Chương 752
Lục Giới
29/10/2021
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, trời vừa sáng, bóng người ở tứ phương của Thiên Long Cổ Thành đều tề tựu về toà lầu các trung tâm, vả lại về cơ bản bọn họ đều mặc áo bào đen, cho dù không mặc áo bào đen cũng dùng bí pháp che đi chân dung.
Trong đám người, Ngô Tam Pháo, Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân cũng ăn vận như vậy, chỉ sợ người khác nhận ra.
Tới khi vào trong lầu các, Diệp Thành mới sáng mắt lên.
Nhìn từ bên ngoài, lầu các này không phải to lớn nhưng cũng không quá nhỏ bé, nhưng khi vào trong thì mới nhận ra bên trong này là cả một thế giới mới, diện tích cũng phải đến hai mươi nghìn trượng, một nửa không gian xếp những dãy bàn ghế bằng tường vân tụ hội, trên mỗi cái bàn đều xếp quỳnh tương ngọc lộ và linh quả thơm ngào ngạt.
“Thiên Long Cổ Thành rốt cục có lai lịch thế nào mà lại giàu có thế này chứ?”, Diệp Thành tấm tắc.
“Ngươi không biết rồi”, Ngô Tam Pháo hùng hồn giải thích: “Nghe nói Thiên Long Cổ Thành từng là một nhánh của Tông Môn cổ xưa, vì tông môn đó suy tàn nên mới kiến tạo nên Thiên Long Cổ Thành ngày nay, nghe nói thành chủ của Thiên Long Cổ Thành là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, hầu như chưa ai nhìn được chân dung của ông ta, nhưng dám chắc rằng tuyệt đối không thể xem thường thế lực của Thiên Long Cổ Thành, đến cả Thị Huyết Điện cũng không dám đụng vào”.
“Tông môn cổ xưa…”
“Chí ít thì còn cổ xưa hơn cả Đại Sở Huyền Tông khi xưa, năm xưa nơi này cũng từng là vùng đất bá đạo của Đại Sở”, Thái Ất Chân Nhân khẽ vuốt râu: “Thiên Long Cổ Thành ít nhất cũng phải có lịch sử tới bảy nghìn năm rồi”.
“Bảy nghìn năm?”, nghe con số này, Diệp Thành tặc lưỡi.
Cả ba cứ thế vừa đi vừa nói và đã tìm tới được chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã càn quét sạch sẽ quỳnh tương ngọc lộ và linh quả trên bàn, đến cọng lông cũng không bỏ sót lại cho Diệp Thành.
Tiện nhân, hai kẻ tiện nhân. Diệp Thành lại lên tiếng mắng chửi.
Không lâu sau đó, bóng người từ bên ngoài lần lượt đi vào, người nào người nấy khí tức mạnh mẽ, Diệp Thành có thể cảm nhận rõ ràng có khí tức của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên được giấu nhẹm đi.
“Hi vọng lần này có thể dành về được bảo bối”, đại hội đấu thạch còn chưa bắt đầu mà khắp nơi đều bàn tán xôn xao.
“Lần này phải xem xét kĩ lưỡng mới được ra tay, đừng giống lần trước”.
“Mong trời thương cho ta vận may lần này”.
“Ta nói này, tên nào là Ngô Nhất Thiên?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thái Ất Chân Nhân vừa gặm linh quả vừa hỏi Diệp Thành.
“Phía đối diện, hàng thứ ba, vị trí thứ tư”, Diệp Thành nói rất chuẩn xác vị trí của Ngô Trường Thanh, trong mắt hắn còn có ánh sáng sắc lạnh lướt qua”.
Lại nhìn sang Ngô Trường Thanh, rõ ràng chưa từng phát hiện ra có người đang nhìn mình, ông ta vẫn nhàn nhã khoanh chân ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc dù ông ta khoác trên mình tấm hắc bào nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra bộ dạng cao cao tại thượng của ông ta.
