Chương 849
Lục Giới
04/11/2021
“Bao vây lấy hắn”, trong không trung vang lên tiếng hô gọi, khi âm thanh dứt, mười mấy bóng hình mặc y phục đen lần lượt xuất hiện, người nào người nấy bao vây lấy Diệp Thành.
“Các vị, chúng ta không thù không oán, các vị làm vậy là có ý gì?”, Diệp Thành nhìn tứ phía, hắn không hề cảm thấy áp lực, chỉ có một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, những tên còn lại có thể bỏ qua không cần tính.
“Người xuất hiện ở đây phải chết”, lão già mặc đồ đen ở cảnh giới Không Minh bật cười lạnh lùng.
Diệp Thành cau mày: “Vì sao xuất hiện ở đây lại phải chết? Ít nhất thì cũng phải có câu giải thích để ta chết cho minh bạch chứ”.
“Ta đương nhiên phải cho ngươi chết minh bạch rồi”, biết Diệp Thành không trốn nổi, lão già mặc đồ đen lại bật cười dị thường: “Chỉ cần xuất hiện ở đây thì đều đi ra từ Truyền Tống Trận, ý khác thì có cần ta phải nói rõ không?”
Nghe vậy, Diệp Thành lại lần nữa cau mày. Diệp Thành rất thông minh và nghe rõ, hắn không cần hỏi cũng biết những người này không phải là người của Thị Huyết Điện mà là người của nhà họ Dương ở Vân Tàng Sơn.
“Chỉ trong một ngày, tốc độ nhanh đấy, đúng là trận thế lớn”, Diệp Thành nhìn lão già mặc đồ đen, hắn bất giác tặc lưỡi: “Nếu như ta đoán không nhầm thì vài trăm nghìn trượng của cổ thành Xuân Thu đã bị các ngươi bao vây, các người muốn diệt nhà họ Tô, muốn tung lưới bắt một mẻ sao?”
“Xem ra ngươi cũng không phải kẻ ngốc”, lão già mặc đồ đen cười u ám, trong ánh mắt còn hiện lên ánh sáng lướt qua.
“So với những kẻ ngốc như các ngươi thì ta tự nhận thông minh hơn”, Diệp Thành gãi tai.
“Muốn chết”, một tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư mặc đồ đen lập tức ngự động bảo ấn lơ lửng trên đầu giáng xuống người Diệp Thành.
“Đúng là nực cười”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn giáng cái bạt tới.
Rắc!
Ngay lập tức, bảo ấn kia bị một bạt của hắn bạt cho tan nát, đến cả tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cũng lập tức bị đánh bay đi.
“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi”, thấy thuộc hạ của mình bị một bạt đánh bay, lão già mặc đồ đen lập tức tung đại ấn về phía Diệp Thành.
“Đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám ta cũng đã trảm, ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, tung ra một chưởng Bát Hoang, vận chuyển hỗn độn vô cực đạo. Trong tám chưởng bát hoang lại dung hoà cả Hám Sơn Chưởng, Bôn Lôi Chưởng và Hàng Long, bốn bí thuật, uy lực mạnh mẽ bá đạo vô cùng.
Rầm!
Chưởng ấn mạnh mẽ giáng từ trên trời xuống bị một chưởng của Diệp Thành đánh xuyên, đến cả lão già ở cảnh giới Không Minh cũng phun ra máu và lùi về sau.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều tái mặt, lần lượt kết ấn: “Bố trận”.
“Xem ta thế nào đã”, Diệp Thành mỉm cười, một tay kết ấn, kiếm xích tiêu lập tức được vung ra, chỉ vào số đông, hỗn độn vô cực đạo lại lần nữa vận chuyển, kiếm trận công kích của Tiên Thiên kết hợp với Ngự Kiếm Phi Tiên Trận, Phi Vũ Kiếm Trận.
Vút! Vút!
“Các vị, chúng ta không thù không oán, các vị làm vậy là có ý gì?”, Diệp Thành nhìn tứ phía, hắn không hề cảm thấy áp lực, chỉ có một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, những tên còn lại có thể bỏ qua không cần tính.
“Người xuất hiện ở đây phải chết”, lão già mặc đồ đen ở cảnh giới Không Minh bật cười lạnh lùng.
Diệp Thành cau mày: “Vì sao xuất hiện ở đây lại phải chết? Ít nhất thì cũng phải có câu giải thích để ta chết cho minh bạch chứ”.
“Ta đương nhiên phải cho ngươi chết minh bạch rồi”, biết Diệp Thành không trốn nổi, lão già mặc đồ đen lại bật cười dị thường: “Chỉ cần xuất hiện ở đây thì đều đi ra từ Truyền Tống Trận, ý khác thì có cần ta phải nói rõ không?”
Nghe vậy, Diệp Thành lại lần nữa cau mày. Diệp Thành rất thông minh và nghe rõ, hắn không cần hỏi cũng biết những người này không phải là người của Thị Huyết Điện mà là người của nhà họ Dương ở Vân Tàng Sơn.
“Chỉ trong một ngày, tốc độ nhanh đấy, đúng là trận thế lớn”, Diệp Thành nhìn lão già mặc đồ đen, hắn bất giác tặc lưỡi: “Nếu như ta đoán không nhầm thì vài trăm nghìn trượng của cổ thành Xuân Thu đã bị các ngươi bao vây, các người muốn diệt nhà họ Tô, muốn tung lưới bắt một mẻ sao?”
“Xem ra ngươi cũng không phải kẻ ngốc”, lão già mặc đồ đen cười u ám, trong ánh mắt còn hiện lên ánh sáng lướt qua.
“So với những kẻ ngốc như các ngươi thì ta tự nhận thông minh hơn”, Diệp Thành gãi tai.
“Muốn chết”, một tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư mặc đồ đen lập tức ngự động bảo ấn lơ lửng trên đầu giáng xuống người Diệp Thành.
“Đúng là nực cười”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn giáng cái bạt tới.
Rắc!
Ngay lập tức, bảo ấn kia bị một bạt của hắn bạt cho tan nát, đến cả tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cũng lập tức bị đánh bay đi.
“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi”, thấy thuộc hạ của mình bị một bạt đánh bay, lão già mặc đồ đen lập tức tung đại ấn về phía Diệp Thành.
“Đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám ta cũng đã trảm, ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, tung ra một chưởng Bát Hoang, vận chuyển hỗn độn vô cực đạo. Trong tám chưởng bát hoang lại dung hoà cả Hám Sơn Chưởng, Bôn Lôi Chưởng và Hàng Long, bốn bí thuật, uy lực mạnh mẽ bá đạo vô cùng.
Rầm!
Chưởng ấn mạnh mẽ giáng từ trên trời xuống bị một chưởng của Diệp Thành đánh xuyên, đến cả lão già ở cảnh giới Không Minh cũng phun ra máu và lùi về sau.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều tái mặt, lần lượt kết ấn: “Bố trận”.
“Xem ta thế nào đã”, Diệp Thành mỉm cười, một tay kết ấn, kiếm xích tiêu lập tức được vung ra, chỉ vào số đông, hỗn độn vô cực đạo lại lần nữa vận chuyển, kiếm trận công kích của Tiên Thiên kết hợp với Ngự Kiếm Phi Tiên Trận, Phi Vũ Kiếm Trận.
Vút! Vút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.