Chương 921
Lục Giới
09/11/2021
Sau khi Bích Du rời đi, Diệp Thành lại bắt đầu hoành hành trong hố thần. Trong lúc này, chốc chốc lại có người tới tìm hắn nhưng về cơ bản thì bọn họ đều tới để bán chữ vàng.
Diệp Thành lại tỏ ra rất vui vẻ khi thấy cảnh tượng này. Có điều vận may của hắn lại không kéo dài được lâu, hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng lại không tìm được chữ vàng nào.
Diệp Thành bức bối, hắn lại ngứa tay đi cướp bảo bối của vài người nữa.
Lúc này, Diệp Thành đang ôm một đống túi đựng đồ lẻn vào trong không gian hư vô.
“Tiểu tử, mẹ kiếp, bao giờ ngươi mới cho ta ra ngoài?”, khi Diệp Thành vừa đếm đống chiến lời phẩm của mình thì tên tí hon bị nhốt trong Đại La Thần Đỉnh bắt đầu gào thét.
“Nói ra những gì ta muốn biết thì ta sẽ thả ngươi đi”, Diệp Thành vừa đáp tuỳ hứng vừa vùi đầu đếm bảo bối.
“Muốn biết à? Không có cửa đâu”.
“Vậy thì ngươi chịu cảnh này tiếp đi”, Diệp Thành nhướng vai, “dù sao thời gian của ta cũng nhiều”.
“Nếu không có ta thì ngươi vĩnh viễn không bao giờ tìm được”, tên tí hon kia uất hận nhìn Diệp Thành, trong hai con mắt như toé lửa.
Ồ?
Diệp Thành vẫn thản nhiên, hắn cứ thế ngó lơ.
Rầm! Rầm!
Ở một hướng chợt vang lên tiếng nổ liên tiếp, tới khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì mới thấy hai ngọn núi đã sụp đổ.
Phía đó hiện lên màu sắc dị thường và đằng đằng sát khí, tiếng gào thét vang dội, tiếng phượng hoàng kêu lên, sấm sét đan xen, khí tức cuộn trào khiến người ta run rẩy không dám lại gần.
“Mới đó mà đã xông ra ngoài rồi sao?”, phía này Diệp Thành đã cất đi túi đựng đồ, hắn nheo mắt nhìn.
Diệp Thành nhìn không sai, Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã xông phá trận pháp và thoát ra ngoài, điều này khiến hắn phải bất ngờ.
“Tần Vũ, ta lấy mạng ngươi”, ngay sau đó, tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp hố thần, từ xa Diệp Thành đã nhìn thấy biển Thái Dương cuộn trào, sát khí ngút trời trấn sáp cả hư không.
Ngay sau Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng cũng sát phạt tới, vẻ mặt lạnh lùng, cô ta bước trên biển huyền linh tam thải, khí thế không hề thua kém Hoắc Tôn.
“Có kịch hay xem rồi”, sau hai người bọn họ lại có thêm bốn người nữa tới, bọn họ cũng tới để báo thù.
“Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể, lần này xem Tần Vũ chạy đi đâu?”
“Nếu trách thì chỉ trách tên tiểu tử này trước đó quá ngông cuồng, lần này chắc chắn hắn gặp quả báo rồi”.
“Đáng đời”.
Diệp Thành lại tỏ ra rất vui vẻ khi thấy cảnh tượng này. Có điều vận may của hắn lại không kéo dài được lâu, hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng lại không tìm được chữ vàng nào.
Diệp Thành bức bối, hắn lại ngứa tay đi cướp bảo bối của vài người nữa.
Lúc này, Diệp Thành đang ôm một đống túi đựng đồ lẻn vào trong không gian hư vô.
“Tiểu tử, mẹ kiếp, bao giờ ngươi mới cho ta ra ngoài?”, khi Diệp Thành vừa đếm đống chiến lời phẩm của mình thì tên tí hon bị nhốt trong Đại La Thần Đỉnh bắt đầu gào thét.
“Nói ra những gì ta muốn biết thì ta sẽ thả ngươi đi”, Diệp Thành vừa đáp tuỳ hứng vừa vùi đầu đếm bảo bối.
“Muốn biết à? Không có cửa đâu”.
“Vậy thì ngươi chịu cảnh này tiếp đi”, Diệp Thành nhướng vai, “dù sao thời gian của ta cũng nhiều”.
“Nếu không có ta thì ngươi vĩnh viễn không bao giờ tìm được”, tên tí hon kia uất hận nhìn Diệp Thành, trong hai con mắt như toé lửa.
Ồ?
Diệp Thành vẫn thản nhiên, hắn cứ thế ngó lơ.
Rầm! Rầm!
Ở một hướng chợt vang lên tiếng nổ liên tiếp, tới khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì mới thấy hai ngọn núi đã sụp đổ.
Phía đó hiện lên màu sắc dị thường và đằng đằng sát khí, tiếng gào thét vang dội, tiếng phượng hoàng kêu lên, sấm sét đan xen, khí tức cuộn trào khiến người ta run rẩy không dám lại gần.
“Mới đó mà đã xông ra ngoài rồi sao?”, phía này Diệp Thành đã cất đi túi đựng đồ, hắn nheo mắt nhìn.
Diệp Thành nhìn không sai, Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã xông phá trận pháp và thoát ra ngoài, điều này khiến hắn phải bất ngờ.
“Tần Vũ, ta lấy mạng ngươi”, ngay sau đó, tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp hố thần, từ xa Diệp Thành đã nhìn thấy biển Thái Dương cuộn trào, sát khí ngút trời trấn sáp cả hư không.
Ngay sau Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng cũng sát phạt tới, vẻ mặt lạnh lùng, cô ta bước trên biển huyền linh tam thải, khí thế không hề thua kém Hoắc Tôn.
“Có kịch hay xem rồi”, sau hai người bọn họ lại có thêm bốn người nữa tới, bọn họ cũng tới để báo thù.
“Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể, lần này xem Tần Vũ chạy đi đâu?”
“Nếu trách thì chỉ trách tên tiểu tử này trước đó quá ngông cuồng, lần này chắc chắn hắn gặp quả báo rồi”.
“Đáng đời”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.