nghe thấy câu hỏi này, ông lão không khỏi quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân: “Ngươi vừa từ thâm sơn cùng cốc chạy ra đúng không? Đại hội đấu thạch mà cũng không biết?”
“Ta chưa nghe bao giờ”, Diệp Thành lắc đầu.
“Vậy gia gia sẽ nói cho ngươi”, ông lão như đã quen, nói liền một mạch không nghỉ: “Cái gọi là đấu thạch cũng gần giống đánh bạc, năm nào cổ thành Thiên Lang cũng mang rất nhiều đá kỳ lạ từ vùng ngoài về. Vào mấy ngày này trong năm, cổ thành Thiên Lang sẽ mang ra đấu giá, ai may mắn sẽ cược được thứ tốt, xui xẻo thì chỉ phí tiền thôi”.
“Vậy trong những viên đá kỳ lạ đó có bảo bối không ạ?”, Diệp Thành tò mò nhìn ông lão.
“Ta chỉ có thể nói là có viên có, có viên không”, ông lão trả lời nước đôi, sau đó lấy viên linh châu phát ánh sáng tím từ trong ngực ra: “Nhìn thấy không? Đây là bảo bối ta lấy ra được từ trong viên đá năm ngoái, tốn của ta ba trăm nghìn linh thạch đấy, đắt đúng không?”
“Đúng là hơi đắt một chút, nhưng viên linh châu này của ông có vẻ thực sự là một bảo bối lợi hại”.
“Đương nhiên”, ông lão cười vui vẻ, còn không quên hà hơi lên viên linh châu rồi lấy tay áo để lau.
“Nhưng trong những viên đá này có bảo bối hay không, lẽ nào Thiên Nhãn Thông của tu sĩ không nhìn ra sao ạ?”, thấy ông lão cúi đầu lau linh châu, Diệp Thành bất giác nghi hoặc hỏi lại lần nữa.
“Ngươi sai rồi”, ông lão lau viên linh châu sáng bóng rồi nhét vào tay áo, lúc này mới trả lời: “Đá này rất kỳ lạ, Thiên Nhãn Thông của tu sĩ không thể nhìn thấu, dường như đã bị một sức mạnh nào đó che mất vậy. Mặc dù những viên đá này đều là cổ thành Thiên Long chuyển tới, nhưng thật ra họ cũng không biết viên nào có bảo bối, viên nào không”.
“Kỳ lạ vậy sao!”, Diệp Thành ngạc nhiên: “Những viên đá này lấy từ đâu vậy ạ?”
“Thập Vạn Đại Sơn”.
“Lại là Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Trông cả ngày, đến lúc ta được đổi ca rồi”, ông lão đứng dậy, duỗi eo rồi bước xuống tế đàn, sau đó uể oải nói: “Ba ngày nữa truyền tống trận mới mở lại, ngươi tìm một nơi nghỉ chân đi! Nhớ rằng cổ thành Thiên Long nghiêm cấm đánh nhau đấy, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm!”
“Nghĩa là mình còn phải chờ ba ngày nữa!”, sau khi ông lão đi, Diệp Thành cũng đứng dậy, lắc đầu rồi đi về một hướng khác.
Cổ thành Thiên Long là một nơi phồn vinh, người qua lại trên đường không ngớt, tiếng rao bán hàng nối liền không dứt, hai bên toàn là đình đài lầu các, có không ít người dùng vân đoàn ngưng tự thành bề mặt bằng, gian hàng bày la liệt những thứ chói mắt.
Diệp Thành đi tới đi lui một hồi, ánh mắt đảo quanh các quầy hàng, hy vọng có thể tìm được bảo bối gì đó.
Hửm?
“Ta chưa nghe bao giờ”, Diệp Thành lắc đầu.
“Vậy gia gia sẽ nói cho ngươi”, ông lão như đã quen, nói liền một mạch không nghỉ: “Cái gọi là đấu thạch cũng gần giống đánh bạc, năm nào cổ thành Thiên Lang cũng mang rất nhiều đá kỳ lạ từ vùng ngoài về. Vào mấy ngày này trong năm, cổ thành Thiên Lang sẽ mang ra đấu giá, ai may mắn sẽ cược được thứ tốt, xui xẻo thì chỉ phí tiền thôi”.
“Vậy trong những viên đá kỳ lạ đó có bảo bối không ạ?”, Diệp Thành tò mò nhìn ông lão.
“Ta chỉ có thể nói là có viên có, có viên không”, ông lão trả lời nước đôi, sau đó lấy viên linh châu phát ánh sáng tím từ trong ngực ra: “Nhìn thấy không? Đây là bảo bối ta lấy ra được từ trong viên đá năm ngoái, tốn của ta ba trăm nghìn linh thạch đấy, đắt đúng không?”
“Đúng là hơi đắt một chút, nhưng viên linh châu này của ông có vẻ thực sự là một bảo bối lợi hại”.
“Đương nhiên”, ông lão cười vui vẻ, còn không quên hà hơi lên viên linh châu rồi lấy tay áo để lau.
“Nhưng trong những viên đá này có bảo bối hay không, lẽ nào Thiên Nhãn Thông của tu sĩ không nhìn ra sao ạ?”, thấy ông lão cúi đầu lau linh châu, Diệp Thành bất giác nghi hoặc hỏi lại lần nữa.
“Ngươi sai rồi”, ông lão lau viên linh châu sáng bóng rồi nhét vào tay áo, lúc này mới trả lời: “Đá này rất kỳ lạ, Thiên Nhãn Thông của tu sĩ không thể nhìn thấu, dường như đã bị một sức mạnh nào đó che mất vậy. Mặc dù những viên đá này đều là cổ thành Thiên Long chuyển tới, nhưng thật ra họ cũng không biết viên nào có bảo bối, viên nào không”.
“Kỳ lạ vậy sao!”, Diệp Thành ngạc nhiên: “Những viên đá này lấy từ đâu vậy ạ?”
“Thập Vạn Đại Sơn”.
“Lại là Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Trông cả ngày, đến lúc ta được đổi ca rồi”, ông lão đứng dậy, duỗi eo rồi bước xuống tế đàn, sau đó uể oải nói: “Ba ngày nữa truyền tống trận mới mở lại, ngươi tìm một nơi nghỉ chân đi! Nhớ rằng cổ thành Thiên Long nghiêm cấm đánh nhau đấy, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm!”
“Nghĩa là mình còn phải chờ ba ngày nữa!”, sau khi ông lão đi, Diệp Thành cũng đứng dậy, lắc đầu rồi đi về một hướng khác.
Cổ thành Thiên Long là một nơi phồn vinh, người qua lại trên đường không ngớt, tiếng rao bán hàng nối liền không dứt, hai bên toàn là đình đài lầu các, có không ít người dùng vân đoàn ngưng tự thành bề mặt bằng, gian hàng bày la liệt những thứ chói mắt.
Diệp Thành đi tới đi lui một hồi, ánh mắt đảo quanh các quầy hàng, hy vọng có thể tìm được bảo bối gì đó.
Hửm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.