Sáng sớm, trời vừa sáng, bóng người ở tứ phương của Thiên Long Cổ Thành đều tề tựu về toà lầu các trung tâm, vả lại về cơ bản bọn họ đều mặc áo bào đen, cho dù không mặc áo bào đen cũng dùng bí pháp che đi chân dung.
Trong đám người, Ngô Tam Pháo, Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân cũng ăn vận như vậy, chỉ sợ người khác nhận ra.
Tới khi vào trong lầu các, Diệp Thành mới sáng mắt lên.
Nhìn từ bên ngoài, lầu các này không phải to lớn nhưng cũng không quá nhỏ bé, nhưng khi vào trong thì mới nhận ra bên trong này là cả một thế giới mới, diện tích cũng phải đến hai mươi nghìn trượng, một nửa không gian xếp những dãy bàn ghế bằng tường vân tụ hội, trên mỗi cái bàn đều xếp quỳnh tương ngọc lộ và linh quả thơm ngào ngạt.
“Thiên Long Cổ Thành rốt cục có lai lịch thế nào mà lại giàu có thế này chứ?”, Diệp Thành tấm tắc.
“Ngươi không biết rồi”, Ngô Tam Pháo hùng hồn giải thích: “Nghe nói Thiên Long Cổ Thành từng là một nhánh của Tông Môn cổ xưa, vì tông môn đó suy tàn nên mới kiến tạo nên Thiên Long Cổ Thành ngày nay, nghe nói thành chủ của Thiên Long Cổ Thành là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, hầu như chưa ai nhìn được chân dung của ông ta, nhưng dám chắc rằng tuyệt đối không thể xem thường thế lực của Thiên Long Cổ Thành, đến cả Thị Huyết Điện cũng không dám đụng vào”.
“Tông môn cổ xưa…”
“Chí ít thì còn cổ xưa hơn cả Đại Sở Huyền Tông khi xưa, năm xưa nơi này cũng từng là vùng đất bá đạo của Đại Sở”, Thái Ất Chân Nhân khẽ vuốt râu: “Thiên Long Cổ Thành ít nhất cũng phải có lịch sử tới bảy nghìn năm rồi”.
“Bảy nghìn năm?”, nghe con số này, Diệp Thành tặc lưỡi.
Cả ba cứ thế vừa đi vừa nói và đã tìm tới được chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã càn quét sạch sẽ quỳnh tương ngọc lộ và linh quả trên bàn, đến cọng lông cũng không bỏ sót lại cho Diệp Thành.
Tiện nhân, hai kẻ tiện nhân. Diệp Thành lại lên tiếng mắng chửi.
Không lâu sau đó, bóng người từ bên ngoài lần lượt đi vào, người nào người nấy khí tức mạnh mẽ, Diệp Thành có thể cảm nhận rõ ràng có khí tức của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên được giấu nhẹm đi.
“Hi vọng lần này có thể dành về được bảo bối”, đại hội đấu thạch còn chưa bắt đầu mà khắp nơi đều bàn tán xôn xao.
“Lần này phải xem xét kĩ lưỡng mới được ra tay, đừng giống lần trước”.
“Mong trời thương cho ta vận may lần này”.
“Ta nói này, tên nào là Ngô Nhất Thiên?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thái Ất Chân Nhân vừa gặm linh quả vừa hỏi Diệp Thành.
“Phía đối diện, hàng thứ ba, vị trí thứ tư”, Diệp Thành nói rất chuẩn xác vị trí của Ngô Trường Thanh, trong mắt hắn còn có ánh sáng sắc lạnh lướt qua”.
Lại nhìn sang Ngô Trường Thanh, rõ ràng chưa từng phát hiện ra có người đang nhìn mình, ông ta vẫn nhàn nhã khoanh chân ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc dù ông ta khoác trên mình tấm hắc bào nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra bộ dạng cao cao tại thượng của ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.