Chương 905
Lục Giới
08/11/2021
“Thật là trùng hợp”, không gian méo mó hơn, Diệp Thành vặn cổ đi từ trong ra.
“Tần Vũ”, thấy người tới là Diệp Thành, Viên Hạo không nói lời nào, hắn xoay người toan bỏ chạy.
Viên Hạo cũng chỉ có thể trốn chạy, không hề có ý định đại chiến vì mười mấy đệ tử của nhà họ Viên vào đây đều bị Diệp Thành trảm, chỉ còn mình hắn may mắn chạy thoát, vả lại trước đó hắn còn nghe danh Tần Vũ chém Nam Cung Thiếu, hắn đâu có ý định đối đầu.
“Đi đâu?”, Diệp Thành đuổi theo, hắn không nói lời nào, tung luôn một chưởng Bát Hoang khiến Viên Hạo phun ra máu.
“Thưởng cho ngươi một roi”, Diệp Thành lật tay lấy ra roi Đả Thần Tiên, Viên Hạo vừa đứng dậy đã bị một roi của Diệp Thành quật trúng.
“Hôm đó ngươi cho toạ kỳ ăn thịt ta thì nên biết sẽ có kết cục như ngày hôm nay”, Diệp Thành không hề tỏ ra thương hại, hắn dùng một tay ấn Viên Hạo xuống, vận chuyển ma công hút cạn tinh nguyên của tên kia.
Diệp Thành không giết hắn nhưng đợi tới khi thu tay về thì Viên Hạo đã là một tên phế nhân cạn kiệt tu vi.
“Thứ này ngươi không dùng được đâu, đưa cho ta thì hơn”, Diệp Thành đoạt lại chữ vàng trong tay Viên Hạo sau đó lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh.
Đây là một chữ “hoang”, nó tự xếp cùng hàng với ba chữ trước đó khiến Đại La Thần Đỉnh càng thêm bất phàm.
“Cái chữ này rốt cục là thứ gì không biết nữa”, cảm nhận được sự thay đổi của Đại La Thần Đỉnh, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kì về lai lịch của chữ vàng này, và vì không biết nên hắn mới nhìn sang tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh.
“Nói với ngươi cũng không phải không thể nhưng ngươi thả ta ra đi”, tên tí hon lắc đầu nói.
“Không được”, Diệp Thành cứ thế gạt đi: “So với mấy chữ vàng kia thì ta thấy rằng đưa ngươi về vẫn hay hơn, có thời gian ta sẽ ném ngươi vào nồi sắt hầm lên, mùi vị chắc chắn sẽ rất thơm ngon”.
“Ngươi dám ăn lão tử? Phản thật rồi”, tên tí hon lập tức nhảy dựng lên, nhưng vì cấm chế của Đại La Thần Đỉnh nên hắn lập tức bị đánh bật trở lại.
“Ngươi đúng là biết nói năng đấy, ta lại thích như vậy”, Diệp Thành gãi tai: “Ngươi đừng thách thức sự nhẫn nại của ta, đụng đến ta thì ta mang ngươi đi hầm đấy, ta không doạ ngươi đâu! Ngươi không nói cho ta cũng được, người biết lai lịch những chứ này không thiếu”.
Thế rồi tên tí hon tức tối trợn mắt nhìn Diệp Thành, nếu không phải do sự áp chế của Đại La Thần Đỉnh thì nó đã xông ngay ra ngoài bám luôn vào mặt Diệp Thành và cắn hắn một cái thật đau rồi. . ngôn tình tổng tài
“Rốt cục ngươi có nói hay không?”, Diệp Thành rút con dao sáng loáng ra, bắt đầu đổ nước vào bên trong Đại La Thần Đỉnh, quan trọng hơn cả đó là vẻ mặt của hắn hiện lên rất tàn nhẫn thông qua nụ cười.
“Nói, ta nói”, tên tí hon sợ hãi.
“Vậy mới phải chứ”.
“Đó là chữ bên trong Độn Giáp Thiên Thư”.
“Độn Giáp Thiên Thư?”, nghe bốn từ này, Diệp Thành cảm thấy làm lạ, hắn hỏi lại: “Độn Giáp Thiên Thư có lai lịch thế nào?”
“Tần Vũ”, thấy người tới là Diệp Thành, Viên Hạo không nói lời nào, hắn xoay người toan bỏ chạy.
Viên Hạo cũng chỉ có thể trốn chạy, không hề có ý định đại chiến vì mười mấy đệ tử của nhà họ Viên vào đây đều bị Diệp Thành trảm, chỉ còn mình hắn may mắn chạy thoát, vả lại trước đó hắn còn nghe danh Tần Vũ chém Nam Cung Thiếu, hắn đâu có ý định đối đầu.
“Đi đâu?”, Diệp Thành đuổi theo, hắn không nói lời nào, tung luôn một chưởng Bát Hoang khiến Viên Hạo phun ra máu.
“Thưởng cho ngươi một roi”, Diệp Thành lật tay lấy ra roi Đả Thần Tiên, Viên Hạo vừa đứng dậy đã bị một roi của Diệp Thành quật trúng.
“Hôm đó ngươi cho toạ kỳ ăn thịt ta thì nên biết sẽ có kết cục như ngày hôm nay”, Diệp Thành không hề tỏ ra thương hại, hắn dùng một tay ấn Viên Hạo xuống, vận chuyển ma công hút cạn tinh nguyên của tên kia.
Diệp Thành không giết hắn nhưng đợi tới khi thu tay về thì Viên Hạo đã là một tên phế nhân cạn kiệt tu vi.
“Thứ này ngươi không dùng được đâu, đưa cho ta thì hơn”, Diệp Thành đoạt lại chữ vàng trong tay Viên Hạo sau đó lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh.
Đây là một chữ “hoang”, nó tự xếp cùng hàng với ba chữ trước đó khiến Đại La Thần Đỉnh càng thêm bất phàm.
“Cái chữ này rốt cục là thứ gì không biết nữa”, cảm nhận được sự thay đổi của Đại La Thần Đỉnh, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kì về lai lịch của chữ vàng này, và vì không biết nên hắn mới nhìn sang tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh.
“Nói với ngươi cũng không phải không thể nhưng ngươi thả ta ra đi”, tên tí hon lắc đầu nói.
“Không được”, Diệp Thành cứ thế gạt đi: “So với mấy chữ vàng kia thì ta thấy rằng đưa ngươi về vẫn hay hơn, có thời gian ta sẽ ném ngươi vào nồi sắt hầm lên, mùi vị chắc chắn sẽ rất thơm ngon”.
“Ngươi dám ăn lão tử? Phản thật rồi”, tên tí hon lập tức nhảy dựng lên, nhưng vì cấm chế của Đại La Thần Đỉnh nên hắn lập tức bị đánh bật trở lại.
“Ngươi đúng là biết nói năng đấy, ta lại thích như vậy”, Diệp Thành gãi tai: “Ngươi đừng thách thức sự nhẫn nại của ta, đụng đến ta thì ta mang ngươi đi hầm đấy, ta không doạ ngươi đâu! Ngươi không nói cho ta cũng được, người biết lai lịch những chứ này không thiếu”.
Thế rồi tên tí hon tức tối trợn mắt nhìn Diệp Thành, nếu không phải do sự áp chế của Đại La Thần Đỉnh thì nó đã xông ngay ra ngoài bám luôn vào mặt Diệp Thành và cắn hắn một cái thật đau rồi. . ngôn tình tổng tài
“Rốt cục ngươi có nói hay không?”, Diệp Thành rút con dao sáng loáng ra, bắt đầu đổ nước vào bên trong Đại La Thần Đỉnh, quan trọng hơn cả đó là vẻ mặt của hắn hiện lên rất tàn nhẫn thông qua nụ cười.
“Nói, ta nói”, tên tí hon sợ hãi.
“Vậy mới phải chứ”.
“Đó là chữ bên trong Độn Giáp Thiên Thư”.
“Độn Giáp Thiên Thư?”, nghe bốn từ này, Diệp Thành cảm thấy làm lạ, hắn hỏi lại: “Độn Giáp Thiên Thư có lai lịch thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.